Chỉ thấy một hồng thường nữ tử (nữ tử mặc váy hồng) đứng đầu bước ra khỏi hàng, nàng dùng hồng sa che mặt, một thân hồng thường chói mắt, mái tóc đen như thác chảy dài sau lưng. Nàng khoát khoát tay, ra hiệu bốn nữ tử khác lui ra.
Hồng thường nữ tử hướng về phía tiểu lâu ôm quyền nói:
– Tiểu nữ là hạng người vô danh trong Huỳnh Hoặc, hôm nay phụng mệnh chủ nhân tới đây để mong được cùng với các anh hùng của Minh giáo luận bàn một chút.
Nguyên trang chủ nói:
- Huỳnh Hoặc? Chính là tổ chức sát thủ thần bí mới xuất hiện vài năm nay trên giang hồ?!
Hồng thường nữ tử khẽ cười nói:
– Nguyên trang chủ nói sai rồi, Huỳnh Hoặc chẳng qua chỉ là nơi kinh doanh buôn bán, lấy tiền của người rồi giúp người giải họa mà thôi. Nếu có người ra giá cao mua đầu của Nguyên trang chủ, Huỳnh Hoặc tất nhiên cũng sẽ giúp hắn cầm đến!
– Có ý tứ, võ lâm đại hội năm nay thật là có ý tứ, Minh giáo đối chiến Huỳnh Hoặc, ha ha, các đồ đệ cần phải hảo hảo ghi chép lại a, bản《 Giang hồ ký thực lục 》 năm nay khẳng định sẽ có lợi nhuận cao!
Thường Hân – trang chủ Đồng Thành sơn trang đa mưu túc trí cười nói.
Hồng y nữ tử nói:
– Tiền bối sai rồi, Huỳnh Hoặc hôm nay chỉ là tới để luận bàn, cũng không hề dự định lấy cái gì danh thứ cả, trước mắt cũng không có ý tứ cùng Minh giáo tuyên chiến, nhưng mà nếu như sau này có người ra tiền, Huỳnh Hoặc khẳng định sẽ vì đại gia cống hiến sức lực, cùng Minh giáo quyết chiến!
Đường Lê Bạch đứng đầu tứ đại hộ pháp của Minh giáo cười lạnh nói:
– Khẩu khí của cô nương thật lớn! Chỉ sợ các ngươi có tâm này nhưng không có bổn sự này!
Hồng y nữ tử nói:
– Hộ pháp không nên động khí (tức giận), hôm nay chỉ thuần túy là dùng võ kết bạn.
– Ít nói nhảm! Bắt đầu đi!
Lời nói của Đường Lê Bạch còn chưa dứt, thì đã có một thanh âm cắt ngang nàng.
Thanh âm kia giống như là từ bốn phương tám hướng thổi tới, thế nhưng khi cẩn thận nghe thì mới phát giác âm thanh là từ bên trong cỗ kiệu hồng sắc kia phát ra:
– Đường Lê Bạch, ngươi tạm thời lui ra, Vân Cẩm ngươi đi ứng chiến!
Đường Lê Bạch tuy là có chút tức giận bất bình, thế nhưng cũng phải bước xuống khỏi lôi đài.
Tử y nữ tử kia cười duyên nói:
– Đa tạ thiếu chủ cấp cho Vân Cẩm cơ hội lần này.
Dứt lời tử y nữ tử nhanh chóng phóng lên trên lôi đài, thanh âm lộ ra vẻ sung sướng:
– Vị tỷ tỷ này, Vân Cẩm phải đắc tội rồi. Hôm nay Vân Cẩm muốn đại khai sát giới, ai bảo ngươi mặc y sam (quần áo) hồng sắc chứ, Vân Cẩm xin lỗi ngươi.
Nếu như không biết nàng đúng là một trong tam sứ giả của Minh giáo, có ai lại tin tưởng một tiểu cô nương thiên chân khả ái như vậy cư nhiên là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, cửu tiết tiên (roi chín đoạn, tiên = roi) trong tay nàng tỏa ra khí thế bức người, hồng y nữ tử liên tục lui về phía sau, ứng chiến tỏ ra có chút chật vật.
Ánh mắt mọi người đều bị tử y nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn này hấp dẫn, tiên pháp của nàng nhanh chuẩn độc, biến hoá thất thường, khiến cho đối thủ khó lòng phòng bị, không thể tiếp được.
Thế nhưng màn luận võ đặc sắc như vậy trên lôi đài cũng không có thu hút được ánh mắt của An Minh Hiên, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu kia, thanh âm đó hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Một đạo hàn quang chớp hiện, tiếp theo là một bóng dáng hồng sắc ngã xuống, khuôn mặt của nàng dữ tợn, co quắp lại một chút rồi tắt thở. Thân thể nàng tản ra hàn khí, hồng y trên người bị nghiền nát kinh khủng mang theo vô số vết thương, nhưng lại không hề có một chút huyết nào chảy ra.
Tử y nữ tử thu tiên lại, ủ rũ thất vọng đi xuống lôi đài, phác thông một tiếng, quỳ gối trước cỗ kiệu:
– Thiếu chủ, Vân Cẩm vô năng, không thể trong vòng mười chiêu lấy tính mạng của nàng. Thỉnh thiếu chủ trách phạt!
Người bên trong kiệu không lên tiếng, vươn một cánh tay trắng thuần ra, ngón tay hắn thon dài, giống như đoạn trúc, hắn tựa hồ là cấp cho Vân Cẩm một vật gì đó.
Vân Cẩm hé miệng tiếp nhận khối dược hoàn kia, càu nhàu một tiếng rồi nuốt vào, sắc mặt của nàng có một chút khó coi, nhíu mày nói:
– Tạ ơn thiếu chủ!
Người bên trong kiệu trầm giọng nói:
– Vân Cẩm, ngươi phải nhớ kỹ, nhân từ với địch chính là tự tìm tử lộ, vừa rồi ngươi rõ ràng có thể trong vòng mười lăm chiêu lấy tính mạng của nàng, thế nhưng ngươi lại cố ý đùa giỡn, khoe khoang tiên pháp của ngươi, mới để cho kẻ địch có cơ hội phản kháng.
– Thiếu chủ, thuộc hạ không dám nữa!
Vân Cẩm cố nén nỗi đau vạn nghĩ thực tâm (vạn kiến ăn tâm) nói.
Hắc y nam tử chắp tay nói:
– Thiếu chủ, trận đấu tiếp theo xin để cho thuộc hạ ứng chiến!
– Ừ, Ngữ Tình đến điểm thì dừng!
– Thuộc hạ tuân mệnh!
Hắc y nam tử nói xong liền phi thân lên đài.
Thi thể của hồng y nữ tử kia vừa rồi đã được mang đi.
Một lam y nữ tử chậm rãi bước lên đài, mỉm cười nói:
– Nô gia Văn Thanh ra mắt tả tôn chủ Minh giáo. Lúc nãy tỷ muội của thiếp đối với thiếu chủ quý giáo có chút bất kính, mong rằng tả tôn chủ rộng lượng bỏ qua. Hôm nay, Huỳnh Hoặc ta đối với Minh giáo không hề có ý gì, hoàn toàn là muốn luận bàn một chút, dùng võ kết bạn.
Ân Ngữ Tình khẽ mỉm cười nói:
– Cô nương, xin mời!
A Ly đem tay quơ quơ trước mặt An Minh Hiên nói:
– Nghĩ gì thế?
An Minh Hiên sửng sốt một chút, cười nói:
– Xem luận võ.
– Thôi đi! Cặp mắt háo sắc của ngươi căn bản là không nhìn về phía bên kia.
An Minh Hiên nhìn thoáng qua tình hình thực tế trên đài, hỏi:
– A Ly, ngươi đoán ai sẽ thắng?
A Ly liếc mắt nhìn An Minh Hiên một cái, miễn cưỡng nói:
– Tất nhiên là Ân Ngữ Tình rồi! Hắn thành danh trên giang hồ đã lâu, hắn cùng với đệ đệ Ân Ngữ Thanh hợp thành Song Sát. Ân Ngữ Tình sử dụng đao, Ân Ngữ Thanh sử dụng kiếm, hai người này chỉ dùng đao kiếm, nếu đem một bộ tiên pháp sử đến xuất thần nhập hóa, ngươi nói hắn có thể thắng hay không? ( đọc câu này ta cũng hok hỉu cho lắm =.= )
An Minh Hiên lại nhìn thoáng qua cỗ kiệu kia, quay sang A Ly nói:
– Dịch Phi Yên so với sư phụ ta, người nào sẽ hơn?
A Ly lộ ra vẻ lúng túng, nhìn An Minh Hiên nói:
– Không nên hỏi ta vấn đề cao thâm như thế, ta chỉ là một hái hoa, chuyện trên giang hồ ta không biết! Năm đó Thiên Hương cùng với Thủy Hàn đều nổi danh trên giang hồ, sư phụ ngươi tuy thiên hạ đệ nhất, thế nhưng nghe nói Dịch Phi Yên đã đem《 Diệu Hoa thập tứ 》luyện đến đệ bát trọng, năm đó Dịch Thủy Hàn cũng chỉ luyện đến đệ tứ trọng, cũng đã lợi hại như vậy, ngươi nói Dịch Phi Yên bây giờ có đáng sợ hay không?
– Đáng sợ? Ta ngược lại cảm thấy là hắn rất khả ái.
– Khả ái?!
A Ly mở to mắt, than thở:
– Trên khắp giang hồ, phỏng chừng chỉ có một mình ngươi nói là hắn khả ái! Ta thật ra lại cảm thấy rằng Dịch Phi Yên không phải người, mà là ma quỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...