Tác giả: Tadashi Ringo
Hắn cũng không gấp để hoàn thành khảo hạch này, cũng không sợ những người khác tìm được 3 cái truyền thừa còn lại.
Bởi vì nếu hắn đoán không sai thì những cửa ải khác cũng có khảo hạch, cho dù không giống thì cũng không quá dễ dàng.
Chưa tính đến việc bọn họ đang tiến đến khảo hạch truyền thừa lực lượng, cho dù bọn họ có vượt qua khảo hạch đi chăng nữa thì cũng cần một thời gian để luyện hóa lực lượng của truyền thừa.
“ Keng, Bạn lĩnh ngộ được hỏa diễm dị biến «Hắc Diễm» đạt đến cấp 1: Hình thức ban đầu.”
Trong lúc Long Sát còn đang suy nghĩ về những truyền thừa còn lại thì âm thanh hệ thống vang lên, hắn sau khi nghe âm thanh hệ thống vang lên thì vui mừng hẳn lên.
Đối với loại hỏa diễm này hắn cũng đã chú ý lâu lắm rồi, hắn phát hiện khi bản thân mình trèo bậc thang thì cũng thấy nó càng ngày càng lớn mạnh hơn.
Hắn cũng biết Hắc Diễm Kiếm Đế trong danh hiệu có chữ Hắc Diễm là vì bản thân hắn có sở hữu một loại hỏa diễm dị biến.
Hắn cũng đã nghe qua Tử Vong Ma Vương từng miêu tả qua loại hỏa diễm này, loại hỏa diễm này nó được sinh ra từ bóng tối.
Mà bóng tối thì luôn luôn bất diệt, nó chẳng qua chỉ bị ánh sáng che khuất mà thôi, chứ không thể hủy diệt nó.
Ánh sáng cũng chỉ có che khuất một góc của vũ trụ cũng không hoàn toàn che được bóng tối, dù sao bóng tối vốn là một loại bổn nguyên sinh ra đầu tiên trong vũ trụ nên xét về độ mạnh thì nó vượt xa ánh sáng.
Chẳng qua loại bổn nguyên này cực kỳ khó ai có thể lĩnh ngộ được nên người đời thường cho là ánh sáng có thể đánh bại bóng tối.
Chẳng qua những người lĩnh ngộ bổn nguyên bóng tối quá yếu nên mới bị những kẻ sở hữu bổn nguyên ánh sáng đánh bại.
Nhưng nếu xét về sức mạnh chân chính của hai loại bổn nguyên này thì thì ánh sáng cũng chỉ có thể đối kháng được với bóng tối mà thôi chứ đánh bại là không thể nào.
Sau khi Long Sát lĩnh ngộ loại hỏa diễm dị biến «Hắc Diễm» thì hắn cuối cùng cũng thấy được một cánh cửa.
Nói như vậy thì khảo hạch này bắt hắn phải lĩnh ngộ được hỏa diễm này mới có thể tính là thông qua cửa ải.
“Phù… không biết cửa ải thứ 3 nó trông như thế nào và mất bao lâu để hoàn thành nữa đây.”
Long Sát sát thở dài nhẹ nhõm trong lòng, mặc dù trèo bậc thang thêm mấy ngày cũng không thành vấn đề nhưng vẫn khiến trong lòng hắn có áp lực rất lớn.
Bây giờ vượt qua rồi khiến hắn trong lòng thoải mái, bây giờ thì hắn cần chuẩn bị tinh thần để vượt qua cửa ải tiếp theo.
Mà hắn cũng vui vẻ để tiếp tục vượt ải, mặc dù cửa thứ nhất và cửa thứ hai trong quá trình khảo hạch khiến hắn khó chịu.
Nhưng sau khi vượt ải thì bản thân hắn có sự thay đổi rất lớn nên hắn cũng vui lòng vượt thêm mấy ải nữa, nhưng đáng tiếc khảo hạch truyền thừa ký ức này cũng chỉ có 3 cửa ải mà thôi.
Nếu mà có vài ải nữa để hẳn rèn luyện bản thân thì tốt không còn gì tốt hơn, ban đầu hắn rất muốn khảo hạch nhanh kết thúc nhưng hiện tại đột nhiên hắn có cảm giác bản thân mình vượt ải hơi nhanh thì phải.
Long Sát đi lên đến tận cửa thì mở ra thì hắn phát hiện bản thân hắn không thể đi vào.
Khi hắn chạm vào thì lập tức có một sức mạnh nào đó tấn công hắn, không muốn hắn đi vào.
Điều này làm Long Sát vô cùng buồn bực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn không đi vào được vậy chứ?
Nếu không đi vào được thì làm sao khảo hạch? Mà không khảo hạch thì làm sao tiếp nhận truyền thừa? Không tiếp nhận truyền thừa thì làm sao để làm được những điều mà hắn từng mơ tưởng tới.
Vì vậy hỏi sao mà hắn không bực mình cho được, hắn nghĩ mãi không ra là bản thân hắn thiếu cái gì.
Hay là nói chính xác hơn là đây là khảo hạch cái gì mà tại sao hắn không thể đi vào, hiện tại trong lòng của Long Sát đang rất muốn khóc.
Trong lúc Long Sát đang thất vọng về việc này thì có một giọng nói của một thanh niên vang lên trong đầu của hắn.
“ Tiểu tử, Cửa tiếp theo ngươi cần phải dùng linh hồn để đi vào không thể dùng cơ thể của ngươi đi vào.”
Long Sát sau nghi nghe xong thì hắn bừng tỉnh lập tức vui mừng hẳn lên, cái này nói rõ đây không phải hắn thiếu điều kiện để tham gia khảo hạch mà là bản thân hắn không biết cách khảo hạch.
Mặc dù hắn nghi hoặc giọng nói của thanh niên này là ai nhưng hắn cũng đoán ra được một phần nào đó người nọ là ai.
Bởi vì hắn chú ý âm thanh phát ra từ bên trong cánh cửa này, mà người này có tỉ lệ rất lớn là Hắc Diễm Kiếm Đế.
Long Sát cũng không quan tâm lắm, đối với hắn thì bên trong là ai cũng như nhau mà thôi.
Điều hắn cần là bây giờ tham gia khảo hạch để tiếp nhận truyền thừa, mà hắn cũng không sợ có ai hại hắn, cho dù có hại hắn thì hại những thứ khác còn có thể nhưng hại tính mạng của hắn thì không thể nào.
Trừ khi người đó là hệ thống, chứ không thì muốn mạng hắn thì ngay cả lão thiên cũng không đủ tư cách nói gì đến những người khác.
Vì lẽ đó hắn còn ngại ai nữa sao, cùng lắm thì tự sát để khôi phục lại như ban đầu.
Long Sát tập trung tinh thần đến linh hồn ly khai cơ thể, khi hắn bước từ thiên linh cái của cơ thể ra.
Thì hắn cảm nhận được bản thân nhẹ nhàng vô cùng, cảm giác giống như hắn là hư vô, là một ngọn gió phiêu bạc trong không khí vậy đó.
Cảm nhận thì cảm nhận hắn cũng không rảnh bay trên hư không tận hưởng cảm giác này.
Hiện giờ hắn cần phải qua cánh cửa này để khảo hạch rồi tiếp nhận truyền thừa nữa, còn việc chơi đùa linh hồn kiểu này thì để lần sau đi.
Long Sát với hình dạng trong linh hồn đang tiến về cánh cửa để mở ra nhưng vẫn giống như cũ không mở được.
Tuy không bị lực lượng nào đó đẩy ra nhưng hắn dùng sức vẫn không thể nhúc nhích được cánh cửa.
Long Sát lại tiếp tục lâm vào buồn bực, tại sao có mỗi cánh cửa mà đi qua khó khăn như vậy chứ.
Trong khi Long Sát còn đang dùng sức để mở cánh cửa ra thì âm thanh của thanh niên mà được cho là Hắc Diễm Kiếm Đế vang lên trong đầu hắn thêm một lần nữa.
“ Ngu ngốc, ngươi không cần mở cánh cửa đó ra, cứ trực tiếp bay xuyên qua là được.”
Long Sát sau khi nghe xong thì khuôn mặt đỏ lên biểu cảm tràn đầy xấu hổ, cho dù da mặt hắn dày thì vẫn không tránh được cảm giác bản thân hắn có hơi ngu ngốc.
Long Sát khôi phục lại cảm xúc thì không trực tiếp bay xuyên qua cánh cửa, hắn không muốn tiếp tục nhìn thấy cánh cửa nữa, hắn hận cánh cửa này, hắn trong lòng cũng quyết tâm liệt kê cánh cửa này vào danh sách kẻ thù của hắn.
Sau khi Long Sát bước qua cánh cửa thì nhìn thấy bản thân đang ở một nơi trong giống căn phòng chứ không phải dùng để trao hạch.
Hắn quan sát xung quanh căn phòng thì phát hiện một linh hồn đang lơ lửng trên hư không.
Khi hắn nhìn lên khuôn mặt của thanh niên này thì hắn chợt giật mình, hắn trừng to đôi mắt lên, hắn không tin vào được con mắt của mình có phải là do bị ảo giác hay hắn bị phê cần hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...