Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Quá mức phóng túng hậu quả chính là, thời điểm ngày hôm sau Văn Lược tỉnh lại ngồi dậy.

Thân thể mỗi một chỗ đều đau đó là tất nhiên, trong bồn tắm lớn ngoạn ý cũng không phải êm ái gì. Bộ vị nào đó cũng đau dữ dội đó cũng là tất nhiên, bộ vị nào đó của người kia cũng không phải nhuyễn.

Trên giường lại một mảng hỗn độn, có thể tưởng tượng tối qua tình hình chiến đấu kịch liệt ra sao. (ồh hô ~ àh ha ~ =]])

Văn Lược ngồi ở trên giường phát ngốc, hắn nhớ rõ tối hôm qua hai người rõ ràng ở trên giường không tiết tháo hai lần, mặt liền nhịn không được đỏ lên, đống hỗn độn trên giường làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi trực tiếp đem An Trình Điển đang ngủ say đá xuống giường.

An Trình Điển cũng buồn bực, người này như thế nào mỗi lần tỉnh dậy đều phải đá người xuống giường.

Thói quen này thật không tốt, phải sửa!

Người bị đá xuống giường không có chăn đắp, thân thể xích lỏa nhìn một cái liền không sót chỗ nào hiện ra trước mặt Văn Lược, mặt Văn Lược không chỗ nào che bắt đầu đỏ lên, sau đó trong đầu liền hiện ra hết thảy hình ảnh mình chủ động tối qua.

Thật là hối hận muốn chết.

Ngày hôm qua hắn uống lộn thuốc sao? Bất quá những đoạn ký ức ngắn hiện lên trong đầu, bản thân bỗng nhiên cảm thấy, dáng người An Trình Điển.. hình như không tồi nha!

“Cậu nếu tiếp tục dùng ánh mắt đó nhìn tôi! Tôi sẽ khó giữ được mình mà nhào qua chỗ cậu đó!” An Trình Điển nghiêm túc ngồi dưới đất nhìn chằm chằm Văn Lược, “Tuy rằng lý trí nói cho tôi biết, bây giờ nhào qua khẳng định không thích hợp.”

“Thiết!” Văn Lược làm bộ đá qua một cước, sau đó tầm mắt liền dừng ở hai chân An Trình Điển.

Thật đúng là! Văn Lược vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, hôm nay phải đi diễn tập, hắn cũng không có tinh lực để so đo với cái tên tinh lực tràn đầy kia. An Trình Điển cười đứng lên đi theo, nam nhân buổi sáng lại nghĩ đến chuyện này, bất quá hắn cần phải bảo tồn thể lực.


Đợi hai người rửa mặt xong đi ra liền cầm di động của mình, cơ hồ là cùng nhận được điện thoại của người đại diện, lúc này mới phát hiện bây giờ đã hơn mười giờ, hai người đều đã muộn hai mươi mấy phút.

“Anh tại sao không đến đón tôi?” Văn Lược còn đang oán giận nói, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không đúng, hoàn hảo là Vệ Sanh không có tới, nếu tới, hôm nay bị nhìn thấy bộ dáng kia, vậy từ nay về sau hắn tự nguyện tránh bóng, sau đó tìm một chỗ yên lặng tự sát.

Không kịp oán giận, hai người vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài, vừa ra đến cửa An Trình Điển cũng không quên lấy nón đội cho Văn Lược, một đường ra xe chạy đến đài truyền hình. Ở dưới lầu lại nhìn thấy phóng viên tối qua, phải ngồi chồm hổm cả đêm, nhìn đến hai người bọn họ lấy xe, còn cầm máy chụp hình chụp lia lịa. An Trình Điển thật sự nhìn không được, quay kiếng xe xuống cho hắn một cái nụ cười.

Vội vội vàng vàng tới đài truyền hình, đã thấy Liên Mục Thanh cùng vài người chủ trì khác với một số diễn viên của bộ phim đã muốn an bài xong. Thấy bọn họ đến, vừa lúc mọi người đang nghỉ ngơi một chút.

Bạch Đồng bồi Liên Mục Thanh cùng đến đây đang ngồi ở dưới lẳng lặng nhìn Liên Mục Thanh trên đài, thấy An Trình Điển cùng Văn Lược đã đến, chậm rì rì đứng lên ôm An Trình Điển một cái.

“Đen không ít nha! Cát ăn cũng không ít luôn ha!” Bạch Đồng cười vỗ vỗ vai An Trình Điển, sau đó bắt tay Văn Lược.

“Đối với anh mỗi ngày quay phim cũng giống như dưỡng trắng thân thể quá nhỉ?” An Trình Điển đụng bả vai Bạch Đồng, cười cười, sau đó xoay người hướng mọi người ở chỗ này cúi đầu.

“Xin lỗi mọi người, có việc trì hoãn, đã tới chậm! Hôm nay kết thúc công việc tôi mời ăn cơm!”

Văn Lược ăn nói không tốt, đứng ở một bên cũng cúi đầu theo. Siêu sao người ta đã nói như vậy, mọi người cũng không có ý kiến gì, Liên Mục Thanh hắc nghiêm mặt bước tới tháo nón An Trình Điển, mắt liền chú ý tới nón của Văn Lược, cười một cái phiêu mắt nhìn An Trình Điển.

Văn Lược thực sợ hắn sẽ nói cái gì đó, trong lòng trống rỗng không dám nhìn thẳng đối phương.

“Không phải nói trở về liền cùng ăn cơm sao? Kết quả hôm nay mới nhìn thấy người!” Liên Mục Thanh thật không phải hoàn toàn không có chừng mực, đem mũ đội lại lên đầu An Trình Điển.


An Trình Điển không biết xấu hổ nói hiện giờ mình đang ở nhà với Văn Lược, bất quá Liên Mục Thanh tin tức linh thông nhanh như vậy không đạo lý nào lại không biết hắn ở đâu. Cũng may Liên Mục Thanh cùng Văn Lược chưa quen thân, cho nên Liên Mục Thanh ngại có Văn Lược ở đây cũng không cùng An Trình Điển nháo, huống chi Bạch Đồng còn ở một bên nhìn. (Nói chung cùng là 1 lũ đội vợ ~)

Vài người thừa dịp nghỉ ngơi trao đổi vấn đề kịch bản, Văn Lược cảm thấy có vài chỗ không thích hợp đã cùng bàn với Vệ Sanh hôm qua, hiện tại muốn điều chỉnh một chút.

Thật sự là mỹ sắc hỏng việc nha! Văn Lược hắc nghiêm mặt phiêu mắt nhìn người kia, chỉ có thể hết sức cùng nhân viên trao đổi.

Thời điểm Văn Lược cùng đạo diễn trao đổi, An Trình Điển cùng Bạch Đồng nói chuyện phiếm, tiết mục này đối với An Trình Điển hoàn toàn không có gì gọi là áp lực, kỳ thật hắn không cần diễn tập, bất quá Văn Lược là lần đầu tiên như thế nào hắn cũng muốn tới hỗ trợ.

Văn Lược cùng vài người chủ trì đứng một bên Văn Lược nghe đạo diễn giảng giải, dù sao người chủ trì cũng phải lo lắng đến phân cảnh của khách mời, Văn Lược cùng đạo diễn trao đổi cũng không cảm thấy có cái gì khó khăn, theo kịch bản diễn, hắn kỳ thật cũng có thể diễn theo. Chính là hắn không biết loại chương trình này, kịch bản chỉ là một vấn đề, không phải là hiện trường kết quả cuối cùng.

Tổ tiết mục đồng thời còn thỉnh hai vị đại già, cũng không có sự đối xử đặc biệt nào, huống chi Văn Lược còn là lần đầu tiên tham gia, mặc dù là vì tuyên truyền cho bộ phim mà đến, bất quá nói thế nào cũng là cơ hội kiếm tiền cho tổ tiết mục, cho nên đạo diễn trên cơ bản cảm thấy Văn Lược có chỗ nào không tốt, đều dựa theo ý tứ của hắn sửa lại, cho tới cùng Văn Lược cảm thấy ngượng ngùng, hắn giống như đem thật nhiều trò chơi tốt lược bỏ.

Thật vất vả trao đổi xong, chuẩn bị bắt đầu sắp xếp, Vệ Sanh vốn có việc nhưng bị la hét kêu tới đã đến, vừa thấy Văn Lược cũng đã đứng ở trên đài, hắc nghiêm mặt trừng hắn, Văn Lược ngượng ngùng không dám nói lời nào.

An Trình Điển một bên nhận mệnh thu vài ánh mắt hình nhát đao của Vệ Sanh, đợi cho đến khi Tiểu Càng chạy tới, Văn Lược đã bị trúng mấy đao.

Ai! Mỹ sắc hỏng việc nha!

Thời điểm bắt đầu luyện tập Văn Lược liền cảm thấy đau đầu, hắn nhó rõ trước kia chỉ có hai người chủ trì như thế nào bây giờ lại tăng gấp đôi. Nguyên bản công ty tính toán chương trình lần này phải làm cho vài phối hợp diễn mặt mày rạng rỡ, cho nên an bài vài người cùng bọn họ tham gia, cứ như vậy sân khấu nguyên bản không quá lớn liền chật chội người. Văn Lược thiệt tình cảm thấy đông quá nha, mình và An Trình Điển đều phải đứng ở cùng một chỗ.

Hơn nữa hắn xem rất ít loại chương trình này, tên của người chủ trì hắn cũng không nhớ, bị người thét lên hắn còn có chút phân không rõ phương hướng, muốn làm rõ không biết thanh âm đến từ nơi nào.


“Siêu sao của chúng ta còn thực ngại ngùng nha!” Một nữ chủ trì nói.

“Bất quá nghe nói đây chính là lần đầu tiên hắn tham gia chương trình tạp kỹ!” Đây là nam chủ trì nói.

“Nghe nói hắn cũng là một hảo nam nhân!” Câu này Văn Lược nghe rất rõ ràng, là Liên Mục Thanh nói, bất quá hắn cảm thấy thời điểm Liên Mục Thanh nói lời này là đang chế nhạo hắn.

“Người này là ai vậy nha?” Tất cả người chủ trì cùng kêu lên.

Sau đó Văn Lược bỗng nhiên cảm giác có một chút trống trải, nghiêng đầu vừa thấy, đám kia cư nhiên lại lui về sau vài bước, hắn chỉ còn một mình đứng ngây ngốc tại chỗ hướng khán phòng xua tay. Nguyên bản chính là cho hắn chào hỏi tốt là được rồi, hắn còn cầm microphone thiếu chút nữa nói lời đã chuẩn bị, cũng may là chưa có nói, nếu không sẽ còn thảm hại hơn.

Người phía sau cười chắc điên rồi.

Không nghĩ tới ngay từ đầu đã bị trêu cợt, bất quá Văn Lược còn cố gắng nghĩ thông, thời điểm diễn tập đã bị chỉnh một lần, hắn cũng không tin đến thời điểm quay thật bọn họ lại dùng cách này chỉnh hắn lần nữa.

Bất quá muốn trừng mắt nhìn An Trình Điển, người này không phải sẽ nói đến giúp mình sao? An Trình Điển lại đứng ở phía sau cúi đầu cười, cười như vậy xem như còn không đáng khinh, Văn Lược một hơi tức giận càng thêm lợi hại.

Sau đó cùng phía dưới chào hỏi, trình tự một bộ dạng tiêu sái, Văn Lược quả nhiên sai lầm chồng chất, xem ra diễn tập vẫn là cần thiết, mọi người cười thành một đoàn.

Văn Lược ngốc nghếch lần đầu tham gia chương trình tạp kỹ toàn bộ đều bộc lộ ra hết, Liên Mục Thanh cười đến đau sốc hông, người khác đều vui vẻ, Văn Lược cảm thấy thực nhàm chán, chán đến chết cũng cam chịu, hắn dù sao cũng làm trò cười cho người ta, vậy thì bỏ cuộc, sau đó liền công nhiên ở trên đài đi vào cõi thần tiên rất hư không.

Thời điểm nói đến bộ phim.

Bọn họ đem một đoạn phim ra mắt trước đem chiếu lên, trong đó có một đoạn giường chiếu, mặt Văn Lược lập tức liền đỏ.

“Hai người các cậu là ai chủ động?” Liên Mục Thanh hỏi nhất định là vấn đề trong phim của hai người.

Văn Lược sửng sốt một chút, sau đó thành thành thật thật trả lời, “Hắn chủ động trước!”


An Trình Điển sửng sốt theo, “Rõ ràng là cậu chủ động trước mà!”

Văn Lược trừng mắt, “Không phải cậu ở trong thang máy..”

Nói được một nửa liền vội vàng phanh lại, Văn Lược hoãn thần, hắn nói cái gì vậy nha?

Oa! Mọi người ở chỗ này đều kinh ngạc, Liên Mục Thanh vội vàng hỏi: “Ở trong thang máy làm sao?”

Văn Lược lúc này mới ý thức người ta hỏi vấn đề hai người cùng một chỗ ở trong phim, không phải vấn đề hai người cùng một chỗ ở ngoài đời thực.. Vệ Sanh ở dưới thở dài, gà nhà mình thật sự rất ngốc không hề có tế bào giải trí.

An Trình Điển cười tiến đến gần hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi thật cao hứng cậu ngay trước mặt mọi người thừa nhận quan hệ của chúng ta!” (Em cũng thật cao hứng a =]])

Sau đó quay lại nhìn Liên Mục Thanh, cười lớn tiếng nói: “Trong phim là hắn chủ động, ở ngoài thì tôi chủ động cùng hắn chào hỏi, Văn Lược người này không giỏi ăn nói, tôi ở trong thang máy cùng hắn chào hỏi, hắn cư nhiên còn để ý.”

Nói như vậy nửa điểm chuyển vấn đề đều không có, nhưng Văn Lược một thân đều ra mồ hôi, cũng không dám thất thần nữa. Sau đó tới thời gian ăn cơm trưa, đồ ăn của đài truyền hình chuẩn bị cũng thật tốt.

Văn Lược sáng đã không ăn, suốt mấy tiếng diễn tập kỳ thật cũng rất đói bụng, lúc ăn cơm An Trình Điển ngồi bên cạnh hắn, Văn Lược không để ý đến y, nói sẽ giúp hắn, kết quả một chút tác dụng cũng không có.

Bởi vì tối hôm qua vận động quá sức, hiện tại đi lại có chút khó khăn, vừa nãy trò chơi kia thiếu chút nữa ngã xuống.

“Thân thể không thoải mái?” An Trình Điển đem đồ ăn đến đưa cho Văn Lược, toàn là món hắn thích.

Văn Lược tuy rằng không muốn để ý đến An Trình Điển, bất quá đưa đồ ăn tới hắn vẫn ngoan ngoãn hưởng thụ, nhưng không muốn nói lời nào. Dù sao cũng là người này đầu sỏ gây ra mọi chuyện.

Hết chương 58


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui