Bất Tiếu Phù Đồ

Ngay tại ba ngày sau khi Vu Việt và Mặc Phi rời khỏi, một nam tử phong trần mệt mỏi đuổi tới Trung Đô, trực tiếp đi tới phủ Thái Thú tìm được Ngư gia lúc này đang đóng giữ ở đây.

“Cái gì? Nhung Trăn Vương và Phù Đồ trở về Chiếu Quốc?” Cô Hạc kinh ngạc, lúc này tóc hắn tán loạn, quanh thân bám đầy bụi bẩn, giữa hai đầu lông mày càng mang theo vẻ mệt mỏi khôn cùng, hiển nhiên là đã phải bôn ba suốt đêm.

“Nếu ngươi trở lại sớm hơn ba ngày thì tốt rồi.” Ngư gia hơi có chút tiếc nuối nói, “Phù Đồ vẫn lo lắng cho an nguy của ngươi, nếu như biết ngươi bình an vô sự, chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ. Rốt cuộc trong thời gian này ngươi đã đi đâu vậy?”

Cô Hạc ngẩn ngơ một hồi, thở dài: “Một lời khó nói hết, sau này rồi nói sau! Còn xin Ngư gia tướng quân cho người chuẩn bị cho tại hạ một ít lương khô và nước uống, tại hạ muốn lập tức đuổi theo Phù Đồ đại nhân, chỉ mới đi có ba ngày, tại hạ dùng khoái mã thần tốc, hẳn là có thể đuổi được.”

Ngư gia nhìn hắn vài lần, khuyên nhủ: “Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi một ngày đi! Lần này Phù Đồ về nước, phỏng chừng sẽ ở đó cho đến sang năm, ngươi không phải lo không tìm thấy ‘Hắn’.”

“Không được.” Cô Hạc lắc đầu nói, “Là hộ vệ của đại nhân, lại thường xuyên không ở bên người ngài, thật sự là quá không làm tròn bổn phận, bất kể như thế nào, ta cũng phải nhanh chóng trở lại bên người đại nhân mới được.”

Ngư gia thấy vẻ mặt hắn kiên quyết thì không nói thêm nữa, chỉ sai người lập tức chuẩn bị vật tư cho hắn. Lúc đi tới chuồng ngựa, Ngư gia nhìn thấy mã phu đang cho một con ngựa ăn thêm cỏ khô, con ngựa kia cả người màu xám nhạt, chỉ có bên mắt trái hiện ra một đốm đen rất nổi bật.

Ngư gia sửng sốt, hỏi Cô Hạc bên người: “Đó là tọa kỵ Hà Ngọc của Phù Đồ?” Hắn nhớ rõ từ lần đó, sau khi doanh địa bị đánh lén, tọa kỵ này của Phù Đồ bị lạc không biết tung tích, hiển nhiên là bị quân địch mang đi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện.

Cô Hạc gật đầu nói: “Đúng vậy. Sở dĩ ta lâu ngày chưa về, có một phần nguyên nhân là do vậy.”

Hóa ra ngày ấy, sau khi Cô Hạc ở lại giải quyết truy binh, trên lưng hắn vốn bị cắm một mũi tên, lại còn bị thêm vài đạo vết thương nữa, lần này trên người không có dược trị thương, hắn đành phải ẩn nấp ở trong rừng, tự mình chữa thương, đói thì dùng quả dại và cá ở khe suối lót dạ, bị vây thì trốn trên cây nghỉ ngơi, sống như một dã nhân suốt một đoạn thời gian.

Đến khi miệng vết thương gần như đã khép lại, hắn lập tức chuẩn nhanh chóng tìm Phù Đồ, ai ngờ mới ra khỏi phiến rừng đã phát hiện ra một đội kỵ binh U Quốc mang theo mấy trăm con chiến mã ngang qua, trong đó một con rõ ràng chính là tọa kỵ Hà Ngọc của Phù Đồ.


Cô Hạc biết Phù Đồ rất thích con ngựa của bản thân, bây giờ nếu hắn đã gặp được, sao lại không trộm nó trở về?

Chủ ý đã xác định, hắn liền âm thầm theo đuôi đội nhân mã này.

Dọc theo đường đi cẩn thận coi chừng, thật vất vả mới tìm được cơ hội trộm ngựa ra rồi mau chóng chạy ngay tới Trung Đô. Lúc này hắn sớm nghe Trung Đô đã thuận lợi đoạt được, đám người Vu Việt bắt đầu dụng binh ở Cưu Vọng.

Ai ngờ đang chạy trên đường thì lại gặp phải hồng thủy, mực nước sông dâng lên với tốc độ cực nhanh, tràn qua bờ đê, bao phủ một vùng rộng lớn, Cô Hạc bị vây tại một cái thôn nhỏ ở Lạc Trung, khi hắn biết hồng thủy này đến từ Cưu Vọng, lo lắng trong lòng tất nhiên là không cần phải nói nhiều. Lúc ấy, trong lòng hắn vô cùng hối hận, nếu mà cứ mặc kệ Hà Ngọc, sớm chạy về bên người Phù Đồ cho kịp thì tốt rồi!

Mang theo loại tâm tình này, Cô Hạc cũng không đợi hồng thủy thối lui, quyết định cưỡi ngựa vòng đi, vượt qua núi non trùng điệp, vất vả lắm mới chạy về Trung Đô, không ngờ Phù Đồ lại rời đi rồi.

Hiện tại một khắc hắn cũng không đợi được nữa, chỉ muốn mau chóng trở lại bên người Phù Đồ.

“Hà Ngọc, phải lại cực khổ ngươi một chuyến nữa rồi.” Cô Hạc vỗ vỗ cổ Hà Ngọc, thấp giọng nói ở bên tai nó, “Chủ nhân của ngươi đã cách chúng ta không xa, chúng ta lại đuổi tiếp, rất nhanh thôi sẽ có thể gặp được ‘Hắn’ rồi.”

Hà Ngọc quơ quơ đầu, hừ hừ vài tiếng, giống như tuyệt không để ý.

“Cừ thật.” Cô Hạc cười to vài tiếng, xoay người lên ngựa.

“Đi đường cẩn thận.” Ngư gia ôm quyền với hắn.

Cô Hạc khoát tay áo, giá một tiếng dứt khoát rời đi.


Một ngày sau, trên đường đi, Cô Hạc gặp một kỵ sĩ ngang qua, kỵ sĩ này chính là người Vu Việt phái đi Trung Đô báo tin, lúc này Phù Đồ bị bắt, mà Vu Việt thì kiên quyết thay đổi hành trình.

Cô Hạc ghìm dây cương, quay đầu nhìn về phía tên kỵ sĩ đã đi xa kia.

“Đó không phải là thân binh của Vu Việt sao?” Cô Hạc thì thào tự nói. Bây giờ tọa kỵ của kỵ binh Vu việt đều được trang bị yên cương, nhưng mà vì sao Vu Việt lại đột nhiên xuất hiện lúc này? Hay là bọn họ đã xảy ra biến cố gì trên đường rồi?

Cô Hạc nhíu nhíu mày, trong lòng có dự cảm không hay.

Suy nghĩ, hắn quyết định dọc theo đường đi phải cẩn thận lưu ý dấu vết hạ trại của đám người Vu Việt, nhìn xem có thể tìm được chút dấu vết để lại hay không. Hắn cũng không ngờ bởi vì ý nghĩ nhất thời này, mà lại bỏ mất dịp may gặp được Phù Đồ.

Hạ quyết tâm, hắn không đứng một chỗ nữa mà đi truy tìm tung tích của đám người Vu Việt, cho đến lúc đi tới gần con sông mà Phù Đồ mất tích…

Lúc này, nơi Mặc Phi bị cầm tù, có rất nhiều người đang người khuân vác vật tư lên thuyền, hơn phân nửa là đồ ăn dễ bảo quản và nước sạch.

Mặc Phi lẳng lặng nhìn, trong lòng suy nghĩ làm cách nào để chạy trốn. Tuy rằng Tê Túc không ở đây, nhưng xung quanh vẫn có người giám thị, trước khi còn chưa nắm chắc, nàng tuyệt không có thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Đang lúc tự hỏi, bên tai đột nhiên truyền đến một hồi xôn xao, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy đám người khuân vác kia không biết vì nguyên nhân gì mà tranh cãi ầm ĩ cả lên, nhìn kỹ mới hiểu được, hóa ra là có người trong khi chuyển hàng hóa không cẩn thận trượt chân vào người bên cạnh, người nọ chẳng những bị ngã, mà hàng hóa còn bị đổ vỡ.

Thoạt nhìn hai người này đến từ hai phe khác nhau, lúc đầu chỉ là nói miệng vài câu, sau đó song phương có đồng bạn trợ giúp, không bao lâu tình cảnh trở nên càng ngày càng hỗn loạn, thậm chí có người đã bắt đầu xắn lay áo lên, mang khuynh hướng chuẩn bị đánh nhau rồi.

Thủ hạ của Tê Túc thấy tình huống không đúng, lập tức đi đến hòa giải, trong lúc nhất thời, sự chú ý của phần lớn số người đều bị xôn xao bên kia hấp dẫn.


Cơ hội tốt! Trong mắt Mặc Phi sáng ngời, ngăn chặn khẩn trương trong lòng. Nàng bình tĩnh nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện giám thị vốn ở bên người nàng bắt đầu lơ đãng.

Nàng đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, nàng biết người giám thị khẳng định sẽ đuổi kịp, nhưng mà phía sau nhà vệ sinh kia có một góc khuất. Mà mấy người khuân vác thường sẽ đi đến kho để hàng ở cách gian, lúc này đang có mấy người đi dỡ hàng, một người khuân vác gỡ hết hàng rồi vào nhà vệ sinh, Mặc Phi nắm chặt thời cơ theo sát vào, người khuân vác kia còn chưa kịp kinh ngạc đã bị Mặc Phi dùng sống dao đập trúng cái gáy, nháy mắt đã ngã xuống.

Mặc Phi lập tức lột áo khoác của người khuân vác xuống, đổi với quần áo trên người mình, quan trọng nhất là trên đầu người khuân vác này được bao bởi khăn trùm đầu, có điểm tương tự với người Ả Rập, cái này vừa vặn có thể che giấu mái tóc ngắn bắt mắt này của nàng.

Người khuân vác này có chiều cao ngang với Mặc Phi, có điều dáng người to lớn hơn, y phục mặc ở trên người nàng hơi có chút rộng thùng thình, cũng may có đai lưng buộc lại, cũng coi như vừa người.

Sửa sang xong mọi thứ, Mặc Phi tựa vào cạnh cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vừa vặn nghe được tiếng bước chân của mấy người đi qua. Trong lòng nàng vui vẻ, mở cửa đi theo phía sau mấy người khuân vác, vừa dùng khăn trùm đầu vừa che giấu bản thân phía sau mấy người đi đến cạnh thuyền.

Không bị phát hiện! Khóe mắt của Mặc Phi nhìn tới tên phụ trách giám thị đang nhìn bên này vài lần nhưng vẫn không chú ý.

Lúc này ở trên thuyền, đám người khuân vác kia vẫn còn đang tranh cãi ầm ĩ, nhưng dưới sự giải hòa của thuyền viên, cảm xúc đã dịu hơn rất nhiều.

Mọi người đi sát qua mấy người khuân vác cũng không để ý, trong tình huống như vậy, Mặc Phi thuận lợi xuống thuyền. Nhưng nàng vẫn không dám khinh suất, cố gắng trấn định đi đến bên cạnh đống vật tư, tìm vật che dấu bản thân mình, khi lại có một đám người khuân vác khác đi ngang qua, nàng đúng lúc theo sát, lặng yên rời đi như vậy.

Sau khi rời khỏi phạm vi của đội tàu, Mặc Phi lập tức đẩy nhanh tốc độ, có điều nàng cũng không lập tức chạy trốn như vậy, mà là tìm một nhà dân cũ nát, đổi y phục với chủ hộ kia. Bởi vì Mặc Phi đưa ra giá tương đối cao, cho nên hộ dân này cũng không có nhiều lời dư thừa. Dù cho Mặc Phi có dặn bọn họ không được nói lung tung, bọn họ cũng đồng ý. Là một người dân cùng khổ, khoản tiền kiếm được bên ngoài này có thể nói là không dễ đến, bớt quan tâm đến những việc không liên quan đến mình thì vẫn tốt hơn.

Lúc này Mặc Phi thực may mắn vì trang phục nơi này có bao gồm cả khăn trùm đầu, khăn trùm đầu bình thường tinh xảo hơn rất nhiều so với của những người khuân vác, được làm thuần thục bằng thủ công, ở chỗ trán còn có một đường bện rủ xuống, nếu là nữ tử, thì sẽ là dùng dây gắn ngọc thạch, vàng bạc hoặc đồ gỗ quấn quanh, khăn trùm của người phú quý thì dùng tơ lụa trắng, mà bình dân thì là vải thô, nếu mà người làm khéo tay, phía trên vải thô cũng có thể làm ra không ít hình dạng.

Đương nhiên, lúc này không phải thời điểm mà nghiên cứu phục sức cổ đại, Mặc Phi ném trang phục khuân vác thay thế vào trong bếp lò, sau đó lại dặn dò bọn họ vài tiếng rồi vội vàng rời đi.

Lúc này, người trên thuyền đã phát hiện Mặc Phi biến mất, bọn họ lập tức phái người truy bắt dọc đường, mục tiêu cơ bản tập trung vào những người khuân vác.


Mặc Phi đi trên ngã tư ồn ào, tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng nàng không dám ở nhà trọ, cũng không dám đi tìm thương đội hoặc là người đánh xe thuê, bởi vì Tê Túc khẳng định có thể đoán ra nàng muốn rời khỏi nơi đây, muốn rời khỏi, cách tốt nhất chính là đi đến hai địa phương này, nếu là đi bộ, đi đến sang năm cũng chưa đến được Chiếu Quốc.

Quan trọng hơn là trên tiền bạc trên người nàng đã không còn nhiều lắm.

Mặc Phi vẫn chưa phát hiện, trên lầu hai nhà trọ nàng vừa đi qua đang ngồi vài nam tử ăn mặc như người bản xứ, rõ ràng đó là đám người Vu Việt.

“Chủ nhân, bến thuyền có tình huống.” Lúc này một hộ vệ từ bên ngoài trở về, nói khẽ với Vu Việt, “Hình như Phù Đồ đại nhân đã trốn được khỏi thuyền, người của Tê Túc đang tìm kiếm.”

Ánh mắt Vu Việt chợt lóe, sau một lúc lâu trầm mặc mới nói: “Tiếp tục theo dõi chặt chẽ người của Tê Túc, mặt khác phái tất cả những người còn lại, tra tìm tung tích của Phù Đồ, cần phải tìm được “Hắn” trước Tê Túc!”

“Dạ.” Hộ vệ lĩnh mệnh rời đi, mấy người vốn đang ở bên người Vu Việt cũng rời đi, chỉ còn lại một nam tử trung niên gầy gò.

Lúc Tê Túc trở lại trên thuyền phát hiện Phù Đồ biến mất vô tung, tức giận trong lòng hắn bốc lên, trên mặt lại vẫn lộ vẻ tươi cười, có điều ánh mắt kia như mũi kiếm làm cho những người ở đây kinh hồn bạt vía.

Hắn cũng không nhiều lời, chỉ nói với tên phụ trách giám thị kia một câu: “Tự đi lĩnh phạt đi!”

Người nọ quỳ rạp trên đất, thân mình run rẩy, nhưng vẫn nghe lệnh lui ra ngoài, người còn lại cũng không dám thở mạnh chút nào.

Tê Túc cũng không đi để ý tới bọn họ, chỉ thẳng lấy từ trong lòng ra một ống trúc nhỏ bằng ngón tay, để lộ miệng trúc ra, trong miệng phát ra vài tiếng huýt sáo cổ quái, không bao lâu, chỉ thấy trong ống trúc chậm rãi đi ra một con côn trùng nhỏ xíu, toàn thân xanh biếc, có một đôi cánh bán trong suốt.

Con trùng nhỏ vỗ vỗ hai cánh, phát ra vài tiếng tiếng kêu thanh thúy, giống như đang hô ứng với tiếng huýt sáo của Tê túc, sau đó bay vài vòng trong không trung rồi lại trở lại trên vai Tê Túc.

Tê Túc đứng dậy nói: “Mấy người các ngươi đều đi theo ta.”

Nói xong thì đi nhanh ra phía bên ngoài…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui