Trấn Viễn tiêu cục phải gả nhi tử! Này là đại sự mới nhất ở Dương Châu, lúc đầu người người châu đầu ghé tai sôi nổi nghị luận. Thế nhưng khi mọi người biết, công tử Mạc gia phải gả cho Hiên Vương gia, trong khoảnh khắc mọi âm thanh đều im bặt.
Nhà nào có nữ nhi đều thấy may mắn, bây giờ Hiên Vương gia chỉ thích nam nhân, nhi nữ nhà mình an toàn rồi. Nếu trong nhà có nhi tử, hơn nữa là nhi tử đã trưởng thành thì lại bắt đầu lo lắng, ngay sau đó trang phục hòa thượng đã được lưu hành khắp Dương Châu.
(danh tiếng của anh thật khủng khiếp a)
Đối mặt với những. . . lời đồn nhảm nhí này, An Minh Hiên cho tới bây giờ đều là cười châm biếm, không đáng để ý tới.
Kỳ Hạ tiếp nhận lược trong tay nha hoàn, chậm rãi chải mái tóc dài của An Minh Hiên. Sau đó đem một kiện trường sam đỏ thẫm mặc lên người hắn, ngồi xổm xuống chỉnh lý vạt áo.
”Vất vả cho nàng rồi, Kỳ Hạ.”
Kỳ Hạ ôn nhu cười, làm cho người ta phải yêu thương.
“Hầu hạ phu quân là bổn phận của Kỳ Hạ. Hôm nay phu quân đón dâu, Kỳ Hạ lại càng phải hiền lành hơn một chút, miễn cho ngày sau phu quân chỉ thấy người mới cười, không nghe thấy Kỳ Hạ khóc.”
An Minh Hiên bị thần sắc của Kỳ Hạ chọc cười, một tay kéo lấy nàng, hôn nhẹ lên môi nàng một chút nói:
”Kỳ Hạ ngoan ngoãn như thế, gia thế nào bỏ bê không để ý tới ngươi được?”
Kỳ Hạ cười nói:
“Phu quân, giờ lành đã đến, ngài nên đi nghênh thú tân nương tử đi!”
An Minh Hiên trêu ghẹo nói:
“Nếu không thì để Tần Tùng thay ta đi thôi, ta lưu lại cùng ngươi. Dù sao lúc cưới chín người các ngươi cũng là Tần Tùng đi thay a.”
Kỳ Hạ cười mắng:
“Phu quân ngươi thật hồ đồ. Đón dâu là loại sự tình gì mà có thể để người khác làm thay chứ? Lần trước còn chưa tính, lần này ngươi còn muốn như vậy, Tiểu Kỳ đệ đệ sẽ tức giận.”
An Minh Hiên cười nói:
“Mỗi người đều ngoan ngoãn như ngươi, thì gia thực sự sẽ rất hưng phấn! Ta đi đây.”
Chiêng trống ầm ĩ, pháo nổ vang trời, kiệu hoa đỏ thẫm tiến vào biệt viện của An Minh Hiên. Không khí hân hoan vui sướng, tuy nói là nạp thiếp, thế nhưng lễ vật cùng lễ nghi như thế này, không thua gì nhà giàu khác thú thê.
Bà mối đỡ Mạc Nguyên Kỳ một thân hồng trang tiến đến, khăn voan che mặt đỏ thẫm, giá y trên người thêu uyên ương hoà hợp,trông hắn càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Có người hô to một tiếng: “Giờ lành đã đến!”
“Nhất bái thiên địa!”
An Minh Hiên cùng Mạc Nguyên Kỳ vừa muốn quỳ lễ đột nhiên có một người khách không mời mà đến xông vào, cao giọng ngăn cản nói:
”Chậm đã! Chờ chút nữa tái bái cũng không trễ!”
An Minh Hiên nhìn về phía đó, không khỏi kinh hãi. Mọi người đều là nghi hoặc nhìn người nọ.
Hai nam ba nữ, mỗi người đều là nhân trung long phượng, tướng mạo đường đường.
Hai nam nhân đi đầu, một thân hắc sắc, phong lưu phóng khoáng. Ba nữ tử, mỗi người đều là dung mạo như tiên tử.
Kỳ Hạ nhìn thoáng qua, tiến lên nói:
“Chẳng hay chư vị anh hùng của Minh giáo tới đây, là có chuyện gì? Hôm nay phu quân ta nạp thiếp, các vị nếu như không ngại, lưu lại uống ly rượu mừng thế nào?”
Ân Ngữ Tình nói:
“Hiên Vương gia nạp thiếp, chúng ta sao dám không đến chúc mừng? Lần trước Hiên Vương gia thú thê, Minh giáo chúng ta không đến trình diện, cũng đã là thất lễ rồi. Hôm nay là chúng ta thay mặt thiếu chủ đưa lên một phần hạ lễ. Chúc mừng tân hôn của Hiên Vương gia. Rượu mừng chúng ta tự nhiên là phải xin một chén, cũng không biết Hiên Vương gia có vui vẻ khoản đãi hay không?”
An Minh Hiên lập tức cười châm biếm nói:
”Dịch Phi Yên đâu? Hắn vì sao không tự mình đến?”
Ân Ngữ Tình cười nói:
”Hiên Vương gia, thiếu chủ nhà chúng ta là nhượng chúng ta đến thỉnh người đi một chuyến, hạ lễ hắn chuẩn bị cho ngài, ngài cần phải tự mình đến lấy.”
An Minh Hiên cười nói:
”Chủ nhân nhà ngươi thật thú vị, nào có đạo lý tặng lễ còn muốn người khác phải tự đi lấy?”
Ân Ngữ Tình khôn khéo nói :
”Tâm tư thiếu chủ kẻ làm thuộc hạ như chúng ta cũng không dám suy đoán, cho nên vẫn là thỉnh Hiên Vương gia tự mình đi một chuyến! Sau này lúc nào nạp thiếp cũng đều có thể.”
Mạc Nguyên Kỳ kinh ngạc vén khăn voan lên, sợ hãi nhìn nhóm người này.
An Minh Hiên sờ sờ đầu Tiểu Kỳ, ôn nhu cười nói:
”Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, các tỷ tỷ sẽ chiếu cố ngươi.”
Mạc Nguyên Kỳ lưu luyến kéo tay áo An Minh Hiên, đôi mắt tràn ngập chờ mong:
“Ca, đừng đi, ta sợ lắm.”
An Minh Hiên ôn nhu hôn lên mặt hắn nói:
”Ta rất mau sẽ trở về. Ta phải đi gặp hắn, giải quyết chuyện của ta và hắn cho dứt khoát. Ngươi nếu gọi ca, vậy phải nghe ca ca nói, sau đó ta sẽ chiếu cố ngươi, bảo hộ ngươi, coi như nơi này là nhà của ngươi. Ngoan ngoãn nghe lời biết không?”
Tay áo An Minh Hiên từng chút từng chút một tuột khỏi tay hắn, hắn đang dần dần rời xa mình. Không biết vì sao, Mạc Nguyên Kỳ nghĩ, hắn đi như vậy, sẽ không bao giờ… thuộc về mình nữa, cho nên hắn thút thít khóc thầm.
Cho nên mới dẫn đến bi kịch của tất cả bọn họ thật lâu thật lâu sau này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...