An Minh Hiên đột nhiên nở nụ cười.
Dịch Phi Yên nhíu mày nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta xấu ngươi còn yêu ta đến chết đi sống lại, nếu như ta xinh đẹp giống ngươi, ngươi sẽ thành cái dạng gì?”
Dịch Phi Yên liếc mắt nhìn hắn, rồi lại tiếp tục cúi người vẽ tranh, nhẹ nhàng nói: “Ai nói ta yêu ngươi.”
An Minh Hiên tuy rằng biết rõ hắn là nói đùa, không ngờ vẫn bị sửng sốt một hồi lâu.
Dịch Phi Yên đề khởi bút, vừa viết vừa nói:
“Hồng trần phi thệ khứ hồng thường
Kiều thủ hoa gian, tế tế trường tương ức.
Túy ngọa hồng hạnh cộng chấp thủ
Vô ngôn chích nhân ý truyện tình.
***********
Chuẩn nghĩ giai kỳ tương tư dẫn
Khước tri đạo thị, tiêu diêu nhất thế túy.
Phồn hoa tẫn khứ phát như tuyết
Y nhân nhất thế nhất hồng trang.”
An Minh Hiên nhìn đến ngẩn người, tỉ mỉ đọc đề từ của Dịch Phi Yên mấy lần, chỉ cảm thấy thật trôi chảy dễ đọc, lại không biết chân ý. Dịch Phi Yên nhìn dáng vẻ của hắn, nhưng chỉ cười cười không nói.
Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên Dịch Phi Yên nói: “Tố Cẩm!”
An Minh Hiên còn chưa kịp có phản ứng, liền có một nữ tử y phục gọn gàng nhanh nhẹn đi tới, thật giống như từ trên trời giáng xuống.
Dịch Phi Yên cầm lấy bức họa, đưa tới trên tay Tố Cẩm: ”Sai người chế thành cây quạt.”
Tố Cẩm cẩn cẩn dực dực tiếp nhận, chỉ khẽ lắc mình một cái liền biến mất.
An Minh Hiên kinh ngạc nói: “Tố Cẩm tỷ tỷ là thần tiên a?”
Dịch Phi Yên khẽ cười nói: “Trong tam sứ giả, Tố Cẩm tối thiện khinh công, Tô Cẩm tối thiện hạ độc, Vân Cẩm tối thiện theo dõi.”
An Minh Hiên có chút suy tư nói: “Tiểu Hồng Hạnh, chúng ta đây đuổi theo tra xét chuyện của Cầu Kiếm sơn trang, có thể mang ba nàng đi cùng được không?”
Dịch Phi Yên mở ra song chưởng, đem hắn ôm vào lòng, êm ái nói: ”Ngươi muốn thế nào liền thế đó, của ta cũng là của ngươi, ba người các nàng ngươi tùy tiện dùng.”
An Minh Hiên có điểm đắc ý, kỳ thực hắn càng muốn chính là Tứ hộ pháp, nhất là Mạn Châu, hắn thật muốn sai khiến nàng một chút.
Dịch Phi Yên nhìn vẻ mặt tiếu ý của hắn, liền hỏi: “Nghĩ tới cái gì mà hài lòng như vậy?”
An Minh Hiên hắng giọng nói: “Cái kia, ta muốn hỏi ngươi, vừa rồi ngươi nói từ của ngươi, là có ý tứ gì?”
Dịch Phi Yên cố nén kích động, gõ đầu hắn: “Lúc rảnh rỗi nên đọc nhiều sách một chút!”
An Minh Hiên muốn phản bác, đọc sách có ích lợi gì, không đọc sách lão tử vẫn làm Vương gia như thường, vẫn có thể ôm mỹ nhân trong lòng, tuy rằng lúc này là gia ta đang ở trong lòng ngươi.
Dịch Phi Yên thấy hắn không nói một lời, đột nhiên có chút không quen, nghi hoặc hỏi: “Lại làm sao thế?”
“Không.”
“Người nào chọc giận ngươi? Ta giết hắn.”
An Minh Hiên nhìn hắn, thần tình Dịch Phi Yên luôn ung dung tự tại như vậy, phảng phất một tia sát ý trong đáy mắt, bất quá chỉ như là bóp chết một con kiến, hắn cũng không phải là người buồn lo vô cớ, thế nhưng hắn cũng sợ, một ngày nào đó, bọn họ nếu không còn như bây giờ, Dịch Phi Yên có phải sẽ không chút do dự mà giết hắn hay không, hắn lại nghĩ tới ngày ấy tại khách điếm, ánh mắt Dịch Phi Yên nhìn hắn cũng là đằng đằng sát khí như vậy.
“Rốt cuộc là làm sao vậy? Tính tình của ngươi hảo quái dị.” Dịch Phi Yên lắc lắc thân thể hắn, đô đô cái miệng, rất là khả ái.
An Minh Hiên nói: “Tiểu Hồng Hạnh, nếu là vì ta, ngươi có thể không cần sát nhân không?”
Thần sắc Dịch Phi Yên khẽ biến, trầm giọng nói: ”Có thể, chỉ cần không có ai muốn lấy tính mệnh ta, ta sẽ không tái sát nhân. Thế nhưng, trên đời này không ai có thể giết ta, cùng với việc không có người muốn giết ta, là hai việc khác nhau. Có một nơi, đó là giang hồ, chỉ cần ta bước vào, liền vĩnh viễn không thể quay đầu lại. Bất luận là vì danh hay là vì lợi, ta vẫn luôn phải là người đứng mũi chịu sào. Hiên, ta trời sinh là người hiếu chiến, ta muốn người trong thiên hạ đều phải cúi đầu thần phục ta.”
An Minh Hiên lại một lần nữa vô cùng kinh ngạc, tiếp đó là khiếp sợ, hắn chưa bao giờ biết, Dịch Phi Yên lại có dã tâm như vậy, hắn vẫn cho rằng, khi thì thâm trầm, khi thì vui đùa, khi thì đanh đá, đây là hắn, thế nhưng xem ra hắn mới chỉ chạm đến một góc của tảng băng này thôi. Mà thôi mà thôi, cho dù Dịch Phi Yên muốn làm hoàng đế, như vậy An Minh Hiên hắn thế nào cũng là hoàng hậu rồi.
Tâm niệm như vậy, mây đen trong lòng An Minh Hiên nhất thời tán đi, có chút lấy lòng cười nói: “Tiểu Hồng Hạnh, ta không đọc sách nữa có được không, ta đều đã bị nó làm cho chán đến tận đỉnh đầu rồi.”
“Ta đây mang ngươi đi ra ngoài một chút, muốn đi biển không?”
An Minh Hiên liên tục xua tay, ngươi đây là muốn lấy mạng của ta sao!
Hắn nói: “Ngươi biết đánh bài không?”
“Đánh bài?”
An Minh Hiên gật đầu: “Hay là chơi cờ cá ngựa đi, gọi cả Mạn Châu tỷ tỷ cùng Tô Cẩm tỷ tỷ.”
Dịch Phi Yên vẫn đang không hiểu ra sao.
An Minh Hiên vô cùng kinh ngạc nói: “Đừng nói cho ta ngươi chưa từng chơi qua. Vậy ngươi lớn như vậy đều chơi đùa cái trò gì?”
Dịch Phi Yên nhẹ nhàng nói: “Sàng thượng du hí. Từ khi mười ba tuổi thì bắt đầu chơi.”
Vẻ mặt của hắn, khiến ngươi vô luận thế nào cũng không cười nổi, hắn không giống như là đang kể lại chuyện cũ, mà như là đang thống hận, hắn hình như rất bất đắc dĩ, lại giống như muốn tố khổ.
An Minh Hiên bỗng nhiên nhớ tới, Ân Ngữ Tình đã từng nói qua, Dịch Phi Yên từ khi mười ba tuổi là đột nhiên thay đổi, dường như đã trở thành một người khác. Khi hắn mười ba tuổi, rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? An Minh Hiên cũng muốn hỏi hắn, thế nhưng chung quy vẫn là không mở miệng.
Dịch Phi Yên đột nhiên nở nụ cười, vẻ lo lắng mới vừa rồi giống như phù dung sớm nở tối tàn: “Ngươi dạy ta chơi thế nào đi, là muốn đánh cược gì sao?”
An Minh Hiên vừa nghe tới liền hăng hái, vội vàng nói: ”Vốn là đánh cược, hôm nay lại sợ ngươi nói ta thô bỉ, ngươi muốn đánh cược gì, ta liền đánh cược đó.”
Mắt Dịch Phi Yên liền sáng rực lên nói: ”Tiểu tam nhi thua liền cởi quần áo, thua vài lần thoát vài lần, sau đó cho ta thị tẩm.”
An Minh Hiên hai mắt trợn trắng, đành cam chịu nói: “Đi nơi nào chơi đây? Muốn gọi Mạn Châu qua đây không?”
Dịch Phi Yên ôm hắn vào lòng: ”Chúng ta đến hậu điện đánh bài, nơi đó rộng rãi. Cái trang viên này, ta không muốn để cho người khác tiến đến.”
Mạn Châu vốn tưởng rằng thiếu chủ vô cùng lo lắng phái người tìm nàng, khẳng định là có đại sự. Ai ngờ vừa bước vào, nhất thời há hốc mồm: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
An Minh Hiên một bả kéo nàng nói: “Đang chờ người đấy! Nhanh lên một chút, bắt đầu đi!”
Mạn Châu nghi hoặc nói: “Thiếu chủ khẩn cấp gọi thuộc hạ đến, là vì đánh bài?”
Dịch Phi Yên trừng mắt nhìn, cười nói: ”Mạn Châu mau tới đây, Hiên chờ đến phát cáu lên rồi kìa.”
Mạn Châu lần thứ hai há hốc mồm, thiếu chủ cư nhiên cũng có thể cười ngây thơ đến như vậy, vô hại như vậy.
Tô Cẩm nhìn bài trên bàn một chút, không hiểu ra sao: “Cái này chơi thế nào nhỉ?”
An Minh Hiên lôi Mạn Châu ngồi xuống, chậm rãi nói: “Mỗi người trước tiên lấy tám lá bài, số bài còn thừa đặt ở giữa bàn. Bốn người thay phiên ra bài, lấy bài, ra bài lấy to đánh bé. Đả mã điếu bài hữu nhà cái, nhàn gia chi phân. Trang vô định chủ, khả thay phiên tọa. Cho nên ba nhàn gia hợp lực công kích nhà cái, sử dưới trang.”
(Cái câu cuối này ta cũng không hiểu a, có ai giúp ta với, lúc đầu ta còn tưởng mấy anh chị này chơi tú tấn a)
Mạn Châu càng nghe càng hồ đồ.
Tô Cẩm gật đầu nói: “Nghe tới rất thú vị, vậy chúng ta thắng thì được cái gì?”
An Minh Hiên: “Thắng được tiền?”
Dịch Phi Yên lắc đầu, nhìn mấy người đó, có chút suy nghĩ rồi nói: “Tô Cẩm thua phạt nàng giặt quần áo cho Mạn Châu, thua bao nhiêu lần thì tẩy bấy nhiêu món. Mạn Châu thua, liền chép sách, thua mấy lần liền sao từng đó bản. Nếu là Hiên thua, liền thoát y phục, thua bao nhiêu lần thì thoát bấy nhiêu món.”
“Không được!” Ba người đồng thanh nói.
Mạn Châu cùng Tô Cẩm liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay phắt đầu sang hai hướng khác nhau.
An Minh Hiên nói: “Tiểu Hồng Hạnh, vậy không công bằng, ở đây còn có nữ tử, ta sao có thể thoát y phục?”
Dịch Phi Yên lại cười nói: “Vậy cho ta thị tẩm, thua bao nhiêu lần thì buổi tối chúng ta vận động từng đó lần.”
An Minh Hiên mặt có chút đỏ lên, Tô Cẩm thì mỉm cười, còn Mạn Châu thì đã đỏ đến tận cổ.
“Vậy nếu là ngươi thua?” An Minh Hiên nói.
“Ta sao có thể thất bại?”
An Minh Hiên phất tay áo, giống như là sắp chuẩn bị đại chiến một phen: “Ngươi đừng hòng mạnh miệng, nếu ngươi bị thua, ngươi buổi tối cũng phải cho ta thị tẩm!”
“Bính!” Dịch Phi Yên bình tĩnh nói.
“Bính!” Tô Cẩm nói.
”Ăn tất.” Dịch Phi Yên cười ra tiếng.
Trong lòng bàn tay An Minh Hiên chảy đầy mồ hôi, hắn không phải chưa từng chơi sao, sao có thể thắng liên tiếp như vậy a?
Mạn Châu phẫn hận nhìn An Minh Hiên, ngươi tuyệt đối cùng ta có thù hận, bây giờ phải sao nhiều sách như vậy a? Bắt ta cầm bút viết chữ, không bằng trực tiếp giết ta. An Minh Hiên ta và ngươi từ nay không đội trời chung!
Mị thái của Tô Cẩm cũng phải thu hồi lại, cẩn thận đánh bài. Y phục của nha đầu Mạn Châu kia đều là bạch sắc a, khẳng định không dễ tẩy, xong xong, bàn tay xinh đẹp của ta!
Tiếu ý trên mặt Dịch Phi Yên càng ngày càng đậm, có chút mờ ám nhìn An Minh Hiên, nhìn xuống đến hạ thân của An Minh Hiên, ôn nhu cười nói: “Tiểu tam nhi, lần thứ năm rồi đó.”
An Minh Hiên tức giận nói: “Ngươi đứng đắn lại cho ta! Ngưỡi thật sự là lần đầu tiên chơi sao?”
Tô Cẩm nói: ”Hiên Vương gia ngươi có lẽ không biết, thiếu chủ chúng ta, vô luận là thứ gì, chỉ cần ở trong tay hắn, đều có thể trở thành sở trường. Hiên Vương gia, ta đối với ngươi cũng không tệ, lần sau chuyện tốt như vậy, ta van ngươi đi tìm người khác đi!”
Mạn Châu lại là vẻ mặt phẫn hận nhìn An Minh Hiên, hận không thể uống máu ăn thịt, nàng chỉ cần vừa nhìn thấy sách, cả người liền khó chịu không hiểu nổi, lần này thiếu chủ muốn nàng chép sách, không bằng nàng tự sát luôn cho xong!
Dịch Phi Yên nói: ”Vậy thì không chơi nữa.”
Mạn Châu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Tô Cẩm tâm tình thư sướng, An Minh Hiên thì vẫn còn đang trong cơn giận dữ: “Chơi! Gia là người có bài phẩm! Thua liền đánh tiếp, khi nào gỡ được mới thôi!”
Chúng ta thua đến không gỡ nổi a! Mạn Châu cùng Tô Cẩm ở trong lòng hò hét. Mạn Châu trước đây đều không vừa mắt với tam sứ giả, cho rằng các nàng bất quá là dùng thủ đoạn dụ dỗ, nhượng thiếu chủ cưng chiều các nàng, sủng các nàng, không có gì thực học. Mà tam sứ giả cũng vẫn cho rằng tứ hộ pháp chỉ là bốn kẻ hữu dũng vô mưu. Có thể khiến các nàng thống nhất với nhau như lúc này, thực sự là khó có được.
Hiện tại hai người đều trừng mắt nhìn An Minh Hiên, giống như đang dùng ánh mắt để thiêu chết hắn.
“Vậy được rồi, ngươi đã muốn chơi, liền đánh tiếp một hồi. Tiểu tam nhi nếu là không muốn chơi, cần phải nói ra a.”
“Ít nói lời vô ích! Khai bài đi!” An Minh Hiên xắn tay áo, căng thẳng nói.
Trông tư thế , hắn là muốn đại chiến một phen, thế nhưng trên thực tế, hắn chỉ là đem năm lần biến thành tám lần. Mạn Châu cùng Tô Cẩm mặt nhăn mày nhíu. Mà Dịch Phi Yên, vẫn là bình tĩnh nhìn ba người này, khi thì gõ gõ lên bàn, khi thì mỉm cười.
An Minh Hiên rốt cục chịu không nổi loại thần tình tự tiếu phi tiếu này của hắn, nổi giận hét lớn một tiếng: “Lão tử không chơi nữa! Con bà ngươi!”
Được cứu rồi, được cứu rồi, cuối cùng cũng kết thúc địa ngục cuộc đời rồi.
Đi nơi nào giặt quần áo, sẽ không làm cho Tố Cẩm cùng Vân Cẩm hai nha đầu kia thấy đây?
Ngày hôm nay thực sự phải vận động trên giường tám lần? Hậu đình ta còn không nứt ra a? Dịch Phi Yên tên sắc ma này, sao có thể bỏ qua cho ta chứ? Hay là làm nũng? Ta cũng không phải Phỉ Thúy, không nên không nên, cái này không được. Đánh thì cũng không lại hắn, chạy cũng không biết trốn đi nơi nào, trên đảo này sương mù nhiều như vậy, chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Tô Cẩm lại một lần nữa cùng Mạn Châu có được tiếng nói chung, hai người cùng lúc nhìn chằm chằm vào An Minh Hiên, thầm cầu cho hắn phúc lớn mạng lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...