Bất Tuần

Sau một tuần lễ, bờ tường bao quanh trường học đã được tân trang, có một cái cây mọc cạnh tường vì cao quá nên đã bị cưa đi, chỉ để lại một gốc cây trơ trọi.

Trần Dã nhớ kỹ cái cây này. Vào ngày đầu tiên vào cấp ba, bà nội đưa cậu đi khai giảng, lúc đó bà nói cái cây này rất tốt, vừa cao vừa lớn, giống hệt cái cây ở nhà cũ của bà dưới quê.

Nhưng bà nội vẫn chưa dẫn cậu về quê, vì xót tiền xe cộ nên bà bảo đợi bao giờ cậu tốt nghiệp, hai bà cháu sẽ cùng nhau trở về ngắm nó.

“Được rồi, tan học đi.” Trên bục giảng, Tưởng Kiến Quân gập laptop lại.

Trần Dã dời ánh mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, đẩy sách vở trên bàn ra, gối đầu lên tay, nhắm nghiền hai mắt.

“Trần Dã.” Tưởng Kiến Quân gọi tên cậu.

Trần Dã nằm yên không nhúc nhích.

“Tới văn phòng của tôi.” Tưởng Kiến Quân cũng mặc kệ Trần Dã có nghe thấy hay không, cứ thế cầm giáo án đi ra khỏi cửa.

Trần Dã vẫn bất động.

Một phút sau, Viên Dương Dương ngồi cùng bàn rón rén chọc chọc vai cậu, “Trần Dã, cậu nghe thầy Tưởng nói rồi chứ, thầy bảo cậu phải có mặt ở văn phòng của thầy trong vòng ba phút.”

Trần Dã ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ.

Vì điểm thi tháng vừa công bố mà hai ngày nay cậu phải trốn Tưởng Kiến Quân khắp nơi, ban đầu cậu cứ ngỡ Tưởng điên có thể kiên nhẫn đến lần kiểm tra tuần tiếp theo, nhưng giờ xem ra kiên nhẫn hết nổi rồi.

Trong văn phòng, Tưởng Kiến Quân đang đứng quay lưng về phía cửa, nghe tiếng Trần Dã đi vào, thầy liền quay lại, Trần Dã cũng tự giác đóng cửa.

“Gần đây em gặp chuyện gì à?” Tưởng Kiến Quân nén giận, cố gắng hỏi một cách bình tĩnh, “Có chuyện gì thế, em hãy nói tôi nghe.”

Trần Dã muốn nói đêm qua em ngủ không ngon nên bây giờ buồn ngủ, nhưng không thể trả lời vậy được. Cậu đành cào cào vết mực đen dính trên tay, im lặng không nói gì.

Cậu quả thực không biết nên nói gì.

“Em tưởng em không nói lời nào thì tôi hết cách với em hả!” Trông cái bộ dạng này của cậu, Tưởng Kiến Quân càng tức điên, “Trong giờ thì ngơ ngẩn! Hết giờ thì lăn ra ngủ! Dạo này em bị ma ám hay sao!”

Trần Dã lui về sau một bước, lỗ tai suýt thì điếc luôn.

“Điểm thi tháng của em có nhìn nổi không! Bài làm sai biết bao nhiêu chỗ mà đáng lẽ em sẽ không sai!”

Đúng là có một chút.

“Em mà không biết làm hả, em hoàn toàn không thèm chú tâm đọc đề mới đúng!”

Cậu cố ý đấy.

“Tôi không quan tâm em gặp chuyện gì, điểm số tuyệt đối không thể tụt dốc nữa! Đầu óc em tỉnh táo một chút đi!

Khổ nỗi đầu óc cậu lại không tỉnh táo cho nổi.

Trần Dã thực sự mệt lắm rồi.

“Em có thể về được chưa ạ?” Trần Dã hỏi.

Tưởng Kiến Quân tức giận đập bàn, “Trần Dã!”

Trần Dã thở dài, đáng lẽ cậu không nên thốt ra câu này.

Trần Dã bị la rầy suốt một tiết học, lúc đẩy cửa bước ra khỏi văn phòng, cậu phiền đến độ muốn phá nát cửa luôn. Tuy nhiên Tưởng Kiến Quân thực lòng lo lắng thay cho cậu, cậu hiểu rõ điều này hơn ai hết, cho nên dù phiền thì cậu cũng chỉ có thể ngậm miệng mà nghe.

Hành lang bên cạnh văn phòng chẳng có ai qua lại, nhưng ở góc bên phải phía trước thì có một người đang đi tới. Trần Dã nghiêng sang bên trái, tiếp tục đi về phía trước.

Phía trước chính là Lý Duệ đang cầm bài tập đi tới, tuy nhiên cậu ta không tiếp tục đi sang bên phải mà lại tiến thẳng về phía Trần Dã.

Trần Dã dừng bước.


“Lớp phó Vật lý tới giao bài tập à?” Lý Duệ đứng trước mặt cậu.

“Có việc gì?” Trần Dã hỏi cậu ta.

“Chừng nào thì mày quay về lớp 12 nhà mày?” Lý Duệ tỏ vẻ ghét bỏ.

Trần Dã nhìn Lý Duệ, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Cậu nghi ngờ Lý Duệ từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh bao giờ, suốt ngày ngứa mồm thế này thì không nên chặn đường kiếm chuyện với người khác chứ.

“Mày làm mất hết mặt mũi của lớp 1 bọn tao rồi đấy biết không?” Lý Duệ nói tiếp.

Trần Dã không muốn gây chuyện, dạo gần đây đã quá nhiều chuyện rồi.

Cậu đi vòng qua Lý Duệ, song vừa đi được hai bước thì Lý Duệ đã bám theo, chạy đến trước mặt cậu mà hỏi, “Lớp phó Vật lý mà thi còn không bằng điểm tao, sao hả? Lần này không chép được bài à?”

Trần Dã quay đầu nhìn cậu ta, rốt cuộc cũng mở miệng, “Nhìn tao hiền lắm à?”

Lý Duệ cười khẩy, “Thế mày có giỏi thì đánh tao ——”

Trần Dã cuộn nắm đấm, nện thẳng vào mũi Lý Duệ. Một tiếng “Bốp” vang lên, cả người Lý Duệ lẫn bài tập đều ngã văng xuống đất, va cả vào giá trưng chậu hoa mà các thầy cô đặt ở hành lang.

Chuỗi âm thanh “Loảng xoảng” vang lên suốt một hồi, đi kèm theo tiếng kêu thảm thiết là sứ vụn, bùn đất và vết máu văng ra. Cảnh tượng hỗn loạn ấy khiến da đầu Trần Dã cũng giật giật theo vài cái.

Sảng khoái thật.

Không cần nhẫn nhịn, không cần chịu đựng.

Không cần nghĩ đến hậu quả, không cần kiêng kỵ cái này, không cần e ngại cái kia.

Ban đầu cậu chính là người như vậy mà.

Việc bị tẩn cho một cú ngay trước cửa văn phòng làm Lý Duệ điếng cả người, sau khi hoàn hồn, cậu ta cuống quýt bò dậy. Trần Dã cũng giơ chân cản lại, rồi hai người lao vào ẩu đả.

Lý Duệ gầy như que củi, nếu là bình thường thì ăn hai cú đấm của Trần Dã cũng đủ đo đất rồi. Tuy nhiên hôm nay rõ ràng trạng thái của Trần Dã rất kỳ lạ, cậu không né tránh cũng không cản đòn, cứ thế nện thẳng một cú đánh về phía nắm đấm đang lao tới.

Thế là cả hai cũng đánh qua đánh lại được một lúc, hiện tại đang là giờ tan học, bọn họ gây ồn ào như vậy, chỉ trong mấy giây mọi người đã kéo tới xung quanh.

“Trần Dã!” Tưởng Kiến Quân từ văn phòng chạy tới, nghe giọng thì đúng là sắp điên lên rồi.

Trong hành lang loạn như ong vỡ tổ, cả hai bị học sinh xung quanh kéo tách nhau ra, mặt cả hai đều đổ máu, nhưng rõ ràng Lý Duệ thê thảm hơn một chút.

Trần Dã giằng tay mình ra, tự đi vào trong văn phòng.

Bởi vì Trần Dã ra tay trước nên Lý Duệ bị Tưởng Kiến Quân giao cho chủ nhiệm lớp, chỉ có Trần Dã bị kéo vào phòng làm việc.

Đến khi cậu ra khỏi phòng Tưởng Kiến Quân thì hai tiết học đã trôi qua. Đứng suốt hai tiết không sao, nhưng vừa mới tốn sức một trận mà lại không được ăn, đã thế ngay khi bụng cậu vừa kêu òng ọc, Tưởng Kiến Quân còn lấy một cái bánh mì từ trong ngăn bàn ra, đánh chén ngay trước mặt cậu.

Làm thầy mà chẳng ra dáng thầy gì cả.

Trần Dã đói rã rời, vừa cúi đầu vừa đi về phía trước, mới được mấy bước thì trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bọc cơm nắm.

Cơm nắm?

Trần Dã ngẩng đầu, nhìn theo hướng nắm cơm, là Lục Tuần.

Cậu nhận cơm nắm, mở bọc nylon ra, nhoáng cái đã ăn hết.

“Chỉ có một cái thôi à?” Cậu vừa ăn vừa hỏi.

Lục Tuần lại lấy một cái nữa từ trong túi ra. Trần Dã nhận cơm nắm, bước đến cuối hành lang, tựa người vào lan can, cố nuốt nắm cơm đang mắc nghẹn ở họng vì ăn quá nhanh.

Lục Tuần lấy ra một chai sữa, vặn nắp đưa cho cậu, Trần Dã nhìn chai sữa kia rồi cất tiếng thở dài.


Cậu cứ tưởng Lục Tuần sẽ hỏi vì sao cậu lại đánh nhau, nhưng đến tận khi cậu ăn uống xong xuôi rồi, hắn vẫn không mở miệng hỏi.

Cả hai đều không nói chuyện, chỉ dựa vào lan can, nhìn ra xa xăm.

Thời tiết hôm nay âm u, tẻ nhạt. Một cơn gió thổi qua, cuốn lấy lá cây dưới mặt đất, quẹt qua sườn mặt Trần Dã, lá cây khô giòn cứa ra một vết rách trong tức khắc.

“Úi.” Trần Dã đau nhăn nhúm mặt mày, định giơ tay sờ vào.

“Đừng chạm vào.” Lục Tuần túm lấy tay cậu, mở túi nylon lấy ra cồn iot và băng cá nhân.

Trần Dã bóc băng cá nhân ra, suy nghĩ một thoáng rồi bèn giải thích, “Là do nó muốn ăn đòn.”

Lục Tuần lấy băng cá nhân trong tay cậu, hơi cúi đầu, cẩn thận dán băng lên vết thương trên mặt cậu rồi hỏi, “Thầy Tưởng nói thế nào?”

“Không bị ghi tội.” Trần Dã đáp.

Đáng lẽ là bị ghi, nhưng có bạn học báo với Tưởng điên rằng Lý Duệ chặn đường kiếm chuyện với Trần Dã trước, Tưởng Kiến Quân tra lại camera xong thì đổi thành viết bản kiểm điểm và xử phạt.

Hình phạt là dọn WC một tòa nhà. Theo lệ cũ, xách theo bộ lau nhà, kéo từ lầu một tới lầu sáu, dọn sạch sẽ từng WC một. Vừa mệt lại vừa bẽ mặt.

Hồi lớp 10 Trần Dã từng làm một lần rồi, là do lúc đó cậu đánh Tào Lập ở sân thể thao.

Bởi thế nên cậu thường không ra tay ở trong thường, ngoài lý do bị xử phạt rất phiền phức thì còn khiến bà nội biết được rồi lo lắng.

Trong giờ học buổi chiều, Trần Dã nghe giảng không vô, ngủ cũng không được. Vết thương nhỏ mờ mờ trên mặt cứ đau loáng thoáng. Không phải quá đau, song cứ âm ỉ không dứt. Cuối cùng cậu đè chặt lên vết thương, cơn đau nhè nhẹ lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác đau đớn rõ rệt. Nhưng chẳng có loại đau nào là dễ chịu hơn.

Buổi tối Trần Dã gọi điện kể lại cho bà nội về chuyện đánh nhau, bà chỉ dặn cậu quét dọn WC xong rồi về, không nói gì khác nữa.

Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, cậu xách chổi lau nhà bắt đầu lau dọn từ lầu một. Lần này Tưởng Kiến Quân thực sự nổi trận lôi đình, nhất quyết trông chừng cậu dọn hết WC rồi mới đi.

Dọn WC không có gì vất vả, dù có dọn cả WC nữ thì cũng chẳng phải việc gì quá sức với cậu, chỉ có điều là mùi khó chịu, và cả……

Trần Dã xách xô nước dừng ở sau cửa phòng học, nhìn vào bên trong.

Lục Tuần vẫn chưa đi.

Nhiều lần cậu muốn bảo Lục Tuần đi trước, song lại không biết nên nói thế nào, sợ mở miệng nói ra rồi sẽ không thu lại lời nói được nữa.

Trần Dã cất bộ chổi lau xong bèn quay về chỗ ngồi của mình, nhắm mắt dựa vào ghế, thở ra một hơi.

Tựa như một vết rách bị xé toạc ra, cảm xúc đã không áp chế được nữa.

“Tôi mua cơm cho cậu này.” Lục Tuần đi tới trước bàn cậu, đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn.

“Tôi không đói.” Trần Dã nói.

“Bà nội…… hôm nay chờ cậu hả?” Lục Tuần hỏi cậu.

Trần Dã nhìn chằm chằm hộp đựng cơm, bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi, cậu ngẩng lên nhìn Lục Tuần, bảo, “Nói chuyện một lát nhé.”

“Nói chuyện gì?” Lục Tuần kéo ghế ngồi xuống.

Trần Dã không nói gì. Chính cậu cũng không rõ là nói chuyện gì, mà dẫu có rõ, cậu cũng không biết nên nói thế nào.

Cậu muốn nói Lục Tuần không cần phải như vậy, không cần chờ đợi cậu, không cần luôn chiều theo cậu.

Nếu là trước kia, cậu sẽ không nói những chuyện này, đối với quan hệ của hai người mà nói vậy thì quá xa cách. Nhưng trong tình huống hiện tại, Lục Tuần đã làm quá nhiều rồi, còn cậu lại chẳng làm được gì.

Giữa cả hai không thể mãi là một người nhường nhịn được, nhất là đối với Trần Dã. Tính cách cậu không thể chấp nhận nổi trạng thái này.


Trần Dã cúi đầu, Lục Tuần không thấy được biểu cảm của cậu, chỉ có thể thấy đường nét xương cổ hiện rõ trên phần gáy gầy gò.

Trần Dã gầy đi rồi.

Nghĩ ngợi một hồi, Lục Tuần bèn mở lời, “Lần này cậu thi không tốt lắm.”

“Dạo này không có tâm trạng ôn tập.” Trần Dã đáp nửa thật nửa giả.

Đúng là cậu không có tâm trạng ôn tập, nhưng những kiến thức đã học vào đầu cũng không thể quên nhanh như vậy được.

Chỉ là bây giờ mang phiếu điểm về, vẻ mặt bà nội không phải là vui vẻ nữa mà ngược lại càng suy nghĩ nhiều hơn.

Thế nhưng cậu không thể nói lời này với Lục Tuần được. Nếu Lục Tuần hỏi vì sao bà nội lại suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ cậu lại nói bởi vì bà nội không muốn cho tôi và cậu học chung một trường sao.

Mà cũng chưa chắc, dù có thể hỏi thì Lục Tuần cũng sẽ không hỏi. Hắn thông minh như thế, có thể tự đoán ra được thôi.

Lục Tuần hỏi rất khẽ, “Trần Dã à, chẳng phải cậu muốn học cùng một trường với tôi sao?”

Thấy Lục Tuần dè dặt như vậy, sống mũi Trần Dã cay cay, cậu quay đầu đi, lấy tay che mắt.

“Trần Dã à.” Lục Tuần nghiêng đầu theo, “Giữ lời chứ?”

Trần Dã lấy tay ra, nói khẳng định, “Tất nhiên.”

Ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ thì Trần Dã hoàn toàn không có dấu vết đã khóc, đấy là nếu Lục Tuần không nhận ra vệt nước ươn ướt phản chiếu trong lòng bàn tay cậu.

Hắn biết Trần Dã đang rất khó khăn. Nhưng hắn không muốn buông tay.

“Tôi với cậu…… cùng làm bài tập nhé?” Lục Tuần dò hỏi.

Trần Dã nhìn Lục Tuần, không tài nào từ chối.

“Ừ.” Trần Dã mở cặp sách, lấy quyển từ vựng tiếng Anh ra.

Đã lâu rồi hai người không làm bài tập cùng nhau, cả hai bày bài tập hôm nay lên trên bàn, trình tự làm bài vẫn luôn đi từ dễ đến khó. Dễ ở đây là để chỉ lý và toán của Trần Dã, còn khó là để chỉ văn và Anh của Trần Dã.

Thường thì Lục Tuần sẽ làm xong trước rồi xem qua bài giúp Trần Dã, sau đó nói Trần Dã làm sai rồi. Cuối cùng kết thúc công việc là Lục Tuần ôn tập từ vựng cho Trần Dã.

Trần Dã vừa học thuộc từ vựng, vừa nhìn thoáng qua Lục Tuần phía bên cạnh. Hắn hơi cúi đầu, đôi mắt khép hờ, sắc mặt thoạt trông có chút mệt mỏi.

“Lục Tuần.” Trần Dã khẽ gọi hắn.

Lục Tuần lấy lại tinh thần, quay sang nhìn cậu, cười hỏi, “Sao vậy?”

“Tôi học cũng hòm hòm rồi, hay hôm nay tạm thời đến đây thôi nhé.” Trần Dã nói.

“Không sao, tôi chờ cậu.” Lục Tuần nói.

Trần Dã nhìn hắn một hồi, muốn nói gì đó nhưng không hé môi, cuối cùng quay đầu tiếp tục học thuộc từ vựng, “A…… Am……”

“Amk.” Lục Tuần nhắc cho cậu.

“Amk…… k……” Trần Dã lại bắt đầu đọc.

“Từ này nghĩa là giám sát, amkgfe……”

Trần Dã đột nhiên đứng dậy, “Tôi về trước đây.”

Lục Tuần thoáng ngạc nhiên, hắn im lặng trong giây lát rồi đáp, “Được.”

Tiếng “Được” này làm bàn tay thu dọn sách vở của Trần Dã chợt ngừng lại.

Trần Dã nhìn hắn, cầm lòng không đặng bèn hỏi, “Cậu tìm được nhà chưa?”

“Vẫn đang tìm.” Lục Tuần giúp cậu thu dọn sách vở.

“Mỗi ngày cậu đi đi lại lại hơn một tiếng đồng hồ, ngủ được bao lâu chứ?” Trần Dã cau mày, túm cái tay đang dọn sách của hắn lại.

“Ngủ đủ mà.” Lục Tuần trả lời ngắn gọn.

“Ngày mai tôi sẽ giúp cậu hỏi chú Dũng xem.” Trần Dã bảo.

“Ừ.” Lục Tuần gật đầu, lại nhìn bàn tay Trần Dã vẫn đặt trên tay hắn, bèn cười hỏi, “Còn định nắm tay tôi bao lâu nữa?”


Trần Dã nhìn nụ cười yếu ớt của hắn, bỗng nhiên hỏi, “Cậu còn nhịn được bao lâu nữa?”

Lục Tuần ngẩn người, một lúc sau mới nói, “Đúng là muộn quá rồi, bà nội đợi lâu sẽ lo lắng, cậu về đến nhà thì nhắn tin cho tôi nhé.”

Lục Tuần không trả lời câu hỏi của Trần Dã.

“Cậu còn nhịn được bao lâu nữa?” Trần Dã lại hỏi.

Lục Tuần nhíu mày nhìn cậu, có chút đau lòng.

Tại sao Trần Dã lại như vậy, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng trong tình huống hiện giờ, hắn cũng chẳng giúp được gì, ngoài việc……

“Tôi nói gì cậu không nghe thấy sao?” Trần Dã hỏi hắn.

“Trần Dã.” Lục Tuần nhíu mày, vươn tay định kéo cậu lại.

“Mẹ kiếp, tôi nói cậu còn có thể nhịn bao lâu nữa!” Trần Dã nhấc chân đạp một cú thật mạnh vào bàn.

Hộp giữ nhiệt đặt trên bàn rơi xuống đất lăn lông lốc, vừa lăn vừa vang tiếng lạch cà lạch cạch, cuối cùng dừng ở góc nhà.

Lục Tuần nhìn Trần Dã, muốn đưa tay kéo cậu nhưng rốt cuộc vẫn buông tay xuống, nói, “Tôi biết cậu đang mệt mỏi, hôm nay cậu cứ về đi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Tôi mệt cái gì chứ?” Trần Dã hỏi hắn.

“Thế thì tôi nhịn cái gì?” Lục Tuần hỏi ngược lại với vẻ mặt khó coi.

“Cậu cứ cái gì cũng được được được, thế mà cậu còn hỏi tôi à?” Trần Dã nổi đóa, “Cậu là con chó tôi nuôi sao, tôi nói thế nào thì là thế ấy à?”

Lục Tuần nhìn cậu chằm chằm, không nói nên lời.

“Nói đi!” Trần Dã la lên.

Lục Tuần rốt cuộc không nhịn nổi nữa, “Tôi nói cái gì được đây!”

“Nói cái gì còn cần tôi dạy cho cậu hay sao?” Trần Dã tức giận lại nhấc chân đá ghế.

Lục Tuần hít sâu hai hơi, cuối cùng nhìn cậu và trả lời, “Đúng là tôi đang nhẫn nhịn, nhưng mà tôi tự nguyện.”

“Nếu tôi không nhịn thêm một chút, thì cậu sẽ là người phải nhịn thêm một chút.”

“Trần Dã, tôi biết cậu nghĩ thế nào, nhưng tôi……” Lục Tuần kéo tay Trần Dã lại, khẽ nói, “Cậu biết tôi tự nguyện là được rồi.”

Trần Dã ngơ ngẩn, đột nhiên tỉnh lại từ trong dòng cảm xúc.

Cậu lặng thinh một hồi, rồi hỏi nhỏ, “Có phải tôi khiến cậu thất vọng lắm không……”

“Tôi không cảm thấy vậy.” Lục Tuần đáp.

“Nhưng tôi thì có thấy như vậy!” Hô hấp của Trần Dã trở nên gơi gấp gáp.

“Trần Dã à.” Đồng hồ trên tay Lục Tuần rung lên, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức đặt tay lên lồng ngực Trần Dã, “Tim cậu đập nhanh quá.”

“Trần Dã à, hít sâu nào.”

Trần Dã chống lên chiếc bàn sau lưng, điều chỉnh hô hấp theo chỉ thị của Lục Tuần. Sau khi hơi thở ổn định lại rồi, cả người cậu uể oải hẳn đi.

“Tôi……” Trần Dã nhăn mặt giải thích, “Chẳng qua vì hôm nay tôi buồn phiền quá thôi.”

Lục Tuần: “Tôi biết ——”

“Tôi sẽ một mình suy nghĩ lại.” Trần Dã ngắt lời hắn, xách cặp đi ra ngoài.

Dẫu biết Lục Tuần sẵn lòng thoái nhượng, cậu cũng chẳng thể nào đối mặt với một kẻ hèn nhát như chính mình.

Chính cậu cũng khinh thường bản thân.

Nhưng mà……

Nhưng mà cậu……

Nhưng mà cậu không thể nào đối diện với Lục Tuần như vậy.

Editor: Klq cơ mà “amkgfe” là từ qq gì vậy trời…. Phải tiếng Anh ko vậy???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận