- Mặc nhi, hôm nay ở Đãi Nguyệt Lâu có chuyện gì xảy ra vậy? - Trịnh lão gia hỏi.
Trịnh Mặc vừa nghĩ tới việc này thì trong lòng còn có khí:
- Triển Vân Tường này xác thực ăn ở rất không tốt.
Lông mi Trịnh lão gia khẽ nhướn, tựa tiếu phi tiếu nhìn 'con trai' của mình:
- Vậy sao? Đừng nói với cha, hôm nay con ra tay như vậy chỉ là bởi vì hắn đùa giỡn một cô nương.
Sắc mặt Trịnh Mặc có chút mất tự nhiên, bực mình nói:
- Vũ Phượng...nàng không phải là cô nương bình thường, nàng......
Trịnh lão gia khoát tay nói:
- Con không cần nhiều lời, chuyện này qua rồi thì thôi. Con phải nhớ kỹ, về sau nếu gặp lại chuyện như vậy, không thể đường hoàng lớn mật xé rách da mặt như vậy. Đối với Triển gia, không phải chúng ta không thể trêu vào, mà là không cần thiết - Ngữ khí tuy bằng phẳng nhưng chân thật đáng tin.
Nếu đặt ở trước ngày hôm nay, có lẽ Trịnh Mặc sẽ nghe theo lời của Trịnh lão gia, làm chuyện người không đụng ta ta không đụng người. Nhưng hành vi hôm nay của Triển Vân Tường là thật sự phất vào nghịch lân của cô, hơn nữa cô vẫn còn tồn cảm giác áy náy đối với chuyện lúc trước mình trơ mắt nhìn Triển Vân Tường tắm máu Kí Ngạo Sơn Trang, nhớ tới chị em Tiêu gia một đường ăn khổ, chịu khi dễ, thì sự tức giận ẩn nhẫn trong lòng cô lâu ngày lại bùng nổ:
- Yêu cầu này con không thể đáp ứng - Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt thâm thúy tìm tòi nghiên cứu của Trịnh lão gia, quyết định báo cáo sự thực - Vũ Phượng nàng...từng đã cứu mạng con.
Trịnh lão bản cả kinh:
- Con nói cái gì?
Trịnh Mặc liền chọn trọng điểm cuộc sống hai tháng qua của mình nói cho Trịnh lão gia biết, đương nhiên bỏ qua đoạn cô mất trí nhớ trong đó.
Trịnh lão gia nghe được chuyện Trịnh Mặc bị thương lúc trước cư nhiên là do Triển Vân Tường xuống tay thì dù ông xưa nay tu dưỡng rất tốt lại trầm khí nhưng cũng không thể không giận dữ.
Sau khi Trịnh Mặc nói xong, Trịnh lão gia sắc mặt âm trầm nửa ngày cũng không nói gì. Ông tự hỏi trong chốc lát mới gằn từng tiếng nói:
- Mặc nhi, thù này, cha sẽ báo cho con.
Trịnh Mặc ngẫm nghĩ những lời này lại cảm thấy có chút không đúng, cô muốn hỏi Trịnh lão gia 'thù' trong lời này là chỉ thù của Tiêu gia hay là thù Triển Vân Tường đả thương cô, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của cha cô, vô luận thế nào đều sẽ chỉnh Triển Vân Tường.
Nhưng cho dù Trịnh lão gia làm cam đoan thì trong lòng Trịnh Mặc vẫn có chút lo lắng cho Vũ Phượng, tựa hồ...cũng không chỉ là lo lắng. Trịnh Mặc tinh tường cảm giác được khi mình nhìn thấy tay Triển Vân Tường đụng tới mặt Vũ Phượng thì trong lòng đột nhiên toát ra loại cảm giác phẫn nộ như chính mình bị người khác nhúng chàm. Cô cũng không thể giải thích rõ ràng từ lúc nào thì mình lại sinh ra loại dục vọng độc chiếm kỳ quái này đối với Vũ Phượng, nếu không phải hôm nay bị Triển Vân Tường kích thích thì chỉ sợ đến bây giờ cô cũng không phát hiện ra.
Trịnh Mặc châm chước nói:
- Cha định làm như thế nào?
Trịnh lão gia vuốt cằm suy nghĩ một lát, khóe miệng ông cong lên nói:
- Mặc nhi, con nên biết Đãi Nguyệt Lâu ngoài uống rượu và nghe hát, còn có một hạng mục trọng yếu. Đầu tiên, cha muốn khiến phá chút tài sản của Triển gia.
Mắt Trịnh Mặc sáng lên, lập tức hiểu được ý tứ của ông - cờ bạc.
- Cha, con muốn xem quà.
Trịnh lão gia gật gật đầu, vốn vì hết giận cho con ông, thì nếu Trịnh Mặc muốn tới xem trận diễn này, tất nhiên không có gì đáng trách.
Trên thực tế, cái Trịnh Mặc muốn nhìn cũng không hẳn là trận diễn này. Triển Vân Tường nháo ra một màn kia khiến trong lòng cô mơ hồ bắt đầu có cảm giác bất an. Cô không thể khống chế mình muốn ở bên bảo hộ Vũ Phượng, cô tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ nếu loại sự tình hôm nay phát sinh thêm lần nữa.
Vì thế nên ngày hôm đó, Trịnh Mặc ban ngày tập trung tinh thần độ cao xử lý xong chuyện trên tay ở Vân Thiên Lâu, vừa đến buổi tối liền mang theo vài tùy tùng đi Đãi Nguyệt Lâu. Trịnh lão bản cũng ngồi trong Đãi Nguyệt Lâu mỗi ngày, Trịnh Mặc đến nơi liền được an bài ngồi ở bàn chuyên dành cho Trịnh lão bản. Lúc bắt đầu Trịnh Mặc chỉ là ngồi uống trà nghe khúc, bất quá sau đó Trịnh lão bản để cô gia nhập ván bài, cũng bắt đầu dạy cô một ít bí quyết làm bài. Triển Vân Tường tựa hồ bị chuyện lần trước dọa đến mất mật, mấy ngày nay cũng chưa dám quay lại Đãi Nguyệt Lâu. Còn Trịnh Mặc mỗi ngày đúng giờ đến Đãi Nguyệt Lâu, lời nói và việc làm ở trước mặt Trịnh lão bản đều hạ mình mẫu mực, học được không ít kĩ xảo đánh bạc. Bất quá cô chỉ là chơi vui cùng vài lão bản cùng bàn, cũng không trầm mê như thế.
Ở thời gian nghỉ ngơi giữa hai tràng biểu diễn, Vũ Phượng và Vũ Quyên như cũ sẽ tới bàn của Trịnh lão bản ngồi, bất quá hiện tại hai chị em so với trước kia thế nhưng lại tích cực hơn. Vũ Quyên do vừa phát hiện ra lạc thú và kích thích của cờ bạc, gần đây đúng là hứng thú dạt dào. Còn Vũ Phượng lại cũng bớt lãnh đạm hơn trước, từ sau khi Trịnh Mặc bắt đầu ngồi ở bàn kia thì sau khi xuống đài nàng sẽ tự giác đi tới bàn của Trịnh lão bản, tốc độ cơ hồ còn nhanh hơn Vũ Quyên.
Mỗi lần Vũ Phượng đến đều ngồi cố định ở vị trí bên cạnh Trịnh Mặc, Trịnh Mặc nhìn thấy nàng đi tới sẽ di ghế dựa đi ra một chút trước, sau đó cười nhìn nàng ngồi xuống, hành động săn sóc này luôn khiến Vũ Phượng cảm thấy ngọt ngào như lau mật trong lòng. Nàng ngồi bên người Trịnh Mặc, đa phần là nhìn cô mà không phải nhìn bài. Trịnh Mặc tựa hồ cũng biết chuyện ấy, thường xuyên sẽ đùa dai đột nhiên bảo Vũ Phượng ra bài giúp mình, sau đó nhìn mặt nàng hồng lên vẻ quẫn bách, nên Vũ Phượng đành phải nhập tâm chút đến bài để phòng ngừa Trịnh Mặc đánh bất ngờ.
Màn tình cảnh này đặt trong mắt Vũ Quyên thì trở thành liếc mắt đưa tình, mặt mày đưa tình trắng trợn. Mỗi khi đến lúc này nàng sẽ có chút âm thầm chỉ chỏ, không có ý tốt nhìn bọn họ, Vũ Phượng phát hiện ra sẽ lườm yêu nàng một cái, Trịnh Mặc lại bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể không có việc gì tiếp tục ra bài. Từ khi Trịnh Mặc bắt đầu liên tục đến Đãi Nguyệt Lâu thì Vũ Phượng liền thoát khỏi đoạn thời gian u buồn trước đây, cả người đều biến đổi, nét mặt rạng rỡ, thần thái sáng láng. Nhìn Vũ Phượng hạnh phúc như vậy, trong lòng Vũ Quyên cũng thực sự cao hứng vì chị mình.
Hôm nay bàn của Trịnh lão bản rượu say cơm no xong lại bắt đầu chơi bài cửu. Trịnh Mặc chịu sự chỉ dẫn Trịnh lão bản nhiều ngày qua xong, kĩ thuật đánh bài tiến bộ rất nhanh, vận may cũng càng ngày càng tốt. Trên mặt bàn, Trịnh lão bản thắng rất nhiều tiền, chất thành một đống lớn ở phía trước, mà trước mặt Trịnh Mặc cũng không ít, chất thành một đống nhỏ. Vài lão bản còn lại thì nhíu mày liên tục lắc đầu, thầm than hai cha con này hôm nay hợp tác có phải là muốn liên thủ lấy hết tài sản của bọn họ hay không.
Hưng phấn đánh bạc lên cao, Kim Ngân Hoa giống ngày xưa cười tủm tỉm đứng ở một bên, thét to trợ giúp, cộng thêm một đám người vây xem, thập phần náo nhiệt. Vũ Quyên ngồi bên cạnh Trịnh lão bản, nhìn thấy mùi ngon. Vũ Phượng lại ngồi bên cạnh Trịnh Mặc, đầu của hai người dựa vào nhau thật sự gần, cùng nhau tập trung tinh thần nhìn bài trong tay Trịnh Mặc.
Lúc này đột nhiên có người vào nói mấy câu bên tai Trịnh lão bản, Trịnh lão bản liền lập tức dời tầm mắt khỏi bài, ông trao đổi ánh mắt với Trịnh Mặc, Trịnh Mặc nhìn theo tầm mắt ông, nhìn thấy rõ Triển Vân Tường dẫn theo không ít người bước vào Đãi Nguyệt Lâu.
Trịnh lão bản lại trao đổi bằng mắt với Kim Ngân Hoa, Kim Ngân Hoa lập tức hiểu ý, lắc mông đi tới bàn Triển Vân Tường vừa ngồi xuống, ngọt giọng cười tủm tỉm nói:
- Ôi chao, đây không phải là Triển nhị gia sao, lâu như vậy chưa tới thăm Đãi Nguyệt Lâu chúng ta, hại ta còn tưởng ngài vì chuyện không thoải mái lần trước mà ghi hận, không bao giờ đến đây nữa! - Nói xong còn làm mị nhãn cho Triển Vân Tường.
Triển Vân Tường lập tức hiểu ý, nhìn nhìn xung quanh, rất nhanh chóng đi xuống theo bậc thang Kim Ngân Hoa đưa, hắn cúi người một cái với Kim Ngân Hoa, cười đầy mặt nói:
- Kim lão bản trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, con người Triển mỗ ta sao có thể tuyệt đối không dám nhìn Đãi Nguyệt Lâu, ta đối với Kim Ngân Hoa ngươi, hoặc là Trịnh lão bản, đều là kính trọng từ lâu! Chuyện lần trước trôi qua thì bỏ đi, kỳ thật ta đã sớm muốn kết giao bằng hữu cùng các ngươi!
Kim Ngân Hoa thấy hắn cười đầy mặt, ngữ khí tường hòa thì an vị trở về.
Vũ Quyên vào lúc này lại đột nhiên đứng lên, phong tình vạn chủng đi tới chỗ Triển Vân Tường, bưng chén rượu nói:
- Triển nhị gia, lần trước thật sự là Vũ Quyên đắc tội, hôm nay ta tự phạt một ly, coi như bồi tội, ngươi nói được không?
Triển Vân Tường chăm chú nhìn nàng, trong lòng rất kinh ngạc, trên miệng hắn tà tà cười, trong mắt lại mang theo phòng bị:
- Ai cha! Thế nào đột nhiên nói nghe đáng thương như vậy? Ngươi sẽ không kính xong một ly này liền cho ta một bạt tai chứ?
Vũ Quyên lại cười đến quyến rũ, nàng tiến sát vào thêm chút, cúi đầu nói với Triển Vân Tường:
- Ở Đãi Nguyệt Lâu thì sẽ không, ta đã đáp ứng Kim đại tỷ sẽ không gây sự. Ở vùng hoang vu hoang dã, ta sẽ!
Triển Vân Tường vừa nghe xong lập tức nâng lông mi nói:
- Lời này của ngươi nói cho cùng lại kỳ quái, có một tia rất khiêu khích, ngươi sẽ không phải thích đi cùng ta tới vùng hoang vu hoang dã gì đó chứ?
- Ngươi nào dám theo ta đến vùng hoang dã, ngươi không sợ ta tìm người giết ngươi sao? - Vũ Quyên cười đến cực ngọt ngào.
- Ai cha! Ngươi không sợ trước khi ngươi giết ta, ta sẽ giết ngươi trước sao?
Vũ Phượng ở bên cạnh nghe thì kinh hồn bạt vía, định đứng lên thì Trịnh Mặc bên cạnh nhẹ nhàng cầm tay nàng, Vũ Phượng quay đầu lại thấy ánh mắt trấn an của Trịnh Mặc thì trong lòng mới hơi trấn định lại.
Kim Ngân Hoa rất tinh mắt lên tiếng ở phía sau:
- Vũ Phượng Vũ Quyên, các ngươi nên đi thay quần áo, chuẩn bị lên sân khấu!
Vũ Quyên đành phải đứng lên, nàng quay đầu nhìn vào mắt Triển Vân Tường, Triển Vân Tường buông lỏng tay. Ngay tại lúc rút tay về thì Vũ Quyên lại thuận thế nhẹ nhàng sờ một cái trên mu bàn tay của hắn, tiếp theo quyến rũ cười xoay người rời đi.
Triển Vân Tường vẻ mặt si mê vài phần nhìn theo bóng dáng của nàng, hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với Vũ Quyên.
Hai chị em ẩn vào hậu trường, Trịnh lão bản đã đứng trước mặt Triển Vân Tường. Ông cười nói:
- Triển nhị gia, vừa nãy nghe được cậu nói muốn kết giao bằng hữu với ta, ta cũng đang có ý này, thế nào? Đến bàn của ta chơi đi! Có rất nhiều bằng hữu sớm đã muốn quen biết với cậu!
Triển Vân Tường được khen thì trên mặt lập tức cười đến đắc ý, hắn đáp ứng đầy miệng, đứng lên đi tới bàn của Trịnh lão bản. Mặc kệ Thiên Nghiêu nháy mắt thế nào với hắn hắn cũng không để ý tới.
Triển Vân Tường bước đến bàn của Trịnh lão bản, Trịnh lão bản giới thiệu hắn với từng khách trên bàn. Trịnh Mặc mặt bình thản nhìn Triển Vân Tường, khóe miệng cong lên xem như chào hỏi. Các lão bản khác cười hi hi ha ha , tựa hồ rất hoà hợp êm ả. Sau khi Triển Vân Tường ngồi xuống thì Kim Ngân Hoa cũng ngồi xuống, bồi bàn, tiểu tư, toàn bộ Đãi Nguyệt Lâu đều vây quanh bàn này, thêm rượu thêm đồ ăn, cảnh tưởng nhất thời náo nhiệt không thôi.
Trịnh lão bản lén nhìn Trịnh Mặc, Trịnh Mặc hiểu ý cười, cô biết, trò hay sắp mở màn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...