Ngày hôm sau, Mặc Phi sắp xếp lại ba lô của mình, sau đó đi tới phủ Nhung Trăn vương, dưới sự hướng dẫn của người hầu, nàng đi vào một tòa tiểu viện độc lập.
Trong tưởng tượng của Mặc Phi, người có thân phận như Vu Việt hẳn là phải có không ít khách khanh và thực khách trong phủ mới đúng chứ, nhưng mà nàng chỉ thấy một mảnh vắng vẻ, trên đường đi, phủ lớn như vậy, ngoại trừ thị vệ và người hầu ra thì chẳng thấy ai là văn nhân, văn sĩ cả.
Chẳng lẽ… hay là… mình là người đầu tiên?
Kỳ thực, suy đoán này của nàng cũng có chút căn cứ, lấy hung danh “Quỷ tướng bất bại” hiển hách của Vu Việt, sẽ có bao nhiêu người có tư duy bình thường đến đầu nhập đây?
Nàng khóc thầm trong lòng, nhưng mà việc đã đến nước này, Mặc Phi cũng không có đường rút lui, ít nhất thì Vu Việt rất cường đại, đây chính là điều nàng cần.
Đi vào tòa viện tử được bố trí, nàng nhìn thấy một gia nô đang quỳ lạy, người hầu dẫn đường giới thiệu nói: “Đây là gia nô phụ trách hầu hạ công tử, nếu công tử cần gì, cứ sai bảo hắn là được.”
Mặc Phi gật đầu, người hầu dẫn đường khom người rời đi.
“Ngươi đứng lên đi.” Mặc Phi đi vào trong phòng nói.
Gia nô đang quỳ lên tiếng trả lời, sau đó đứng lên, lúc này Mặc Phi mới nhìn rõ dáng vẻ của hắn, cùng lắm là mười lăm, mười sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, vẫn chỉ là một cậu bé mà thôi, cứ đứng lẳng lặng, cúi mặt không dám nhìn thẳng nàng.
Mặc Phi rời mắt về phía căn phòng, bên trong bài trí tương đối đơn giản, bên trái là án thư*, góc tường phía sau án thư dựng một cái lư hương; lệch về bên trái giữa phòng có một cửa sổ được mở ra, bên dưới cửa sổ bày một cái tháp** dài, trên tháp có một bàn trà nhỏ; lại hướng sang bên phải là hai bức bình phong, dùng để ngăn cách phòng. Chậm rãi đi vào, bên này bình phong là phòng ngủ, bên trong cùng có một chiếc giường gỗ điêu khắc, chăn đệm chỉnh tề; bên giường có một tủ thấp, sau đó, theo thứ tự là tủ y phục, bàn trang điểm và đồ trang trí.
* Án thư: bàn làm việc của người xưa, đựng sách vở, bút, mực…
** Tháp: giống như cái giường nhỏ, bên trên có bàn.
Trừ những thứ đó ra thì không còn đồ vật dư thừa nào khác, nhìn qua thì phòng được sửa sang cẩn thận và quét tước sạch sẽ. Đặt ba lô lên chiếc tủ thấp đầu giường, Mặc Phi phát hiện bên trái còn có một phòng nhỏ, đi tới mới thấy, bên trong có thùng gỗ và vách che, trên giá để khăn mặt và xà phòng. Góc tường còn có miệng thoát nước.
Ừm, đây là phòng tắm.
Tầm mắt tiếp tục nhìn đến phía trước, bên kia phòng tắm còn có một cánh cửa, Mặc Phi đoán là nhà xí, suy nghĩ một chút vẫn đi tới mở cửa, ngoài ý liệu của nàng, ngoài cửa là một hành lang, bên trái hành lang là một phòng nhỏ, đó mới là nhà xí, bên phải hành lang, tiến về phía trước thì nối liền với phòng bếp.
Mặc Phi tò mò hỏi: “Tự mình làm đồ ăn làm sao?”
Tiểu người hầu vẫn đi sau nàng trả lời: “Không phải, đồ ăn của công tử sẽ mang từ trong phủ đến, phòng bếp này là để phòng khi công tử đói bụng sẽ làm bữa ăn khuya.”
Mặc Phi giật mình gật gật đầu, nhìn phòng bếp này mặc dù đơn sơ, nhưng muối tương, dấm chua cái gì cũng đầy đủ hết, về sau có thể tự nấu nướng. Đến thời đại này lâu như vậy, nàng thực sự không thích nổi đồ ăn ở đây, có thể là do gia vị thô sơ, ví dụ như muối, bởi vì kỹ thuật tinh luyện lạc hậu, muối đều là một khối cứng màu vàng nhạt, mang theo vị đắng chát, dùng loại muối này làm đồ ăn thì hương vị có thể tưởng tượng được.
Xem ra sau này mình có lộc ăn rồi, phải nghĩ biện pháp tinh chế muối thô mới được, cái này thì lại không khó, dưới tình huống có điều kiện là có thể làm.
Đi tham quan hết nơi ở của mình, lúc này Mặc Phi mới hỏi tiểu người hầu: “Ngươi tên gì?”
“Tiểu nô tên Mộc Hề.”
Mặc Phi nhìn cậu bé đang cung kính cúi đầu, nói: “Không cần phải câu nệ quá, ta cũng đâu có ăn ngươi.”
Nàng vốn muốn biểu hiện chút thân thiện, nhưng kết hợp với vẻ mặt cứng nhắc và giọng điệu không nóng không lạnh của nàng, thực sự đã có hiệu quả ngược lại.
Mộc Hề vốn đứng không nhúc nhích, nghe được những lời này của nàng thì lui lại nửa bước không dấu vết.
Mặc Phi im lặng, qua một lúc lâu sau mới lại hỏi: “Mộc Hề, giới thiệu cho ta tình huống trong này đi! Ví dụ như quy củ và kiêng kị gì đó, v.v….”
“Dạ.” Mộc Hề vụng trộm liếc mắt nhìn “Hắn” một cái, nghiêm túc trả lời, “Công tử là khách khanh của vương phủ, địa vị cao thượng, bình thường ra vào tự do. Nếu như có chuyện quan trọng, có thể để tiểu nô đi thông báo trước, nhưng nếu không có việc quan trọng, không thể tùy ý đi dạo trong phủ.”
Trong lòng Mặc Phi khẽ động: “Trong phủ này có bao nhiêu khách khanh? Vì sao xung quanh sở viện của ta không thấy người lui tới?”
Mộc Hề nói: “Trước mắt thì trong phủ có tám vị thực khách, đều ở tại tiểu viện phía nam. Mà khách khanh, bao gồm cả công tử thì có tất cả ba người, cư ngụ ở cách đây hai viện.”
“Ít như vậy?” Nàng nghe Vệ Tuyên nói, thực khách trong phủ Đại vương tử còn có hơn trăm người.
Mộc Hề ngẩng đầu kỳ quái nhìn Mặc Phi, liếc mắt một cái, lại trả lời: “Xem ra công tử không phải người của bổn quốc rồi, chủ nhân là người duy nhất có được phong xưng Chư Hầu vương ở Chiếu Quốc, đất phong ở Vinh Trăn. Thành phủ chân chính của chủ nhân không phải ở nơi này.”
Trong lòng Mặc Phi kinh ngạc. Chư Hầu vương duy nhất? Rốt cuộc Vu Việt này có thân phận gì? Vẻn vẹn chỉ là một vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến, có thể có đất phong vương sao?
Xem ra cần phải tìm hiểu toàn bộ một chút, dù sao vị đại nhân này cũng là nguồn cung cấp áo cơm tương lai của nàng! Có điều không thích hợp hỏi thăm ở trong phủ, đợi sau này tìm một cơ hội gặp mặt Vệ Tuyên hãy nói.
Dùng xong cơm trưa, Mặc Phi nghĩ, giản thư dâng lên ngày hôm qua mới chỉ viết một nửa, thừa dịp có thời gian thì hoàn thành nó luôn, đỡ cho lần sau gặp mặt bị hỏi đến.
Nàng nghĩ rằng hôm nay vừa mới vào phủ, tạm thời Vu Việt sẽ không triệu kiến nàng.
Nhưng mà Mặc Phi không đoán ra, vừa dùng xong cơm chiều, Vu Việt đã phái người gọi nàng đến thư phòng nói chuyện.
“Phù Đồ công tử, mời vào.” Một người hầu dẫn Mặc Phi tiến vào thư phòng, sau đó ra ngoài đóng cửa lại.
Mấy chỗ trong phòng đều đốt đèn, nhưng ánh sáng mờ nhạt, nhìn thế nào cũng có vẻ mơ hồ.
Mặc Phi tiến lên vài bước thì nhìn thấy Vu Việt đang đứng trước án thư, lật xem cái gì đó. Đây là lần thứ ba gặp mặt, lần đầu tiên, tuy rằng vội vàng nhìn thoáng, nhưng thủ đoạn giết người ngoan tuyệt của hắn đã để lại cho nàng ấn tượng quá sâu; lần thứ hai là lần yết kiến ngày hôm qua, không cần nói thêm nữa, là một người rất kiệt suất; lần này chỉ cách nhau có mấy thước, Mặc Phi mới chính thức thấy rõ khuôn mặt của hắn, ngũ quan cương nghị, ánh mắt sắc bén, tuấn mỹ như điêu khắc, nhưng làm cho người ta cảm giác chỉ có hai chữ – tuấn lãnh. Lãnh kia là sát ý trên sa trường, tuấn kia là khí thế của người đứng bên trên người khác. Chỉ có thể nói, hắn là một người không nên thân cận.
“Phù Đồ tham kiến Nhung Trăn vương điện hạ.” Nàng vẫn chỉ chắp tay cúi khom người, không có quỳ lạy.
Vu Việt nhẹ nhàng đặt thẻ tre xuống, nhìn “Hắn” một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ngươi… rất bất mãn vì bổn vương nhập ngươi vào trong phủ sao?”
“Không dám, Phù Đồ cũng không bất mãn.” Một giọt mồ hôi lạnh, đây là muốn tính sổ nàng sao, thanh toán lỗi nhận sai người của nàng?
“Vậy thì, là khách khanh của bổn vương, ngươi nên xưng hô với bổn vương như thế nào?”
Xưng hô? Gọi điện hạ có gì không đúng sao? Mặc Phi nghi hoặc trong lòng.
Vu Việt nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ án thư, tiếp tục nói: “Bổn vương biết ngươi vỗn dĩ muốn đến phủ Đại vương tử, nhưng bây giờ ngươi đã đến đây, sẽ không được phép có hai lòng.”
Mặc Phi thản nhiên nói: “Điện hạ lo lắng nhiều rồi.”
“Phải không?” Vu Việt tinh tế đánh giá thiếu niên trước mắt này, tuổi hình như không lớn, khí độ cũng bất phàm, rất ít người khi đối mặt với hắn còn có thể thong dong bình tĩnh như thế. Mặt khác, thiếu niên này mang đến cho hắn một loại cảm giác rất đặc biệt.
“Một khi đã như vậy, bổn vương hi vọng từ nay về sau, ngươi hãy xưng bổn vương là ‘Chủ công’.”
Thì ra là thế, Chủ công! Mặc Phi cung kính khom người: “Được, Chủ công.”
“Hôm nay bổn vương gọi ngươi đến là vì giản thư ngươi dâng lên, trong đó có đôi chỗ ta không rõ.”
“Chủ công cứ hỏi.”
Vu Việt gật gật đầu, chỉ vào một bên nói: “Ngồi xuống.”
Mặc Phi cũng không khách khí, tạ ơn xong thì đi tới đệm mềm bên cạnh ngồi quỳ xuống.
Ánh mắt Vu Việt lóe lên, cái loại cảm giác kỳ quái này lại bùng lên trong lòng hắn, có điều vẻ mặt hắn không dao động, bắt đầu hỏi một số nội dung trên giản thư.
Cái này vừa vặn là vấn đề Mặc Phi quen thuộc, cũng đối đáp trôi chảy, hỏi một đáp một, nàng chậm rãi buông bỏ khẩn trương của bản thân, phảng phất lại cảm thấy giống như mình đang cùng thầy thảo luận vấn đề, tự nhiên mà chuyên chú.
Bất tri bất giác* đêm đã khuya, sau khi nghe người bên ngoài cửa nhắc nhở, hai người mới chấm dứt trò chuyện.
* Bất tri bất giác: không nhận thấy, thấm thoát.
Phù Đồ đứng dậy cáo lui, trước khi đi còn mang phần đã viết xong buổi chiều ra dâng lên.
Vu Việt cũng không gây khó dễ nhiều, phái người đưa “Hắn” trở về viện tử.
Đợi cho cửa phòng khép lại, Vu Việt đột nhiên mở miệng nói: “Như thế nào?”
Tiếp theo, phía sau bình phong đi ra một vị nam tử trung niên, hắn hành lễ trước, sau đó mới trả lời: “Nói năng bất phàm, kiến giải* độc đáo.”
* Kiến giải: giải thích.
Vu Việt không nói gì, chỉ gật gật đầu. Vừa rồi, thiếu niên này có thể ở trước mặt hắn mà nói năng chậm rãi, điểm này đã đáng được khen ngợi.
Nam tử trung niên lại nói: “Có điều, Minh Hàn cảm thấy khó hiểu, lấy tướng mạo của vị công tử này, vì sao vẫn yên lặng vô danh như vậy?”
“Bổn vương từng thấy ‘Hắn’ xuất hiện ở thương đội Liên gia.”
“Ồ? Liên gia?” Ánh mắt nam tử trung niên hơi giãn ra, thấp giọng nói thầm cái gì đó.
Vu Việt liếc mắt nhìn hắn, vỗ vỗ giản thư trên tay nói: “Ngươi phái người đưa cái này đến Vinh Trăn, trước tiên đánh tạo ra công cụ kiểu mới này, sau đó chọn vài địa phương tiến hành thử nghiệm. Nếu như thành công sẽ thi hành.”
Nói xong đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chuyện của ‘Hắn’ giao cho ngươi, nếu không có vấn đề lớn thì mang về Vinh Trăn đi.”
Sau khi Mặc Phi về viện tử, Mộc Hề ngay lập tức nấu nước ấm, tắm rửa xong nàng lập tức nhào tới giường. Vừa rồi khi mặt đối mặt còn không biết, sau khi xong mới có cảm giác mỏi mệt.
Không ngờ tùy tiện trò chuyện cũng tốn thời gian như vậy, ngoại trừ lúc đầu hơi lo lắng, trong quá trình nói chuyện, thế mà nàng lại không có chút khẩn trương nào? Xem ra muốn sống yên ổn trong phủ này cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, vị đại nhân “Quỷ tướng” kia cũng không khó ở chung như vậy, tính cách có phần giống với thầy của nàng, bỏ qua khí thế cường đại, chỉ cần nói năng có căn cứ, rất nhiều chi tiết hắn đều chẳng để ý, ví dụ như cách hành lễ của nàng.
Chỉ có điều, con người Vu Việt như vậy mà lại thảo luận vấn đề nông nghiệp thuỷ lợi cùng nàng, thực sự là không hài hòa…
Miên man suy nghĩ, Mặc Phi chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...