Lục Do Tĩnh giúp Phong Ngâm nối lại mạch, như có điều gì suy nghĩ mà vuốt vuốt râu than nhẹ một tiếng, chắp tay lui lại đối với Nam Cung Kiệt nói_: “ Bẩm báo Thiếu chủ, này…..Phong Ngâm hộ pháp thân thể không biết tại sao lại hư thoát đến cực điểm, tâm mạch bị hao tổn đến nghiêm trọng. Hiện giờ ngực lại tiếp tục chịu hai chưởng, chân khí hư thoát, đã là….xoay chuyển trời đất cũng không còn phương pháp…”
Nam Cung Kiệt ngực co rút đau đớn, bất động thanh sắc nói_: “ Thật sự….không còn cách nào sao?”
Lục Do Tĩnh lắc đầu, khom lưng nói_: “Thứ cho thuộc hạ bất lực”
-Lui ra đi!
Nam Cung Kiệt ôm ngực ho nhẹ hai tiếng, một chút đỏ sẫm theo khóe môi trượt xuống.
-Thiếu chủ, ngài bị thương…
-Lui ra!
-Vâng, Thiếu chủ!
Đưa tay lau đi vệt máu bên khóe môi, Nam Cung Kiệt xoay người nhìn Phong Ngâm đang nằm trên giường, từng bước lại gần mép giường ngồi xuống.
-Xoay chuyển trời đất cũng không có phương pháp……_Nam Cung Kiệt ôm lấy Phong Ngâm, để đầu của hắn dựa vào ngực của chính mình, đầu ngón tay dịu dàng lướt qua khuôn mặt không còn chút huyết sắc của hắn.
Ngươi thương hắn, nhưng lại để đến nông nỗi như thế này, biết rõ chính mình đánh không lại ta, vẫn liều mình cứa hắn….. (ngươi thương hắn: ý chỉ Phong Ngâm thương Nhạn Thiên Nhai, ý nghĩ của Nam Cung Kiệt)
Cho các ngươi đi, tại sao lại không tốt chứ, ta chính là sợ bản thân càng ngày càng không thể tự kiềm chế, các ngươi đã yêu nhau như thế, thì để cho các ngươi cao chạy xa bay, ta rất nhanh sẽ quên sạch sẽ, như thế mới đúng chăng là nhất cử lưỡng tiện (một công đôi chuyện )
Hiện tại, vẫn còn kịp…..
-Tâm mạch bị hao tổn sao?…._Gắt gao ôm lấy thân thể của Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt cúi đầu, hạ xuống một cái hôn trên mặt Phong Ngâm, cảm thụ hơi thở mỏng manh của hắn, khẽ thở dài_: “Trên đời này không có chuyện gì lúc nào cũng luôn luôn là tuyệt đối, mạng của ngươi mặc cho ta xử lý, nếu ta nói không cho ngươi chết, ngươi sẽ không thể nào chết được…”
Nhẹ nhàng cười, Nam Cung Kiệt để cho Phong Ngâm nằm thẳng lại trên giường, cho gọi Nhan Ca đến.
-Nhan tổng quản_Nam Cung Kiệt đi về phía Nhan Ca, lạnh lùng nói_: “Ta có một việc phải nhờ ngươi giúp đỡ”
Nhan Ca đưa mắt nhìn về phía Phong Ngâm đang ở trên giường_: “Thiếu chủ nói rõ”
Nam Cung Kiệt vẻ mặt bình tĩnh nói ý của mình, lại làm cho Nhan Ca bị khiếp sợ trước nay chưa từng.
-Thiếu chủ, người đây là…
-Ngươi chỉ cần cúi đầu nghe lệnh, lời dư thừa không cần phải nói ra, đi ra ngoài đi!_Nam Cung Kiệt vung tay áo lên, Nhan Cả thở dài lui ra ngoài.
May mắn, ta không có sai đến cùng…..
Mười ngày sau, Phong Ngâm tỉnh dậy, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc bên người liền vội vàng đến bất diệc nhạc hồ (ý giật mình, hoảng sợ đến chết đi được)
-Tỉnh,..tỉnh!_Cái thân ảnh kia nhảy dựng lên, bước về phía trước vỗ vỗ mặt của Phong Ngâm, kinh hô_: “Có biết ta là ai không?”
-Sở huynh…._Phong Ngâm cuối cũng nhìn rõ vẻ mặt hưng phấn của Sở Tương Tích, phát hiện mình đúng là đang ở trong dược lư của hắn, Nhạn Thiên Nhai ở ngoài cửa vội vàng tiến vào.
Phong Ngâm cầm lấy nước Nhạn Thiên Nhai đưa tới, suy nghĩ trong loạn thành một mớ, hồ nghi nói_: “ Ta sao lại ở chỗ này?”
Nhạn Thiên Nhai nâng Phong Ngâm dậy, nói_: “ Sau khi ngươi bị thương ba ngày, Nhan tổng quản nói Thiếu chủ ra lệnh trục xuất chúng ta ra khỏi giáo, từ nay về sau không được tái bước vào Huyền Minh giáo nửa bước”
Phong Ngâm khó có thể tin mà nhăn mặt nhíu mi, đầu óc một mảnh hỗ loạn, không biết nên suy nghĩ từ đâu.
Sở Tương Tích thở ra một hơi, yên tâm nói_: “Khó được thân thể của ngươi đã hoàn toàn khôi phục, giang hồ hiểm ác, tất nhiên càng sớm rời xa càng tốt”
-Hoàn toàn….khôi phục?_Phong Ngâm nghi hoặc vận khí, phát hiện chân khí trong cơ thể mạnh mẽ, nội lực khôi phục đã muốn giống như ba tháng trước, không có chút nào giống với vừa mới bị thương quá nặng.
Sở Tương Tích có chút nghi hoặc, trầm tư nói_: “Không thể tưởng tượng được, Huyền Minh giáo cũng có cao nhân, cũng không biết đã cho ngươi ăn loại linh đan dược gì, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủn nội lực đã khôi phục nhanh đến như vậy.”
Phong Ngâm thỏa mái ngưng tụ một cỗ chưởng phong, nhìn tiểu gió xoáy xoay tròn dữ dội trong lòng bàn tay, cảm thấy có vài phần sợ hãi.
-Ta muốn quay về Huyền Minh giáo!_Phong Ngâm nhảy đứng dậy, khẩn trương nói.
Sở Tương Tích thấy thân thể Phong Ngâm đã hoàn toàn khỏe mạnh thật sự, cũng không nhiều lời bảo hắn phải điều trị tốt, chỉ ấp úng mà khuyên nhủ_: “Ngươi cần gì lần này lại chảy vào Huyền Minh giáo vẫn đục kia, nếu hắn đã đem ngươi ra khỏi đó, ngươi quay trở về chẳng phải nhận lấy chê cười của người khác sao?”
Phong Ngâm lắc đầu nói_: “ Hắn đã cản cho ta một chưởng, hơn nữa….” Hơn nữa tâm mạch bị hao tổn căn bản không phải dùng linh đan liền có thể chữa khỏi, huống chi chính mình lúc đó đã muốn bước một chân vào Qủy Môn quan!
Kiệt, ngươi không cần phải như thế…..
-Phong Ngâm, ta với ngươi cùng đi!_Nhạn Thiên Nhai vẫn yên lặng chậm rãi mở miệng.
Sở Tương Tích kinh ngạc mà liếc Nhạn Thiên Nhai một cái, hít vào một tiếng thật mạnh, lắc lắc đầu không thèm nhắc lại.
Phong Ngâm khẳng định gật đầu, cầm sáo ngọc cùng Nhạn Thiên Nhai đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...