Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Nhớ lại năm đó Thiên Hương một thân tuyệt kỹ, hăng hái xông vào giang hồ.

Cùng lúc đó Quốc Sắc vẫn còn là một thiếu nữ mới trưởng thành, không cam lòng thua kém nam nhi. Tuy nhiên trang phục nam nhân vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng.

“Ngươi là người phương nào? Vì sao theo dõi ta?” Quốc Sắc dừng bước, quay đầu lại trừng mắt nhìn kẻ đã lẽo đẽo theo sau nàng đã lâu.

Thiên Hương nói: “Ngươi sao có thể nói là ta theo dõi ngươi? Ta vì sao phải theo dõi ngươi?”

Quốc Sắc được cưng chiều từ nhỏ, tâm tư cao ngạo, Thiên Hương trả lời như vậy khiến nàng tức giận vô cùng, lập tức phóng ra một cái phi tiêu.

Thiên Hương tay chân lanh lẹ thoát được ám khí: “Ngươi, đồ con nít ranh, vì sao lại ám toán ta?”

“Ai cho phép ngươi tránh né?” Quốc Sắc tức giận, hai tay chống nạnh, tư thế có đến mười phần giống như nữ nhi thông thường, có điều Thiên Hương là một tên đầu gỗ, vẫn không nhìn ra được nàng ấy là một nữ tử.

Thiên Hương cười thầm trong bụng, “Ta không né chằng lẽ lại đứng chờ ngươi tới ám toán ta? Tiểu tử này mới ra giang hồ sao? Một cái đạo lý cơ bản đó mà cũng không hiểu!”

Quốc Sắc cau mày, rút bội kiếm bên hông ra xông về phía Thiên Hương. Võ công của nàng cũng không phải loại tầm thường, Thiên Hương thì lại hiếu chiến, tự nhiên có người luận võ cùng thì rất vui vẻ, cũng ra chiêu ứng chiến.

Hai người không ai chịu nhường ai, đánh nhau những ba ngày ba đêm, đến khi hai người tinh bì lực tẫn, vẫn không thể phân thắng bại.

Sau cùng hai người quyết định đình chiến, cùng nâng chén nói chuyện phiếm về anh hùng trong thiên hạ.

Phàm là người trần mắt thịt, khi đã có rượu vào thì cố sự thi nhau kể cũng không thấy mệt. Hai người uống đến say bí tỉ, cùng nhau ngã ra giường, ôm nhau nằm ngủ thẳng đến sáng.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Quốc Sắc phát hiện mình đang nằm bên cạnh một người thì vô cùng kinh hãi.


Tiếng hét chói tai của nàng đã đánh thức Thiên Hương, “Hiền đệ ngươi làm gì a?”

“Sao ngươi lại ngủ trên giường?”

“Có giường không ngủ chẳng lẽ ta lại phải nằm trên đất mà ngủ sao?”

Quốc Sắc một cước đạp Thiên Hương ngã phịch ra đất, “Ngươi là tên dâm tặc.”

Thiên Hương vốn là đồ đệ của danh môn chính phái, lần đầu tiên có người nói hắn thế, khiến hắn cũng cảm thấy bực mình nói: “Cả hai đều là nam nhân, ngủ cùng một chỗ thì làm sao có chuyện gì. Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi là….”

Quốc Sắc vô thức kéo lại y phục, “Ngươi biết rồi sao? Dâm tặc!”

Thiên Hương không khỏi cảm thấy có vài phần áy náy nói: “Ngươi đừng nóng giận a, ta cũng không biết a, sao ngươi không nói cho ta biết rõ, kỳ thực đoạn tụ cũng không có vấn đề gì, ta cũng sẽ không nói cho người khác, ngươi yên tâm đi.”

Quốc Sắc bỗng nhiên nở nụ cười, người này thật khờ.

Thiên Hương thấy nàng nở nụ cười, cho rằng nàng đã không còn tức giận nữa, cũng an tâm lên nhiều, “Hiền đệ ngươi nếu không chê, ta liền làm đại ca ngươi, hai chúng ta kết bạn cùng nhau đi ngao du thiên hạ, ý của ngươi thế nào?”

Quốc Sắc thấy hắn thành thật, mà đi một mình cũng rất buồn chán nên liền gật đầu, đáp ứng cùng đồng hành với hắn.

Thiên Hương gọi tiểu nhị mang nước đến, nhúng ướt khăn cho Quốc Sắc lau mặt, sau đó chuẩn bị chải đầu cho hăn, “Hiền đệ ta thấy ngươi da thịt phấn nộn, khẳng định là chưa từng chịu khổ a.”

Tuy Quốc Sắc là nữ nhi của một trưởng môn phái, thế nhưng từ nhỏ đã không có mẹ, nàng cũng không phải một hài tử được nuông chiều, cho nên Quốc Sắc là lần đầu tiên được một người khác chăm sóc kỹ như vậy, lập tức trở nên vô cùng xúc động.

Thiên Hương lấy tay tháo dây cột tóc của nàng xuống, mái tóc dài xổ tung ra bao quanh khuôn mặt phù dung, diễm lệ động lòng người.


Thiên Hương sửng sốt đứng ngây ngốc một hồi, nhìn khuôn mặt tuyệt vời đó trong gương mà không nói nên lời.

Quốc Sắc cong môi cười, vừa đoan trang lại không mất đi vẻ quyến rũ động lòng người…. Thầm nghĩ, cái người này cũng đã biết rồi đi.

Ai ngờ Thiên Hương ngây ngốc một lúc rồi nói: “Chậc chậc, hiền đệ, ngươi lớn lên dễ coi như vậy, nói ngươi là kẻ đoạn tụ cũng không ai tin a!”

Quốc Sắc nghe vậy rất là tức giận, đứng phắt dậy đá Thiên Hương một cước: “Cái đồ ngu ngốc này!”

Thiên Hương không hiểu rõ sự tình, thầm nghĩ trong lòng, cái người này sao lại hỉ nộ bất thường như vậy a?

Hai người tới Thường Châu, nơi này là vùng duyên hải, mà Quốc Sắc thuở nhỏ lại sinh trưởng trong vùng đất liền, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng, lập tức cởi hài ra, chạy chân trần khắp nơi. Thiên Hương liền đứng ở một bên nhìn nàng chơi đùa trong nước.

“Hiền đệ ngươi cẩn thận một chút a, đừng để bị thương.”

“Thiên Hương ngươi thật sự rất là lằng nhằng đấy!”

Thiên Hương cũng cười, đúng vậy, bản thân hắn cũng thấy mình có hơi quá dài dòng, thế nhưng đệ đệ này hắn vừa nhìn đã thích, làm sao có thể không lo lắng cho hắn a?

Quốc Sắc vẫn đang chơi đùa, hôm nay lại có sương mù dày đặc, cho nên dù trên biển đang có mấy chiến thuyền đang đi tới nàng cũng không phát hiện ra, mãi cho tới khi chúng đến gần nàng mới biết thì đã không kịp rồi, Quốc Sắc chỉ cảm thấy người bỗng nhẹ bẫng, bị một người ôm xốc lên. Người đó nhún chân một cái, khi lần thứ hai chạm đất thì hai người đã ở trên boong thuyền.

“Ngươi là ai?” Quốc Sắc nhíu mày, lạnh lùng nhìn cái người vô lễ này.

“Tại hạ Dịch Thủy Hàn.” Hắn một thân áo choàng hắc sắc, khí thế hiên ngang.


Quốc Sắc có chút giật mình, “Ngươi chính là giáo chủ Minh giáo Dịch Thủy Hàn? Còn trẻ tuổi như thế? Ngươi sẽ không phải là đang dịch dung đi?”

“Quốc Sắc cô  nương nghĩ sao?” Dịch Thủy Hàn thản nhiên mỉm cười.

“Để ta xem thử.” Quốc Sắc niết niết mặt hắn, sau đó cười nói: “Quả nhiên là thật a, ta còn tưởng rằng, Minh giáo giáo chủ mà giang hồ đồn đại sẽ phải là một lão nhân a!”

Dịch Thủy Hàn thản nhiên mỉm cười, nụ cười của hắn khiến người khác không thể nhìn thấu, khuôn mặt khôi ngô, mày kiếm, nước da màu tiểu mạch, đôi mắt sắc bén như chim ưng, lại thêm đôi môi dày, đủ để khiến mọi thiếu nữ phải e lệ đỏ mặt.

Quốc Sắc ngây người ra một lúc, sau đó nói: “Ngươi sao lại biết ta là Quốc Sắc, còn biết ta là một nữ tử?”

Dịch Thủy Hàn vươn tay ôm lấy Quốc Sắc vào lòng, thì thầm nói: “Bởi vì ta muốn thú ngươi làm vợ.”

Khinh công không phải sở trường của Thiên Hương, lại thêm sương mù dày đặc, nên khi hắn có thể chạy lên thuyền thì vừa vặn thấy hành động này của Dịch Thủy Hàn, mà Quốc Sắc lúc này lại đang giãy giụa.

“Tên dâm tặc kia, mau buông hiền đệ của ta ra!” Thiên Hương hét lớn một tiếng.

Dịch Thủy Hàn nghe vậy lại càng ôm chặt lấy Quốc Sắc, “Nếu ta không buông tay? Ngươi sẽ làm gì?”

Thiên Hương vận khí, “Vậy thì đừng trách ta không khách khí!”

Thiên Hương nhún mình nhảy tới, Dịch Thủy Hàn một tay ôm Quốc Sắc, một tay kia đấu với Thiên Hương.

Hai người đánh liền mấy hiệp, Dịch Thủy Hàn đã lâm vào thế hạ phong, Quốc Sắc liền nhân cơ hội đó thoát khỏi sự kiềm chế cùa Dịch Thủy Hàn.

“Hiền đệ ngươi không sao chứ?”

“Ngươi là Thiên Hương?” Dịch Thủy Hàn đột nhiên hỏi.


Thiên Hương ôm quyền nói với hắn: “Chính là tại hạ.”

Dịch Thủy Hàn nói: “Ngươi cùng Quốc Sắc cô nương có quan hệ gì?”

“Ta cùng với Quốc Sắc cô nương là…. Cái gì? Cô nương? Hắn là nam nhân a! Tuy rằng có chút tuấn tú thế như xác thực là nam nhân a!” Thiên Hương vô cùng kinh ngạc nói.

Dịch Thủy Hàn lắc đầu cười cười: “Ngươi là ngu ngốc thật hay đang giả ngốc vậy? Người sáng suốt chỉ cần nhìn qua là biết Quốc Sắc là nữ tử. Còn nữa, ngươi là người trong giang hồ, lẽ nào không nghe nói đến Quốc Sắc sao?”

Thiên Hương nhìn Dịch Thủy Hàn, rồi lại nhìn Quốc Sắc, nhất thời chẳng biết nói gì.

Quốc Sắc trừng mắt nhìn Dịch Thủy Hàn, “Ta là nam hay nữ cùng ngươi không quan hệ! Đại ca chúng ta đi, không cần để ý đến yêu nhân ma giáo này.”

“Chậm đã!!” Dịch Thủy Hàn bỗng nhảy ra chắn trước mặt hai người, “Quốc Sắc, ta nói được thì sẽ làm được, ngươi nhất định sẽ là thê tử của ta.”

Quốc Sắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi có bệnh sao? Ngươi chưa từng nghe nói đến bốn chữ Quốc Sắc Thiên Hương sao? Ai cũng có thể nhìn ra được ta và đại ca là một đôi, ngươi tới náo loạn cái gì?”

Thiên Hương lại sợ đến ngây người, vô cùng kinh ngạc nhìn Quốc Sắc.

Dịch Thủy Hàn vẫn như cũ thản nhiên cười, “Như vậy liền thử xem, ta cùng Thiên Hương sẽ cùng luận võ, nếu ta thắng, Quốc Sắc sẽ thuộc về ta, nếu Thiên Hương ngươi thắng, Quốc Sắc liền thuộc về ngươi.”

Quốc Sắc bĩu môi nói: “Ta vốn không phải là của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà dám đem ta ra làm phần thưởng?”

“Vậy thế này, nếu Dịch Thủy Hàn ta thua, Diệu hoa thập tứ  sẽ thuộc về Thiên Hương ngươi!”

“Hảo! Ta đánh với ngươi!”

Hai người cùng đập tay phát thệ lập giao ước.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui