Trịnh phủ.
- Đại ca, anh thật sự muốn thành thân cùng Tiêu tỷ tỷ sao? - Trịnh Phi Yên vui vẻ nói to.
Trịnh Mặc gật gật đầu, trên mặt lộ ý cười ấm áp đến cực điểm:
- Yên nhi, em sẽ sớm có chị dâu!
- Thật tốt quá! - Trịnh Phi Yên cao hứng cơ hồ muốn khoa chân múa tay sung sướng - Vậy hai người định ra ngày chưa?
- Còn chưa, lần này về chính là muốn thương nghị cùng cha mẹ chuyện này.
----------------------------
Thư phòng.
Trịnh lão gia ngồi ở ghế quá khổ, trầm tư nửa ngày:
- Con đã nghĩ kĩ? Con thật sự muốn cưới Vũ Phượng?
Trịnh Mặc nghiêm túc nhìn ông:
- Đúng vậy.
Thấy ông không nói lời nào, Trịnh Mặc lại nói:
- Con định ra hiệp nghị với ngài, ta sẽ nhanh chóng cho cha một câu trả lời thuyết phục khiến cha vừa lòng.
- Con nhất định cưới nàng?
- Vâng.
Trịnh lão gia nhìn Trịnh Mặc một trận, rốt cục ông đứng lên, chậm rãi thong thả đi đến bên người Trịnh Mặc:
- Nếu con thật sự có thể lấy lại tổn thất chúng ta mất đi do đám hỏi với Lâm gia - Trịnh lão gia gật đầu, chụp vai Trịnh Mặc - Như vậy thì cha đồng ý.
-----------------------------
Triển gia.
Tâm tình của Triển Vân Tường thật sự là cực buồn bực, Triển Tổ Vọng hạ lệnh nhốt hắn trong phòng đóng cửa tự hối, mỗi ngày hắn đi tới đi lui ở chỗ lớn bằng bàn tay này, đến mức quả thực sắp điên rồi.
Hôm nay hắn ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, lau mặt ăn vài thứ lại bắt đầu nhàm chán muốn chết, Triển Vân Tường xác thực không chịu nổi, hắn nổi giận đùng đùng mở cửa phòng chuẩn bị đi ra cửa, còn chưa được hai bước đã bị hạ nhân ngăn lại:
- Nhị thiếu gia, ngài không thể ra!
Triển Vân Tường trừng mắt:
- Ta chỉ đi một chút trong sân, không ra cửa lớn!
- Nhị thiếu gia, ngài vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi! Lão gia đã nói, ngài không thể bước ra cửa phòng.
Triển Vân Tường tức đến dậm chân nhìn một đám gia đinh đứng trước mặt, đành phải oán hận xoay người trở về phòng, chửi ầm lên:
- Nhà lớn cái gì chứ, tức chết ta!
Triển Vân Tường đặt mông ngồi vào ghế, bắt chéo chân, giận hô to gọi nhỏ:
- Thiên Hồng! Thiên Hồng! Chết ở chỗ nào vậy!
Lúc này ngoài cửa có một nha hoàn lặng lẽ đi vào nói:
- Nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi và đại thái thái đã đi ra ngoài.
Triển Vân Tường vừa nghe đến đại thái thái liền phiền lòng, Thiên Hồng này luôn không phân rõ ai mới là mẹ chồng của nàng:
- Bọn họ đi đâu?
- Cái này ta cũng không biết. Nhưng mà nhị thiếu gia, có chuyện ta không biết nên nói hay không.
- Chuyện gì mà lén lút như vậy, muốn nói thì nói đi! - Triển Vân Tường vẻ mặt không kiên nhẫn.
Nha hoàn đưa bọc nặng trên tay cho Triển Vân Tường, vẻ mặt lấy lòng nói:
- Lúc ta ở phòng đại thiếu gia phát hiện cái này ở trong góc.
- Cái gì vậy? - Triển Vân Tường có chút sinh khả nghi.
Nha hoàn mở bọc ra:
- Áo choàng của nhị thiếu nãi nãi.
Triển Vân Tường đứng lên, hắn đoạt lấy cái áo choàng kia, mắt trừng như sắp rớt ra:
- Áo choàng của Thiên Hồng! Áo choàng của Thiên Hồng cư nhiên ở chỗ Vân Phi! - Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng.
Nha hoàn sợ tới mức liên tục lui về phía sau, nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.
Lần này Thiên Hồng ra ngoài cùng đại thái thái kỳ thật là lừa Triển Vân Tường để đến bệnh viện gặp Triển Vân Phi, lúc về nhà, trong lòng nàng còn tràn ngập lo lắng và áy náy với thương thế của Triển Vân Phi, hoàn toàn không biết đang có một trận tai họa đáng sợ chờ nàng.
Thiên Hồng đột nhiên giật mình khi rảo bước tiến vào trong phòng, đang từ từ đi vào phòng trong thì nghe thấy cửa đột nhiên cạch một tiếng đóng mạnh lại. Thiên Hồng nhất thời hoảng sợ, nàng quay đầu lại nhìn thấy Triển Vân Tường âm u đi tới chỗ nàng, hai mắt tàn nhẫn độc ác như phải đánh chết nàng, Thiên Hồng bị ánh mắt hắn khiến cho lui lại, kích động nói:
- Vân Tường, chàng muốn làm gì?
Hai mắt Triển Vân Tường nhìn chằm chằm vào nàng, âm trầm nói:
- Ta muốn làm gì? Ngươi nên hỏi chính mình, đến tột cùng làm cái gì!
Áo choàng đỏ lửa bị Triển Vân Tường hung hăng ném trên đất, hắn chỉ vào Thiên Hồng gào lớn:
- Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ! Cư nhiên thật sự ở cùng một chỗ với lão đại ở sau lưng ta! Các ngươi là đôi gian phu dâm phụ! Gian phu dâm phụ! - Triển Vân Tường vừa gào lớn vừa phẫn nộ xé rách cái áo choàng kia, roẹt vài tiếng, cái áo choàng thượng đẳng tinh xảo vô song đã bị hắn xé thành mảnh nhỏ.
Thiên Hồng nhìn vẻ gần như phát điên của Triển Vân Tường thì hoảng sợ liên tục lui về phía sau, giương mắt nhìn thấy Triển Vân Tường bỏ xuống mảnh vải trong tay, lửa giận tận trời đi tới chỗ mình, Thiên Hồng sợ hãi cực độ, nàng hét lên một tiếng rồi xoay người chạy ra bên ngoài. Nhưng đã chậm, hai tay Triển Vân Tường giống như ma trảo, khoảng khắc nàng xoay người đã hung hăng bắt được bả vai nàng. Trên mặt bị quăng một cái tát mạnh, Thiên Hồng nhất thời trước mắt đầy sao, lảo đảo gục trên mặt đất.
Thiên Hồng run run đứng lên, giương mắt liền nhìn thấy Triển Vân Tường hai mắt đỏ tươi cầm lấy một cái ghế, giống như ma quỷ đến từ địa ngục, đằng đằng sát khí bước từng bước về phía nàng.
- Đừng! Cha! Cha! Cứu mạng!
--------------------------------------
- Thiên Hồng! Thiên Hồng! - Lúc cha con Kỷ gia nhận được hạ nhân báo tin vội vàng chạy tới thì phòng Triển Vân Tường đã thành đống hỗn độn, nhìn thấy Thiên Hồng khắp người là máu té trên mặt đất, Kỷ tổng quản chân mềm nhũn tức khắc quỳ gối xuống đất, ông ta bò tới ôm lấy con gái đang hấp hối, không nhịn được nước mắt tung hoành - Thiên Hồng! Con mở mắt ra nhìn cha đi! Con nhìn cha có được không......
Mí mắt Thiên Hồng động vài cái, mặt nàng trắng bệt, cả người tựa như con búp bê vải, nàng giương miệng, hơi thở mong manh, đứt quãng nói:
- Đứa nhỏ, đứa nhỏ không còn...... Cha, cứu con...... - Tiếp theo cả người đột nhiên run rẩy một chút, cổ liền vẹo qua một bên.
- Thiên Hồng! Thiên Hồng!...... - Trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.
Triển Tổ Vọng được hạ nhân đỡ đứng ở cửa, nhìn một màn cực kỳ bi thảm này mà trước mắt tối đen thiếu chút nữa té ngã:
- Đi...... đi đem...... đem nhị thiếu gia...... bắt trở về cho ta......
------------------------------------
- Thiếu gia, Kỷ tiên sinh đã ở phòng khách chờ ngài - Trịnh Mặc nhận được tin của Trần thúc, liền lập tức chạy tới Vân Thiên Lâu.
- Thiếu gia, họ Kỷ kia cảm xúc tựa hồ có chút...... không bình thường, chúng ta đã phái người ở cạnh cửa hậu , để ngừa vạn nhất......
- Không bình thường? - Trịnh Mặc nhíu mi - Lí quản sự nói qua với ông ta chưa, trên tay hắn có bao nhiêu thứ?
Trần thúc nhìn bốn phía, thấp giọng nói:
- Mua bán lớn, hơn mười cửa hàng bạc, ngân hàng tư nhân, hai mươi cửa hàng gia sản...... của Triển gia.
- Thúc nói cái gì? - Trịnh Mặc dừng bước, trong mắt có vẻ khó hiểu, cô nhíu mi ở trong lòng - Ông ta muốn qua tay toàn bộ?
- Vâng, hơn nữa còn là lập tức qua tay, muốn tất cả ngân phiếu ngay bây giờ.
Trịnh Mặc càng nghĩ càng không đúng:
- Trước tiên thúc để Lí quản sự ứng phó với ông ta, gọi A Bưu tới, ta có chuyện hỏi hắn.
- Thiếu gia - A Bưu vội vã chạy tới văn phòng.
Trịnh Mặc chỉ bên cạnh:
- Ngồi đi, mấy ngày nay Triển gia có chuyện gì?
A Bưu nào còn có thể ngồi xuống, hắn đem tờ giấy vừa mới lấy được từ chỗ thủ hạ đẩy tới, Trịnh Mặc nhìn xong sửng sốt nửa ngày mới gọi Trần thúc vào:
- Trần thúc, thúc bảo Lí quản sự đem giá của họ Kỷ đến cho ta xem.
Trần thúc lui ra ngoài, không bao lâu sau liền ôm một xấp văn kiện lại, Trịnh Mặc nhận lấy, nhìn kỹ ba bốn phân, đem mấy chục phân còn lại để sang một bên:
- Đem những thứ này giao cho quản sự tài vụ, bảo ông ấy nội trong một giờ dự toán giao cho ta, nhớ kỹ, tính toán lấy một phần giá.
- Một phần? - Trần thúc mở to hai mắt nhìn - Thiếu gia, làm ăn thâm hụt như vậy, họ Kỷ kia sẽ đồng ý sao?
Trịnh Mặc gõ mặt bàn một lát, sau đó đứng lên thong thả bước đến bên cửa sổ, nhìn đèn đuốc vạn nhà ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
- Ông ta sẽ đồng ý. Triển Dạ Kiêu tự tay giết tôn tử chưa sinh ra của ông ta, hại chết con gái của ông ta, hoàn toàn đưa ông ta vào đường cùng. Họ Kỷ hiện tại đi vào ngõ cụt, chó cùng rứt giậu, muốn cuốn gói trốn chạy. Gia sản khổng lồ như vậy, trừ bỏ Trịnh gia chúng ta, Đồng thành này không thể tìm thấy nhà thứ hai có thể tiếp nhận ngay lập tức.
Trịnh Mặc xoay người, vẻ mặt lạnh lùng:
- Thúc bảo Lí quản sự làm theo lời ta nói, không cần để ý tới yêu cầu của họ Kỷ, chỉ trả một phần giá, nếu không không bàn nữa.
- Thiếu gia, nhưng mà...... - Trần thúc muốn nói lại thôi.
- Làm như ta nói.
- Vâng.
Một giờ sau, dự toán của tài vụ đưa đến văn phòng của Trịnh Mặc. Trịnh Mặc lấy ra từ ngăn kéo ngân phiếu biên lai của Trịnh gia, từng tập chỉnh hợp nhanh chóng, trên trán dần dần toát ra một ít mồ hôi.
Ba giờ sau, Trần thúc lau mồ hôi đẩy cửa đến, vẻ mặt đỏ hồng, vẻ mặt kích động thật sự:
- Thiếu gia, họ Kỷ đồng ý, ông ta cư nhiên thật sự đồng ý bán cho chúng ta một phần giá!
Trịnh Mặc đứng lên, Trong mắt cô lóe lên tia lãnh liệt, môi mím thành một đường:
- Dẫn ta đi qua, ký tên giao nhận.
Trịnh Mặc chưa bao giờ là một người tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối mặt với Triển gia tự làm tự chịu, dần bị tuyệt diệt, cô lại chỉ có một ý tưởng, là 'Thừa dịp ngươi bệnh, muốn mạng ngươi'.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...