Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh Dịch


Một ánh sáng trắng từ trung tâm vũ trụ mênh mông nở rộ, dùng tốc độ ánh sáng vượt qua sức tưởng tượng trong giây lát quét ngang cả vũ trụ, vô số ngôi sao về trong hư vô.

Lam Tinh, mười một giờ đêm, Bạch Đông Lâm vừa mới tan làm mệt mỏi đi vào tòa nhà lớn của công ty.

Ánh sáng trắng lướt qua, tiếp đó thân thể của hắn theo Lam Tinh cùng biến thành hư vô.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một cỗ năng lượng khó hiểu xuất hiện, lôi linh hồn hắn phá vỡ không gian, trong giây lát biến mất không thấy gì nữa.

…“Ta là ai?”“Đây là đâu?”“Ta, chết rồi sao?”Giật mình một cái, trong giây lát tỉnh táo, một cỗ sợ hãi mãnh liệt, không cam xông lên đầu.

Ngồi ngây ngốc hồi lâu, tâm lý của hắn mới thả lỏng, chết cũng đã chết rồi, còn có thể thế nào?Sau khi lấy lại tinh thần, lực chú ý của hắn bị trạng thái hiện tại của chính bản thân hấp dẫn.


“Người chết đi là như thế này sao? Hóa ra người thật sự có linh hồn, đây là nơi luân hồi của Địa Phủ sao?”Linh hồn của Bạch Đông Lâm bị một ánh sáng bảy màu bao vây lấy, ở bên trong không gian một màu đen kịt nhanh chóng xuyên qua, ánh sáng bảy màu dần dần dung nhập vào bên trong linh hồn, không phân ngươi ta.

Lòng hiếu kỳ vừa qua, cảnh tượng liên miên lặp lại, khiến hắn buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, cũng không nhớ rõ bản thân tỉnh ngủ bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần tỉnh lại vẫn là đang xuyên qua ở trong không gian đen kịt.

Ý thức của Bạch Đông Lâm là thanh tỉnh, cũng có thể dựa vào “con mắt” để quan sát bốn phía, nhưng mà không thể khống chế được linh hồn của chính bản thân mình.

“Đây là cái gì?”Cuối cùng không gian đen kịt cũng có biến hóa, một vài hình ảnh vỡ nát chợt lóe lên.

Mặc dù rất mơ hồ, nhưng ở trong không gian bất biến này chỉ trong giây lát đã hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Hình ảnh vỡ vụn càng ngày càng nhiều, trực tiếp lao về phía hắn, hắn trợn to “con mắt”, cuối cùng cũng thấy rõ, kia là…Một đại hán không biết cao bao nhiêu, có vô số ngôi sao vòng quanh khắp thân người, cơ bắp nổi lên mạnh mẽ, hai tay giơ cao cây rìu to lớn, ra sức bổ về phía trước!Cảnh tượng thoáng qua một cái, rồi lại vỡ nát xuyên qua.

Một cây nhỏ xuyên vỡ mảnh không gian vô tận, xuyên qua chư thiên vạn giới, rễ cây vừa hút, trong giây lát một phương vũ trụ mênh mông hủy diệt.

Một nam tử mặc áo bào trắng, chân đạp một chiếc đỉnh đồng cổ ba chân hai tai, cùng với một nữ tử đeo mặt nạ đồng kề vai đi tới.

Đột nhiên ánh sáng màu tím tràn ngập trong mắt hắn, một vị nam tử mặc áo bào màu đen, đỉnh đầu lơ lửng một chiếc gương cổ, gương này không phải vàng không phải sắt không phải đá cũng không phải ngọc, chỉ thấy nó quay một vòng, trong giây lát ánh sáng màu tím quét ngang chư thiên vạn giới.

Một con rùa đầu rồng đuôi rắn cõng một tấm bia không chữ màu đen, bước một bước qua, đạp nát tinh hà.


Con rắn chín đầu to lớn cùng với một con rắn cạp nia đầu đuôi dính vào nhau chiến đấu ác liệt, dư âm quét qua, thế giới hủy diệt, vũ trụ tịch diệt.

Vô số hình ảnh liên tục thoáng xuất hiện, thị lực của hắn cạn kiệt, cũng chỉ có thể quan sát những gì xảy ra.

Sau lưng hắn, nam tử song kiếm đen trắng, lão giả cưỡi trâu xanh, một nam nhân đeo kính mặc áo dài trắng ngồi đối diện với một vị Phật toàn thân thối nát, một chiến hạm siêu cấp bắn nổ tung một hệ ngân hà bằng một phát nổ…Vô số hình ảnh điên cuồng thoáng xuất hiện, ánh sáng trắng biến thành một mảnh trắng xóa, hắn cái gì cũng không nhìn thấy nữa, tư duy cũng rơi vào yên lặng.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên một đạo khe hở màu đen xuất hiện ở phía trước, trong giây lát linh hồn của Bạch Đông Lâm bị hút vào bên trong.

*****Nam Dương Quốc.

Vân Châu, Bạch Thành.

Trong trường tư thục của Bạch gia liên tục truyền ra tiếng đọc sách, chỉ có điều dưới cái thiêu đốt của mặt trời tháng tám, tiếng đọc sách này có chút hữu khí vô lực, còn không bằng tiếng ồn ào trên cây ngoài cửa sổ.

Bạch Đông Lâm đã mười một tuổi nhắm nửa con mắt, gật gù đắc ý hưởng ứng theo, tâm tư đã sớm bay đến chín tầng mây.


“Ta đây là đầu thai chuyển thế đi.

”“Không phải linh hồn xuyên qua, cũng không phải thân thể xuyên qua, mà là trực tiếp đầu thai đến Vân Châu Bạch gia này!”“Hẳn là thân thể trẻ con quá mức yếu ớt, không tiếp nhận được linh hồn của ta, mãi đến mấy ngày trước mới từng bước thích ứng, phá vỡ mơ hồ từ khi còn là thai nhi, thức tỉnh ký ức kiếp trước.

”Là một nhân viên văn phòng trong công ty bị công ty chèn ép như động vật, kiếp trước Bạch Đông Lâm nhận quả báo phúc lợi, lại thêm thân thế cô nhi, không chỗ nương tựa, phải bỏ ra nhiều cố gắng hơn mới có thể có tôn nghiêm để sống.

Làm việc với cường độ cao, ngăn bỏ toàn bộ phần lớn hoạt động giải trí, chỉ có lúc rảnh rỗi tranh thủ đọc tiểu thuyết, đó trò tiêu khiển duy nhất của hắn.

Cho nên xuyên không cái gì đó, hắn hết sức quen thuộc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui