Cánh rừng không lớn, nhưng cũng khó tránh khỏi ẩm thấp âm u, có rất nhiều muỗi. Thư Hoàn vừa mới đi vào bên trong liền cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng dường như nàng nghe thấy chỗ sâu trong cánh rừng phía trước có người đang kêu cứu?
Nghiêng tai lắng nghe!
Nữ!
Thở gấp!
Không còn khí lực!
Tiếng kêu cứu mạng sắp tắt!
Trong lòng Thư Hoàn chần chờ, giờ này ở trong rừng chắc phần lớn đều là phụ nhân đào thức ăn nhỉ?
Mặc dù không phải cực kỳ xác định đối phương có lai lịch gì, nhưng Thư Hoàn cũng không lo lắng nhiều, bước nhanh vào sâu trong rừng.
Kiều San bụng lớn bất tiện đủ chỗ, đợi nàng đi vào trong rừng đào rau dại đã là xế chiều, cho nên nàng có chút vộ vã. Không ngờ bụng sớm đã có chút không thoải mái lại càng đau đớn, đến khi nàng phát hiện không thể đi tiếp thì đã chậm, giữa chân đều là máu.
Kiều San hoảng sợ, nằm ở trên cỏ dại hô cứu mạng;
Ôm hi vọng có phụ nhân khác đến đào thức ăn có thể nghe thấy tiếng la, Kiều San liên tục hô, nhưng cổ họng của nàng đã sắp tắt mà vẫn không thấy có bất kỳ ai tình cờ đi ngang qua.
"Hu hu a... Đau quá, ai tới cứu ta, cứu con của ta, cứu mạng..." Kiều San dùng sức thở hào hển, tay sờ bụng.
"Cô đang ở đâu, nhanh trả lời ta!" Trong chốc lát Thư Hoàn không nghe thấy tiếng động nào, nhịn không được chống tay lên thân cây lớn tiếng hỏi.
Kiều San trượt chân ngã xuống dưới sườn núi nhỏ thấp thoáng nghe thấy tiếng người. Nàng thừa dịp ý thức còn mơ hồ dùng sức gào thét, "Ta, ta ở chỗ này!"
Lỗ tai dựng thẳng lên;
Thư Hoàn nghe thấy tiếng rồi!
Vòng qua mấy cây cối thô chắc, Thư Hoàn nhìn xung quanh, phát hiện Kiều San ở dưới sườn núi nhỏ không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh nghi, "Tại sao là cô?"
Dễ nhận thấy bụng Kiều San có vấn đề không thể trả lời lại xuất hiện ở trong rừng cây nhỏ bên ngoài trấn Trương gia, Thư Hoàn cũng không trơ mắt rối rắm.
Nâng thai phụ bị ngã bị thương còn sắp sinh con dậy, đối với Thư Hoàn không có kinh nghiệm gì mà nói độ khó cao quá mức.
Thư Hoàn một chưa đỡ đẻ, hai chưa mang thai, nàng lo lắng suông vòng quanh Kiều San đã lâm vào trạng thái hôn mê mấy vòng, cuối cùng còn trây ra một tay đầy máu;
Dọa chết người!
Nghe nói hoàng hoa* cô nương nhìn thấy cái này rất xúi quẩy!
(* những cô nương khuê phòng còn trinh tiết)
Trời ơi ghét quá đi!
Nhưng không thể bỏ mặc Kiều San nằm trên mặt đất, mặc cho đối phương xuất huyết chờ chết được?
Đừng nói là người quen biết, cho dù một khắc trước còn có chút thù hận, một khắc này cũng không nên trơ mắt nhìn người ta chờ chết!
Thư Hoàn quyết định chủ kiến muốn cứu người, nhưng không phải nàng ra tay, mà là đi ra ngoài cánh rừng kêu người, tốt nhất là kêu người có thân thể cường tráng đến giúp đỡ.
Nhưng rõ ràng Thư Hoàn đã quá chủ quan trong chuyện này;
Trong lúc hai tay nàng đều là máu, đầu tóc rối bời, quần áo không sạch sẽ xông ra rừng cây nhỏ, lúc xin giúp đỡ cả trai lẫn gái đi ngang qua, ánh mắt bọn họ đều khá kỳ lạ, không ai nghe thấy nàng nói có một thai phụ như thế nào, nguyên một đám đi vòng qua nàng, sợ rước lấy rắc rối gì đó.
Lời đó nói như thế nào ấy nhỉ?
Việc không liên quan đến mình!
Còn lời nào nữa nhỉ?
Ôm nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện!
Thỉnh thoảng có mấy phụ nhân tỏ vẻ sốt ruột, nhưng không có một ai muốn đi theo vào rừng cứu người.
Trong phút chốc Thư Hoàn không hiểu, vì sao lòng dạ con người lại lạnh nhạt như thế? Giúp một tay cũng không được sao?
Thư Hoàn cái khó ló cái khôn nói sẵn lòng cho bọn họ bạc, chỉ cầu bọn họ giúp đỡ.
Có hai gã hán tử nghe nàng nói vậy thì hai mắt phát sáng, còn cò kè mặc cả với nàng?
Tức chết người!
Thư Hoàng hung dữ muốn sử dụng vũ lực bức bách những "tiện dân" này khuất phục, không ngờ ở phía sau lưng có một người đi tới, túm lại cánh tay nàng nói: "Đi vào cánh rừng!"
Người này mặc quần áo màu xanh trắng, nhìn như tuấn tú, thân hình cao gầy khiến người ta phải ngước nhìn.
Đương nhiên, Thư Hoàn chẳng có tâm tình thưởng thức nam nhân, không nhìn lâu liền kéo hắn vội vàng chạy vào trong rừng.
Chờ đến khi vào rừng, nam tử không cần Thư Hoàn nhiều lời, liền chủ động gánh trách nhiệm ôm Kiều San lên, ba người cùng nhau ra khỏi cánh rừng.
Thư Hoàn tạm thời gặp phải tình huống này, kế hoạch muốn rời khỏi thị trấn Trương gia đi đến nơi khác chơi là không thể nào rồi, nàng có chút do dự liền cắn răng không đợi ám vệ Lục nữa, đi theo nam tử vào thị trấn tìm đại phu và bà đỡ.
Tình trạng của Kiều San vô cùng khẩn cấp, Thư Hoàn lạ nước lại cái, kéo người chung quanh hỏi bà đỡ ở đâu, quan trọng là Thư Hoàn không biết đường, cho nên hỏi hơn vài người mới tìm được bà đỡ, lại vội vàng kéo bà đỡ đi đến khách điếm.
Không biết kỹ thuật của bà đỡ này như thế nào, nhưng khi bà ta đi vào đỡ đẻ cho Kiều San, Kiều San không ngừng gào thét.
Thư Hoàn chưa từng gặp phải tình cảnh này, lúc trước ở trong cung, đám phi tần sinh con sẽ không để cho nàng đứng ngoài nhìn, cho nên nàng thật sự khẩn trương đến tay chân rối loạn, quần áo bẩn trên người cũng không kịp thay, cũng may nam nhân trên đường đi không nói lời nào chỉ giúp đỡ nàng nhắc nhở, nàng mới nhớ nên thay quần áo mới.
Nhưng bọc quần áo lúc chạy đi đã bị rớt mất rồi, làm sao bây giờ?
Thư Hoàn sứt đầu mẻ trán.
Người không có đồng nào, Kiều San ở trong phòng khó khăn sinh con, nàng cũng không thể chạy đi được?
Nàng cảm nhận được một phân tiền nhịn chết anh hùng rồi!
Mặt đỏ lên, Thư Hoàn đi đến chỗ nam nhân rất dễ nói chuyện mượn tiền, "Có thể, có thể..."
Thư Hoàn chưa từng chìa tay mượn tiền người không quen, huống chi các nàng chỉ mới vừa quen, không biết tính danh lẫn nhau, cho nên nàng mượn bạc cảm thấy rất không thỏa đáng!
Nghĩ tới nghĩ lui, Thư Hoàn rũ đầu xuống, những câu nói kế tiếp nghẹn về trong cổ họng;
Nhưng đợi đến lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa, trước mắt xuất hiện một thỏi bạc;
Khuôn mặt nam tử tuấn tú cười đến mức hiền lành, "Ta tên Lưu Chỉ Hàn!"
"Cảm, cảm ơn!" Thư Hoàn lúng ta lúng túng, suýt chút nữa bị nụ cười chói lọi tràn ngập săn sóc chu đáo của Lưu Chỉ Hàn này làm cho mù mắt.
Sau khi bị mọi người đối đãi lạnh lùng, lại được Lưu Chỉ Hàn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*, Thư Hoàn cảm thấy mình hẳn nên cảm động rơi lệ, lúc gian nan nhất có người giúp đỡ lúc nào cũng tốt; thì ra không có ám vệ Lục ở bên cạnh chăm sóc, mặc dù thân là công chúa cũng sẽ gặp gian nan khó khăn, trước kia nàng có chút tự cho là đúng, cho rằng quyền thế tiền tài có thể thay đổi tất cả cách nghĩ, hình như có chút thay đổi rồi.
(* = giúp người khi gặp nạn)
Không phải là kiểu quan niệm hoàn toàn bị phá vỡ, bị sửa đổi, mà là trong bóng tối có một điểm phát sáng, điểm sáng này nho nhỏ không khiến người ta chú ý đến, nhưng cuối cùng nó vẫn tồn tại.
Thư Hoàn đưa bạc cho tiểu nhị, thanh toán phòng Kiều San chiếm dụng, lại mướn một gian phòng khác, đi vào mới nhớ mình không có quần áo sạch để thay.
Thư Hoàn dậm chân một cái chạy đến cửa hàng vải bên cạnh mua quần áo, rửa mặt qua loa một phen lại chạy tới ngoài cửa phòng của Kiều San, bà đỡ vẫn còn ở bên trong lớn tiếng hô, "Dùng sức, dùng sức đi..."
Đại phu cũng có chút gấp gáp, nói thai phụ này sinh non, về mặt thời gian lại chậm trễ, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, bảo người nhà nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Thư Hoàn sửng sốt, nàng không phải là đứa bé không hiểu chuyện, nghe hiểu ý ở ngoài lời của đại phu, ý là Kiều San rất có thể không qua được, đang ở bậc cửa, bước một bữa sẽ vào Quỷ Môn quan?
Trong lòng Thư Hoàn hơi có chút phức tạp, không nói Kiều San có thể sẽ chết, chỉ nói đến đứa bé sinh ra thì phải làm sao, cha đứa bé không làm việc đàng hoàng chỉ biết chơi bời lêu lổng, khó tránh khỏi sẽ mang đứa bé Kiều San sinh ra bán đi đổi tiền.
Bà đỡ đẩy cửa đi ra vội vàng hỏi, "Nam nhân nhà này đâu? Người lớn và đứa bẻ chỉ có thể giữ một!"
Đại phu dùng mắt nhìn Lưu Chỉ Hàn, chỉ sợ cho là hắn và Kiều San có quan hệ không nhỏ;
Thư Hoàn thấy vậy nhanh chóng chắn ở trước người Lưu Chỉ Hàn, giọng nói rõ ràng, "Bảo vệ người lớn, đứa nhỏ sống hay chết, mặc cho số phận!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...