Ngồi cạnh bàn, Trịnh Mặc vẫn có chút thất thần. Người đối diện hỏi, cô cơ bản đều lắc đầu, cái gì cũng không biết. Người trung niên này là Tiêu Minh Viễn, ông nhìn người trẻ tuổi tướng mạo đoan chính trước mắt hình như thực khốn đốn, hỏi hắn cái gì cũng không đáp được. Thấy quần áo trên người hắn còn nhỏ nước thì có chút không đành lòng, liền gọi Vũ Phượng tìm cho hắn kiện quần áo thay trước.
- Đây là quần áo của cha ta, ngươi...ngươi thay trước đi - Trịnh Mặc bị động theo Vũ Phượng đến một gian phòng cũ kỹ, cầm quần áo trên tay đứng giữa trời mới hồi phục lại tinh thần, lúc này Vũ Phượng đã sớm đi ra ngoài.
Cô chậm rãi nhìn quanh bốn phía, không có giường, hình như là chỗ chứa đồ linh tinh. Mở quần áo trên tay ra, cô lại há hốc mồm. Cho tới bây giờ cô chưa từng mặc qua quần áo như vậy, chỉ nhìn thấy qua trong TV, chắc hẳn còn già hơn thời của bà nội cô mới có thể mặc.
Cô cố hết sức cởi quần áo ướt sũng trên người, xong trên thân lại cởi quần. Cô vẫn thực không quen với sự khác biệt này, thân thể này vẫn gầy teo như vậy nhưng lại thực không giống, hình như hơi cao lên một chút, nhất là chân. Giờ phút này cô đã cảm giác rõ ràng được mình không phải là mình thực sự, may mà giữa hai chân cô không có thấy thêm 'chân thứ ba', bằng không cô nhất định sẽ có xúc động muốn chết. Quần áo này đối với cô mà nói là quá mức rộng, cho dù mặc thêm kiện ngoại sam vẫn thùng thình.
Cô nhìn nửa ngày, cảm thấy không có gì không ổn liền mang theo quần áo ướt đi ra. Cô vẫn còn xa lạ với cách bài trí bên trong, theo bản năng đi tìm thân ảnh hồng nhạt kia, chậm rãi đi tới chỗ nàng.
Lúc này Vũ Phượng đưa lưng về phía cô, đang nói chuyện cùng một người khác. Trịnh Mặc lúc này thân cao hơn Vũ Phượng gần nửa cái đầu, Trịnh Mặc đến gần một chút liền thấy một thiếu nữ biểu cảm rất sinh động đang nói chuyện cùng nàng. Trịnh Mặc định im lặng thì đã thấy cô nương đang nói hăng say kia mở to đôi mắt sáng ngời có thần nhìn mình, mắt cũng không nháy, trong mắt có đánh giá rõ ràng.
Cô nương này là Vũ Quyên. Vũ Quyên chỉ kém Vũ Phượng một tuổi, thoạt nhìn cơ hồ lớn hơn. Bất quá Vũ Phượng cao gầy hơn, Vũ Quyên so với nàng kém tầm nửa phân. Bộ dạng hai chị em cũng không giống nhau. Vũ Phượng mặt mày như họa, thanh lệ thoát tục, tựa như một bức hạa sơn thủy thanh nhã tươi mát thấm lòng người. Vũ Quyên cũng không kém, ngày thường nàng tư thế oai hùng hiên ngang, mặc dù cũng tinh xảo đặc sắc nhưng trong ánh mắt lại có thêm cỗ anh khí, thoạt nhìn thực hoạt bát sinh động.
Vũ Quyên nhìn xuyên qua Vũ Phượng, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trịnh Mặc rồi lại nói với Vũ Phượng bên cạnh:
- Đây là người mọi người cứu về?
Vũ Phượng vội vàng quay đầu lại, thấy Vũ Quyên lớn gan nhìn người nọ thì có chút do dự gật đầu, lại duỗi tay túm nhẹ lấy Vũ Quyên, nàng nhìn người khác như vậy có chút không lễ phép.
Vũ Quyên thế nhưng không lập tức dời mắt đi, nàng ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong lòng kinh ngạc cực độ. Tuy rằng hàng năm nàng đều ở trong sơn trang, không đến trường cũng không tập võ, hiếm khi thấy người bên ngoài, nhưng người này thoạt nhìn thật sự không giống như nông dân xung quanh.
- Chị hai chị hai! - Tiểu Ngũ ở dưới đất lôi kéo tay áo Vũ Quyên, Vũ Quyên lúc này mới thôi đánh giá.
Trong lòng Trịnh Mặc rất kinh ngạc, thật sự là một đôi con ngươi rất sinh động, rất có thần, cô chưa từng bị người khác đánh giá trực tiếp không chút kiêng nể như vậy. Cô yên lặng nhìn tiểu cô nương phía dưới, nghĩ đến vừa rồi nghe cô bé kêu "Chị cả", hiện tại kêu "Chị hai", xem ra bọn họ đều là anh chị em ruột, âm thầm than nông thôn thật sự nhiều trai nhiều gái, không chịu kế hoạch hoá gia đình, phổ cập nhà nước đi đâu rồi ......
Buổi tối Trịnh Mặc có chút mất tự nhiên cùng dùng bữa tối với một đại gia đình lớn nhỏ này, cô miễn cưỡng nhớ kỹ tên từng người. Kỳ thật cũng không khó nhớ, cứu nàng là lão đại, tên Vũ Phượng, lão nhị tên Vũ Quyên, tuổi tác rất gần, chỉ có điều một người im lặng, một người rất hoạt bát, một người xa lạ như cô ở đây thế nhưng không chút nào tẻ nhạt, cô không khỏi có vài phần hảo cảm đối với thiếu nữ sáng sủa này. Dưới tiếp đơn giản là Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, nhớ rất dễ.
- Cám ơn - Cô nói với Vũ Phượng đang rót cho cô một ly trà, lễ phép mỉm cười. Vũ Phượng cúi đầu, nhẹ giọng nói câu "không cần khách khí" liền đứng dậy ngồi lại giữa lũ nhỏ.
Tiêu Minh Viễn nâng cốc, từ nãy đến giờ ông luôn luôn quan sát người trẻ tuổi hình như có chút thất thần này, thấy hắn tướng mạo đường hoàng, cử chỉ có lễ, ánh mắt cũng lộ vẻ lương thiện, cảm thấy an tâm một chút. Ông phân phó Vũ Phượng cầm một bộ đệm chăn trải ở thư phòng, tạm thời để Trịnh Mặc ở lại một buổi tối này trước, bởi vì ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ thì hắn càng không biết đến từ đâu hay muốn đi đâu. Tiêu Minh Viễn xem như là phần tử trí thức, có sự ngông nghênh của người đọc sách, cũng có lòng thiện lương đồng cảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...