Bất Tuần


Bà nội thích Sầm Kinh lắm, bà cảm thấy trò chuyện với Sầm Kinh rất vui.

Nghe Sầm Kinh bảo thích ăn thịt bò, bà liền đích thân vào bếp nấu thêm một phần thịt bò xào.

Trong lúc dùng bữa, tuy Sầm Kinh không nói năng nhiều, nhưng bất kỳ điều gì bà nội nói, Sầm Kinh đều chăm chú lắng nghe.
Trần Dã trố mắt nhìn, nghĩ thầm mặc dù tính tình Sầm Kinh hơi tệ nhưng lại rất kính già, chỉ có điều không yêu trẻ cho lắm thôi, nếu không thì quan hệ giữa bà và Lục Tuần đã chẳng ra nông nỗi này.
Cậu quay sang nhìn Lục Tuần đang lặng lẽ ăn cơm ở bên cạnh.

Trên bàn ăn lúc này có bốn người, bất cứ ai nhìn vào chắc cũng thấy cậu giống con trai của Sầm Kinh hơn cả Lục Tuần.
Ăn cơm xong, Sầm Kinh còn có việc nên ngồi một lát rồi liền mang theo túi đồ ăn thừa mà bà nội đã gói kỹ, chuẩn bị rời đi.
“Nếu không bận việc thì thường xuyên ghé qua ăn cơm con nhé.” Nói rồi, bà liếc hai tên nhóc đang ngồi trên sô pha, “Ra tiễn đi chứ.“
“Không cần đâu ạ.” Sầm Kinh nhìn về phía Lục Tuần, Lục Tuần bèn đứng dậy.
“Hay là, cháu……” Sầm Kinh nhìn sang Trần Dã, “Cháu tiễn cô đi.“
“Ớ?” Trần Dã ngớ ra một thoáng rồi liền đứng dậy, tiện tay cầm lấy chiếc túi bà đặt trên sô pha, xách giúp bà luôn, “Đi thôi ạ.“
Sầm Kinh ngơ ngẩn nhìn chiếc túi.

Lục Tuần quay đầu đi, không nhịn được cười.

Sầm Kinh cáu kỉnh nguýt hắn một cái, hắn mới chịu ngưng cười.
Trần Dã xách túi cho bà nội quen rồi, song Sầm Kinh thì không bao giờ để người khác xách túi giúp, bố hắn không mà hắn cũng không.

Lần đầu Sầm Kinh được người ta xách túi cho, Lục Tuần thực sự chưa từng thấy biểu cảm bà thế này bao giờ.
Không chỉ biểu cảm này, mà số biểu cảm hắn bắt gặp trên gương mặt mẹ mình hôm nay còn nhiều hơn cả số biểu cảm của mẹ mà hắn từng thấy trong hơn mười năm qua.
“Con cố học hành chăm chỉ, nếu có thời gian mẹ sẽ lại tới thăm con.“
Sầm Kinh chỉnh trang lại áo quần, khôi phục vẻ lạnh lùng cao quý, cất bước đi ra khỏi cửa.
Giờ đang là buổi trưa, các cụ già hóng mắt trong vườn hoa đều đã về nhà.

Trên đường rất yên tĩnh, chỉ trừ tiếng còi xe thi thoảng vọng tới từ đằng xa, ngay cả tiếng gió lùa qua lá cây cũng chậm rì rì.
“Cháu cũng học lớp 11-12 nhỉ.” Sầm Kinh bỗng mở lời.

“Vâng.” Trần Dã khó hiểu.
“Trước đây việc Lục Tuần chuyển trường là do nó giấu mọi người tự quyết định, ông chú mà nó nhờ vả không đáng tin cậy cho lắm nên nó mới bị xếp vào lớp 12.” Giải thích ngắn gọn xong, Sầm Kinh liền dừng bước, quay lại nhìn Trần Dã, “Cháu hiểu cô có ý gì chứ?”
“Dạ.” Trần Dã đáp.
“Dạ là sao hả?” Sầm Kinh không hài lòng.
Trần Dã ngẩng đầu nhìn lên vầng dương chói chang trên bầu trời, sau đó cúi xuống nhìn bà, “Ý là cậu ấy sẽ chuyển sang lớp 1.“
Sầm Kinh nhìn vào ánh mắt cậu, câu trả lời của Trần Dã nằm ngoài dự đoán của bà.
“Vẫn không tính là quá ngốc.” Sầm Kinh tiếp tục đi về phía trước, “Mà mới chỉ cấp ba thôi, lớp 1 với lớp 12 chẳng chênh lệch gì, dù có là lớp 20 với lớp 1 thì cũng chỉ cách nhau một tầng lầu, có một hai trăm mét mà thôi, chẳng xa xôi là bao.“
“Nhưng về sau thì sẽ không giống như vậy nữa đâu, cháu tự hiểu lấy là tốt rồi.“
“Đừng để đến cuối cùng lại dây dây dưa dưa, khiến mọi việc trở nên khó coi.”
Xe đã đến, Sầm Kinh rời đi, Trần Dã đứng ở chỗ cũ trong chốc lát rồi quay người trở về nhà.
Mặt trời gay gắt quá, làm Trần Dã choáng váng đầu óc, phải nằm một hồi mới đỡ.

Bà nội đẩy cửa tiến vào, thấy Trần Dã nằm trên sô pha thì giật hết cả mình.
“Trời đất, con về rồi đấy à.” Bà ngồi xuống bên cạnh cậu, vỗ nhè nhẹ lên mặt cậu, “Nhìn sắc mặt con kìa, phơi nắng nên mệt hả con?”
“Con không sao ạ.” Trần Dã ngồi thẳng dậy, lại đờ đẫm thêm một lúc.
Bà bật ti vi lên xem mà thấy cậu vẫn uể oải, bèn lại gần xoa mặt cậu, “Con sao thế? Vẫn mệt hả, biết trời nắng thì tiễn xong phải về sớm đi chứ.“
“Đã sang thu rồi mà sao vẫn nắng gắt thế không biết?” Trần Dã thở dài.
“Đúng thế, mùa thu rồi.” Bà tiếp lời, vừa xem ti vi vừa bảo, “Phải đan áo len thôi.“
“Bà đừng đan màu xanh lá nha bà.” Trần Dã nói.
Mùa thu năm ngoái bà đan cho cậu một cái áo len màu xanh lá, khổ nỗi năm ngoái cậu lớn nhanh quá, đến mùa đông mặc lên người thì bị nhỏ mất, thế là bị Trình Tiến Đông phán là trông như con bọ ngựa.
“Thế thì xanh lam đi.” Bà nói, “Xanh lam cho nó tươi tắn.”
“Dạ.” Trần Dã không ý kiến.
Chỉ cần đừng là xanh lá là được.
“Bà định đan cho Lục Tuần một chiếc luôn, mà không biết nó thích màu gì, cũng làm màu xanh lam chăng……” Bà vừa xem ti vi vừa lẩm bẩm tính toán.
“Làm cho cậu ấy cái màu xanh lá đi bà.” Trần Dã nói.
“Thằng bé thích màu xanh lá hả?” Bà hơi bất ngờ.
Trần Dã đang định cười thì điện thoại di động bỗng rung lên.

Cậu mở ra xem, là tin nhắn Lục Tuần gửi tới.

—— Tôi nhờ bà mang cặp về cho cậu rồi, buổi tối tôi ghé qua nhé.
Trần Dã nhíu mày, ngón tay bấm nhoay nhoáy trên điện thoại.
—— Ghé qua làm gì?
Lục Tuần cũng trả lời rất nhanh.
—— Làm bài tập, chứ cậu nghĩ là làm gì?
Trần Dã quay đầu nhìn về phía bà nội, “Đúng rồi bà ơi, Lục Tuần thích màu xanh lá đấy.”
Nói xong lại tiếp tục gõ chữ.
—— Tôi tự làm một mình.
—— Tuần này có 12 tờ kiểm tra, hai tờ đề văn, ba tờ đề Anh.
Trần Dã: “……”
—— Bao giờ qua nhớ mang đồ ăn cho tôi.
Trần Dã đặt điện thoại xuống, cầm chiếc cặp bà đặt cạnh chân mình lên, lấy bài tập đựng bên trong ra, quả nhiên có hai tờ đề văn, ba tờ đề Anh.
Đù moá!
Trần Dã dành toàn bộ ngày chủ nhật cuối tuần để làm hết bài tập, Lục Tuần kiểm tra từng bài xong thì đã là 2 giờ sáng rồi.

Nhất là học thuộc tiếng Anh, Trần Dã phải cố học đến tận tối mịt.
Sáng thứ hai đầu óc cậu vẫn ong ong, lúc vào cổng trường Trình Tiến Đông đi lại gần từ bao giờ mà cậu cũng chẳng biết.
“Eo ơi, lại đi cùng nhau à.” Trình Tiến Đông giở giọng quái gở, “Sao không nắm tay luôn đi?”
“Mày bị gì hả?” Trần Dã khó hiểu liếc Trình Tiến Đông một cái, giành lấy cái bánh bao từ tay cậu ta.
“Chỉ là đi ngắm sao với nhau thôi mà, có gì ghê gớm đâu.” Trình Tiến Đông vẫn đang nói năng kỳ quái, song vẫn không quên nhét hộp sữa đậu nành vào túi Trần Dã, “Tôi với Trần Dã còn từng đi ị với nhau cơ mà, đúng không Dã ơi, mày còn nhớ lần trước bọn mình đi ị cùng nhau là lúc nào không?”
Trần Dã: “……“
Bố thằng dở này.
Trần Dã nhanh chóng rời đi.
Trình Tiến Đông nhìn Trần Dã bước vội lên cầu thang, nhoáng cái đã mất hút ở góc khuất, sau đó cu cậu liền nhìn sang Lục Tuần bên cạnh mình, hừ một tiếng, rồi cậu ta xoa cằm, bày vẻ mặt ngờ vực.
“Sao tôi cứ có cảm giác mấy bữa nay Trần Dã là lạ thế nào ấy nhỉ.” Trình Tiến Đông lẩm bẩm.
“Lạ chỗ nào?” Lục Tuần vờ lơ đãng hỏi.
“Chẳng tả rõ được.” Trình Tiến Đông suy nghĩ một hồi rồi hoài nghi nhìn Lục Tuần, “Có phải hai người nói xấu sau lưng tôi không đó?”

“…….”
“Làm gì có, cậu là bạn thân nhất của cậu ấy mà.” Lục Tuần an ủi.
“Cậu biết thế thì tốt.” Trình Tiến Đông hài lòng, ngẩng đầu cất bước đuổi theo Trần Dã.
Tiết đầu tiên là Vật lý, giáo viên dạy lý – Lão Vương lại đi công tác.

Tưởng điên phụ trách dạy thay, thầy vừa bước vào phòng là toàn bộ lớp học ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ.
“Mềm mỏng thì bắt nạt, gặp ai cứng rắn mới chịu sợ.” Tưởng Kiến Quân hừ một tiếng, đặt sách lên bàn giáo viên.
“Sao lại là ổng nữa vậy?” Trần Dã cau có cất điện thoại, lấy sách vật lý ra.
“Thầy ấy thích cậu lắm đấy.” Lục Tuần bảo.
“Thích chửi tôi ấy à?” Trần Dã liếc xéo hắn.
“Tôi cũng vậy.” Lục Tuần bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cậu cũng làm sao cơ?” Trần Dã hỏi.
“Thích cậu.” Lục Tuần thủ thỉ.
“……Khụ khụ.” Trần Dã ho khan, móc di động ra bấm loạn xạ, vừa bấm vừa nói thầm, “Khùng hả?“
Lục Tuần nhìn cậu loay hoay mở khoá màn hình ba lần mà vẫn chưa xong, bèn vươn tay cầm lấy điện thoại, mở khoá giúp rồi dúi vào tay cậu.
Trên bục giảng, Tưởng Kiến Quân tháo kính ra, lấy chiếc khăn nhung nhỏ từ trong túi rồi cúi đầu lau kính cẩn thận.

Mất một lúc thầy mới lau xong rồi đeo lên mặt, trong lúc đó đám học trò bên dưới cũng đã mở sách vật lý ra hết rồi.
“Thầy Vương của mấy anh chị đúng là hiền quá, điểm trung bình môn lý còn không qua nổi 60 mà vẫn nói đỡ cho các anh chị với tôi.” Tưởng Kiến Quân nhìn đám học sinh trong lớp mà tức tối.
“Ngay cả 58 điểm bình quân này cũng là nhờ Lục Tuần lớp mấy anh chị kéo lên giúp cho.

Sau này đừng mong sẽ như thế nữa, thi giữa kỳ xong là sắp tới cuối kỳ luôn rồi.

Lần này thi cuối kỳ xong, Lục Tuần cũng sẽ chuyển sang lớp 1, để xem còn ai gánh con điểm bết bát này cho anh chị nữa không.“
Bàn tay lật giấy của Trần Dã chợt dừng lại.

Lục Tuần khẽ nhíu mày, âm thầm nhìn về phía rần Dã.
“Tất nhiên, theo truyền thống cũ của trường ta, ngoại trừ trong kỳ thi tháng lớp 1 và lớp 2 chuyển cho nhau, thì cuối kỳ chính là cơ hội để các anh chị chuyển lên lầu trên.” Trên bục giảng, Tưởng Kiến Quân tiếp tục nói, “Cơ hội như thế mỗi năm học chỉ có một lần, nên nắm chắc lấy.

Lớp này vẫn còn vài người có năng lực chuyển lên lầu trên đấy.“
“Tôi đang nói đến em đấy.” Tưởng Kiến Quân nhìn về phía cuối lớp, “Trần Dã.“
Trần Dã ngẩng đầu nhìn thầy.
“Tôi không đòi hỏi em phải thi lên lớp 1, nhưng nếu em cố hết sức thì vẫn có thể vào được lớp 2.” Tưởng Kiến Quân nghiêm túc nói.
Nói xong Tưởng Kiến Quân lại điểm tên vài người nữa rồi mới mở sách ra, bắt đầu giảng bài, song đa số mọi người vẫn hướng ánh mắt về phía Trần Dã.

Trần Dã cúi đầu, trông thấy gương mặt hoang mang của chính bản thân mình đang phản chiếu trên màn hình điện thoại đã tắt từ bao giờ.
Lục Tuần sẽ chuyển sang lớp 1, đây là việc cậu đã sớm ý thức được.

Song cậu chưa từng nghĩ rằng mình có thể chuyển đến lớp 2, lại còn là từ chính miệng Tưởng điên nói ra.
Có điều, đây không phải là một việc đáng để vui mừng.

Có một số việc khi nói ra thì càng trở nên nặng nề hơn.
Cậu muốn tới gần Lục Tuần, trước khi nói ra câu “Thích” kia, cậu đã suy nghĩ cẩn thận rồi.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận là một chuyện, đến khi thực sự đối mặt thì lại là chuyện khác.

Đối với cậu, thành tích không phải thứ chỉ cần bỏ ra công sức nỗ lực là có thể đạt được.
Trần Dã biết Lục Tuần đang nhìn mình, nhưng cậu vẫn chưa suy nghĩ thông suốt vấn đề này – vấn đề mà hai người vẫn luôn cố ý hay vô tình lảng tránh.
Cửa sổ mở ra, ánh mắt Trần Dã nhìn vào một mảnh gạch vỡ nhỏ trên bệ cửa sổ.
Mãi đến khi chuông hết tiết vang lên, Tưởng Kiến Quân cầm sách đi ra ngoài, đám học sinh bị kìm kẹp suốt một cái tiết học m mới thở dài thở ngắn, bắt đầu hoạt động.
Lớp học trở nên nhốn nháo, Trần Dã hít sâu một hơi, quay sang bên cạnh.
Lục Tuần đang nhìn cậu, thấy cậu quay đầu, hắn bèn luồn tay xuống dưới bàn, nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay Trần Dã đặt trên đùi.
“Trần Dã.” Lục Tuần thủ thỉ, “Cậu đang nghĩ gì vậy?“
Cảm nhận được hơi ấm trên ngón tay, Trần Dã bỗng nhiên dâng trào dũng khí.
Thực ra suốt tiết học vừa rồi cậu không nghĩ ngợi nhiều lắm.

Dù sao, thứ cậu học được từ cuộc sống thường không phải lựa chọn, mà là chấp nhận kết quả.
Nhưng mà, Lục Tuần không giống vậy.
Dường như cậu không thể chỉ chấp nhận được.

Không thể nào chấp nhận kết quả mà Sầm Kinh nói.
“Chúng ta có thể tâm sự.” Lục Tuần cố lựa lời, “Về suy nghĩ của cậu, về quyết định của cậu, tôi có thể ——”
“Hà Thừa Vũ.” Trần Dã bỗng dưng lên tiếng.
“Hả?” Lục Tuần ngớ người.
“Tôi đang suy nghĩ về lời cậu ta nói.” Trần Dã bảo.
“Cậu ta nói gì?” Lục Tuần ngạc nhiên.
“Cậu ta nói mình là 0, 0 trong 1 với 0.” Trần Dã hỏi một cách nghiêm túc, “1 với 0 nghĩa là sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận