“Các ngươi có biết rốt cuộc mình đã gây ra bao nhiêu tai họa không? Khảm Lạc trưởng lão chống gậy, tức giận quát mắng mấy thanh niên trong lều trại.
Mấy thanh niên hai mặt nhìn nhau, đều cúi đầu nín thinh không lên tiếng.
“Tộc Liệt Ưng hành sự ngang ngược, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Tang Mộc không nhịn được mở miệng nói: “Bọn họ không có chứng cớ chứng minh là chúng ta trộm, chẳng lẽ còn có thể giết tất cả mọi người hay sao?”
Lần tham dự hành động này có năm người, lần lượt đến từ ba bộ tộc Uyển Chi, Mạt Thác và Phong Khoa Nhĩ, đều là những thanh niên chất chứa oán hận với tộc Liệt Ưng đã lâu, bọn họ tuổi trẻ nông nổi, hành sự không để ý hậu quả, nghe nói muối có thể chữa trị được bệnh của bộ tộc, bèn hẹn nhau lẻn vào ruộng muối của tộc Liệt Ưng trộm về, kết quả nhất thời sơ suất bị phát hiện.
“Các ngươi tưởng rằng bọn họ không dám sao?” Khảm Lạc trưởng lão quát chói tai, “Thảo nguyên giờ đây chỉ còn lại có mười lăm bộ tộc là do đâu, chẳng lẽ các ngươi còn không rõ ràng?”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Một thanh niên bộ tộc Phong Khoa Nhĩ nhỏ giọng hỏi.
“Đến nước này thì chỉ còn cách liều chết không thừa nhận, tộc Liệt Ưng cũng không biết rốt cuộc kẻ ăn cắp thuộc bộ tộc nào.” Khảm Lạc trưởng lão thở dài nói, “Mấy tên tiểu tử các ngươi, mấy ngày này phải ở yên trong bộ tộc, không được phép đi đâu!”
Lúc này tộc trưởng của Mạt Thác nói: “Họa đã gây ra, ta đoán người của tộc Liệt Ưng sẽ nhanh chóng đến tra xét, đến lúc đó nên ứng phó thế nào đây?”
“Chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.” Khảm Lạc trưởng lão nói, “Hiện giờ không ai trong chúng ta có thể đoán được tộc Liệt Ưng sẽ xử trí như thế nào, chỉ có thể ra mật lệnh cho toàn bộ người trong tộc, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện tình có liên quan đến mấy tên tiểu tử này ra ngoài.”
Mấy vị tộc trưởng đều gật đầu đồng ý.
“Trưởng lão, không hay rồi, người của tộc Liệt Ưng đến!”
Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng không xong, mọi người nhìn nhau, dặn dò năm thanh niên kia không được phép rời khỏi lều trại rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc này, trong bộ tộc đang đứng chừng mười con chiến mã cao lớn, trên lưng mỗi con đều có một kị binh, bọn họ ánh mắt sắc bén, vẻ mặt kiêu căng, thắt lưng giắt đại đao, sát khí lẫm liệt.
“Đêm qua có người xông vào ruộng trộm muối, các ngươi có biết việc này?” Cầm đầu kỵ binh là Hồ Nhiêm, hắn lạnh lùng hỏi về phía Khảm Lạc trưởng lão.
Khảm Lạc trưởng lão khom người trả lời: “Kẻ hèn không biết, đêm qua tộc ta đang tụ họp, cũng không có ai ra ngoài.”
“Hừ!” Hồ Nhiêm cười lạnh một tiếng, “Tụ họp? Khó trách nhiều tộc trưởng đến đây như vậy, các ngươi tụ họp một chỗ muốn làm gì?”
“Chúng ta đang bàn việc vào quan nội tìm đại phu chữa bệnh cho người trong tộc.”
“Ồ?” Hồ Nhiêm nhìn một vòng xung quanh, thấy rất nhiều lão nhân sắc mặt vàng như nến, cười nhạo nói. “Đám dân đen các ngươi, quả nhiên cần phải tìm một người mà chữa trị, người nào người ấy đều trông như đám chuột đất.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong tộc đều lộ ra vẻ giận dữ.
“Được rồi, tạm thời không đề cập tới việc này, các ngươi nhanh chóng giao mười tên trộm ra đây, những kẻ bao che giết không cần hỏi!”
Mười tên? Rõ ràng hôm qua chỉ có năm người đi trộm, thế mà đám khốn kiếp này lại nói khống lên, đáng hận là ngay lời bác bỏ cũng không cách nào nói ra. Sắc mặt Khảm Lạc trưởng lão trắng bệch, nói: “Sao đại nhân lại nói những điều này? Rốt cuộc thì mấy tên trộm kia là người phương nào, bản tộc đâu có biết, sao có thể giao người được đây?”
“Đừng có giả ngu!” Hồ Nhiêm không chút khách khí nói, “Trừ bọn ngươi ra, còn có ai dám vào ruộng muối mà ăn trộm?”
“Đại nhân, có chứng cớ gì chứng minh người của chúng ta làm không?”
“Đúng vậy, không chứng cớ đã muốn chúng ta giao người, có phần quá qua loa đại khái rồi.”
“Sao tộc nhân của chúng ta có thể đi ăn trộm được, đại nhân đừng xử oan cho chúng ta.”
Người xung quanh bắt đầu ầm ĩ ngươi một câu ta một lời.
“Câm mồm!” Hồ Nhiêm tức giận quát một tiếng, “Các ngươi dám nói bản đại nhân xử oan cho các ngươi? Hừ, bản đại nhân cho các ngươi hai lựa chọn.”
“Lựa chọn gì?” Khảm Lạc trưởng lão vội hỏi.
“Một, giao ra mười tên trộm kia, việc này sẽ dừng ở đây; hai, phái người nhận khảo nghiệm con đường lửa, một khi vượt qua, sẽ đại biểu cho việc trời cao chứng thực sự trong sạch của các ngươi, tộc Liệt Ưng ta sẽ không truy cứu nữa.”
Khảm Lạc trưởng lão và mọi người đều biến sắc.
Mấy người Mặc Phi trong đám người cũng tỏ vẻ nghi hoặc, con đường lửa là cái gì?
Khảm Lạc trưởng lão lớn tiếng cầu xin: “Đại nhân, xin hãy khai ân! Quả thực tên trộm kia không phải người của tộc ta mà!”
“Điều này ta mặc kệ, ta cho các ngươi thời gian hai ngày, hai ngày sau đến Luyện đài công bố lựa chọn của các ngươi.”
Nói xong, không đợi những người còn lại phản ứng đã mang kị binh rời đi.
Người của tộc Liệt Ưng vừa đi, toàn bộ bộ tộc Uyển Chi đều chìm trong áp lực đau khổ.
Mặc Phi đi tới bên cạnh Khảm Lạc trưởng lão, nhỏ giọng hỏi: “Trưởng lão, con đường lửa này là cái gì?”
Khảm Lạc trưởng lão thở dài: “Đó là một đoạn đường dài ba mươi thước treo trên không, hai bên là xích sắt, ở giữa đóng một loạt bàn chông dựng đứng, mà phía dưới con đường còn đồng thời đốt lửa nung nóng, một khi người đi trên đó, chẳng những phải nén nhịn cảm giác thiêu bỏng thống khổ, mà còn phải chịu đựng cảm giác đau đớn nạo xương.”
Đám người Mặc Phi đều hít phải một ngụm khí lạnh, đây đúng là một loại khổ hình tàn nhẫn!
Khảm Lạc trưởng lão cười khổ nói: “Có lẽ số kiếp của tộc ta đã định rồi. Từ khi tộc Liệt Ưng sáng lập tới nay, chưa từng có người nào thành công vượt qua con đường lửa. Bọn họ lợi dụng phương pháp này để sát hại vô số người phản kháng, một khi khảo nghiệm thất bại, chúng ta sẽ phải gánh vác tất cả tội lỗi, chịu đựng trừng phạt, không được phép oán hận.”
Mặc Phi nhíu mày, đang định nói thêm, chợt nghe thấy trong lều trại truyền đến vài tiếng rống giận dữ, sau đó mấy thanh niên chạy ra, vọt tới trước người Khảm Lạc trưởng lão nói: “Trưởng lão, người nào làm người ấy chịu, chúng ta đi nhận tội.”
Khảm Lạc trưởng lão lắc đầu, yếu ớt nói: “Các ngươi đi? Các ngươi đều là tương lai của tộc ta, sao có thể để các ngươi đi chịu chết? Đám ác tặc kia khai man con số mười người, còn muốn chúng ta hy sinh năm người vô tội?”
Mấy thanh niên đều không khỏi khóc lóc, Tang Mộc quỳ xuống, nói: “Xin lỗi, là sự lỗ mãng của chúng ta đã hại người trong tộc.”
“Giờ nói những điều này cũng chẳng tác dụng gì, các ngươi cũng là vì tộc nhân mới dấn thân vào nguy hiểm. Quay về đi, chuyện này cứ giao cho chúng ta xử lý, các ngươi lằng nhằng nữa sẽ càng thêm chuyện.” Khảm Lạc trưởng lão giống như lập tức già đi hơn mười tuổi, khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn càng lộ thêm vẻ già nua.
“Tiên sinh, ngài có biện pháp nào tốt không?” Bảo Tôn nhỏ giọng hỏi.
Mặc Phi lắc đầu: “Việc này khác với tình huống của trấn Đông Cao, năm tên thủ lĩnh nơi đó chỉ có thể xem như thổ phỉ. Mà nhân số của tộc Liệt Ưng lại đông, huấn luyện nghiêm chỉnh, vùng doanh địa bằng phẳng, không che chắn, muốn lợi dụng địa hình đánh lén cũng không được. Thanh niên trai tráng trong bộ tộc tuy rằng không ít, nhưng khuyết thiếu sự huấn luyện và điều phối thống nhất, lại không có trang bị tinh xảo, chiến đấu với tộc Liệt Ưng, không có phần thắng.”
“Như vậy chỉ có thể chọn cách thứ nhất ư?” Bảo Tôn thở dài, “Chọn cái nào cũng đều là chết mà!”
Mặc Phi nhìn về phương hướng Khảm Lạc trưởng lão rời đi, thản nhiên nói: “Yên lặng xem xét đã! Có thể nói, mấy bộ tộc này là vì chúng ta đến mới xảy ra chuyện, nếu có thể giúp được một tay, có lẽ ta cũng an tâm hơn đôi chút.”
Ban đêm, mấy vị thủ lĩnh bàn bạc đối sách trong lều trại của Khảm Lạc trưởng lão, hồi lâu vẫn chưa hề nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Khảm Lạc trưởng lão y phục sạch sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Mặc Phi kỳ quái hỏi: “Trưởng lão, đêm qua mấy người đã nghĩ ra đối sách sao?”
“Ha ha.” Khảm Lạc trưởng lão cười nói, “Xem như đi!”
“Thật vậy chăng? Không biết là biện pháp gì?”
Khảm Lạc trưởng lão cười nhưng không nói, lúc này lại thấy mấy vị lão nhân đều tự đi ra khỏi lều trại, phần lớn đều y phục sạch sẽ, tác phong khoan thai.
Trong lòng Mặc Phi khẽ động, thầm đếm số, đột nhiên kinh ngạc nói: “Trưởng lão, các vị… chẳng lẽ các vị muốn thay thế mấy người trẻ tuổi kia…”
“Ta già rồi.” Khảm Lạc trưởng lão cảm thán nói, “Sớm muộn gì thì bộ tộc cũng sẽ giao cho những người trẻ tuổi này, vừa lúc, để lão nhân làm cho bọn họ việc cuối cùng này đi.”
“Đây là phương pháp giải quyết của các vị?” Mặc Phi khó có thể chấp nhận.
“Hành giả đại nhân, ngài có điều không biết, người của tộc Liệt Ưng sẽ không cho chúng ta cơ hội bào chữa, thay vì để bọn họ động thủ, không bằng để cho chúng ta tự mình tuyển chọn.”
“Nhưng mà, sao bọn họ có thể tin các vị lão nhân gia đây thực sự là kẻ trộm?”
Khảm Lạc trưởng lão cười cười: “Điều bọn họ muốn chỉ là lập uy thôi, người chết là già hay trẻ căn bản không quan trọng.”
Mặc Phi nhíu mày, cắn chặt răng, lại nói: “Không phải còn một lựa chọn nữa sao? Con đường lửa.”
“Con đường kia không thể vượt qua.” Khảm Lạc trưởng lão lắc đầu nói, “Tộc nhân của ta đều không sợ chết, nhưng mà dù cho là người có nghị lực lớn, cũng không cách nào vượt qua nổi con đường treo ba mươi thước kia. Một khi thất bại, nghênh đón tộc ta chính là hậu quả không thể thừa nhận.”
Mặc Phi im lặng nhìn mấy lão nhân gia của bộ tộc, bọn họ khuôn mặt yên ổn, vẻ mặt bình thản, tuyệt nhiên chưa từng hiển lộ một chút kháng cự và tuyệt vọng mảy may nào.
Nàng không thể tin được, quyết định gian nan như vậy, thế mà trong một buổi tối đã định xong.
Sau khi tin tức này được công bố, tiếng khóc tràn ngập khắp bộ tộc, người khóc phần lớn là thanh niên, ngược lại mấy lão nhân lại cảm thấy rất vui vẻ.
Bảo Tôn và Dư Sơ cũng rơm rớm nước mắt.
Dư Sơ nói: “Tiên sinh, thực sự không có biện pháp khác sao?”
Sắc mặt Mặc Phi ngưng trọng, lặng yên không nói.
Ban đêm, Mặc Phi trằn trọc khó ngủ, trong lòng luôn cảm thấy rầu rĩ, trong đầu như luôn có giọng nói nào đó vang lên.
Nàng xoay người ngồi dậy, tựa cằm lên đầu gối.
【 Ngươi đang suy nghĩ cái gì? 】Giọng nói của Trạm Nghệ bỗng vang lên bên tai.
“Không có gì.” Mặc Phi rầu rĩ đáp lại một tiếng.
【 Thu hồi lòng từ bi trắc ẩn đó của ngươi đi, bọn họ đều tự có duyên phận của bọn họ. 】
Mặc Phi hỏi: “Trạm Nghệ, ngươi cũng từng là thủ lĩnh một bộ tộc, nếu gặp phải loại tình huống này, ngươi sẽ làm như thế nào?”
【 Không còn cách nào, chỉ có chiến đấu mà thôi. 】
“Cho dù biết rõ thực lực chênh lệch, một khi khai chiến sẽ diệt tộc cũng không quản sao?”
【 Chiến sĩ Tần tộc đều sinh ra để chiến đấu, nếu đến đường cùng, sẽ không ai tham sống sợ chết. 】
“Ý của ngươi là, tộc nhân của bộ tộc này nên liên hợp lại, liều chết một trận?”
【 Bọn họ không giống với Tần tộc, ngay tại thời điểm bắt đầu đã không có quyết tâm liều chết, đến khi kẻ địch cường đại rồi, lại càng không đủ sức để liều mạng. 】
Mặc Phi yên lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói như lẩm bẩm: “Con đường lửa kia thực sự không thể vượt qua sao?”
【 Quả nhiên ngươi đang suy nghĩ điều này. 】 Trạm Nghệ nói, 【 Cứ theo như lời của Khảm Lạc, cho dù là kẻ có nghị lực lớn cũng không cách nào chịu được thống khổ thiêu cháy, đau đớn thấu xương. Ngươi cho rằng ngươi có thể làm được sao? 】
“Ta…” Mặc Phi chần chờ. Nếu như nàng chỉ là một người thường, thế thì quả là bất lực. Nhưng mà, nàng có Ngọc Phù, lúc nàng rơi xuống vách núi đen, Ngọc Phù đã đình chỉ thời gian một tháng cho nàng, bảo vệ tính mạng của nàng. Nếu lần này cũng có thể kích phát lực lượng của nó, vậy thì chưa chắc nàng đã không đi qua được con đường lửa kia.
【 Phù Đồ, đừng làm chuyện chưa nắm chắc, có đôi khi thương xót cũng có thể biến hậu quả trở nên bi ai hơn. 】
Đúng vậy! Lực lượng của Ngọc Phù, căn bản là nàng không nắm giữ được, làm sao có thể dựa vào điều không chắc chắn như vậy để làm việc lỗ mãng đây.
Mặc Phi thầm cười khổ, luồng cảm xúc tắc nghẽn không thể thoát ra tràn ngập trong tim…
Ngay lúc nàng đang ngẩn người, Ngọc Phù bên trong y phục phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như đang đáp lại tâm tư của nàng.
Ngày hôm sau, phần lớn mọi người trong mười lăm bộ tộc đều tập trung đến vùng lân cận Luyện đài của tộc Liệt Ưng, để tránh việc năm thanh niên kia không nhịn được tức giận, mấy thủ lĩnh, tính cả mọi người đều trói chặt bọn họ ở trong tộc.
Cái gọi là Luyện đài, cũng chính là nơi bài trí đủ loại hình cụ tra tấn, ví dụ như đài hành hình, lưỡi chém, còn có cả lò, cùng với con đường lửa trong truyền thuyết.
Bên dưới con đường kia đã châm lên một ngọn lửa, bàn chông đen bị nung bỏng trên ngọn lửa bừng bừng, đỏ đen giao quyện, tựa như đường xuống địa ngục.
Mặc Phi lẳng lặng nhìn từ trong đám người, bước chân lại không tự chủ được bắt đầu di động. “Rất tốt, xem ra nhân số đều đã đến đông đủ.” Hồ Nhiêm xuất hiện ngày ấy đứng ở trên đài cao hô to, “Nói đi, lựa chọn của các ngươi là gì?”
Mọi người im lặng không lên tiếng, mấy nghìn người tụ tập một chỗ mà lại tĩnh mịch vô cùng.
Hồ Nhiêm cũng không cho là đúng, cười lạnh nói: “Nếu đã không có quyết định, vậy thì sẽ do tộc Liệt Ưng ta làm chủ.”
“Đợi chút.” Khảm Lạc trưởng lão bước ra khỏi đám người, hành lễ nói, “Trợ Uy đại nhân, việc này căn bản vốn không phải lỗi của tộc ta, bây giờ lại muốn chúng ta đeo trên lưng tội danh như vậy. Đại nhân nhân từ, Khảm Lạc thỉnh cầu, có thể sử dụng gia súc chưa đánh dấu để thay thế hay không?”
Đây là cố gắng cuối cùng của hắn.
“Gia súc không cần các ngươi nói cũng phải bồi thường.” Hồ Nhiêm không tha xía vào nói, “Ban đêm mà dám xông vào lãnh địa tộc Liệt Ưng ta, loại hành vi này không thể nhân nhượng, nếu không, ngày sau lại xảy ra chuyện như thế thì phải làm sao đây?”
Khảm Lạc trưởng lão nuốt giận trong lòng, hắn ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Vậy cứ chiếu theo lời của đại nhân nói, lựa chọn của chúng ta là…”
“Tiên sinh, ngài đang làm gì thế?” Đột nhiên, một giọng nói trong đám người vội vàng cắt ngang lời nói của Khảm Lạc trưởng lão.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Mặc Phi đã đứng ở một đầu con đường lửa, một cước bước lên thang gỗ.
“Hành giả đại nhân!” Khảm Lạc trưởng lão hô nhỏ một tiếng, đám người cũng bắt đầu xao động.
Hồ Nhiêm liếc mắt Mặc Phi một cái, thản nhiên nói: “Xem ra các ngươi đã quyết định rồi, vậy được, để xem các ngươi vượt qua con đường lửa như thế nào.”
“Không, tiên sinh, ngài mau trở lại.” Dư Sơ hoảng sợ hô to.
Bảo Tôn cũng phóng về phía trước: “Tiên sinh.”
“Không được ầm ĩ!” Mấy tên lính tộc Liệt Ưng rút đại đao chắn trước mặt mọi người.
Mặc Phi bỗng hoàn hồn, có phần mờ mịt nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện bản thân đã đứng bên cạnh con đường lửa, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, là có thể giẫm lên trên chông sắt trên con đường treo nóng bỏng.
Sao lại thế này? Sao đột nhiên nàng lại xuất hiện ở đây? Mặc Phi nhìn lại về phía mọi người trong bộ tộc đang lo lắng chăm chú vào nàng, nhanh chóng hiểu ra vừa rồi mình đã bị Ngọc Phù ảnh hưởng, nói cách khác, có lẽ nàng sẽ có cơ hội vượt qua con đường lửa này dưới sự trợ giúp của Ngọc Phù, nếu là như thế, mấy người Khảm Lạc trưởng lão sẽ không phải hi sinh người vô tội.
“Tháo giày của ngươi ra.” Giọng nói lãnh khốc của Hồ Nhiêm truyền đến.
Hôm nay đã phóng lao thì phải theo lao, nếu như lúc này nàng trốn chạy, vậy thì cả đời sẽ không thể nào ngẩng đầu lên được nữa.
Mặc Phi hít một hơi sâu, khom người tháo giày, xắn ống quần, lộ ra đôi chân nhỏ nhẵn bóng.
Hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, mái tóc ngắn vốn rủ xuống cũng bắt đầu lay động.
“Tiên sinh, đừng.” Dư Sơ kêu khóc ở sau lưng.
【 Ngươi điên rồi sao? 】Giọng nói của Trạm Nghệ truyền đến, người luôn lạnh băng như hắn, thế mà cũng sinh ra cảm xúc lo lắng.
“Bắt đầu đi!” Hồ Nhiêm ra lệnh.
Mặc Phi cắn chặt răng, cẩn thận nhấc chân, chậm rãi tới gần con đường treo nóng bỏng, tất cả mọi người xung quanh nín thở nhìn.
“A” một tiếng, phảng phất như âm thanh của da thịt bị là cháy vang lên, Mặc Phi nhanh chóng thu hồi chân, sự đau đớn nóng bỏng làm cho nàng run rẩy.
Trái tim của những người trong bộ tộc cũng căng thẳng theo.
“Ha ha ha.” Người của tộc Liệt Ưng cười ầm lên, tên Hồ Nhiêm châm chọc nói, “Nếu không làm được, thì sớm mà bỏ cuộc đi! Bản đại nhân không xử phạt ngươi là được.”
Sắc mặt Mặc Phi không chút thay đổi nhìn hắn một cái, trong lòng nàng nao núng, nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện mảy may. Bộ dáng như vậy khiến cho Hồ Nhiêm rất không vui, phảng phất như mình bị coi thường. Hắn lớn tiếng thúc giục: “Nhanh lên, kiên nhẫn của bản đại nhân có hạn.”
Không có đường lui. Thế mà Ngọc Phù cũng không giảm bớt thống khổ cho nàng, nàng không có lòng tin vượt qua được đoạn đường này, một khi thất bại, bản thân bị thương là nhỏ, hậu quả mà mọi người trong bộ tộc phải gánh vác mới là nghiêm trọng.
Mặc Phi chưa bao giờ cảm nhận được áp lực lớn như vậy, nàng không nghĩ ra, rốt cuộc Ngọc Phù đẩy nàng vào hoàn cảnh như thế, rồi lại không trợ giúp là có ý gì? Nàng không phải thánh nhân, không muốn làm những việc không tự lượng sức mình, nhưng mà hiện giờ đối mặt với con đường treo, chỉ sợ mấy thước nàng cũng không qua nổi.
“Ha ha, không dám thì xuống nhanh đi!”
“Đúng vậy, đừng có đứng phía trên mà làm mất mặt.”
“Tên dân đen này đúng là ngu xuẩn, quả là buồn cười.”
Một đám người của tộc Liệt Ưng đều cười rộ lên.
Mọi người trong bộ tộc cũng đều đổ mồ hôi tay, khẩn trương đến không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy Mặc Phi thở dài một hơi thật sâu, sau đó dùng giọng trong trẻo nói: “Khổ nạn đến, tâm khó an, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.”
Đã không có đường lui, vậy thì hãy dũng cảm tiến tới! Nàng tình nguyện nén chịu vạn khổ, cũng không nguyện bị thế nhân nhạo báng. Để cho nàng xem xem, rốt cuộc thì nghị lực của mình có thể vượt qua khảo nghiệm hay không. Bất kể thành bại, ít nhất nàng cũng dũng cảm đi tới.
Nói xong, đôi chân trần của Mặc Phi kiên định đạp lên đoạn đường treo nóng bỏng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...