Lúc nửa đêm, hắn đột nhiên giật mình, tay chân khua loạn, cặp lông mày nhíu chặt lại. Nàng vội vàng vuốt nhẹ lên vùng giữa hai lông mày của hắn, Dịch Phi Yên lại đột nhiên tóm chặt lấy tay nàng, đôi mắt phượng mở trừng trừng, hổn hển thở dốc.
“Ngươi nằm mơ sao? Đừng sợ, chỉ là mộng mà thôi.”
Dịch Phi Yên đột nhiên nở nụ cười, có chút châm chọc, hóa ra tất cả đều là mộng, hắn đã mơ về cái sơn động kia. Trong cái sơn động đó, hắn đã hủy diệt tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy, cũng tại nơi ấy, hắn đã biến thành quái vật, đã để cho độc dược khống chế con quái vật đó mà hủy đi mọi vật trong sơn động, bao gồm cả cái người mà hắn gọi là phụ thân.
“Ngươi cười lên trông thật đẹp mắt, quả thật là người đẹp nhất mà ta từng thấy. Ngươi nhất định là người tốt.” Tiểu nha hoàn ca ngợi nói, nàng chưa từng đi học, từ khi còn nhỏ đã bị bán vào làm hạ nhân của tướng quân phủ, cho nên chỉ biết dùng đẹp, người tốt làm cách thể hiện cảm xúc của mình.
Người tốt? Dịch Phi Yên chưa từng nghe ai nói qua mình là người tốt, nếu tiểu cô nương này biết được thân phận của hắn, biết được hai bàn tay này đã vấy máu của bao nhiêu người, nàng sẽ không thể nói như vậy nữa.
“Ta là Xuân Đào, tên ngươi là gì?”
Hắn không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, hắn thật muốn nhìn mặt tiểu cô nương ngốc nghếch này, thế nhưng trước mắt đen kịt một mảng, hắn sao có thể quên, bây giờ hắn đã là một kẻ mù lòa, lại tự cười giễu cợt.
Tiểu nha hoàn bỗng nhiên nhớ ra, hắn hình như là một kẻ câm điếc, mình hỏi câu này chắc chắn đã khiến hắn ảo não, nụ cười của hắn lại làm hắn càng thêm khổ sở.
Nàng cũng không biết chính mình lấy đâu ra dũng khí như vậy, dĩ nhiên nói: “Ta thả ngươi đi! Vĩnh viễn không nên trở về, ngươi hãy đi thật xa, nơi này là biên cảnh, chỉ cần ngươi ra khỏi thành, cứ đi về hướng Bắc, liền sẽ an toàn.”
Không đợi hắn phản ứng, tiểu nha hoàn liền tìm một kiện y phục thay cho hắn, sau đó đỡ hắn đứng lên.
Bóng đêm mờ mịt, làm sao hắn có thể trốn thoát?
“Nói ta nghe xem, bản tướng quân đối ngươi có gì bất hảo? Sao cứ nhất định phải đào tẩu a?” Tô Mộc Dương túm tóc hắn giật lên rồi hỏi, mái tóc dài màu bạc của hắn cùng với một thân hồng y, dung nhan tuyệt thế, nhưng lại làm hắn càng thêm bi thương gấp bội.
Dịch Phi Yên không nói lời nào, từ khi Vân Cẩm chết, hắn cũng không tái nói chuyện, những kẻ này không xứng để cùng hắn nói chuyện.
“Ngoan ngoãn ở chỗ này, bản tướng quân sẽ tính toán với ngươi sau, nếu còn dám chạy thêm lần nữa, nhớ xem cho rõ phương hướng rồi hãy chạy. Ngươi như vậy bản tướng quân cũng chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Bất quá ngươi cũng đừng nói bản tướng quân khi dễ ngươi, ta sẽ cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi có thể chạy ra khỏi đây thì ta sẽ để ngươi đi. Bất quá khả năng này, ha hả, gần như là không có.” Tô Mộc Dương nắm lấy cằm hắn, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt hắn.
Khuôn mặt băng lãnh của hắn vẫn như cũ không có chút biểu tình nào, giống như một cái xác chết biết đi, bởi vì ngươi căn bản không nhìn thấy trên người hắn có nửa điểm tức giận.
Tô Mộc Dương đột nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng vỗ mặt Dịch Phi Yên, “Da thịt phấn nộn này, đến mỏ đá hảo hảo rèn đúc đi.”
“Cái nha hoàn kia thế nào rồi?” Dịch Phi Yên đột nhiên mở miệng, mọi người đều khiếp sợ, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng hắn là một kẻ câm điếc, thế nên sau khi hắn mở miệng, có thể nào không khiếp sợ được a?
Chỉ có Tô Mộc Dương là vô cùng kinh ngạc, hắn biết kẻ này tuyệt đối không phải là một kẻ câm điếc, chỉ là, vì sao hắn không cầu xin tha thứ, mỹ nhân như vậy, chỉ cần hắn cầu xin tha thứ, mình chắc chắn sẽ bỏ qua cho hắn, thế nhưng vì sao lại chỉ hỏi về một nha hoàn?
Tô Mộc Dương nhíu mày, khinh bỉ nhìn hắn: “Đã chết.”
Chỉ hai từ này, Dịch Phi Yên liền minh bạch tất cả, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, mị hoặc đến khuynh quốc khuynh thành, hắn thản nhiên mở miệng nói: “Ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt.”
Tô Mộc Dương cười lớn, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười hay nhất thế gian, một lúc lâu sau hắn mới ngừng lại, phất tay nói với máy kẻ hạ nhân: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, dẫn hắn đi!”
Người ở đây ai cũng biết, mỏ đá là một nơi có đi không có về. Trọng phạm của triều đình hoặc là tống vào đây, hoặc là sung quân, cho nên chỗ này chính là địa ngục trần gian không còn gì phải nghi ngờ. Ngươi cho dù có muốn tự kết liễu, cũng có người giám sát ngươi, tuyệt đối không để cho ngươi chết.
Dịch Phi Yên bây giờ không nhìn thấy gì, tới đây ở tự nhiên là lành ít dữ nhiều.
Thủ vệ tỉ mỉ đánh giá Dịch Phi Yên, hắn tự nhiên chưa từng thấy qua người đẹp như thế này, tuy rằng mái tóc có chút quái dị, thế nhưng vẫn không lấn át được vẻ đẹp của hắn.
“Đây là kẻ chiếu tướng nói cần chú ý, tội ác tày trời, các ngươi hảo hảo trông coi hắn.”
Thủ vệ cúi đầu khom lưng nói, “Tiểu nhân đã biết ạ.”
Sau khi hạ nhân trong phủ chiếu tướng vừa ra về, liền có một tên thủ vệ thừa dịp không ai chú ý liền đưa tay xuống dưới hạ thân của Dịch Phi Yên sờ soạng một chút, rồi bĩu môi nói: “Đúng là một nam nhân sao, thật là phí cả khuôn mặt này.”
Một thủ vệ khác nói: “Lão Trương ngươi không phải cũng thịnh nam phong đi?”
“Phi! Lão tử mới không biến thái như vậy a. Dùng nơi bài tiết để hoan ái, những kẻ đó sao có thể làm được cái trò đó a?”
“Có lẽ là sẽ có được một phen lạc thú khác thường đi? Ta nghe nói thân thể nam nhân cũng rất tiêu hồn đấy!”
“Ngươi đừng có biến thái như vậy được không? Dẫn hắn đi làm đi, ý tứ của chiếu tướng là muốn chúng ta hảo hảo chiêu đãi hắn a!”
“Sao ngươi lại biết?”
‘‘Ngươi là đồ ngốc sao? Một người mù sao còn có thể làm việc được? Còn không phải là đưa tới chịu tội sao?”
“Có lý a.”
Hai người thương nghị một chút, liền quay sang nói với Dịch Phi Yên: “Ta mặc kệ trước đây ngươi có là ai, nếu tới đây thì phải tuân theo quy củ ở đây, từ bây giờ ngươi chính là số 741. Sau này hai chúng ta sẽ giám sát ngươi, ngươi tốt nhất là nên thành thật một chút, không nên giở trò ma mãnh gì đó, nếu không thì sẽ ăn roi đấy.”
Một tên thủ vệ suy nghĩ một chút, rồi lấy một sợi xích sắt vòng quanh cổ Dịch Phi Yên, “Nếu như ngươi chạy thoát, huynh đệ chúng ta sẽ không thể sống tốt đẹp được. Ngươi hãy an phận một chút.”
Bọn họ đem đầu xích còn lại gắn vào một khối đá lớn, mỗi bước đi của hắn đều là gây ra tiếng động rất lớn, tất cả những sự sỉ nhục này, hắn đều ghi nhớ trong lòng.
“Ngươi là cẩu sao? Làm việc nhanh lên một chút, lười biếng sao? Ta xem ngươi còn dám lười biếng nữa hay không?” Roi của mấy tên thủ vệ này không biết là chế bằng cái gì, một roi đánh xuống liền khiến cho ngươi da tróc thịt bong, y phục của Dịch Phi Yên đã sớm rách đến mức không thể che kín thân thể được nữa, làn da trắng nõn của hắn từ lâu đã không thể nhìn thấy, thay vào đó là một thân thể chằng chịt vết thương, lại thêm cả mái tóc bạc trắng của hắn rối tung ở trên người, càng khiến hắn thêm phần chật vật.
Những trận đòn hiểm như vậy, ở chỗ này đã sớm trở thành cơm bữa đối với hắn.
Một roi nữa lại bất ngờ đánh xuống khiến Dịch Phi Yên xiêu vẹo một chút, tảng đá trong tay liền nện vào chân, chảy đầy máu nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, tuyệt đối không có một tiếng rên.
“Ngươi vẫn còn đờ người ra đó làm gi? Ngươi tưởng ngươi tới đây để hưởng thụ sao? Đừng tưởng chính mình có vài phần tư sắc là có thể giả vờ là quý nhân. Con bà nó, ngươi đây là cái ánh mắt gì?” Thủ vệ phẫn nộ quơ roi.
Một lọn tóc bạc liền rơi xuống, nguyên bản dung nhan tuyệt thế của hắn nay xuất hiện một vết máu đỏ au, dọc theo đuôi lông mày xuống đến tận môi, máu tươi chảy xuống dọc theo thái dương của hắn, không dữ tợn cũng không đáng sợ, mà ngược lại giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Dịch Phi Yên bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến tà mị.
Nụ cười đó làm cho mấy gã thủ vệ kinh hãi đến mức đứng chôn chân tại chỗ.
“Con bà nó, cái tên mù thối tha này! Lão tử cho ngươi biết tay!” Lời còn chưa dứt, hắn đã vung roi lên đánh vào người Dịch Phi Yên.
Bỗng có một chiếc giày cỏ từ trên trời rơi xuống vừa vặn đánh vào cổ tay tên thủ vệ đó khiến hắn kêu lớn một tiếng rồi nắm cổ tay gào thét.
“Kẻ nào, chán sống rồi sao?”
“Không được làm hắn bị thương!” Một thanh âm trầm ổn, mang theo nồng đậm phẫn hận vang lên.
Thủ vệ nhìn hắn, tức giận nói: “Hòa thượng, ta khuyên ngươi nên bớt lo chuyện bao đồng một chút! Hắn là trọng phạm của triều đình, lão tử giáo huấn hắn chính là việc thiên kinh địa nghĩa! Mau cút ngay, không cần ở đây hóa duyên!”
“Bần tăng tới đây không phải là để hóa duyên, bần tăng tới đây để mang người này đi.”
“Ngươi dám tới đây quấy rối sao, mau cút qua một bên! Đây là trọng phạm triều đình, ngươi tới náo loạn cái gì?”
“Hắc hắc, chơi thật vui!” Đột nhiên có một ni cô từ trên trời giáng xuống, nắm lấy bàn tay đang cầm roi của thủ vệ đưa lên miệng cắn mạnh một cái.
“Người điên này từ đâu tới? Cút ngay!” Thủ vệ đó liền quất roi xuống, nhưng vị ni cô này cũng bắt đầu xuất thủ, đoạt lấy cái roi trong tay một gã thủ vệ, sau đó bắt chước hắn mà hung hăng quất vài cái.
Mấy tên thủ vệ đau đến nhe răng trợn mắt, chạy toán loạn khắp nơi.
“Phi Yên, đã để ngươi phải chịu khổ rồi. Ta mang ngươi đi, đôi mắt của ngươi có lẽ vẫn có thể chữa được.”
“Thiên Hương, ngươi cút ngay. Dịch Phi Yên ta không cần ngươi thương hại!” Đôi mắt hắn không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được vị trí của Thiên Hương, mỗi câu mỗi chữ của hắn giống như một cây đao cắt sâu vào tâm khảm của Thiên Hương.
Thiên Hương dừng lại một chút, nhìn thoáng qua chỗ Quốc Sắc đang chơi đùa, rồi lại nói: ” Phi Yên, theo ta đi, tìm một nơi ẩn cư, không bao giờ….. để ý đến….. những chuyện hồng trần thị phi này nữa. Hãy để ta mang ngươi đi.”
Dịch Phi Yên dĩ nhiên không nhìn thấy hai viền mắt đã đỏ hoe của Thiên Hương, hắn ngang dọc giang hồ đã vài thập niên, cũng đã gặp rất nhiều chuyện thương tâm cũng chưa từng rơi lệ, thế nhưng hôm nay lại để lệ rơi đầy mặt.
Dịch Phi Yên cười cười, lại làm động đến vết thương trên mặt, hắn nói: “Thiên Hương, ngươi không nên xuất hiện trước mặt ta. Dịch Phi Yên ta nếu một ngày có thể trở lại như xưa thì sẽ khiến những kẻ đã phản bội ta sống không bằng chết, Thiên Hương, ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Hảo! Nếu muốn vậy thì càng phải để ta mang ngươi đi, trên người ngươi nhiều vết thương như vậy, phải nhanh chóng chữa trị.”
“Không cần coi thường ta như vậy, ta muốn giết ngươi, ngươi còn muốn bang trợ ta. Mau cút ngay, không được xuất hiện trước mặt ta.”
“Ngày hôm nay dù có thể nào ta cũng phải mang ngươi đi.”
“Ngươi cho là ngươi có thể mang ta đi sao? Thiên Hương, cho dù ta chết cũng không muốn ngươi tới cứu ta! Ta nói được thì làm được!”
Hắn quyết liệt, không để cho kẻ khác có bất luận một sự phản kháng nào khác. Thiên Hương lo lắng nhìn hắn, một lúc sau mới kéo tay Quốc Sắc rời đi, trước khi đi còn ném cho bọn thủ vệ một túi bạc: “Hảo hảo chiếu cố hắn, nếu hắn có bất trắc gì, các ngươi cũng đừng hòng sống!”
“Đại sư xin yên tâm.”
Bọn thủ vệ được bạc, dĩ nhiên là vui vẻ đáp.
Thiên Hương trước khi đi vẫn cố quay lại nhìn Dịch Phi Yên một lần nữa, thấy hắn vẫn như cũ đứng im tại chỗ, vẫn kiêu ngạo như xưa, Thiên Hương liền lấy tay lau nước mắt, làm bừa, thật sự quá tùy hứng.
“Ngươi khóc cái gì? Nhà ngươi có người chết sao?” Quốc Sắc đột nhiên nói.
Thiên Hương nắm chặt tay nàng nói: “Quốc Sắc, nhi tử đang phải chịu khổ a!”
“Nhi tử? Nhi tử? Con ta? Nhi tử. . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...