Đêm đó, Mặc Phi và Dư Sơ ngủ lại ở Tấn thôn, lúc nhờ một vị đại thẩm giúp Dư Sơ đổi thuốc, không ngờ lại biết hóa ra Tấn thôn có một vị đại phu tên là “Vân Tung”, Mặc Phi hơi giật mình, phải biết rằng đại phu ở thời đại này vô cùng khan hiếm, một vài thành thị cỡ trung cũng chưa chắc đã có một vị đại phu có y thuật cao, không ngờ ở nơi sơn thôn xa xôi này lại có một vị ẩn cư. Mặc Phi vội gọi một đứa bé trong thôn đi mời vị đại phu này tới.
Không bao lâu, đại phu Vân Tung đã đạp bóng đêm đến đây, đây là một vị lão giả khỏe mạnh tuổi chừng năm mươi, râu tóc bạc trắng, có vài phần tiên phong đạo cốt*. Ở phía sau hắn còn có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi theo, làn da ngăm đen, tướng mạo tuấn lãng, ánh mắt linh động, tay khiêng hòm thuốc, nhắm mắt theo đuôi sát Vân Tung.
* Tiên phong đạo cốt:có hình dáng và cốt cách của tiên nhân.
Mặc Phi tiến lên đón chào, Vân Tung cẩn thận liếc mắt đánh giá hắn một cái, trong lòng kinh ngạc, mặc dù người nam tử trước mắt này ăn mặc bình thường, nhưng dung mạo thì lại không tầm thường, khí chất siêu phàm, mang theo anh khí của nam tử cùng với vẻ đẹp của nữ tử, làm cho người ta một loại cảm giác khó có thể phân biệt.
Vân Tung cảm thấy có phần nghi hoặc, cùng đi theo Mặc Phi tới cạnh Dư Sơ. Dư Sơ nhìn thấy đại phu thì có chút nao núng, Mặc Phi an ủi nói: “Dư Sơ, bất kể thế nào cũng phải để đại phu khám bệnh, tránh việc lưu lại mầm bệnh trong tương lai.”
Lúc này Dư Sơ mới cúi đầu vươn cánh tay ra.
Vân Tung bắt mạch cho Dư Sơ, sau đó lại xem xét ngoại thương trên tay chân của nàng, trong lòng hắn đã là hiểu rõ, nhưng cũng không có hỏi dư thừa gì, mở hòm thuốc, thuần thục lấy ra mấy gói, dặn dò: “Dược lão phu kê đều dùng để uống, có tác dụng bổ huyết ích khí, ngoại thương của cô xử lý tốt rồi, trên tay vị tiểu ca này có thuốc trị thương tốt như vậy, lão phu sẽ không kê đơn nữa.”
Mặc Phi chắp tay nói tạ ơn.
Vân Tung lại nói: “Thế đạo hỗn loạn, cô nương gặp phải kiếp nạn này, thể xác và tinh thần bị thương tổn, sau hôm nay có thể sẽ có nhiều ưu tư, nên tĩnh tâm dưỡng khí.”
“Đa tạ đại phu.” Dư Sơ chân thành nói lời tạ ơn, vị đại phu này ôn hòa hiền lành, khiến cho nàng cảm thấy rất an tâm.
Mặc Phi tiễn Vân Tung ra cửa, trước khi đi, đột nhiên Vân Tung hỏi: “Không biết vị tiểu ca này xưng hô như thế nào? Vì sao lại đến nơi hẻo lánh này.”
Mặc Phi trả lời: “Tại hạ Phù Đồ, gặp nạn đến tận đây, núi non trùng điệp, tạm thời vừa đi vừa xem xét vậy.”
Vân Tung nhìn “Hắn” một cái, gật gật đầu, mang dược đồng rời khỏi.
Ngày thứ hai, thôn trưởng gọi Mặc Phi và Dư Sơ tới, hộ tống “Hắn” cùng lên núi bái kiến tộc trưởng tộc Tháp Y.
Tộc Tháp Y di cư đến nơi đây đã hơn một trăm năm, bọn họ sinh sống bằng việc đánh cá và săn bắt, thường xuyên dùng đồ vật da thú để đổi lấy lương thực của thôn dân Tấn thôn, hai bên chung sống rất hòa hợp, giúp đỡ lẫn nhau.
Đi được hơn nửa ngày, xa xa đã nhìn thấy một dãy nhà được xắp xếp hàng loạt trên đỉnh núi, thềm đá, tường gỗ, mái tranh, dưới hiên nhà đều treo một chuỗi các đồ vật trang sức bắt mắt, cây leo quấn quanh, lá xanh bóng mát, gió xuân phe phẩy, yên tĩnh mà tường hòa.
Bên ngoài các gian nhà đều phơi da thú, người của tộc Tháp Y lúc nào cũng bận rộn, bọn họ nhìn thấy thôn trưởng thì đều mỉm cười chào hỏi.
Không bao lâu thì nhận được bẩm báo tộc trưởng tộc Tháp Y đang đi đến.
Chỉ thấy người tới hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, dáng người cao to cường tráng, mày kiếm, ánh mắt sáng ngời, tóc búi, trên trán buộc dây đai, lông chim rủ xuống bên trái. Mặc một thân y phục chắp vá, bên hông còn thắt một cái dây lưng màu đỏ thẫm, lưng vác trường cung, chân đạp giày da, thực sự là khí phách, tư thế oai hùng bất phàm.
“Thôn trưởng, dạo này thế nào?” Y Mục Hãn vẫy tay với thôn trưởng, cười nói.
“Mọi việc đều tốt.” Thôn trưởng cũng cười đáp lại, đi theo Y Mục Hãn vào phòng.
Y Mục Hãn tiếp đón mọi người ngồi xuống, sau đó nhìn đám người Mặc Phi hỏi: “Hai vị này thực là lạ mặt, không biết là người nơi nào?”
Thôn trưởng giới thiệu nói: “Vị này là tiểu ca Phù Đồ, vị cô nương kia là Dư Sơ của thôn Quan Sơn.”
“Thôn Quan Sơn?”
Thôn trưởng thu lại vẻ tươi cười, bắt đầu kể rõ cho Y Mục Hãn nghe chuyện xảy ra ở thôn Quan Sơn, cuối cùng lo lắng nói: “Thôn Quan Sơn bị hủy hoại, không biết đám cường phỉ kia có thể đến quấy nhiễu ở Tấn thôn hay không? Đến lúc đó Tấn thôn khó có thể ngăn cản, hi vọng tộc trưởng có thể trợ giúp.”
Y Mục Hãn hừ nói: “Mấy cái bang phái đầu sỏ này, nếu mà đám Thanh Lĩnh Trại dám vượt khỏi ranh giới, bản tộc trưởng nhất định sẽ khiến cho bọn chúng có đi mà không có về.”
Thôn trưởng mừng rỡ: “Vậy xin đa tạ tộc trưởng trước.”
Mặc Phi mở miệng nói: “Nếu như Thanh Lĩnh Trại cố ý tấn công Tấn thôn, vậy thì ngược lại, nơi đầu tiên bọn chúng tấn công sẽ không phải là Tấn thôn, mà là tộc Tháp Y. Thực lực của tộc Tháp Y so với Thanh Lĩnh Trại ra sao?”
Y Mục Hãn liếc mắt nhìn kỹ Mặc Phi một cái trả lời: “Thực lực tương đương, nếu mà mạnh mẽ hợp lực, tộc ta còn có thể chiếm chút thượng phong nữa.”
Mặc Phi nhíu mày, lại nói: “Trước kia thôn Quan Sơn phải nhận hết quấy nhiễu của Thanh Lĩnh Trại, trấn Đông Cao không quan tâm thì cũng thôi. Nay bọn họ đã huyết tẩy một cái thôn rồi, chẳng lẽ trấn Đông Cao cũng bỏ mặc được sao? Sao tộc trưởng không thử cầu cứu viện binh ở trấn Đông Cao, để cùng chung sức đối phó với Thanh Lĩnh Trại?”
“Việc này chắc chắn sẽ không có khả năng được.” Y Mục Hãn cười lạnh, “Tiểu ca có điều không biết rồi, trấn Đông Cao và Thanh Lĩnh Trại chính là cá mè một lứa, sớm đã âm thầm cấu kết với nhau, tộc Tháp Y sẽ không bao giờ nhận được sự viện trợ của trấn Đông Cao đâu.”
“Vậy nên làm sao cho tốt đây?” Sắc mặt thôn trưởng ngưng trọng nói, “Một cái Thanh Lĩnh Trại đã khó như vậy rồi, nếu như đám thủ binh trấn Đông cao kia tìm đến, vậy thì…”
“Thôn trưởng đừng nên sốt ruột.” Y Mục Hãn nói, “Bản tộc trưởng ta không tin Thanh Lĩnh Trại dám đến tranh đoạt địa bàn với tộc Tháp Y, cho dù có viện binh của trấn Đông Cao, bọn họ cũng sẽ phải trả giá lớn, được mất trong này, bọn họ nên phải rõ ràng. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phái người đến Tấn thôn tuần sát, nhất định phải bảo vệ thôn xóm an toàn.”
Lúc này thôn trưởng mới thoáng yên tâm mà gật đầu tạ ơn.
Trong lòng Mặc Phi cũng bất an, luôn cảm thấy đám cường phỉ kia chuyện gì cũng dám làm, vị tộc trưởng tộc Tháp Y này vẫn còn chưa đủ cảnh giác.
“Xin tộc tưởng đừng nên sơ suất, Thanh Lĩnh Trại ra tay tàn nhẫn, rất có khả năng bọn họ sẽ được ăn cả ngã về không, quyết người sống ta chết với tộc Tháp y thì sao.” Mặc Phi lại nhắc nhở một câu.
Y Mục Hãn không cho là đúng cười nói: “Đừng có lo, địa hình tộc ta hiểm trở, dễ thủ khó công, bọn họ chẳng chiếm được bao nhiêu chỗ tốt đâu.”
Mặc Phi còn muốn nói gì đó, Y Mục Hãn đã đứng dậy: “Tạm thời buông bỏ phiền nhiễu đi, mặt trời đã lên tới đỉnh rồi, mấy vị ở lại đây dùng cơm nhé? Nếm thử tay nghề của tộc Tháp Y ta xem sao.”
Thôn trưởng cười dài nói: “Tay nghề nướng thịt của tộc trưởng là số một, chúng ta có lộc ăn rồi.”
Mặc Phi cũng đứng dậy nói tạ ơn. Đến lời muốn nói cũng nuốt xuống, khi nàng nghe được Thanh Lĩnh trại cấu kết với trấn Đông Cao, nàng vốn định đề nghị tộc Tháp Y ra tay trước để chiếm lợi thế, thứ nhất là tiêu diệt được toàn bộ đám ác nhân, thứ hai là khiến cho thủ lĩnh trấn Đông Cao khiếp sợ, dọa bọn chúng không dám đến xâm phạm, thứ ba là chiếm lấy địa bàn của đối phương, khuếch trương thế lực của mình.
Có điều nhìn dáng vẻ của Y Mục Hãn, nàng là người ngoài, mở miệng cũng không hay, dù sao việc này cần lấy tính mạng ra mà liều sức, không phải chỉ một từ có thể đánh động được.
Mang theo tâm tư rối rắm dùng bữa với đám người Y Mục Hãn xong, Mặc Phi và Dư Sơ xuống núi cùng với thôn trưởng.
“Tiên sinh, ngài có tâm sự à?” Dư Sơ nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, ta định mấy ngày nữa sẽ rời khỏi đây, đến trấn Đông Cao xem thế nào.” Mặc Phi thản nhiên trả lời.
“Tiên sinh muốn đến trấn Đông Cao sao?” Sắc mặt Dư Sơ hơi trắng bệch, “Vừa rồi không phải vị tộc trưởng kia đã nói rồi ư? Thủ lĩnh trấn Đông cao đã cấu kết với Thanh Lĩnh Trại, như vậy cũng chẳng phải là người tốt gì, tiên sinh đến đó, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao.”
Mặc Phi buồn cười, nói: “Đâu phải trấn Đông Cao đều là kẻ trộm, ở đó còn có rất nhiều những người dân bình thường mà.”
Huống hồ trấn Đông Cao là thôn trấn lớn nhất mà Mặc Phi biết ở đây, có lẽ nàng phải đến hỏi một số thương nhân ở đó mới có thể biết rõ tin tức.
Mặc Phi lại nói: “Dư Sơ, cô ở lại Tấn thôn đi, thôn dân nơi này rất thuần phác thiện lương, chắc chắn sẽ vui vẻ tiếp nhận cô vào.”
Dư Sơ vừa nghe, vội la lên: “Tiên sinh, xin hãy cho Dư Sơ đi theo ngài!”
“Đi theo ta làm gì?” Mặc Phi lắc đầu, “Ta chỉ là người cô độc, lặn lội đường xa không biết đến đâu, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, cô chỉ là một nữ tử, đi theo ta màn trời chiếu đất, dầm mưa dãi nắng, việc gì phải như thế đâu.”
“Ta không cần.” Dư Sơ tiến lên vài bước, quỳ gối trước mặt Mặc Phi nói, “Hiện giờ Dư sơ cũng là người cô độc, không có ai để dựa vào, ở bên người tiên sinh, Dư Sơ cảm thấy rất an tâm, cho dù có phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực nguy hiểm, Dư Sơ đều chỉ muốn ở bên cạnh ngài, xin tiên sinh đừng bỏ Dư Sơ lại một mình, cầu ngài!”
Mặc Phi nhìn Dư Sơ đang rưng rưng nước mắt, yên lặng một lúc, nói: “Dư Sơ. tiền đồ mờ mịt, sinh tử khó lường, người thân của cô chỉ mong muốn cô được bình an cả đời thôi.”
“Sống trên thế gian này, đâu là nơi yên ổn chân chính đây? Ở lại Tấn thôn có thể vô ưu vô lo sao?” Dư Sơ cười khổ nói, “Dư Sơ chỉ biết rằng, nếu cứ rời khỏi tiên sinh như thế này, cả đời Dư Sơ sẽ không được an bình. Tiên sinh, xin ngài đừng bỏ lại Dư Sơ!”
Nói xong, cúi đầu trên mặt đất, hồi lâu không thay đổi.
Mặc Phi thầm than một tiếng, nói: “Được rồi, chỉ sợ Tấn thôn sau này cũng không phải một nơi thích hợp để sinh sống yên ổn, tạm thời cô cứ đi theo ta vậy!”
“Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn tiên sinh.” Dư Sơ vui mừng dập đầu với Mặc Phi một cái.
Mặc Phi bất đắc dĩ nâng nàng dậy, từ nay về sau bản thân cũng có thêm một người bạn, không biết là tốt hay là xấu đây.
Hai người trở lại Tấn thôn, bắt đầu bện dây cỏ, giày rơm, sọt đựng đồ vật, Mặc Phi dự định ở lại trấn Đông Cao mấy ngày, sợ rằng không có tiền sẽ không dễ dàng gì, cho nên cùng Dư Sơ làm mầy đồ thủ công, muốn đổi mấy thứ này lấy chút tiền.
Dư Sơ rất khéo tay, động tác nhanh nhẹn hơn hẳn Mặc Phi, đồ vật được làm lại vô cùng đẹp mắt, Mặc Phi nhìn thấy cũng phải khen ngợi.
Rồi sau đó, dưới sự dẫn dắt của thôn dân, Mặc Phi lên núi hái một sọt rau dại, bắt vài con cá tươi.
Hai ngày sau, trời còn chưa sáng, hai người đã thu thập xong đồ rời khỏi Tấn thôn.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu to: “Cái gì thế kia?” Tiếp theo chính là một trận hỗn loạn.
Mặc Phi và Dư Sơ vội chạy ra, nhìn theo hướng thôn dân nói, chỉ thấy một đám khói dày đặc đang bốc lên phía đỉnh núi, lửa rực cả một khoảng trời. Nơi đó, không phải chính là chỗ của tộc Tháp Y sao?
Đã xảy ra chuyện rồi! Mặc Phi giật mình, trong đầu nháy mắt đã hiện ra ba chữ “Thanh Lĩnh Trại”.
Lúc này, mấy người của tộc Tháp Y chạy xuống núi, bọn họ vô cùng chật vật, lớn tiếng nói: “Đám lang sói Thanh Lĩnh Trại đã đến đây, bọn họ thừa đêm đánh lén, phóng hỏa đốt nhà, rất nhiều người tộc chúng ta đã bị bỏng nặng rồi.”
Thôn trưởng vội vàng hỏi: “Thế đám người Thanh Lĩnh Trại đâu? Vẫn còn ở trên núi sao?”
“Không, bị thủ lĩnh của bọn chúng cưỡng chế rời đi rồi, bọn họ cũng bị thương vong không nhỏ.” Người nọ thở hổn hển nói, “Xin thôn trưởng mang mấy người nữa đến đó hỗ trợ dập lửa đi.”
“Đương nhiên rồi.” Thôn trưởng cũng không kịp nghỉ ngơi, vội vàng kêu người khiêng nước lên núi.
Mặc Phi nhìn đỉnh núi, nói: “Dư Sơ, cô ở lại chỗ này, ta đi xem.”
Dư Sơ vừa muốn nói gì, nhưng mà Mặc Phi đã đi nhanh lên núi rồi.
Trận hỏa hoạn này xảy ra quá mức đột ngột, tộc Tháp Y hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào, dưới sự vội vàng đối phó với địch, có thể nói tộc Tháp Y đã tổn thất vô cùng thảm trọng. May mắn là, cuối cùng bọn chúng cũng cưỡng chế đám Thanh Lĩnh Trại rời đi. Nhưng mà đợi đám người kia quay trở lại đột kích, lấy tình huống trước mắt của tộc Tháp Y, chỉ sợ không phải là đối thủ.
Đến khi đoàn người dập tắt được lửa, trời đã sáng choang.
Mặc Phi ngã ngồi dưới đất, cả người mồ hôi, nàng lẳng lặng nhìn mọi người nâng những người bị chết cháy của tộc tháp Y xếp lần lượt trên mặt đất, âm thanh khóc nức nở không dứt bên tai, tình trạng này khiến cho người ta đau thương lạnh lẽo.
Thanh Lĩnh Trại quả là hung ác, nhanh như thế mà đã đột kích rồi, diệt được tộc Tháp Y, Thanh Lĩnh Trại chính là thế lực lớn nhất ở vùng này.
Tầm mắt Mặc Phi dời về phía tộc trưởng Y Mục Hãn của tộc Tháp Y, hắn đang đưa lưng về phía nàng, tuy rằng không nhìn được vẻ mặt, nhưng nhìn bóng dáng cương cứng có thể biết hắn có bao nhiêu phẫn nộ.
【 Hắn… Rất giống ta. 】Bên tai Mặc Phi truyền đến giọng nói của Trạm Nghệ, 【 Không thể bảo vệ được người tộc mình, thống khổ, tự trách, phẫn nộ… đến tột đỉnh… 】
“Thế sự khó lường, không có ai là hoàn hảo cả.”
【 Ừm, đúng vậy. Ít nhất thì hắn vẫn còn cơ hội để bù lại, vẵn còn có cơ hội… 】
Mặc Phi thầm than một tiếng, đứng dậy đi đến bên đại phu Vân Tung, giờ phút này hắn đang vội vàng chữa trị cho người bị bỏng, số người bị thương ít nhất cũng phải trên trăm người, hắn và người dược đồng kia đã bận đến tối mắt.
“Vân đại phu, xem ra ngài đã bị thương khá nghiêm trọng rồi, thôn dân bị thương nhẹ thì giao cho ta với hắn đi.” Mặc Phi tiến lên nói.
Vân Tung nhìn “Hắn” một cái, hỏi: “Ngươi có biết trị bỏng không?”
“Cường độ bỏng nhẹ, tại hạ có thể.”
Vân Tung gật gật đầu: “Tốt lắm, giao cho ngươi vậy.”
Mặc Phi tiến lại thăm hỏi thôn trưởng một tiếng, bảo hắn mang những người bị thương nhẹ ra bờ sông ngâm nước, sau đó lại bảo người múc tới một thùng nước sạch, dạy mấy người bọn họ rửa sạch và chườm lạnh cho vết thương. Chỉ có điều những người bị bỏng nặng không được trị liệu tốt, lại không có thuốc, căn bản không thể giảm bớt đau đớn cho bọn họ được. Đặc biệt là trẻ nhỏ, cho dù có người lớn trấn an, cũng không thể ngừng không khóc nháo. Mặc Phi biết, đau đớn do vết bỏng gây ra rất khó chịu, giống như có ngàn vạn con kiến di chuyển dưới làn da, lại vừa tê vừa đau, khiến cho người ta phải chịu dày vò khốn khổ.
Mà những người tay chân bị bỏng cháy đen, phần lớn đều bị sốc choáng, lúc nào cũng có khả năng tử vong. Cho dù có chữa được thì cũng bị hủy dung, thời đại này cũng đâu có kỹ thuật giải phẫu mặt ngoài.
Bận bịu đến tận sau giờ trưa, Y Mục Hãn mang những người chết sang phía bên kia, sau đó thì khiêng những người bị thương vào trong nhà lá. Hiện nay, hơn một nửa phòng ốc đã bị hủy hoại, tạm thời không thể ở lại được.
Mấy nữ tử nổi lửa làm đồ ăn, hương thức ăn theo gió truyền đến. Mọi người đã phải chịu đủ nỗi hoảng sợ, đều không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng.
“Tiên sinh, cầm lấy.” Một nửa bát cháo đưa tới trước mặt Mặc Phi, nàng nhìn lại, là Dư Sơ.
“Cô cũng đến đây à? Sao không đợi ở trong thôn.” Mặc Phi nhận bát.
Dư Sơ ngồi ở bên người nàng nói: “Phần lớn phụ nữ trong trôn đều tới đây, sao Dư Sơ có thể an tâm ở trong thôn được?”
Mặc Phi không nhắc lại nữa, yên lặng uống cháo.
Mấy đứa bé bên cạnh lại càng thêm khóc nháo, người bị thương thì rên rỉ không ngừng, vẻ mặt thống khổ, ngay cả cháo cũng không uống được.
Mặc Phi quay đầu nói với mấy đứa bé: “Đừng khóc, ca ca kể chuyện cho mấy đứa được không?”
Một đứa bé ngừng khóc nức nở nói: “Kể chuyện gì ạ?”
“Mấy đứa có biết trời đất xuất hiện như thế nào không?”
Vừa hỏi như vậy, chẳng những mấy đứa bé, mấy người lớn xung quanh cũng trở nên hiếu kì.
“Tương truyền rất nhiều, rất nhiều năm trước kia, trời đất vô cùng hỗn độn, Bàn Cổ* sinh ra trong này, một vạn tám ngàn tuổi. Khai thiên lập địa, dương là trời xanh, âm là đất loạn …” Mặc Phi giảng từ Bàn Cổ khai thiên địa cho đến việc Nữ Oa tạo ra con người, “Đất trời được gây dựng, không có sức sống, Nữ Oa lấy đất tạo người, vô cùng khéo tay, không ngừng đắp nặn, liên tục tạo ra những hình dáng bằng bùn, gọi là con người.” Sau đó lại kể đến Cộng Công húc núi, Hậu Nghệ bắn mặt trời, Đại Vũ trị thủy, cùng với Thần Nông thử bách thảo…
* Bàn Cổ: nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc.
Đến lúc kế đến việc Thần Nông thử bách thảo, ánh mắt dược đồng đi theo Vân tung bỗng lóe sang lên, dáng vẻ mê mẩn.
Nghe Mặc Phi kể chuyện, một bức tranh rộng lớn lần lượt bày ra trước mặt mọi người, mọi người đều chăm chú lắng nghe, vô cùng hưng trí, dần dần quên mất đau đớn trên người, đồng thời cũng ăn hết đồ ăn lúc nào không biết.
Không trung lặng yên không tiếng động, chỉ còn lại giọng kể trong trẻo mà chậm rãi kia. Nam tử mặc y phục thô sơ, tay nâng bát cháo, khoanh chân xếp bằng, trên mặt còn bị khói hun đen kịt, tóc tai rối tung, thế nhưng lưng thẳng thắn, giọng nói như gió mát, nhẹ nhàng phất đi ưu phiền và đau đớn của mọi người.
Y Mục Hãn tựa ở bên cạnh một gốc cây đại thụ, vẻ mặt chuyên chú nhìn nam tử ở giữa trung tâm, tâm tình tràn đầy phẫn nộ đã có được một chút an ủi.
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Y Mục Hãn nhớ tới một màn này, trong lòng sẽ xuất hiện từng đợt chua chát, có điều thế sự xoay vần, lúc ấy đã ngơ ngẩn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...