Thương vong của tộc Tháp Y không nhỏ, mặc dù Thanh Lĩnh Trại đã tạm thời lui bước, nhưng đoán chừng đêm nay, hoặc chậm nhất ngày mai sẽ lại đột kích, nếu như không có chuẩn bị gì, tộc Tháp Y sẽ khó thoát khỏi tử nạn.
“Trước mắt, số có khả năng chiến đấu trong tộc cùng lắm cũng chỉ có một trăm người, mà số lượng của đám người Thanh Lĩnh Trại ước chừng cũng phải gấp hai lần tộc ta, mặc dù tộc ta chiếm giữ vị thế địa lý, thế nhưng còn phải bảo vệ cho những người bị thương trong tộc, rất khó cản trở được mãnh công của bọn chúng.” Y Mục Hãn nhìn quét mọi người, hỏi, “Chư vị huynh đệ có biện pháp có thể đối phó với địch không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một đại hán nói: “Chỉ có thể đặt nhiều cạm bẫy, địa hình quanh chúng ta giống như đường chỉ tay, nếu nắm bắt được thời gian, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”
Y Mục Hãn lắc đầu: “Biện pháp này không được, đám Thanh Lĩnh Trại cũng sinh sống lâu trong núi rừng giống chúng ta, đã quá quen với các loại cạm bẫy rồi. Ta đoán, bọn họ dự định đột kích vào ngày mai là để tránh việc đạp nhầm vào cạm bẫy do trời tối.”
Mọi người gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, rỉ tai thì thầm, nhỏ giọng thảo luận biện pháp có thể.
Mặc Phi ngồi yên lặng ở một bên, tầm mắt nhìn về phía một cái tổ ong trên cây đại thụ cách đó không xa, có lẽ do ảnh hưởng của khói hỏa hoạn, không có nhiều ong vàng bay lượn ở các tổ gần đây…
Nàng bỗng quay đầu nói với thôn trưởng: “Thôn trưởng, hiện nay đang phải đối đầu với kẻ địch mạnh, không bằng tạm thời di rời toàn bộ thôn dân Tấn thôn đến tộc Tháp Y đi.”
Thôn trưởng Tấn thôn sửng sốt, chần chờ nói: “Vì sao? Thanh Lĩnh Trại chắc chắn sẽ tập kích nơi này, chẳng phải một phần phụ nữ và trẻ nhỏ sẽ gặp phải nguy hiểm ư?”
“Nếu như tộc Tháp Y bị tiêu diệt, Tấn thôn cũng sẽ rơi vào nước sôi lửa bỏng, sớm hay muộn cũng chỉ là vấn đề về thời gian thôi.” Mặc Phi từ từ nói, “Nếu đã như vậy, không bằng hợp Tấn thôn và tộc Tháp Y lại làm một, chỉnh đốn toàn bộ tráng sĩ, cùng chung sức chống đỡ với kẻ thù bên ngoài.”
Thôn trưởng cúi đầu trầm tư, mà mọi người trong tộc Tháp Y cũng ngừng nghị luận, đồng loạt nhìn về phía hai người thôn trưởng và Mặc Phi.
Mặc Phi lại nói: “Thôn trưởng, đừng nên chần chờ, đám người Thanh Lĩnh Trại hung ác tàn nhẫn, ngài không sợ đêm nay bọn họ tập kích Tấn thôn sao? Phải biết rằng trong Tấn thôn có không ít tráng sĩ thân thủ cao cường, loại trừ những người này ra, tộc Tháp Y sẽ không còn viện trợ bên ngoài, khi đó mọi người cũng sẽ bị tàn tát thảm hại.”
Sắc mặt thôn trưởng nghiêm túc lại, cân nhắc trước sau, rốt cuộc gật đầu: “Đúng vậy, Tấn thôn và tộc Tháp Y có quan hệ mật thiết, nếu mà một bên bị hủy diệt, bên khác cũng không thể tồn tại, vì quê hương của mình, bất kể thế nào tộc trưởng mỗi phía cũng phải hợp sức lại, Tấn thôn chúng ta, sẽ cùng tiến cùng thoái với tộc Tháp Y!”
Thôn trưởng vươn một tay, Y Mục Hãn cầm chặt lấy, thận trọng nói: “Cùng tiến cùng thoái”
Mọi người xung quanh cũng trở nên sôi sục, nắm tay thề.
Sau một lúc lâu, Mặc Phi lại hỏi Y Mục Hãn: “Tộc trưởng, nơi này có nhiều tổ ong không?”
Ánh mắt Y Mục Hãn lóe lên, gật đầu trả lời: “Nhiều.”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Mặc Phi nói, “Không phải vừa mới có một vị đại ca đề nghị bố trí cạm bẫy hay sao? Chúng ta có thể bố trí cùng một loại cạm bẫy ở những nơi khác nhau, cho dù có không gây thương tích được bao nhiêu, nhưng lại có thể khiến cho địch nhân tiến công vào chính diện, sau đó chúng ta sẽ gom tổ ong lại, khi địch nhân tập kích sẽ dùng tên bắn vào tổ ong, dẫn đàn ong đến đây trợ trận cho chúng ta.”
“Ý kiến hay! Y Mục Hãn mừng rỡ, hắn đứng dậy, đi qua đi lại.
Mặc Phi nhìn sắc mặt mọi người chuyển thành vui mừng, đổi lại vẻ ngưng trọng ban đầu, nàng cảm thấy an tâm hơn, đứng lên gọi: “Tộc trưởng.”
Y Mục Hãn đi tới, nhìn về phía Mặc Phi, hỏi: “Phù Đồ tiên sinh còn có đề nghị gì, xin hãy nói thẳng đi.”
“Có thể nói riêng vài câu hay không?”
Y Mục Hãn sửng sốt, gật đầu, sau đó đi theo Mặc Phi đến một góc.
Mặc Phi nói: “Có một việc tại hạ phải nhắc nhở tộc trưởng, sự thật là khi đám Thanh Lĩnh Trại tập kích, tộc Tháp Y đã rơi vào nguy cơ diệt tộc, không còn đường lui nữa rồi.”
“Xin hãy chỉ giáo?”
“Nếu như tộc Tháp Y thất bại, không cần phải nhiều lời, hậu quả có thể tưởng tượng; còn nếu như thắng lợi, nguyên khí đại thương, chiến lực hao tổn, đám Thanh Lĩnh Trại cấu kết vơi trấn Đông Cao kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này, nhất định sẽ phái người bao vây tiêu diệt tộc Tháp Y, đến lúc đó, tộc Tháp Y có còn chiến lực hay không đây?”
Y Mục Hãn biến sắc, cắn răng nói: “Nếu mà như vậy, tộc Tháp Y không còn hi vọng sao”
“Cái đó cũng chưa chắc.” Vẻ mặt Mặc Phi bình tĩnh nói, “Ta nói riêng với tộc trưởng thế này là do sợ ảnh hưởng tới sĩ khí của mọi người, chỉ khi đánh bại được đám Thanh Lĩnh Trại, thì mới có thể có tin tưởng mà tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch được.”
“Lẽ nào tiên sinh đã có biện pháp ứng đối rồi sao?”
Mặc Phi nói: “Không có cách nào khác, chỉ có chiến đấu mà thôi.”
“Chỉ có chiến đấu thôi?” Y Mục Hãn lẩm bẩm nói.
“Trấn Đông Cao chỉ có sáu, bảy trăm người phòng thủ, tộc trưởng cần gì phải sợ hãi đây? Chỉ có nắm giữ được chủ động, mới có thể có hi vọng thắng lợi.” Sau khi đã trải qua cuộc chiến mấy vạn người, cuộc chiến của mấy trăm người này thật đúng là không đáng nhắc tới, chỉ cần chỉ huy thích đáng, lấy ít thắng nhiều lại chẳng khó khăn, càng huống chi Trấn Đông Cao và Thanh Lĩnh Trại cũng không được lòng người.
“Ý của tiên sinh là muốn chúng ta cướp trấn Đông Cao?”
“Đúng vậy.”
Nội dung đối thoại Mặc Phi và Y Mục Hãn không có ai biết được, nhưng mà sau đó, tất cả mọi người đã bắt đầu cấp tốc hành động. Tộc Tháp Y vừa bố trí các loại cạm bẫy, vừa đi thu thập tổ ong xung quanh, đối với những người thường xuyên đi lấy mật như bọn họ mà nói, chỉ cần chú ý phòng vệ, không khó lấy được tổ ong.
Mà thôn dân Tấn thôn thì dưới sự kêu gọi của thôn trưởng, đã quay trở về thôn thu xếp gia sản và lương thực, lần lượt chuyển lên đỉnh núi.
Tộc Tháp Y vốn còn đang trong không khí ảm đạm, sau khi thôn dân đến thì đã bắt đầu khôi phục náo nhiệt hơn.
Y Mục Hãn sắp xếp toàn bộ các tráng sĩ Tấn thôn vào bên trong chiến đội, tiến hành chỉnh hợp lại một lần, cũng phân ra các nhiệm vụ tương ứng. Mà những người không có sức chiến đấu thì đều được đưa đến nơi ẩn nấp, chỉ cần các chiến sĩ còn chưa thất bại, bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Vượt qua một đêm bình an, sáng sớm ngày hôm sau, rốt cuộc đám đạo tặc hung hãn kia đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trùng điệp mấy trăm người, trong tay cầm búa hoặc trường đao, lưng đeo cung tiễn, thân thủ linh hoạt luồn lách bên trong khu rừng.
Sau khi phát hiện ra cạm bẫy trong rừng, để tiết kiệm thời gian, quả nhiên Thanh Lĩnh Trại đã tập trung binh lực, tiến công chính diện, có cây cối để ẩn nấp, bọn họ không sợ công kích bắn tên của tộc Tháp Y, nhân số bên người lại chiếm ưu thế tuyệt đối, bọn họ tin tưởng nhất định có thể thu phục được đỉnh núi này.
Y Mục Hãn đứng ở trên một thân cây, ánh mắt lạnh lùng, không bao lâu, tay của hắn hơi nâng lên, chỉ một thoáng, một loạt mũi tên bay như mưa xuống.
Đám người Thanh Lĩnh Trại đều đang ẩn nấp, lại phát hiện ra tên bắn không hề chuẩn xác chút nào, phần lớn đều bay qua đỉnh đầu, nhóm người này cười ha hả, thế nhưng đã nhanh chóng không cười nổi nữa rồi. Chỉ nghe một trận âm thanh vù vù, sau đó một đám ong đông nghịt bay tới, giống với một khoảng mây đen, gần như đã che kín cả bầu trời.
Đám người Thanh Lĩnh Trại rên rỉ, tiếng kêu đau đớn không dứt, bọn họ vứt bỏ vũ khí, chạy trốn khắp nơi.
Tộc Tháp Y thừa cơ giương cung bắn mãnh liệt, trong chốc lát, không biết bao nhiêu tên Thanh Lĩnh Trại đã bị hạ gục dưới mũi tên, mà nhiều kẻ chạy trốn vào rừng tránh né bầy ong, kết quả rơi vào cạm bẫy…
Mặc Phi chỉ nhìn một lát, sau đó trở về chăm sóc những người bị thương.
Kết quả vừa nhìn đã hiểu, một đám sơn tặc hung ác chỉ biết cậy mạnh, đối mặt với những đợt phản công có tổ chức, có kế hoạch, sao có thể xoay chuyển thế cục đây? Bọn họ cùng lắm cũng chỉ có hơn hai trăm người thôi mà…
Đến sau giữa trưa, tất cả đã yên lặng trở lại, tộc Tháp Y không một người tử vong, cùng lắm cũng chỉ bị thương có mấy chục người, cái này cũng chỉ bởi đuổi bắt đám sơn tặc trốn chạy.
Mọi người bắt đầu dọn dẹp chiến trường, khiêng hết đám Thanh Lĩnh Trại đã chết vào một chỗ.
Y Mục Hãn nói: “Xem ra trong đám người này có viện binh của trấn Đông Cao, có điều số lượng cũng không nhiều như ta tưởng tượng.”
Một người bên cạnh cười nói “Chúng ta vốn đã bị thương tổn nặng nề, có lẽ bọn chúng cho rằng đánh chúng ta cũng chỉ như thổi bụi, không ngờ rằng Tấn thôn lại quyết chí cùng tiến cùng thoái với chúng ta, rồi lại có kế sách Phù Đồ tiên sinh, sao bọn chúng có thể thất bại được đây?”
Y Mục Hãn cũng cười nói: “Bạc Ô, ngươi cho các huynh đệ nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi, ngày mai chúng ta phải đi nhổ tận gốc đám Thanh Lĩnh Trại.”
“Vâng.”
Nói xong, Y Mục Hãn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra bóng dáng quen thuộc kia đang chăm sóc những người bị thương, hắn bước tới, gọi: “Phù Đồ tiên sinh.”
Mặc Phi nghe thấy, đứng dậy.
Y Mục Hãn đi tới trước mặt nàng, làm ra một động tác mời, ý bảo nàng đến một bên nói chuyện riêng.
Hai người đi tới vách đá phía sau núi, Mặc Phi hỏi: “Tộc trưởng có gì dặn dò vậy?”
Y Mục Hãn nói: “Nay Thanh Lĩnh Trại đã bị trừ bỏ, tiên sinh có thể nói kế hoạch tiếp theo không?”
“Bốn chữ, tốc chiến tốc thắng.” Mặc Phi không chút do dự nói, “Thừa dịp trấn Đông Cao còn chưa cảnh giác, lập tức bắt đầu hành động. Bọn họ nhất định sẽ không ngờ chúng ta sẽ chủ động xuất kích.”
“Hành động như thế nào?”
“Trong vòng hai ngày phải do thám địa hình, tìm hiểu phân bố phòng thủ, sau đó… nắm vào tay.”
“Nắm vào tay?”
Mặc Phi gật đầu: “Ta biết được từ phía Vân đại phu, Trấn Đông Cao có năm tên thủ lĩnh, mỗi người bọn họ lần lượt có hơn một trăm thủ vệ. Bình thường không luyện binh, mà từng nhóm sẽ đi tuần tra lãnh địa, hoặc là đi quấy nhiễu các thôn xóm xung quanh. Nói cách khác, bình thường chẳng làm gì, nhân số bên cạnh mấy tên thủ lĩnh cũng không nhiều lắm.”
Y Mục Hãn gật đầu: “Đúng vậy, quả thật là như thế, tuy nhiên trạch viện của năm tên thủ lĩnh này vô cùng kiên cố, trừ khi đánh lén vào buổi tối, nếu không ban ngày sẽ rất khó lẻn vào. Nhưng nếu như lẻn vào vào buổi tối, thủ vệ tuần tra bên ngoài đều đã trở về, đến lúc đó lại càng khó động thủ.”
Mặc Phi trầm ngâm một hồi, hỏi: “Năm người này ở cùng một chỗ, không biết có chung sở thích nào không?”
“Năm tên này chính là năm huynh đệ, đều là hạng người tham tài háo sắc, nhìn thấy người có chút tư sắc đã lập tức nhào đến ngay. Có thể nói, gần như trong trấn Đông Cao không có nhiều nữ tử dám đi ra khỏi cửa, thậm chí một số nam nhi tuấn tú cũng ít khi dám lộ diện.” Nói tới đây, Y Mục Hãn nhìn Mặc Phi vài lần không hiểu, người nam tử trước mắt này cũng có một khuôn mặt tuyệt mỹ, khí chất lại khác biệt với người bình thường, nếu như bị năm tên kia phát hiện, không chừng sẽ khó lòng thoát khỏi.
Y Mục Hãn lại nói: “Còn nữa, năm tên đó thích rượu, thích trân bảo quý hiếm, bao gồm da thú hoặc và đồ vật tinh mỹ. Cho dù dân chúng trấn Đông Cao có không giàu có đi chăng nữa, mấy người này cũng vẫn đều hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Nếu có ai dám nghi ngờ phản kháng, chắc chắn sẽ bị trả thù tàn khốc. Có điều, bọn họ cũng khá là nhân nhượng với thương nhân, chỉ cần nhóm thương nhân có đồ vật cống nạp, như vậy có hoành hành ngang ngược thế nào, bọn họ cũng sẽ chẳng quan tâm đến.”
Mặc Phi nhíu nhíu mày, lĩnh chủ kiểu này, thế mà lại có thể thống trị lâu như vậy sao?
Y Mục Hãn lại nói: “Phầm hạnh của năm tên này thấp kép, thế nhưng võ nghệ thì lại bất phàm, trong tộc, kẻ có thể đấu được với bọn họ có không quá ba người.”
“Võ nghệ cao tới đâu cũng không phòng được đánh lén.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Đây chính là nhược điểm của năm người này, muốn trà trộn vào bên cạnh bọn chúng quả thực quá dễ dàng. Chẳng qua là còn cần nắm rõ địa hình và phân bố phòng thủ của chúng thôi.”
“Tiên sinh định trà trộn vào bọn chúng như thế nào?”
“Thứ nhất, giả mạo thương nhân bên ngoài đến buôn bán da thú, dâng tặng lễ vật vật; thứ hai, tìm một, hai nam nữ có chút tư sắc, khiến cho đối phương chú ý. Bất kể là kiểu gì cũng có thể dễ dàng tiếp cận với mấy người này được.”
“Điều thứ hai không cần phải lo lắng.” Y Mục Hãn nói, “Giả mạo thương nhân buôn bán da thú cũng có thể làm được, trong tộc ta còn nhiều da thú tinh xảo. Có điều chọn ai đi làm nội ứng, thì còn cần phải thượng nghị lại một chút đã.”
“Ta nghĩ, đừng thương nghị nữa” Mặc Phi nhìn mọi người đang bận rộn cách đó không xa, nói, “Tộc Tháp Y và thôn dân Tấn thôn, còn ai giống với người từ ngoài đến hơn ta đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...