Bất Thuyết Ái Đích Nam Nhân

Bùi Văn cầm trong tay một tờ báo, khi mới đọc được phân nửa thì cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu vừa thấy, nhịn không được mỉm cười: “Chúc mừng, cậu lại được lên báo.”

Đỗ Nhược Hàn kéo kéo cổ áo, nới lỏng cà vạt, bồi bàn không đợi phân phó, theo như thói quen đưa lên một ly Whiskey bỏ thêm đá, hắn nhấp một ngụm rồi mới đảo đôi mắt phượng xinh đẹp, trừng mắt nhìn tấm ảnh chụp khổ lớn của hắn được in rõ ràng trên báo và nói thầm một câu. “Xui!”

“Cậu lúc đầu khi đang theo đuổi Lệ Toa, cũng không có nói xui.” Bùi Văn tỏ vẻ giễu cợt.

“Tớ chán ghét dây dưa với loại nữ nhân không rõ ràng, mặt khác, tớ không theo đuổi cô ta, bất quá tớ chỉ hỏi cô ta một câu, có hay không hứng thú với việc sẽ không kết hôn, không nói đến chuyện yêu đương, nếu có vậy thì hãy kết giao với tớ.”

Nữ nhân ấy suy nghĩ nửa năm, cũng đáp ứng rồi.

Khuôn mặt làm cho người ta kinh diễm trên tờ báo kia, lúc này đây mang theo ánh mắt lạnh lùng, mà trong đôi mắt đó cũng chỉ hiện lên hai chữ phiền toái. Ai chẳng biết hắn trời sinh vốn là hoa hoa công tử, lúc trước khi cả hai còn cùng một chỗ, hắn cũng đã nói rõ, chính là chỉ chơi đùa thôi, ai động tâm trước thì nên rút lui. Lệ Toa này, mặt ngoài nhìn qua thanh cao lạnh lùng, hắn còn coi cô ta khác biệt cùng những người đàn bà khác của hắn, ít nhất có thể duy trì lâu một chút Thế mà giờ đây chỉ mới ba tháng, so với thời gian cô ta dùng để suy nghĩ lúc trước còn ít hơn một nửa thì đã luôn miệng nói thích hắn.

Thích hắn cái gì? Thích tiền của hắn, thích khuôn mặt hắn, thích hắn ra tay hào phóng. Vậy nên thời điểm khi chia tay, Đỗ Nhược Hàn luôn luôn không do dự, cũng rất hào phóng, chính là không ngờ nữ nhân này hành động hoàn toàn không giống bề ngoài của cô ta, không hề thẳng thắn dứt khoát.

“Vậy cậu cũng không nên tìm một nam nhân đến kích thích cô ấy.” Bùi Văn tiếp tục giễu cợt, ngón tay di di trên một khuôn mặt khác trên ảnh chụp.

“Tớ vốn là Bi.” Đỗ Nhược Hàn ngáp một cái, bởi vì góc độ, ảnh chụp mặt người nam nhân cũng không rõ ràng, chỉ có thể theo đường nét khuôn mặt phán đoán ra nam nhân này có một gương mặt tương đối hoàn mỹ.

Bọn chó săn (paparazzi hay còn gọi là tay săn ảnh) luôn luôn thần thông quảng đại, mới quen biết được hai ngày, hắn bất quá cũng mới chỉ biết nam nhân này tên An Tiểu Tụng, làm nghề người mẫu, mà báo chí thì đã muốn đem quá trình nam nhân này đi học từ nhỏ đến lớn, ngay cả phiếu điểm từng học kì đều trưng lên mặt báo.

Đỗ Nhược Hàn cảm thấy cái gọi là gián điệp kinh tế đem so sánh cùng đội chó săn này khi hành động thì chỉ là cái rắm, hắn về sau lúc muốn đánh cắp tư liệu kinh doanh của công ty đối thủ, không cần tìm gián điệp kinh tế chuyên nghiệp, trực tiếp thu mua đội chó săn so ra có khi còn hữu ích hơn.

Bùi Văn cười khẽ, đem tờ báo đẩy ra, nhấp một ngụm cà phê.

Đỗ Nhược Hàn không hờn giận trừng mắt liếc Bùi Văn một cái, nói: “Tớ cảm thấy được cậu rất vui sướng khi người ta gặp họa.”

“Không, tớ chỉ là cảm thấy thú vị, cậu vẫn thường thích những thứ ngoài tầm tay, khó chinh phục.” Ánh mắt Bùi Văn đảo qua tiêu đề bên dưới tấm ảnh: người yêu cũ và tân hoan bên đường đánh nhau, khuôn mặt hoa tâm anh tuấn u ám.

“Hừ, này cũng coi như có chút gây khó dễ......” Đỗ Nhược Hàn cười nhạt, không kiên nhẫn lại kéo kéo cà vạt, “lần này bất quá là bị làm cho lao đao một chút, không phải là không thể kiểm soát được.”

“Nga......”

Bùi Văn kéo âm cuối thật sự dài, làm cho Đỗ Nhược Hàn không khỏi bực bội. Bùi gia cùng Đỗ gia có giao tình tốt, hai nam nhân từ khi còn quấn tã, đã cùng nhau quậy phá, từ lúc ấy mà hiểu nhau rất rõ. Hai người vô luận là sở thích, tính cách đều khác xa nhau, thật giống như mỗi lần đến bar, Đỗ Nhược Hàn thích Whiskey, mà Bùi Văn thì lại uống cà phê, nhưng có một chút là giống nhau, đó là cả hai đều hoa tâm, chẳng qua một cái hoa bên ngoài, một cái hoa ở bên trong.

Hoa tâm của Đỗ Nhược Hàn, biểu hiện ở trên mặt, nam nhân nữ nhân bên cạnh hắn thay đổi so với thay quần áo còn nhanh hơn, trước khi kết giao, hắn sẽ nói rõ ràng, chỉ kết giao, không kết hôn, không nói yêu, nguyện ý thì liền kết giao, không muốn, vậy thì đường ai nấy đi, mỹ nhân trong thiên hạ còn nhiều mà, thiếu một người cũng không sao.

Còn hoa tâm của Bùi Văn thì giấu ở trong lòng, người ở cạnh hắn, không thay đổi nhanh như Đỗ Nhược Hàn, bởi vì hắn là đồng tính, bên người chỉ có nam nhân không có nữ nhân, hắn mỗi lần kết giao đều sẽ nói yêu người ta, người nào cũng vậy, kì thực hắn mỗi lần đều là thật lòng, chỉ là thật tâm của hắn, duy trì không được lâu, chậm thì một năm, nhanh thì mấy ngày, liền hao hết.

Cho nên hai người đồng dạng đều am hiểu chuyện chia tay, chính là phương thức rất khác nhau.

Đỗ Nhược Hàn mỗi lần chia tay, một tay cầm chi phiếu, một tay cầm dao, có thể sử dụng tiền để chia tay, liền đưa chi phiếu, không thể dùng tiền mà tiễn đi, liền đưa con dao cho người ta, nói là gần đây tình hình không yên ổn, nào là băng nhóm đua xe, băng đảng chuyên chặt tay người khác hoành hành ngang ngược, đối phương nên mang ở trên người phòng thân.

Dụ ngọt cùng cưỡng ép, hắn đã luyện đến mức thuần thục.


Bùi Văn thì luôn luôn ôn hòa, ngay cả tại thời điểm chia tay, cũng sẽ ôn nhu đến làm cho người ta muốn khóc. Hắn sẽ không đưa chi phiếu, cũng không đưa dao cho người ta, hắn đem người ta ôm vào trong ngực, an ủi suốt một đêm, hoặc là hai đêm ba đêm, chưa từng có ai có thể chịu nổi quá ba đêm liên tục trấn an của hắn, khi mà hắn lại dùng thanh âm ôn nhu nói ra những lời cực kì vô tình.

Đương nhiên, Bùi Văn cũng rất hào phóng, trước khi chia tay, hắn sẽ đem những gì tốt nhất tặng cho người yêu, cho nên những người quen thuộc với Bùi Văn, đều biết mà nói rằng, một khi Bùi Văn bắt đầu đối tình nhân vung tiền chiều chuộng, cũng chính là lúc hắn sắp chia tay người đó.

Đỗ Nhược Hàn luôn luôn có thể đem chuyện chia tay xử lý rất gọn gàng, lúc này đây nháo lên tới đầu đề báo chí, đối với hoa tâm của hắn mà nói, quả là lật thuyền trong mương, té ngã lần này cũng thật sự không nhẹ.

“Hai người các cậu, đang nói chuyện gì vậy?”

Trịnh Thế Đồng khoan thai đi đến, dẫn theo vợ yêu Tô Đan, ngồi xuống sô pha đối diện hai người Bùi, Đỗ.

Đỗ Nhược Hàn liếc mắt trừng hắn một cái, nhìn thấy bộ dáng thân thiết của bọn họ, ngẫm lại tình cảnh lúc này của mình, liền hết sức tức giận.

Bồi bàn lại đây, Trịnh Thế Đồng gọi cho mình một ly cà phê, còn Tô Đan một ly nước trái cây, ánh mắt hắn dừng ở  trên tờ báo kia, sau khi hiểu ra liền nở nụ cười.

Tuy rằng cũng không phải lần đầu tiên đi theo Trịnh Thế Đồng đến quán bar đêm cao cấp, nhưng Tô Đan vẫn là có chút mất tự nhiên, Trịnh Thế Đồng hành động ra sao, cậu liền làm theo thế, ánh mắt Trịnh Thế Đồng dừng trên tờ báo, cậu cũng nhìn theo, liếc mắt một cái nhìn đến ảnh chụp cùng tiêu đề bắt mắt, Tô Đan bĩu môi, có chút khinh thường.

Tô Đan chán ghét người nào hoa tâm, may mắn chính là, Trịnh Thế Đồng cùng hai nam nhân kia không giống nhau, cho nên cậu mới có thể chấp nhận Trịnh Thế Đồng.

Đỗ Nhược Hàn chú ý tới cử chỉ đó, là bạn của Trịnh Thế Đồng, hắn biết Trịnh Thế Đồng không hoa tâm, nhưng cái không thể chấp nhận được chính là bạn tốt của hắn, bị một nam nhân tướng mạo thường thường nhìn không ra ưu điểm quản lý nghiêm ngặt, so với thê nô trong truyền thuyết còn thê nô hơn, vì thế hắn cố ý nói: “Trên thế giới này, nếu có một người có thể theo tớ ở chung hơn một năm mà còn không yêu tớ, tớ lập tức liền cùng hắn ( nàng) kết hôn.”

“Tự kỷ cuồng.” Tô Đan oán thầm, dù không quen biết Đỗ Nhược Hàn, cậu cũng sẽ không trước mặt Trịnh Thế Đồng mắng bằng hữu của hắn.

Trịnh Thế Đồng ôm Tô Đan, giống như biết vợ yêu đang oán thầm, nhịn không được nở một nụ cười nhẹ, mới nói: “Người như vậy, cũng không phải không có......” Nói còn chưa dứt lời, mặt Tô Đan đột nhiên biến sắc.

“Nào có người như vậy, không cần nói lung tung.”

Trịnh Thế Đồng nhún vai: “Là tớ nói lung tung, các cậu đừng tưởng thật.”

Đỗ Nhược Hàn liếc trắng hắn, nói thầm một tiếng “Thê nô”, thật đúng là không đem lời Trịnh Thế Đồng cho là thật, nam nhân này đã muốn tự kỷ đến trình độ không phải bình thường, căn bản là không tin trên đời này sẽ có người có thể cùng hắn ở chung hơn một năm mà còn không yêu hắn.

Nhưng sau đó, lúc bọn họ cùng ra về, thừa dịp Trịnh Thế Đồng đi ở phía sau, Bùi Văn liền hỏi hắn: “Thực sự có người như vậy?”

Trịnh Thế Đồng sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì, Tô Đan đã ở phía trước gọi hắn, hắn chỉ kịp nói một câu”Tớ sẽ điện thoại nói với cậu sau!” liền hướng vợ yêu chạy tới.

Qua hai ngày sau, ngay tại lúc Bùi Văn đã muốn đem chuyện này quên mất, Trịnh Thế Đồng lại gọi điện thoại cho hắn.

“A Văn, vội không?”

“Không vội.”

Bùi Văn kí tên lên phần văn kiện cuối cùng, thư kí thuần thục đưa lên một ly cà phê, sau đó thuận tay đem văn kiện hắn mới kí đưa đến phòng làm việc.

“Hôm trước cái người tớ nói với cậu, anh ta tên Tô Vũ.”


“Ân.”

“Anh ta là một người họ hàng rất xa của Đan Đan, luận bối phận so với Đan Đan lớn hơn một bậc, Đan Đan gọi anh ta là chú.”

“Ân.”

“Nghe nói tại thời điểm anh ta học đại học, cùng một người nam nhân dây dưa không rõ, lúc ấy gây ra không ít huyên náo, trường học không thể chấp nhận, người trong nhà cũng đem anh ta đuổi ra ngoài.”

“Ân.”

“Đừng ân a ân nữa, cậu rốt cuộc có đang nghe hay không vậy?”

“Đang nghe.”

“Sau đó nam nhân kia lại vứt bỏ anh ta, anh ta tinh thần sa sút trầm trọng một trận, từ đó liền không bao giờ hướng người khác nói yêu, mấy năm nay anh ta cũng kết giao với mấy người, mỗi lần chia tay đều dị thường thuận lợi, muốn anh ta đi thì anh liền đi, muốn anh ta lưu lại anh ta liền lưu lại, so với người máy còn hoàn hảo hơn.”

“Ân.”

“Lúc trước sự việc lão lục của Lý gia cậu chắc cũng có nghe nói qua, cái người thiếu chút nữa bị giết chết chính là anh ta.”

“Ân.”

Bùi Văn nhớ tới những lời đồn đại huyên náo trước kia, nghe nói, Lý gia Lục công tử ngoạn cùng một người nam nhân, chỉ là chơi thôi, cư nhiên không cẩn thận lại chuyển thành thật lòng. Gia thế Lý gia, so với nhà Đỗ Nhược Hàn cũng không hơn kém bao nhiêu, diện mạo của lục công tử Lý gia, so với Đỗ Nhược Hàn còn hơn vài phần, hắn nếu coi trọng người nào, không lý do không thể nắm được trong tay, huống chi lần này còn là thật tình. Chính là nam nhân kia chính là không cần thật tâm, y bồi Lý gia lão lục ngoạn, ngoạn thế nào cũng được, duy độc không cần thật tình, cũng không bao giờ thật lòng với người ta. Lý gia lão lục bị ép đến nóng nảy, đem nam nhân nhốt trong khu nhà cao cấp tra tấn suốt nửa năm, thiếu chút nữa giết chết nam nhân đó.

Sau đó, có một tên chó săn lớn mật không biết dùng biện pháp gì ẩn nấp vào khu nhà cao cấp của Lý gia, phát hiện ra nam nhân kia cơ hồ ngay cả mạng cũng không còn, tin tức được đưa ra khiến dư luận xôn xao một trận. Lão đại Lý gia ra mặt, đem chuyện này đè ép xuống dưới, lục công tử bị tống ra nước ngoài, nam nhân không biết tên kia cũng không còn tin tức gì.

“Bất quá có chút lớn tuổi, qua năm sau là ba mươi lăm, cậu chẳng phải luôn thích tiểu nam sinh dễ thương......”

“Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng tốt.”

“Nga, vậy là đồng ý.”

“Ân.”

Một nam nhân không bao giờ thật lòng cũng không cần người khác thật lòng với mình, chính là người thích hợp với hắn, Bùi Văn nghĩ, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng không phải không thể chấp nhận. Chuyện ngoài tầm kiểm soát lần này xảy ra với Đỗ Nhược Hàn đã cảnh tỉnh Bùi Văn, không phải sự tình gì mình cũng có thể nắm giữ, hắn chán ghét phiền phức, cho nên có loại nam nhân không mang lại phiền toái cho mình như vậy, trước cứ nắm bắt lấy rồi có chuyện gì sau này hẵng nói.

“Kia......” Bùi Văn sảng khoái đáp ứng, Trịnh Thế Đồng ngược lại hơi do dự.

“Như thế nào?”


“Cái kia, tớ phải cảnh cáo trước, Tô Vũ dù sao cũng là biểu thúc của Đan Đan, Đan Đan cũng thực chiếu cố anh ta, cho nên......”

“Tớ sẽ không thương tổn anh ta.” Bùi Văn nghe ra ý tứ của Trịnh Thế Đồng.

“Này tớ đương nhiên biết, tên họ Bùi cậu luôn luôn ôn nhu, liền ngay cả thời điểm nói lời chia tay còn có thể dịu dàng hơn lúc yêu đương cuồng nhiệt những ba phần …Trịnh Thế Đồng thanh âm có chút tức giận, “Cho nên tớ mới gọi cho cậu cú điện thoại này, nếu là tên Đỗ Nhược Hàn kia, tớ chết cũng sẽ không nói với cậu ta, ý của tớ là, cậu đừng cho Đan Đan biết là tớ giới thiệu Tô Vũ cho cậu, Đan Đan nếu biết...... không lột da tớ mới là lạ.”

“Vậy sao cậu còn làm việc này?” trong giọng nói của Bùi Văn có vài phần ý cười.

“Cậu không biết chứ, Đan Đan đối với Tô Vũ kia, chiếu cố quá đáng ….” Trịnh Thế Đồng trong lời nói lý, lộ ra vị giấm chua nồng đậm, “Như vậy đi, Tô Vũ mới ra viện không lâu, thân thể còn không tốt, đợi anh ta hồi phục tớ đem hắn đến để hai người gặp mặt.”

“Ân, cậu cứ từ từ......” Bùi Văn buông điện thoại, gọi thư kí vào, hỏi vài câu, sau đó mới lại cầm lấy điện thoại, “Tháng sau ngày mười và ngày mười tám hai ngày này tớ rảnh, cậu thấy lúc nào thuận tiện, liền gọi điện thoại báo cho tớ.”

“Hảo.”

Trịnh Thế Đồng cúp máy, Bùi Văn tựa lưng vào ghế ngồi, nhấp từng ngụm cà phê, trong lòng đối với cái người sắp gặp kia, mơ hồ có vài phần chờ mong.

______________________

Vào thời điểm nhìn thấy Tô Vũ, Bùi Văn hơi có chút kinh ngạc, nguyên bản nghe Trịnh Thế Đồng hình dung, tái liên tưởng một chút những gì Tô Vũ từng trải qua, trong đầu sẽ nghĩ đến y là loại người bề ngoài có chút yếu ớt, rụt rè, tang thương, có lẽ còn có điểm xinh đẹp, dù sao một nam nhân gần ba mươi lăm tuổi, nếu không có bề ngoài đẹp đẽ, thì làm sao có thể hấp dẫn lục công tử Lý gia, vì cầu y yêu mình thậm chí phải giam lỏng đánh đập đến nông nỗi đó.

Chân chính nhìn thấy Tô Vũ, Bùi Văn mới biết, chính mình cũng có lúc sai.

Atlantis là một quán cà phê khá có phong cách, bởi vì Bùi Văn thích uống cà phê, cho nên Trịnh Thế Đồng đem địa điểm gặp mặt an bài ở trong này.

Đó là một chỗ ngồi gần cửa sổ, một chậu cây xanh cao bằng nửa thân người vừa đúng phân cách nó ra khỏi các bàn khác, tạo thành một khoảng nhỏ yên tĩnh, Trịnh Thế Đồng hướng hắn ngoắc tay, xuyên thấu qua khe hở của phiến lá, Bùi Văn thấy được sườn mặt nam nhân kia.

Ấn tượng đầu tiên, nam nhân này thực sạch sẽ, râu cạo phi thường nhẵn nhụi.

“Ngồi đi, tớ giới thiệu, đây là Tô Vũ, vị này chính là Bùi Văn nổi danh.”

Trịnh Thề Đồng cười mị mị lôi kéo Bùi Văn ngồi xuống, nam nhân kia ngẩng lên, hướng Bùi Văn gật đầu nhẹ một cái, hai người đối mặt.

Namnhân không có nhiều biểu tình, chỉ là tươi cười ôn hòa, vươn tay: “Hân hạnh được gặp.”

Bùi Văn cùng y bắt tay, đầu ngón tay chạm đến là một mảnh lạnh lẽo. Chẳng lẽ là hệ thống sưởi không đủ ấm? Rõ ràng hắn cảm thấy trong quán ấm áp đến có chút oi bức, tuy rằng bên ngoài đã muốn là dưới 0 độ, nhưng hiển nhiên, Atlantis cũng sẽ không tiết kiệm hệ thống sưởi.

“Tớ ra ngoài hút điếu thuốc.” Trịnh Thế Đồng thức thời đứng dậy, vỗ vai Bùi Văn một cái thật mạnh rồi mới rời đi.

Bùi Văn cười cười,nhìn Trịnh Thế Đồng đi xa, mới lại nhìn về phía nam nhân.Namnhân nhấp  một ngụm cà phê, tựa hồ cảm thấy được có điểm khó uống, nhấp khóe miệng một chút, đang muốn thêm đường, Bùi Văn đã nhanh tay hơn.

Hắn thay nam nhân bỏ thêm một muỗng đường.

“Cám ơn.” Tô Vũ nhìn thấy Bùi Văn làm vậy, lại trưng ra một nụ cười ôn hòa.

“Không cần khách khí.” Bùi Văn nhìn chằm chằm nam nhân vài lần.

Ấn tượng thứ hai, nam nhân bộ dạng thật sự không tồi, không phải cái loại xinh đẹp truyền thống, ngũ quan cũng không tinh xảo, đường nét đều tràn ngập hương vị nam nhân, nhưng ánh mắt của y, giống một cái đầm nước giấu ở nơi thâm sơn cùng cốc không muốn người biết đến, trong đôi mắt trong suốt đó lộ ra sự tĩnh mịch ngăn cách với thế giới xung quanh. Có lẽ chính là ánh mắt này đã vô hình trung tôn lên hình ảnh của nam nhân. Không hề yếu ớt, rụt rè cùng tang thương, Bùi Văn vì những ấn tượng của mình với người này lúc trước mà cảm thấy một tia hổ thẹn.

“Chuyện của anh, tôi đã nghe Thế Đồng nói qua một chút.” Namnhân tựa hồ cũng không thích nói chuyện, hoặc là do lần đầu tiên gặp mặt, có chút không tự nhiên, cho nên Bùi Văn đành bắt chuyện trước.


Tô Vũ nheo mắt, động tác rất nhỏ này làm cho ánh mắt y giống như có gió lướt qua mặt nước tạo ra gợn sóng.

“Chuyện của Bùi thiếu gia đây, tôi cũng nghe qua một ít lời đồn đại.”

“Xem ra, trước khi gặp mặt, chúng ta đã có một ít hiểu biết về nhau.” Bùi Văn cười đến ôn nhu, “Tôi cảm thấy được chúng ta thực phù hợp, có thể trước tiên thử ở chung một thời gian, anh cảm thấy được không?”

Tô Vũ trầm mặc một lát, tựa hồ đang cân nhắc từ ngữ, sau đó mới chậm rãi nói: “Kỳ thật, sau chuyện Lý Duệ, tôi đã không nghĩ muốn tái qua lại với loại người tương tự như các cậu.”

Lý Duệ, chính là Lý gia Lục công tử. Bùi Văn và hắn là cùng một loại người, chính là những nhân vật ở trên đỉnh của xã hội, mà Tô Vũ thì, theo quần áo trên người là có thể nhìn ra được, y cao nhất cũng chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, hoặc có lẽ...... đồ đạc này cũng chỉ là được người khác tặng cho thôi.

“Tôi hiểu, nhưng tôi không phải Lý Duệ.” Bùi Văn cũng không tính toán chuyện bị cự tuyệt, cho nên hắn tỏ rõ thái độ của chính mình. Rất nhiều kẻ có tiền sẽ có một ít sở thích biến thái, nhưng hắn không có.

Tô Vũ lại nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Đúng vậy, Bùi thiếu gia cùng người khác bất đồng, cho nên tôi cảm thấy được có lẽ có thể thử một lần.”

“Tôi thật cao hứng là chúng ta có thể đạt thành nhất trí.” Bùi Văn từ trong ví xuất ra danh thiếp cùng một cây bút, lật mặt trái tấm danh thiếp, hai thứ đưa đến trước mặt Tô Vũ, “Có thể đem số điện thoại của anh viết ra không?”

Tô Vũ lại trầm mặc  một chút, mới nói: “Điện thoại của tôi, bị Lý Duệ đập bể, sau lại nằm viện, cũng không có mua cái mới, trước mắt tôi đang ở cùng với Tô Đan, gọi điện thoại và vân vân cũng không có phương tiện......”

Bùi Văn lập tức liền hiểu được, vì cái gì Trịnh Thế Đồng khẩn cấp giới thiệu y cho hắn, vì cái gì Tô Vũ nói không nghĩ tái qua lại với loại người như bọn họ rồi lại đáp ứng cùng hắn gặp mặt.

Trịnh Thế Đồng là rất muốn đem Tô Vũ đuổi ra khỏi nhà, mà Tô Vũ lại thực thức thời, dù sao cũng bình thản lựa chọn tìm đường sống.

Bùi Văn thực thưởng thức sự thức thời của Tô Vũ, nhân tài như vậy sẽ không gây phiền toái.

Hắn nói: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”

“Cứ tự nhiên.”

Bùi Văn không có đi vệ sinh, đứng ngoài cửa nhà vệ sinh gọi một cuộc điện thoại, đợi khoảng mười lăm phút, thư kí của hắn vội vã đi tới, đem đến một chiếc điện thoại di động mới cùng một cái chìa khóa.

Đem thư kí đuổi đi, Bùi Văn trở lại chỗ cũ, đối với Tô Vũ mỉm cười: “Ngượng ngùng, để anh đợi lâu.”

Ly cà phê trước mặt Tô Vũ đã cạn hết một nửa, y vẫn như trước ôn hòa nói: “Không có gì.”

Bùi Văn ở trên danh thiếp viết xuống một địa chỉ, sau đó đem điện thoại di động cùng cái chìa khóa cộng thêm danh thiếp cùng nhau đưa lên trước mặt Tô Vũ, nói: “Anh cầm lấy, khi nào tôi cần, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Tô Vũ không có cự tuyệt, cũng không có do dự, thực sảng khoái nhận lấy mấy thứ này, sau đó mới nói: “Công việc của tôi ở nhà cũng có thể tiến hành, bình thường không có sự tình gì, tôi cũng không ra ngoài.”

Bùi Văn cười cười, nam nhân này rất thức thời, hắn thật vừa lòng.

“Cũng đã trưa rồi, như vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi, gọi Thế Đồng cùng đi, sau đó nhờ hắn giúp anh thu thập đồ vật này nọ, khoảng hai ngày sau thì dọn qua.”

“Tốt, cám ơn.” Tô Vũ lại khách khí nói một tiếng tạ ơn.

Bùi Văn đứng lên, chu đáo kéo ghế ra cho y, sau đó ra cửa gọi Trịnh Thế Đồng, cùng đi ăn cơm. Vào lúc chia tay, Bùi Văn nhớ tới cái gì, mới hỏi một câu: “Anh từng nghe lời đồn gì về tôi?”

Tô Vũ lại nheo mắt, không chút để tâm trả lời: “Cũng không có gì, vào lúc người ta nói, tôi cũng không chú ý nghe, chỉ biết là tất cả mọi người gọi cậu là —— Ôn nhu nhất đao!”

Bùi Văn lúc này mới biết được, nguyên lai chính mình thế nhưng còn có một cái ngoại hiệu như vậy, quả thực chuẩn xác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui