Ta xem ai dám động vào cháu ta!
Một câu nói ngắn cũn như vậy nhưng lại khiến cõi lòng Tiêu Vân vô cùng cảm động, tâm hồn mất mác kia như bỗng được an ủi. Trên đời này vẫn còn người quan tâm đến ta, vẫn còn người bất chấp tất cả để bảo vệ ta.
Đây mới là tình thân!
- Tiêu lão gia tử!
Người của Phương gia chấn động, thần sắc biến đổi, cùng nhìn ra phía ngoài phòng khách.
Chỉ thấy ở phía ngoài phòng khách có một lão giả khoác trên người một bộ cẩm y đang dần bước tới. Khí thế ông ta sừng sững như núi, từng bước từng bước tiến đến cho người ta thứ cảm giác không chấn động, áp lực như đảo ngược, khiến không khí cả phòng khách vì vậy mà tản hết ra.
Lão giả không cao, thân hình hơi mập, lúc này bước đến lại như người khổng lồ, vững vàng như núi, khiến người khác phải run sợ.
Lão giả này chính là gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Viễn Sơn.
Sau lưng Tiêu Viễn Sơn có một nam tử trung niên và một thiếu nữ.
Người nam tử trung niên đó là Tiêu Hải vừa mới rời đi lúc trước, chính hắn ta đã ra mặt để mời lão gia tử đến.
Còn thiếu nữ kia chính là Tiêu Linh Nhi.
Không chỉ vậy, bên ngoài phòng khách cũng rất nhiều các tộc nhân Tiêu thị kéo đến. Hôm nay thấy lão gia xuất quan thì hưng phấn ra mặt.
Tiêu lão gia bước vào phòng khách, Tiêu Hồng thấy vậy thì lập tức nhường chỗ.
Không khí trong phòng khách lặng ngắt như tờ, đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
- Khi nãy là ai muốn cắt đứt kinh mạch tay của cháu ta?
Tiêu Viễn Sơn ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở chính giữa phòng khách, hai mắt ông trừng lên như một con sư tử đang gầm gừ, quắc mắt nhìn về phía những trưởng giả trong đại sảnh kia, trong mắt tràn ngập vẻ hung dữ sắc bén.
Thấy lão gia tử trừng mắt nhìn, tất cả các trưởng lão Tiêu gia đều câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Lão gia tử là cao thủ Chân Nguyên cảnh hiếm có trong Tử Vân quận thành.
Bị Tiêu lão gia tử nhìn chằm chằm, cả đám người Phương gia cũng không còn kiêu căng như khi nãy nữa.
“Đáng chết, chẳng phải lão quỷ này bế quan hai năm rồi không hề ra sao. Tại sao hôm nay lại xuất quan vì tên phế vật này chứ?”
Mấy vị trưởng giả Phương gia cau mày, đối diện với cường giả Chân Nguyên cảnh, cho dù Phương gia bọn họ có hùng hậu cỡ nào cũng không dám trở mặt bừa.
- Tiêu Vân dùng độc đả thương đệ đệ của ta, khiến hắn đến tận hôm nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Người có lòng dạ độc ác như vậy đương nhiên phải bị nghiêm trị.
Phương Hạo không nói thẳng không hề sợ hãi, dù đối mặt với cường giả Chân Nguyên cảnh thì vẫn bình thản như cũ.
- Vân Nhi, nói rõ đầu đuôi chuyện này ra đi, tất cả đã có gia gia làm chủ cho con.
Lão gia tử cũng không thèm để ý đến vết thương của Phương Vĩ, chỉ nhìn về phía người thiếu niên ở bên cạnh, ánh mắt của ông lóe sáng, lộ vẻ hiền từ.
Người thiếu niên này là toàn bộ hy vọng của ông.
Thấy gia gia mở miệng nói, mọi uất ức trong lòng Tiêu Vân cũng tan biến đi nhiều, lập tức kể lại chuyện đã xảy ra với đám người Phương Vĩ.
- Vân Nhi, con thực sự đột phá rồi sao?
Khi nghe thấy Tiêu Vân nói đã vượt qua được Tôi Thể tầng bảy, hai mắt Tiêu lão gia đột nhiên sáng rực. Trong mắt của ông lóe sáng niềm kỳ vọng. Đối với ông mà nói đây chắc chắn là một tin tốt.
“Tám năm mới đột phá được một lần thì có gì đáng để vui mừng chứ?”
Thấy dáng vẻ tràn đầy kỳ vọng của Tiêu lão gia như vậy, trong lòng đám người ở đây không khỏi oán thán, nhưng vì e ngại khí thế quá mạnh mẽ của ông nên không dám phản bác, chỉ đành nhủ thầm trong lòng.
- Vâng.
Thấy gia gia hỏi, Tiêu Vân bèn gật đầu nói:
- Đột phá từ mấy hôm trước ạ.
- Vân Nhi, đánh thật mạnh xem nào!
Nghe vậy, mặt Tiêu lão gia đầy vẻ kích động, vội vàng nắm lấy cổ tay của người thiếu niên này rồi bắt đầu dò xét khí tức của hắn, xác nhận lại tin mừng này.
- Vâng!
Tiêu Vân gật đầu, bắt đầu điều khiển kình khí xông về phía bị nắm
Cảm nhận được lực trùng kích từ kình khí mà người thiếu niên này phát ra, sắc mặt của Tiêu lão gia tử bắt đầu biến đổi.
Nụ cười trên môi lại càng rõ ràng hơn.
- Ha ha, đúng là đã đột phá. Cháu của ta quả nhiên đã đột phá rồi, đúng là trời thương cháu ta, trời thương cháu ta mà!
Cuối cùng Tiêu lão gia tử cũng không kìm được mà ngửa mặt lên trời cười lớn. Tiếng cười cuồn cuộn như sóng biển đổ ập về mọi phía trong phòng khách, khiến thân thể người khác lắc lư khó chịu.
“Lão quỷ này điên thật rồi.”
“Chỉ là một tên phế vật mà thôi, tám năm mới đột phá một lần cũng đáng để vui mừng thế sao?”
Người của Phương gia thầm oán thán trong lòng.
Phương Hạo cau mày, đến đây hỏi tội, mắt thấy chuyện đã sắp xong xuôi, nào ngờ lại thành ra như thế.
- Tiêu lão gia tử, đệ đệ ta đã trúng độc rất nghiêm trọng, ông hãy bảo Tiêu Vân giao thuốc giải ra đi.
Phương Hạo trầm xuống mặt.
Bây giờ người của Phương gia cũng chỉ có hắn ta là dám mở miệng nói.
- Lão phu làm việc, nào đến lượt ngươi lắm mồm.
Ánh mắt của Tiêu lão gia lạnh lùng, nhìn về phía người thiếu niên ở bên cạnh, hỏi tiếp chuyện sau này, vì vừa rồi Tiêu Vân mới chỉ nói được một nửa mà đã khiến ông mừng rỡ vô cùng.
Tiêu Vân tiếp tục kể lại chuyện Phương Vĩ đã đánh lén hắn như thế nào.
- Hừ, dám ức hiếp cháu ta, đáng chết lắm.
Tiêu lão gia hừ lạnh một tiếng, mặt đằng đằng sát khí, khiến cho các mọi người trong sảnh đều giật mình lo sợ, sống lưng cũng lạnh toát rùng mình. Xem ra lão gia tử này cũng là một người bao che khuyết điểm!
Sau đó Tiêu Vân kể lại thái độ của các tộc nhân.
- Hàm hồ, ai cho các người quyền đó, ai dám giao cháu ta cho người khác xử lý. Ta thấy đầu óc các người đúng là bị úng nước cả rồi.
Đôi mắt của Tiêu lão gia trợn trừng lên, râu tóc cũng đều dựng ngược, nổi giận nhìn về phía mấy vị trưởng lão.
- Đám chết tiệt các ngươi có tin lão tử sẽ giết hết các người không?
Tiêu lão gia xưa nay vốn điềm đạm lại thốt ra một câu thô tục như vậy, khiến các vị trưởng lão câm như hến.
Người của Phương gia cũng phải nhíu mày.
- Lão gia tử thật khí phách.
- Uy phong của lão gia tử vẫn không giảm so với năm đó.
Những tộc nhân Tiêu thị bên ngoài phòng khách đều lộ vẻ hứng khởi, ngóc đầu nhìn vào trong, vừa rồi đám người Phương gia ức hiếp người khác quá đáng, vừa đến sinh sự mà Phương Hạo lại còn cao giọng ngông cuồng nói Tiêu gia không có một ai, khiến đám người bọn họ phải nghẹn một bụng tức.
Nay lão gia tử ra mặt, coi như xả hết cơn tức trong lòng bọn họ.
- Còn nữa, Tiêu Hồng. Con mẹ nó rốt cuộc ngươi có phải con của lão tử không đấy? Tiêu Vân là cháu ruột của ngươi mà ngươi cũng muốn giao cho người khác xử lý nó sao?
Mắng mấy vị trưởng lão xong, Tiêu lão gia thổi râu trợn mắt, tức giận nhìn về phía con trai lớn của mình nói:
- Lão tử thật cảm thấy mất mặt vì có đứa con trai như ngươi. May mà lão nhị thông báo cho ta, nếu không thì ta nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi.
Lời này thốt ra, các tộc nhân Tiêu thị ở bên ngoài rất vui sướng.
- Lão gia này nóng tính thật, ngay cả con trai mình mà cũng mắng.
- Ha ha, vừa rồi đại gia đúng là hèn quá, đối diện với Phương gia hắn còn không dám thở mạnh nữa.
Những âm thanh bàn tán xì xào truyền vào trong, Tiêu Hồng đỏ bừng mặt đứng lên nói:
- Cha, là cha không biết, tên Phương Hạo này…
Tiêu Hồng khổ não không thôi, hắn cũng không muốn giao Tiêu Vân ra, nhưng tên Phương Hạo có thiên phú dị bẩm, ngày sau ắt sẽ thành cường giả. Nếu bây giờ đắc tội với hắn ta, sau này chắc hẳn sẽ liên lụy tới Tiêu gia, vì nghĩ cho đại cuộc, hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn chịu đựng, nào ngờ lại bị phụ thân mắng mỏ như thế.
- Phương Hạo?
Tiêu lão gia cau mày lại, giương mắt nhìn tên thiếu niên kia nói:
- Ngươi chính là cái tên Phương Hạo đã thức tỉnh được võ hồn đó sao?
- Không sai, chính là tại hạ.
Phương Hạo mặt dửng dưng đáp lại.
Là người đã thức tỉnh được võ hồn, đương nhiên Phương Hạo có vài phần kiêu ngạo, dù có đối mặt với cường giả Chân Nguyên cảnh thì cũng vẫn điềm tĩnh như vậy.
- Cút ngay cho ta, nếu không lão phu sẽ phế ngươi đi ngay lập tức. Thiên chi kiêu tử à? Có mười tên Phương Hạo cũng không quý báu bằng cháu của ta.
Tiêu lão gia đằng đằng sát khí, chân nguyên phát ra hừng hực, đập chiếc ghế vừa ngồi kia thành phấn vụn.
- Ông!
Phương Hạo cau mày, mí mắt giật giật, không ngờ Tiêu lão gia tử này lại cuồng ngạo như vậy.
- Một tên oắt con vắt mũi chưa sạch lại ỷ vào chút thiên phú cỏn con đó tới Tiêu gia ta giương oai, chẳng lẽ ngươi không biết thiên tài không thể trưởng thành thì chẳng là cái gì hết hay sao?
Nghe lời này thì rõ là có ý chỉ cần Phương Hạo chọc giận ông thì ông nhất định sẽ giết chết hắn.
Điều này khiến cho mấy vị trưởng giả của Phương gia vô cùng căng thẳng.
- Đáng chết, nếu biết trước lão quỷ này sẽ xuất quan thì nên để lão gia tử nhà ta ra mặt mới phải.
- Tiêu lão gia tử, ông thực sự muốn làm căng với Phương gia ta sao?
Phương Hạo bình tĩnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy.
- Phương gia ngươi thì sao?
Tiêu lão gia nói.
- Cho dù hôm nay lão quỷ Phương Thiên Hồn có đến thì lão phu cũng chỉ có một câu thôi. Cút!
Tiếng “Cút” vang lên như sấm, ầm ầm vang dội, khiến các vị khách trong phòng cũng xay xẩm mặt mày, như muốn đổ sụp xuống.
Trong ánh mắt Phương Hạo chợt lóe hàn quang, nói:
- Được, chuyện này tạm thời bỏ qua, nhưng xin Tiêu lão gia tử hãy đưa thuốc giải độc cho đệ đệ của ta.
- Thuốc giải?
Tiêu lão gia cười khẩy.
- Thứ lỗi, đây là độc Tử U Vân Thú, ta cũng không có thuốc giải.
Tiêu Vân ở bên cạnh khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong lạnh như băng.
- Cái gì! Là độc Tử U Vân Thú sao!
Trong lòng Phương Tuân trầm xuống, sau đó nói:
- Nghe nói ngươi có thể giúp Nhan đại tiểu thư giải được loại độc này, vậy thì hãy giải độc cho con trai ta. Như vậy, Phương gia ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa, thế nào?
Tiêu Vân cau mày lại, nhìn gia gia hắn.
- Nực cười, độc trong người của tiểu tử này là do hắn ta tự chuốc lấy, còn đòi cháu ta giải độc cho hắn ta sao? Các ngươi coi nam nhi trong Tiêu gia ta là cái gì chứ?
Tiêu lão gia hừ lạnh một tiếng
- Nói ra thì lão phu còn chưa truy cứu chuyện các người tùy tiện động tay động chân với cháu ta.
Khí phách!
Thật là khí phách!
Nghe những lời Tiêu lão gia nói, trong lòng Tiêu Vân không khỏi cảm thấy chấn động.
Vốn hắn còn tưởng gia gia sẽ vì cố kỵ mà bảo mình đi giải độc, nhưng không ngờ kết quả lại thành như thế này.
- Không hổ là người đứng đầu một nhà.
Những tộc nhân Tiêu thị ở bên ngoài đều cảm thấy rất vui sướng.
Đối diện với kẻ địch nhưng không sợ hãi, đây mới đúng là nam nhi.
Nếu cái gì cũng sợ thì e rằng sẽ bị người trong thiên hạ cười chê.
- Được, chuyện hôm nay Phương gia ta sẽ nhớ kỹ.
Phương Hạo đứng dậy, hừ lạnh một tiếng nói:
- Chúng ta đi!
Nói xong thì hắn ta lập tức cất bước ra đi.
Đám người Phương Tuân cũng đi sát theo sau.
- Đúng rồi, ta nhắc nhở các người một câu. Còn ba tháng nữa là đến đại hội so tài của Tử Vân quận thành, đến lúc đó ta nhất định sẽ đứng thứ nhất, sau đó bái sư gia nhập đại tông ở bên ngoài, bay lên chín tầng mây, còn các ngươi chỉ là một lũ kiến hôi. Chỉ cần Phương Hạo ta ra lệnh một tiếng thì có thể diệt sạch Tiêu gia các ngươi.
Phương Hạo dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tiêu lão gia đang ở trong phòng khách kia cười một tiếng.
- Nếu ông nộp tên Tiêu Vân đó đến Phương phủ ta thì Tiêu gia vẫn còn đường sống. Bằng không, đợi đến khi Phương Hạo ta bái sư gia nhập nhập đại tông thế ngoại thì chính là ngày Tiêu gia các người bị diệt.
Ý uy hiếp trong lời nói hiện lên rõ ràng như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu gia.
- Tiểu tử, lão phu sẽ giết ngươi ngay bây giờ!
Ánh mắt Tiêu lão gia tử lóe sáng, giống như một con sư tử muốn nhào tới.
- Ông có thể giết ta, nhưng ta đã lọt vào mắt xanh của một vị trưởng lão trong Thiên Nguyên Tông, một khi có sơ xuất gì thì Tiêu gia sẽ bị diệt ngay.
Phương Hạo không chút sợ hãi, đối diện với Tiêu lão gia có Chân Nguyên cảnh cũng không hề run sợ, bộ dạng ung dung và thản nhiên đó khiến người khác giật mình.
Tiêu lão gia tử bỗng dừng lại, bàn chân giẫm mạnh xuống nền đá cứng rắn trên mặt đất khiến đá vỡ nát.
- Thiên Nguyên Tông!
Tiêu lão gia tử lẩm bẩm, hai mắt cuối cùng cũng lộ ra vẻ kiêng dè.
- Ha ha lão gia tử, ta đi đây.
Phương Hạo cười ngông cuồng một tiếng.
- Hãy nhớ, nội trong ba ngày nữa phải đưa Tiêu Vân đến, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Để lại một tiếng cười lớn, Phương Hạo nghênh ngang dẫn theo đám tộc nhân Phương thị rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...