Bất Thị Quỳnh Dao (không Phải Là Quỳnh Dao)



Trịnh Mặc nhìn chằm chằm vào mặt bài, suy tư nên ra thế nào, đúng lúc này giọng hát trong trẻo ôn nhu truyền đến từ trên đài, trong tiếng hát mang theo một cỗ ý nhị đặc biệt mê người, Trịnh Mặc nghe thấy thì tim mất nửa nhịp, không khỏi ngẩng đầu nhìn trên đài. Trịnh lão bản và Triển Vân Tường cũng không tự chủ mà dừng chơi bài, nhìn trên đài. giọng hát của Vũ Quyên uyển chuyển, Vũ Phượng múa nhẹ nhàng, hai người mặt đầy hoa đào, mặt mày ẩn tình, xướng phá lệ thâm tình.
Lúc này bài trong tay Trịnh Mặc đã hoàn toàn được bài trí, cô không hề chớp mắt đuổi theo Vũ Phượng, trong ánh mắt vừa có si mê vừa có mê hoặc, cô cảm thấy giờ phút này Vũ Phượng thực không giống với bình thường, hình như đặc biệt đẹp, cũng đặc biệt...... mị hoặc? Giơ tay nhấc chân đều biểu lộ phong thái, đều khiến trái tim Trịnh Mặc không khỏi đập mạnh. Sắc mặt Trịnh Mặc không biết đã ửng hồng một mảnh từ lúc nào, lồng ngực phập phồng, nhìn không chớp mắt, ánh mắt vô ý toát ra một luồng cực nóng.
Xướng xong một đoạn, Vũ Phượng theo thói quen định nhìn về phía Trịnh Mặc. Đối diện với ánh mắt của cô, Vũ Phượng đầu tiên ngẩn ngơ, tiếp theo lập tức đỏ bừng mặt, tim nàng nhất thời đập lung tung không thôi, lời xướng đều đi sạch. Vũ Quyên sâu sắc phát hiện ra chuyện ấy, cũng may khúc này của các nàng lập tức sẽ xong, nàng nhanh chóng tiếp lời của Vũ Phượng, một mạch xướng hết khúc, sau đó kéo tay Vũ Phượng chào cảm ơn.
Dưới đài bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm, tiếp theo Vũ Quyên liền kéo Vũ Phượng tiến vào hậu trường.
Triển Vân Tường lớn tiếng la hét, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ hai cô nàng này thật sự rất hoạt sắc sinh tiên, nhất là Vũ Phượng, thật sự là câu dẫn người, hắn không khỏi chà xát tay, trên người có chút dục vọng ngứa ngáy.
Bàn Trịnh lão bản tiếp tục đánh bài.
Vận may của Triển Vân Tường tựa hồ thực không tồi, từ lúc bắt đầu hắn liền thắng ngay hai ván, mừng rỡ thoải mái cười to.
Trịnh Mặc bất động thanh sắc, bình tĩnh ra bài.
Khóe mắt nhìn thấy gì đó, Trịnh Mặc dời tầm mắt khỏi bài, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vũ Phượng Vũ Quyên đã đổi thường phục thanh nhã đi ra. Trịnh lão bản ngoắc gọi hai người lại đây. Hai chị em liền đi tới bàn của Trịnh lão bản.
Trịnh Mặc theo thói quen dành ra ghế bên cạnh, Vũ Phượng phất làn váy ngồi xuống. Vừa tẩy trang xong, Vũ Phượng trông như hoa sen mới nở, thoạt nhìn càng tươi mát thoát tục. Lúc này Vũ Phượng thẳng lưng ngồi ngay ngắn ở một bên, trong đầu Trịnh Mặc còn quanh quẩn phong tình của nàng ở trên đài vừa nãy, hiện tại nhìn nàng gần gũi như vậy, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đẹp. Trịnh Mặc lộ ra một nụ cười ngây ngốc chưa từng có, nhìn Vũ Phượng không đảo mắt.
Kim Ngân Hoa tinh mắt lợi hại, thấy Trịnh Mặc nhìn chằm chằm Vũ Phượng không chuyển mắt. Cô nương gia mặt mỏng, Trịnh Mặc lại làm ngược, nhìn cô nương nhà người ta đến đỏ mặt còn không biết điều, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
- Trịnh thiếu gia, đến ngươi ra bài.
Trịnh Mặc phục hồi tinh thần nhìn lại, còn chưa tới mình, nghi hoặc nhìn về phía Kim Ngân Hoa, đã thấy nàng ta cười bỡn cợt với mình.

Mùi thơm ngát thản nhiên vờn quanh trong mũi, Trịnh Mặc nghiêng đầu mới phát hiện mình bất giác đã nhích lại gần Vũ Phượng, xấu hổ nhanh chóng ngồi thẳng lại, trên mặt cũng phiếm hồng nhạt.
Bên kia Vũ Quyên lại đặc biệt chọn một vị trí dựa vào Triển Vân Tường mà ngồi xuống, thuận thế nháy mắt một cái với hắn, Triển Vân Tường nhìn thấy thì ngứa trong lòng, hắn cười ha ha, giơ tay qua ôm thắt lưng của nàng.
Trịnh lão bản bất động thanh sắc tráo bài, cười hỏi Triển Vân Tường:
- Tiếp theo chúng ta chơi đại bài cửu hay là tiểu bài cửu?
Triển Vân Tường có mỹ nữ trong ngực, tâm tình rất tốt, hắn cười hì hì nói:
- Tiểu bài cửu là được rồi! Đại bài cửu phối lên phối xuống, rất phiền toái!
Trịnh lão bản trao đổi ánh mắt với Vũ Quyên, Vũ Quyên hiểu ý đứng dậy đi nhấc một hộp trù mã (thứ dùng thay tiền để đánh bạc) đến, nàng đi đến trước mặt Triển Vân Tường, thản nhiên cười:
- Triển nhị gia, ngươi định đổi bao nhiêu tiền? Hai trăm đồng? Hay là năm trăm đồng?
Triển Vân Tường giương mắt nhìn nàng, cười đến đắc ý:
- Triển nhị gia của ngươi ra tay sao có thể bình thường như vậy? Lấy một ngàn ra đây!
Trịnh lão bản nhìn Triển Vân Tường cười mà không nói, mí mắt Trịnh Mặc giật giật, không nhịn được cúi đầu cong khóe miệng. Lúc này Vũ Phượng đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trịnh Mặc cúi đầu cười đến có chút cổ quái thì không khỏi khó hiểu. Trịnh Mặc cảm giác được ánh mắt của Vũ Phượng, quay đầu nhìn nàng một cái, thấy trạng thái của nàng không khác biệt bình thường mấy, một đôi mắt như nước mùa thu khó hiểu nhìn mình, chỉ là trên mặt còn có chút hồng sót lại, không biết bộ dáng xấu hổ sợ hãi của nàng lại như vậy, Trịnh Mặc nhìn mà trong lòng lại động đậy.
Đêm nay Trịnh Mặc vốn đã bị màn biểu diễn trước đó làm xuất hiện không ít gợn sóng, nay lại đã bị màn này vô tình trêu chọc, thật sự không nhịn được giơ tay qua, lặng lẽ ôm thắt lưng mảnh khảnh của nàng. Trịnh Mặc kéo Vũ Phượng lại khiến nàng tới gần mình hơn, nói nhỏ vài câu sát bên tai của nàng. Khi môi Trịnh Mặc phun ra khí nóng đến sát tai nàng thì cả người Vũ Phượng đều cứng lại, tay nàng bất giác nắm chặt góc áo, thẳng đến khi Trịnh Mặc rời đi thì thân thể nàng còn thầm run run một chút. Trịnh Mặc không phát hiện ra, cô tiếp tục nhìn bài nhưng tay ôm eo nhỏ Vũ Phượng chưa thu lại.
Người Vũ Phượng cứng ngắc, cảm thấy các ngón tay Trịnh Mặc ở bên hông nàng giống như lửa hồng đốt người, nhân lúc tráo bài nên buông lỏng từng chút từng chút, trái tim nàng đập loạn. Vũ Phượng cúi đầu thể nghiệm những cảm thụ kỳ quái này, trong lúc nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên. Trịnh Mặc lại vì 'trộm hương thiết ngọc' thành công mà trong lòng cũng thoải mái không ít. Cảm giác được Vũ Phượng mềm mỏng tùy ý mình thì mừng đến lộ ý cười trên mặt.
Cũng may mọi người đều đang chuyên tâm một ý đánh bài nên không có ai chú ý tới động tác nhỏ chỗ họ.

Triển Vân Tường thắng ván đầu tiên, hắn rất đắc ý, cười to không ngừng, vơ toàn bộ thẻ đến trước mặt mình. Ngay sau đó hắn lại thắng ván thứ hai, hắn lại cười đến bừa bãi, cười cười, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Vũ Phượng đối diện. Hắn bỗng nhiên cảm thấy hứng thú đối với Vũ Phượng:
- Vũ Phượng! Ngươi ngồi bên người ta, ta cho ngươi ăn hoa hồng!
Kim Ngân Hoa trừng mắt nhìn Vũ Phượng một cái, ý bảo nàng đi qua, Vũ Phượng mặt như gặp nạn, chỉ cảm thấy cánh tay bên hông mình đột nhiên căng thẳng, nàng nhìn Trịnh Mặc, thấy sắc mặt cô đã âm trầm xuống.
Vũ Phượng nhỏ giọng nói:
- Không được, ta vẫn nên ngồi ở chỗ này đi - Lúc nàng nói chuyện vẫn nhìn Trịnh Mặc, nhìn cũng không nhìn Triển Vân Tường.
Triển Vân Tường bị cự tuyệt thẳng thừng thì sắc mặt lập tức khó coi xuống, tựa hồ lập tức sẽ phát tác. Trịnh Mặc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu nói:
- Thật không khéo, Vũ Phượng thế nhưng là phúc tinh của ta, hôm nay Triển nhị gia vận may tốt như vậy, hãy thả cho ta một con ngựa đi.
Triển Vân Tường nghe được Trịnh Mặc hiếm có lúc nhượng bộ mà nói thì trong lòng hơi có chút đắc ý. Triển Vân Tường biết nơi này là địa bàn của Trịnh gia, đương nhiên sẽ không ngu đến độ vì một nữ nhân mà đi chọc đại thiếu gia Trịnh gia. Bất quá, hắn nhìn thấy Trịnh Mặc đối với Vũ Phượng tựa hồ thực quan tâm, lần trước cũng là vì Vũ Phượng mà thiếu chút nữa bẻ gãy tay hắn, trong lòng vẫn hờn dỗi, hắn tà tà khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Trịnh công tử nói gì vậy, nếu Vũ Phượng là của quý trong lòng Trịnh công tử, Vân Tường tự nhiên là sẽ không vung đao đoạt ái!
Trịnh lão bản nghe xong lời này cũng nhìn qua bên này, mặt Trịnh Mặc biểu cảm gì cũng không có, chỉ lẳng lặng nhìn bài, coi như cam chịu đối với lời của Triển Vân Tường.
Vũ Quyên giương mắt nhìn Vũ Phượng đã thấy nàng cúi đầu, hai gò má hồng lên.
Màn nhạc đệm này trôi qua nhất nhanh, mọi người lại chú ý nhập tâm vào bài.
Trong lúc nói chuyện, Triển Vân Tường lại thắng một phen. Hắn quả thực thích thú trong lòng, hắn cười lớn nói:
- Mọi người đặt nha! Đặt nhiều một chút! Không cần khách khí!

Trịnh lão bản hạ một đại chú, mấy nhà còn lại theo vào.
Triển Vân Tường cười đầy mặt rút bài chia bài, đêm nay vận may của hắn thật sự tốt thần kỳ, vẫn cuồng tiếu không ngừng. Bài của mấy nhà kia tựa hồ cũng không tốt, Trần lão bản thở dài, Hứa lão bản lau mồ hôi, bài trong tay Trịnh Mặc cũng không ra sao, Trịnh lão bản chỉ hé ra một chút, trên một mặt cũng chỉ hé ra có hai điểm, Triển Vân Tường thấy mà mừng rỡ.
Giữa đường Triển Vân Tường đi vệ sinh, lúc trở về cố ý nhìn Vũ Quyên một cái, Vũ Quyên cười duyên nhìn lại hắn một cái, sau đó Triển Vân Tường lại đắc ý cười to một trận, hai người tựa hồ đã đạt thành chung nhận thức.
Vũ Phượng nhìn vào trong mắt, cho vào trong lòng, không biết tại sao nàng lại mơ hồ có dự cảm xấu.
Kế tiếp một bài trong tay Triển Vân Tường hé ra bốn điểm, đang mở một bài khác.
Vài lão bản đều thét to:
- Tất thập tất thập!
Triển Vân Tường hưng phấn kêu:
- Hổ bài hổ bài!
Triển Vân Tường ôm bài, chậm rãi mở ra.
Tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương, Triển Vân Tường mặt đỏ bừng, liều mạng hô hổ bài, kết quả mở lên cư nhiên là sáu điểm, hợp lại chính là tất thập, trả hết!
Toàn bộ người ồ lên, Triển Vân Tường tức giận đến mắng to vài câu, nghĩ rằng chỉ là vận xuống một ván, không nghĩ đến bắt đầu từ một ván bài này, hắn liền đi xuống một đường.
Thẻ trên bàn trước mặt hắn nhanh chóng đổ lên trước mặt người khác, thẻ trước mặt hắn nhanh chóng càng ngày càng ít. Thiên Nghiêu ở bên cạnh trừng mắt nhìn bài Triển Vân Tường, không khỏi thở dài tiếc hận thay hắn. Kim Ngân Hoa cười đầy mặt, Vũ Quyên tựa vào bên cạnh Trịnh lão bản trợ uy cổ vũ cho ông.
Vũ Phượng lẳng lặng ngồi, nhìn bài trong tay Trịnh Mặc, ôn nhu không nói chuyện lớn.
Khách trong Đãi Nguyệt Lâu dần dần tán đi, cuối cùng chỉ còn lại một bàn của Trịnh lão bản.
Sau đó vài lão bản cũng đi, trên bàn chỉ còn lại Trịnh lão bản, Trịnh Mặc và Triển Vân Tường.

Triển Vân Tường không ngừng mất đi thẻ, số thẻ này không ngừng tập trung đến trước mặt Trịnh lão bản, trước mặt Trịnh lão bàn chất đầy. Trịnh Mặc cũng đã thắng về phần thua trước đó, lúc này trước mặt xếp không ít thẻ, vẻ mặt vân đạm phong khinh. Vũ Phượng và Vũ Quyên nhìn mà không ngừng nhạc trong lòng. Bồi bàn và tiểu tư của Đãi Nguyệt Lâu đều đã ngủ gà ngủ gật ở bàn bên cạnh.
Cuối cùng, Triển Vân Tường lại cầm một cái tất thập, rốt cục hắn không chịu nổi nữa nhảy dựng lên mắng to:
- Thật sự là gặp quỷ! Sao có thể thua như vậy! Sao có thể!
Trên mặt Thiên Nghiêu đã toàn là mồ hôi, sắc mặt rất khó coi.
Trịnh Mặc ngáp một cái, Trịnh lão bản thấy cô mệt mỏi liền đẩy bài ra, đứng dậy nói:
- Hôm nay đã trễ! Đã quá giờ Đãi Nguyệt Lâu đóng cửa! Triển nhị gia cậu không cần quá sinh khí, bài vận vốn là như vậy, mười năm chảy đông mười năm chảy tây, nói không chừng ngày mai đến là vận chuyển!
- Được! Ngày mai ta lại đến, chúng ta tiếp tục đánh!
Triển Vân Tường nhìn nhìn thẻ, ngẩng đầu hỏi Kim Ngân Hoa:
- Ta thua bao nhiêu?
Kim Ngân Hoa tính lẩm nhẩm, miệng nhớ kỹ:
- Không đến một ngàn! Tám trăm hai mươi!
Triển Vân Tường thực hào khí cầm sổ sách, ký tên đóng dấu.
Bắt đầu từ đêm đó, Triển Vân Tường liền thay thế Triển Vân Phi trước kia, thành khách quen của Đãi Nguyệt Lâu. Hắn không uống rượu không nghe hát, chỉ đánh bài, còn chuyên môn tìm Trịnh lão bản đánh bài. Hắn đã lâm vào trong cuồng nhiệt kích thích của cờ bạc, hơn nữa càng lún càng sâu, chơi không biết mệt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui