Bất Thần

Chương 03: Thánh chỉ quái đản nhất trong lịch sử
Tin chiến thắng liên tiếp báo về từ biên cảnh Tây Bắc, có người nói Hạng Tuế Chiêm vừa mới đóng quân ở Tuy Huyền, Khuyển Nhung nghe phong thanh đã sợ vỡ mật, bắt đầu lui binh, đến khi ba nghìn binh mã của Hạng Tuế Chiêm đến Tuy Dương thì Khuyển Nhung đã rút ra ngoài quốc cảnh. Khi mọi người cho rằng trận chiến bảo vệ biên cảnh này sẽ kết thúc với kết quả Đại Kiền chưa chiến đã thắng, Hạng Tuế Chiêm lại tập hợp một vạn lính trấn thủ biên cảnh Tây Bắc, danh xưng ba vạn đại quân, dẫn binh mã vượt ra ngoài quốc cảnh, có xu thế xâm lấn Khuyển Nhung.
Hạng gia nhiều đời võ tướng là không sai, nhưng nguyên nhân chính khiến đám quan văn dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích cả nhà họ Hạng là vì Hạng thị đánh trận quá tàn bạo, đã có tiền án tiền sự giết tù binh và tàn sát hàng loạt dân trong thành. Hạng Tuế Chiêm thừa kế truyền thống vinh quang của nhà họ Hạng bọn họ, dùng binh như thần, đồng thời những nơi hắn đi qua dân chúng lầm than, binh sĩ Đại Kiền như chó hoang thoát cũi, gặp gà giết gà, gặp heo giết heo, chứ chưa nói nhìn thấy cô nương tộc Khuyển Nhung, lúc nào cũng tỏ vẻ muốn nếm thử món ăn dân dã.
“Quá tàn bạo!” Một ông cụ tộc Khuyển Nhung phát ra tiếng khóc tiếc hận, nhìn đám heo con nhà mình vất vả lắm mới nuôi được bị đám lính bắt lấy, biến thành heo sữa quay, mở tiệc lửa trại.
Mặt trời chiều xa xa đã ngả về tây, nhuộm đỏ một mảnh thảo nguyên rộng lớn. Gió lớn từng trận, đồng cỏ vàng cao nửa người dập dềnh như sóng.
Phó tướng Hạng Thanh Phong của Hạng Tuế Chiêm vừa lau máu trên mũ giáp vừa nói với Hạng Tuế Chiêm: “Tướng Quân, chúng ta chiếm mấy trăm dặm nữa mới thôi?”
“Lúc nào tộc trưởng của bọn chúng chủ động cầu hòa thì thôi.” Hạng Tuế Chiêm ngồi trên tảng đá trên đỉnh núi, chống một chân, miệng ngậm một cọng cỏ đắng đề cao tinh thần. “Đại Kiền từ khi kiến quốc tới nay,vì nghỉ ngơi lấy lại sức mới tránh xung đột với ngoại tộc. Lần này ta dẫn binh mã và lương thảo có hạn, dưới tình hình không có viện binh và quân lương tiếp tế, nhiều nhất kéo dài được bốn mươi ngày nữa. Bốn mươi ngày sau không thể không khải hoàn hồi triều, nhưng lần này phải cho đám man di một bài học, gậy ông đập lưng ông, thể hiện uy phong của Đại Kiền ta.”
“Ngươi không sợ văn chương của đám lão già không cầm nổi gậy trong triều công kích ngươi à? Lòng muông dạ thú, dùng người không khách quan, kết bè kết cánh gì đấy…”
“Nếu ta thật sự có lòng muông dạ thú, lần này sẽ triệu tập bốn mươi vạn binh mã, xuất ngoại trước rồi đánh về kinh thành, đánh úp bao vây tiêu diệt ấu đế.” Hạng Tuế Chiêm đứng lên, ném cọng cỏ đắng ra xa, gió lớn biên cảnh thổi tung cát vàng quất vào mặt đau rát: “Nhưng ta chỉ dẫn theo ba nghìn tướng sĩ, trong khi tộc Khuyển Nhung có gần năm vạn, bọn họ không nghĩ xem ta một mình xâm nhập nơi nguy hiểm, viễn chinh ngoài biên cảnh, có khả năng đầu thân mỗi nơi một nẻo; ngược lại cảm thấy ta thèm nhỏ dãi ngôi vị Hoàng Đế. Cả nhà họ Hạng chúng ta từ khi xuân thu lập quốc, đời đời dùng máu tươi đổi lấy sự hiển hách của gia tộc, muốn mưu đoạt ngôi vị Hoàng Đế cần gì đợi đến lúc này? Tư duy của đám quan văn thật sự khiến người ta thán phục. Thanh Phong, ngươi xem.” Nói xong, Hạng Tuế Chiêm chỉ về phía xa.
Các chiến sĩ đang hạ trại, đốt lửa làm cơm, mặt trời chiều lúc ẩn lúc hiện phía sau tầng mây phía xa xa.
“Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên (*). Đám quan văn cả đời không tới biên cương xa xôi, không có duyên nhìn thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ này, lòng dạ đương nhiên hẹp hòi.” Hạng Tuế Chiêm híp mắt, bão cát thổi tung dải tua đỏ trên mũ giáp của hắn.

(*) Trích bài Sứ Chí Tái Thượng của Vương Duy. Dịch nghĩa: Sa mạc rộng lớn, làn khói mỏng manh bốc thẳng lên trời, sông dài soi bóng mặt trời triều tròn vành vạnh.
Quân đội Đại Kiền với Hạng Tuế Chiêm làm chủ tướng tiếp tục tiến công lên Tây Bắc, tổn thất hai trăm hai mươi chiến sĩ một đường đốt giết đánh cướp khiến người Khuyển Nhung tiếng than vang trời. Hạng Tuế Chiêm chiếm đánh xong vùng thảo nguyên màu mỡ nhất của tộc Khuyển Nhung, truyền lời nói, trong vòng năm ngày mà sứ giả không tới sẽ bắt đầu giết hàng loạt dân trong thành. Sau đó, đóng quân ngay tại chỗ.
Đám quan văn trong triều Đại Kiền nghe nói tình hình chiến đấu ở biên cảnh đều lên lớp giảng bài, mạnh mẽ lên án Hạng thị vô nhân đạo, phá hoại hình tượng quốc gia luôn chủ trương phát triển hòa bình, chung sống hài hòa. Tấu chương mắng chửi lên lớp ngày ngày phải dùng đòn gánh mà mang vào, xếp chồng như núi.
Kính Hiên ngồi giữa đống tấu chương, bút lông gác trước mũi, ngủ. Tề Đan Yên đại đế chu phê thì liên tục đọc hơn mười bản tấu buộc tội Hạng Tuế Chiêm, cảm thấy hắn sống quả là không dễ. Có câu, đắc tội một người không khó, khó là đắc tội tất cả mọi người, vậy mà hắn lại làm được chuyện khó đến thế. Ngươi xem trong tấu chương này viết, nếu nàng chưa từng gặp Hạng Tuế Chiêm, nhất định sẽ cho rằng hắn là phần tử khủng bố suốt ngày cầm hai con dao chọc tiết lợn múa may quay cuồng.
Tử Ngư sau khi tiến cung, vì hầu hạ chu đáo mà gần đây biến thành cung nữ thiếp thân của Thái Hậu, trong lúc bưng trà rót nước lặng lẽ ghi nhớ tất cả tên đại thần buộc tội Hạng Tuế Chiêm.
“Đám lão già mặc áo đỏ này hôm trước ở bên tai trẫm đổi giọng, nói ta là một dung quân, dung túng gian thần.” Kính Hiên tỉnh ngủ, nghiến răng nghiến lợi khoe với Tề Đan Yên: “Bọn họ người nào người nấy nói mình là trung thần, trẫm thì chưa thấy trung thần nào mỗi ngày mắng Hoàng Thượng mà không cần văng tục chửi bậy.”
“Lời thật thì khó nghe.” Mấy ngày nay Tề Đan Yên bị tấu chương làm cho mờ mắt, qua loa đáp Kính Hiên một câu như vậy.
“Nói vậy, những tấu chương mắng Hạng Tướng Quân này đều là đúng?”
Tử Ngư biến sắc, len lén nhìn Tề Đan Yên nghĩ thầm, người này rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu gây ly gián.
“Cũng không thể nói thế.” Tề Đan Yên buông bút lông, xếp tấu chương buộc tội Hạng Tuế Chiêm thành một đống, tự mình cất vào bao tải to: “Ngươi muốn mắng người khác, còn không cho người ta tức giận, như thế quá vô lý rồi. Ai thích ngày ngày bị người ta chỉ vào mũi mắng thành đồ ngốc đâu. Như vậy đi, chúng ta không phê duyệt từng tấu chương nữa, thống nhất nghĩ một tờ thánh chỉ đi.”

“Thánh chỉ thế nào?” Kính Hiên chờ mong nói.
Tề Đan Yên xoa cằm, nàng hoàn toàn không hiểu kế trị quốc, chỉ dựa vào lý giải của một người phụ nữ, nghĩ ra một kế sách chẳng ra sao: “Tổ chức những người viết tấu chương này thành một đội, tới biên thùy Tây Bắc đánh với Hạng Tuế Chiêm một trận, nếu đánh thắng họ Hạng kia thì chúng ta sẽ chuẩn tấu kiến nghị của bọn họ.”
Thế rõ ràng là đi gây thêm phiền mà. Tử Ngư vô cùng ngạc nhiên, nàng từ nhỏ không cha không mẹ, khi sắp chết bệnh thì được Hạng Tuế Chiêm cứu, tập võ cho đến nay, chuyện trong cung tuy không thể nói là hiểu biết rõ ràng nhưng cũng có nghe qua một chút. Thái Hậu này suy nghĩ đơn giản như vậy, trước kia làm thế nào sống sót giữa tranh đấu hậu cung giết người không thấy máu vậy?
Đáng sợ nhất là, ánh mắt Kính Hiên bỗng sáng rực lên, hô to – ý kiến này rất tốt!
Đây là đấu tranh chính trị, không phải tổ chức thành đội mà đánh Boss đâu, ta xin ngươi đấy… Tử Ngư không thể thảo luận chính sự, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kính Hiên gọi người vào sai Trung Thư Tỉnh soạn chỉ, để Trung Thư Lệnh phát đi.
Chỉ dụ: Chúng khanh cao kiến, mau chuẩn bị tới Tây Bắc, đánh Hạng thị, đẩy lùi Khuyển Nhung, người thắng đứng phía trước. Khâm thử.
Ngọc tỷ đập cái bịch lên trang giấy màu vàng, quân vô hí ngôn, triều đình ngẩn ngơ.
Hạng Tuế Chiêm đóng tại tộc Khuyển Nhung chưa đợi được sứ giả của Khuyển Nhung đã đợi đến mật báo mà Tử Ngư dùng bồ câu đưa tới, trong đó nói, bởi ngôn quan luôn buộc tội hắn nên Thái Hậu và Hoàng Thượng đã lệnh cho ước chừng ba trăm ngôn quan kêu gào to mồm nhất tạo thành một tiểu đội, xuất phát từ kinh thành, sẽ tới đánh nhau với hắn, ai thắng thì nghe người đó.
Hạng Thanh Phong trợn mắt há hốc mồm, đây là thánh chỉ quái đản nhất mà hắn từng được nghe trong hai mươi lăm năm sống trên đời.
“Báo — Sứ giả Khuyển Nhung đã cách đây hơn ba mươi dặm, nửa ngày nữa sẽ đến nơi!”

“Kỳ hạn năm ngày sắp hết, nếu sứ giả Khuyển Nhung muộn một khắc, ngay tại chỗ chém thành ba đoạn gửi về cho bọn chúng.” Hạng Tuế Chiêm hiển nhiên mất hết kiên nhẫn vì tờ thành chỉ quái đản kia, lạnh lùng nói.
Thuộc hạ suy nghĩ một lát, khó xử hỏi: “Chém thành ba đoạn hơi khó, có thể chém thành sáu đoạn không?”
Hạng Tuế Chiêm gật đầu: “Chuẩn.”
Thuộc hạ vui mừng chạy ra ngoài doanh trướng, bắt đầu mài đao.
Chính vì Hạng thị có một đám thuộc hạ như thế mới có thể chiến đâu thắng đó.
Thanh Phong tiến lên một bước nói: “Còn đám ngôn quan của triều đình…”
“Chờ bọn chúng có thể sống đi tới đây rồi hẵng hay.” Hạng Tuế Chiêm phất tay.
Sứ giả Khuyển Nhung tổng cộng có ba người, trước khi trời đen kịt bước vào doanh trại quân đội Đại Kiền, bọn họ không hiểu vì sao đám lính Đại Kiền đều đang mài dao, tiết tấu nhanh nhẹn, leng keng êm tai, giống như đang diễn tấu dàn chuông nhạc của Tăng Hầu Ất.
“Báo — Sứ giả Khuyển Nhung Trát Hách Hách, Mộc Khảm Nhi, Nhược Nhi Duy Khắc cầu kiến!”
Ngoài biên ải không thể so với Trung Nguyên, sau khi mặt trời xuống núi thời tiết rất lạnh. Trong đại trướng đang đốt lò lửa, vô cùng ấm áp. Sứ giả Khuyển Nhung vào trong trướng tức khắc nhìn thấy một nam tử tuấn lãng ngồi trên ghế trải da hổ trắng ở chính giữa, trên dưới ba mươi tuổi, chưa cởi chiến giáp, khoác một chiếc áo khoác màu đen, ngũ quan lập thể, lông mày rậm và đôi mắt ưng như lưỡi dao sắc bén mang theo sát khí lành lạnh, khiến người ta không dám tới gần.
Đây hẳn là đệ nhất danh tướng Hạng Tuế Chiêm của Đại Kiền.
Sứ giả đặt tay phải lên ngực: “Hạng Tướng Quân vạn an. Tộc trưởng của ta đặn biệt tới cầu hòa, mong Tướng Quân nhổ trại về nước. Tộc của ta nguyện dâng 250 thạch lương thực, 250 trâu bò cho Hoàng Đế Đại Kiền, ngoài ra còn có 250 lượng hoàng kim, bốn con chó ngao cho Tướng Quân chơi đùa.”

“Để chó ngao lại cho bản Tướng Quân, mấy cái 250 khác của các ngươi trong bốn mươi ngày đưa đến thịnh kinh.” Thật sự cho rằng Hạng Tuế Chiêm ta đây là vô văn hóa à? Học đòi dùng chữ chửi người (**). “Ngoài ra, ta muốn một tờ điều ước.”
(**) 250 /èrbǎiwǔ/ là tiếng lóng để chửi người ta là đồ ngu.
“Điều ước gì?”
“Thứ nhất, tộc Khuyển Nhung không được vượt biên cảnh Đại Kiền để đốt giết đánh cướp; thứ hai, Khuyển Nhung phái thương đội tới Đại Kiền ta buôn bán không được dùng vàng bạc, phải dùng trâu bò tuấn mã để giao dịch; thứ ba…” Hạng Tuế Chiêm chống tay lên ghế, chống cằm im lặng một chút: “Đánh với quân ta một trận nữa, không đả thương lẫn nhau.”
Sứ giả Trát Hách Hách vô cùng khó hiểu: “Điều cuối cùng…”
Thanh Phong đột nhiên hiểu được ý của Hạng Tuế Chiêm, hắn muốn dọa đám ngôn quan sắp đến một trận, vì vậy giải thích: “Mọi người luận bàn thôi ấy mà, kết làm bằng hữu.”
Trát Hách Hách khó xử chớp mắt: “Điều cuối cùng thì dễ, hai cái khác… tại hạ phải hỏi lại tộc trưởng của chúng ta.”
Đám ngôn quan ra khỏi Trung Nguyên, bị cát vàng đầy trời, nhiệt độ chênh lệch rất lớn giữa ngày và đêm cùng lượng nước khan hiếm ngoài biên cảnh quần cho chỉ còn nửa cái mạng. Bọn họ không cảm nhận được sự bao la hùng vĩ thê lương “Trước núi Hồi, cát dường tuyết phủ; bên thành Thụ, trăng ngỡ sương sa”, “Bạch tuyết sơ hạ thiên sơn ngoại, phù vân trực thượng ngũ nguyên gian” như trong thơ cổ, chỉ cảm thấy “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu ướt đũng quần” vì đau trứng. Bọn họ trên đường dài bôn ba đã quên phép trào phúng khi buộc tội Hạng Tuế Chiêm, châm chọc đương kim thánh thượng là đồ ngốc, dẫn chứng phong phú khi tự sướng biểu đạt mình là một trung thần, chỉ nghĩ khi nào mới đến cuối con đường.
Thấy một con rắn màu xám bò qua một bộ xương trắng, có người trong số họ đột nhiên cảm thấy Tề Thái Hậu đang buông rèm chấp chính, đại đế chu phê rất đáng sợ, lại nghĩ tới Lã Trĩ thời Tây Hán và Tiêu Thái Hậu của Liêu quốc. Bọn họ cả ngày đứng trong triều khua môi múa mép, châm chọc võ tướng thô bỉ nông cạn, người ta đánh thắng trận thì nói người ta muốn ôm binh làm phản, nhưng khi chính bọn họ xuất chinh biên cảnh, còn chưa bắt đầu đánh nhau đã cảm thấy hoa mắt choáng đầu, giờ mới biết muốn ôm binh cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ha ha, những ngôn quan này cảm thấy xuất chinh là một chuyện không dễ dàng là vì bọn họ còn chưa gặp phải chuyện càng không dễ dàng hơn. Khi bọn họ người thì bệnh, người thì ốm, cuối cùng cũng đến nơi đại quân của Hạng Tuế Chiêm đóng binh, lại nghe một tin dữ kinh thiên động địa -
Quân đội Đại Kiền thiếu lương thảo, đã là nỏ mạnh hết đà, toàn quân noi theo trận chiến ở Cự Lộc của Sở Bá Vương, đốt sạch lương thảo, nồi niêu bát đũa hiện có, quyết định hừng đông ngày mai đánh một trận tử chiến với Khuyển Nhung.
Ơ, trận này là có đánh, hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận