Dịch Phi Yên không thể nhìn thấy gì nữa, thế nhưng thính giác lại phi thường mẫn cảm, hắn nghe thấy tiếng nàng hét lên đau đớn sau khi vận khí.
“Vân Cẩm ngươi bị thương rồi sao?”
“Vân Cẩm ngươi nói chuyện a!”
“Vân Cẩm?”
Hắn chạm vào người nàng, đã thấy không còn hô hấp, trước ngực ướt sũng, lại có chút ướt dính, dường như là vết máu, hắn lần theo vết thương thì chạm vào một tiểu đao đâm ngay giữa bụng nàng.
Chung quy các ngươi vẫn phải rời khỏi ta.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng rồi đưa tay lần tìm để vuốt hai mắt cho nàng, Cẩm nhi đã mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi đi.
Thê lương xoay người, cảm thấy mỗi bước chân đều thêm nặng nề hơn, từ nơi này đi ra ngoài, sẽ không còn cái người gọi là Dịch Phi Yên nữa, như vậy ta còn có thể là ai?
Lúc Mộc Tuyết bị sát hại, hắn vốn dĩ có thể ngăn cản, thế nhưng khi đó bên cạnh hắn còn có một ngươi vô cùng trọng yếu, hắn biết, khi đó hắn chỉ cần ly khai nửa bước, An Minh Hiên nhất định sẽ phải chết. Trên đời này có một loại cổ độc, là do một nữ tử dày công nghiên cứu chế thành, dùng phương pháp giao hợp truyền cho nam tử. Loại cổ độc này có thể khiến cho người trúng nó thấu hiểu được nhân tâm, lại đặc biệt trở nên rất thông minh, thế nhưng nếu một ngày không được chủ thể cung cấp, thì kẻ đó sẽ nhanh chóng bị độc phát mà vong mạng.
Hắn sớm đã biết sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không ngờ tới lại có kẻ thừa cơ hội đó mà ra tay.
Trên đời này vốn không có cái gì gọi là người mạnh nhất, vạn vật tương sinh tương khắc, cho dù võ công có lợi hại cũng luôn luôn có sơ hở, khi hắn liều lĩnh luyện Diệu hoa thập tứ, bất quá chỉ là vì muốn sinh tồn, để không bị trở thành con rối trong tay kẻ khác. Khi hắn tu luyện đến tầng thứ bảy, hắn đã biết ngụ ý của tuyệt thế thần công này, chỉ cần có một chút sai lầm, ngươi chắc chắn sẽ vong mạng.
Là Mộc Tuyết đã nghĩ ra phương pháp dùng cổ độc khắc chế, hắn mới có thể sống tới tận bây giờ.
Đã sớm định trước là hắn sẽ chết, cần gì phải có nhiều người cùng chết như vậy?
“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi tương đối thích hợp làm đối tượng để ta yêu sủng, ngươi thật sự rất xinh đẹp.”
Hắn nở nụ cười, nguyên lai cảm giác có người để tưởng niệm lại tốt như vậy.
Hắn nở nụ cười, cười đến không thể khống chế, hai tay nắm lại, nhưng lại không có một chút khí lực nào.
Một thân hồng y, xa hoa diễm lệ vô cùng, điên đảo chúng sinh, kiêu ngạo trước võ lâm chỉ là hôm nay sắc mặt trắng bệch, công lực mất hết, độc dược dằn vặt hành hạ, hắn trong một đêm liền bạc trắng cả đầu. Hắn không nhìn thấy gì, không biết mình đang ở chỗ nào, không biết hiện tại mình đang có bộ dáng gì nữa. Hắn như vậy, còn có thể là Dịch Phi Yên đó hay sao?
An Minh Hiên nếu ngươi nhìn thấy ta bây giờ, còn có thể nhận ra ta hay không?
Trong tửu quán, mấy đại hán ngồi cùng một bàn uống rượu nói chuyện phiếm.
Bộ dạng phong trần mệt mỏi như vậy, vừa nhìn đã biết họ là người trong giang hồ.
Một nam tử nói: “Các ngươi có nghe nói đến chuyện Minh giáo chưa?”
Mấy nam tử xung quanh cũng gật gù nói: “Đã sớm nghe qua, ngươi làm thế nào mà biết được?”
Một kiếm khách nói: “Nghe nói Minh giáo đã sắp sụp đổ rồi, sáu vị đại trưởng lão cùng với Tố Cẩm kết cấu với Huỳnh Hoặc, đã tiêu diệt toàn bộ Minh giáo. Lần này Huỳnh Hoặc đã giúp người trong thiên hạ trút giận, nhân tâm sảng khoái a!”
“Vậy Dịch Phi Yên đâu? Hắn võ công cao cường như vậy, ai có thể đánh thắng được hắn?”
Một người khác khinh bỉ cười nói: “Dịch Phi Yên? Cái kẻ tàn phế kia? Đã sớm bị phế hết võ công rồi!”
“Cái gì? Loại người nào có thể phế được võ công của Dịch Phi Yên? Ta thật muốn bái làm sư phụ.”
“Chỉ sợ ngươi sẽ phải xuống địa phủ bái sư thôi. Chuyện này nói ra thì thật dài dòng quá.”
“Vậy ngươi liền nói ngắn gọn lại đi, đừng có quanh co lòng vòng với lão tử nữa!”
“Ngươi gấp cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng có ý đồ ngu ngốc gì đó với Dịch Phi Yên?”
“Cười cái rắm! Lão tử mới không thèm thích nam nhân!”
Một người khác lại nói: “Kỳ thực Dịch Phi Yên cũng coi như là có tình có nghĩa, biết bản thân sắp không được, liền đuổi Hiên Vương gia đi, nếu như hắn không làm vậy, hiện tại chắc Hiên Vương gia cũng sẽ gặp chuyện không may rồi.”
“Ta nghe nói Dịch Phi Yên là do hồi niên thiếu cấp tốc tu luyện Diệu hoa thập tứ, nên gân mạch bị đảo lộn, sau này lại có Mộc Tuyết Đường đường chủ giúp hắn dĩ độc trị độc, ngăn chặn độc trong cơ thể, thời gian quá lâu nên độc tự nhiên phản phệ, Mộc Tuyết vừa chết, thiên hạ không ai có thể giúp hắn được nữa. Dịch Phi Yên liền biến thành một kẻ tàn phế.”
“Đáng đời, nhân quả báo ứng! Dịch Phi Yên hắn giết người không ghê tay, cuối cùng cũng bị người giết! Thảm án diệt môn tại Cầu Kiếm sơn trang năm ngoái cũng là do hắn gây nên!”
“Cái gì? Khi đó có nhiều thảm án diệt môn như vậy, đều là do Dịch Phi Yên làm? Nói vậy chúng ta đều là hiểu lầm Huỳnh Hoặc rồi?”
“Hanh! Thằng nhãi con Dịch Phi Yên, bản thân làm mà không dám nhận, còn muốn vu oan cho người khác! Nay bị như vậy quả là đáng đời hắn.”
“Vậy Dịch Phi Yên đã chết chưa?”
“Nghe nói khi sáu vị trưởng lão cùng với người của Huỳnh Hoặc tiến vào tiểu viện của hắn thì đã không thấy bóng dáng Dịch Phi Yên đâu cả, chỉ thấy một mình Tô Cẩm, mà nàng ta cũng là một nữ tử ngoan cường, đánh chết cũng không nói ra tung tích của Dịch Phi Yên, cuối cùng còn bị lột da, hiện tại thi thể vẫn đang treo ở trước tiểu viện của Dịch Phi Yên đó.”
“Ta thật muốn biết Dịch Phi Yên rốt cuộc có cái gì tốt. Ta nghe nói Tô Cẩm cũng là mỹ nhân thiên hạ khó ai sánh bằng, làm sao lại đối với Dịch Phi Yên khăng khăng một mực nhỉ?”
“Đó là ngươi chưa thấy qua Dịch Phi Yên rồi, nghe nói hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, những người đã chết dưới tay hắn đều là mang theo dáng vẻ mãn nguyện tươi cười mà chết đi, nghe qua cũng đã biết người này có bao nhiêu yêu nghiệt.”
Nhắc tới đây một người lại nói: “Ta đây thật đúng là muốn được gặp Dịch Phi Yên này một lần, ta cũng muốn nếm thử tư vị của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không biết có phải là so với nữ nhân còn mê người hơn không.”
“Yêu, ngươi khẩu khí không nhỏ a, ngươi chính là đối Dịch Phi Yên có tà ý?”
“Thao! Không được sao? Đừng để lão tử bắt được hắn, nếu không lão tử liền thao tử hắn!”
Mọi người nghe hắn nói đều cười lớn. Nam nhân đó đang định phản bác, đột nhiên chỉ về hướng cửa sổ nói: “Các ngươi nhìn xem, người đang ngồi bên kia, thực sự là một quái vật a, sao lại có kẻ đầu tóc bạc trắng như vậy chứ?”
Mọi người vừa nghe hắn nói liền quay đầu lại nhìn. Một thanh y nam tử nói: “Nhìn qua thì đúng là một mỹ nhân, đáng tiếc là niên kỷ lớn a!”
Người bên cạnh hắn nói: “Ngươi sao lại biết là niên kỷ lớn?”
“Ngươi không thấy hắn đã bạc trắng cả đầu sao?”
“Có đôi khi, tóc bạc không nhất định là do cao tuổi, cũng có thể là bị trúng độc.” Một bạch y nam tử, nhìn có vẻ rất phong độ trong đám người hỗn tạp đó cất tiếng nói.
“Đường Tứ thực sự là kiến thức rộng rãi a!”
Bạch y nam tử cười cười nói: “Đâu có gì đáng nói đâu.”
Người này chính là một đệ tử Đường môn, đối với độc vật cũng có nghiên cứu qua.
“Ai, đáng tiếc thật, chỉ nhìn sau lưng đã biết đây chắc chắn là một đại mỹ nhân đây!”
“Nhìn thân thể này xem, ôm vào trong ngực khẳng định sẽ mềm mại vô cùng. Mái tóc bạc trắng cùng với bộ hồng y này, thực sự khiến cho ta cảm thấy hưng phấn a!”
Bạch y nam tử nói: “Vậy không bằng huynh đài qua đó thử xem, thử coi ôm vào cảm giác có thật sự tốt như vậy hay không?”
Nam nhân đó nghe mọi người cổ động, liền đi tới bên cửa sổ, khi hắn thấy rõ hình dáng của người đó, liền ngạc nhiên đến hít thở không thông. Người này lớn lên thực sự quá đẹp, hắn là thô nhân, suy nghĩ mãi cũng không thể hình dung được trên đời này lại có người đẹp như vậy. Chỉ tiếc đó là một mỹ nam tử, bất quá nam nhân thì sao chứ?
Hắn thiếu chút nữa là chảy nước dãi, ngây người ngắm nhìn người nọ, giống như hận không thể đem người nọ nuốt vào trong bụng.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi đi một mình sao?” Thủ đoạn làm quen này thật sự quá thô thiển, thảo nào không có ai thèm để ý đến hắn.
“Sao lại không nói gì cả? Chẳng lẽ là câm điếc? Thật đáng tiếc, theo gia trở về đi, đảm bảo ngươi có thể tận hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực a.” Còn chưa nói dứt lời, hắn đã nâng cằm tiểu mỹ nhân lên, cảm giác thật tốt a, làn da rất mềm mại.
Mỹ nhân không có phản kháng, chỉ duy nhất có đôi mắt phượng là đang tỏa ra sát khí.
Nam nhân bị ánh mắt này làm cho kinh sợ, nhất thời không biết phải làm gì cho phải, nhãn thần như vậy giống như có thể sát thương người khác bất cứ lúc nào vậy.
Những người đang đứng xung quanh xem náo nhiệt nay cũng đã đi đến gần.
Bạch y nam tử sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Huynh đài, vận khí của ngươi thật tốt.”
Nam nhân kia sửng sốt, “Cớ sao lại nói như vậy?”
Bạch y nam tử cười nói: “Ngươi không phải nói muốn nếm thử tư vị của Dịch Phi Yên hay sao? Hôn nay người đó đang ngồi ngay trước mắt ngươi, tại hạ đương nhiên phải chúc mừng huynh đài rồi!”
Mọi người đều ồ lên, “Đây là Dịch Phi Yên?”
“Tóc hắn sao lại biến thành màu trắng? Ngươi trêu đùa chúng ta đúng không? Ai cũng biết Dịch Phi Yên có mái tóc đỏ a!”
“Hơn nữa, cái người này ánh mắt dại ra, không nói một lời, phỏng chừng là một kẻ ngu si, ngươi sao lại dám nói hắn là Dịch Phi Yên?”
Bạch y nam tử không chút hoang mang nói: “Tin hay không tùy các người.” Hắn cúi xuống, nhéo nhéo khuôn mặt của Dịch Phi Yên, “Chậc chậc, so với làn da của nữ nhân còn muốn mềm mại hơn, khuôn mặt cùng thân thể này, thật sự đều là cực phẩm.”
Sao lại biến thành tóc bạc rồi? Dịch Phi Yên vô thức sờ lên mái tóc, để sát vào trước mắt, thế nhưng vẫn không thấy rõ lắm. Độc dược này quả nhiên lợi hại, khi ở trong sơn động đi ra vẫn còn là màu đen, thế mà mới qua một ngày đã bạc trắng cả đầu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...