Quân Thành Thu uống với Đông Đản ba vò, uống với Mộc Thuần Sinh một chén.
Hắn lặng người, nghe dư vị hoa lê dấy lên trong cổ họng đắng chát.
Là dư vị của chia li.
Nhớ năm đó Quân Thành Thu năm nghìn tuổi, là một thiếu niên hồ nháo ngỗ nghịch.
Quân Triết Minh không chịu nổi, gửi hắn đến Mai Phong sơn, đích thân trao vào tay bằng hữu cố niên là Tần Tư Bác tu tập vài chục năm.
Quân Thành Thu nhớ lại lúc đó còn giận biết bao.
Ở nhà có mẫu thân che chở, yêu thương hết mực.
Suốt ngày rong ruổi chơi đùa cùng chúng tiên nữ kiều diễm dịu dàng.
Bỗng nhiên bị gửi tới một nơi đầy rẫy quy củ.
Tần sư thúc thì quanh năm nóng nảy, hở một chút là bị giáo huấn.
Quân Thành Thu trong lòng ít nhiều sinh ra cảm giác chống đối.
Cho nên lần đó, lần đầu tiên gặp Tần Tư Uyên, hắn chưa bao giờ nghĩ sau này bọn hắn cùng một con cá vàng ở Bắc Miên có thể kết giao bằng hữu tri kỉ như vậy.
Tần Tư Bác nửa thân trên để trần.
Một tấm lưng cường tráng bóng loáng mồ hôi, trong tay cầm một cái roi bạc, yên lặng đứng quan sát.
Sắc mặt nghiêm trọng, chốc chốc lại quát một tiếng:
"Mạnh mẽ lên! Ngươi có phải nam nhân Hổ tộc không vậy?!"
"Vươn một cái móng vuốt khó như vậy sao?! Ngươi như vậy làm sao trở thành chiến thần?!"
Trước mặt Tần Tư Bác là một địa võng hiểm trở, cơ quan ở khắp mọi nơi, xảy chân một cái cũng có thể mất mạng.
Mà ở trong trận địa đó, có một thân ảnh dẻo dai đang tập trận ở bên trong, chính là hổ tử Tần Tư Uyên.
Tần Tư Uyên bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, hoàn toàn không còn tỉnh táo, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước.
Bị trúng rất nhiều phi tiêu từ trong cơ quan bắn ra nhưng đều phải cắn răng chịu đựng.
Mục tiêu hôm nay của y là thoát ra ngoài địa võng này.
Nếu cố chạy thêm vài bước, cố gắng chịu đựng, thì đường thẳng này cũng có thể đưa y ra ngoài.
Bất quá Tần Tư Uyên không ngờ tới, chính tại lúc y sắp chạy tới hoàn sinh môn kia thì lại rơi trúng một cái bẫy, tụt xuống một cái hố sâu bảy thước.
Tần Tư Bác đứng phía ngoài nhìn vô cùng tức giận, cũng không thèm kéo y lên, phẩy tay áo bỏ đi.
Tần Tư Uyên sõng soài nằm dưới cái hố kia hổn hển thở không ra hơi.
Toàn thân vết thương chi chít đều đang rỉ máu.
Y ngước mắt nhìn lên khoảng trời vừa đúng bằng miệng hố, trong đầu mông lung.
Sau đó vì quá kiệt quệ nên liền lịm đi.
Thẳng đến khi minh nguyệt đã sáng rõ trên bầu trời, Tần Tư Uyên mới lại bị một cơn đau nhói làm tỉnh.
Y nặng nhọc mở mắt, thấy một bóng dáng mờ mờ đang ngồi xổm bên cạnh y.
Vừa ngồi vừa ngúng nguẩy cái mông, nhìn phi thường đáng ghét.
Tần Tư Uyên trong lòng khịt mũi khinh thường nghĩ.
Bất quá ngoài mặt y vẫn lạnh tanh, không hề biểu lộ gì.
Tần Tư Uyên từ nhỏ đã là người biết che dấu dã tâm.
Sau này vẫn vậy, là loại người đôi môi thì ấm trái tim thì lạnh.
Quân Thành Thu vừa mới đến Mai Phong sơn, do quá buồn bực nên định đi tản bộ xung quanh một chút, ai ngờ lại bắt gặp một hổ tử bị sập bẫy, lặng ngắt nằm trong hố.
Quân Thành Thu lúc đầu hơi cả kinh, vì hổ trên Mai Phong sơn này đều là thần, cai quản núi này, sao có thể có bộ dạng chật vật như vậy được? Quân Thành Thu không nghĩ ngợi, nhảy xuống hố kiểm tra xem con hổ kia còn sống hay đã chết.
Hừm, may mắn là vẫn còn hơi thở.
Lại nương theo ánh trăng nhìn một lượt, phát hiện toàn thân hổ tử này đều là vết thương chi chít đang rỉ máu, thoạt nhìn bị thương khá nặng.
Quân Thành Thu nhíu mày ngồi xổm xuống cạnh hổ tử, lần sờ trên lớp lông hắc bạch phân minh của Tần Tư Uyên, kiểm tra mấy cái phi tiêu bắn trúng y kia.
Sau đó Quân Thành Thu lại phát hiện, những vết thương này không nghiêm trọng lắm, thậm chí rất nông, rút tiêu ra để nó tự lành là được.
Nghĩ liền làm, Quân Thành Thu vừa ngúng nguẩy cái mông vừa nhổ hết đám tiêu kia ra.
Toàn bộ quá trình đều không biết Tân Tư Uyên đã tỉnh lại theo dõi hắn từ lâu.
Còn Tần Tư Uyên tuy rằng rất đau nhưng lại không phản kháng vì y biết tiểu tử kia đang giúp mình.
Y chỉ nằm im lặng, như thể vẫn còn đang bất tỉnh.
Nhắm mắt lại lần nữa, bởi vì thân đau nên tâm cũng mệt mỏi, đầu óc hoàn toàn không có toan tính.
Quân Thành Thu vô công rồi nghề, nhổ hết đám phi tiêu kia đi rồi lại bắt đầu ngứa tay ngứa chân.
Hắn nghĩ, lông bạch hổ này nghe nói rất hiếm, đi khắp cả hồng hoang chỉ sợ không có cơ hội thứ hai như lúc này.
Vậy nên Quân Thành Thu len lén chọn một nhúm lông không dính máu, giật ra.
Tần Tư Uyên đang trầm trầm ngủ, trừng mắt, giơ móng vuốt tát Quân tiểu nhân một cái nghiêng trời lệch đất.
Quân Thành Thu một tay bưng má, giãy nảy khóc rống lên: "Con mẹ nó hổ tử nhà ngươi thật là đồ bạch nhãn lang! Ta rõ ràng hảo tâm giúp ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân! Vừa rồi may mắn móng vuốt của ngươi chỉ sượt qua, không thì ngươi làm sao đền lại ta khuôn mặt này! Hả?!"
Quân Thành Thu trên má phải vương vài tơ máu, thoạt nhìn hơi xót nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, qua vài ngày liền khỏi, không để lại sẹo.
Tần Tư Uyên xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, ở trong cái hố chật chội chen chúc với Quân Thành Thu không chịu nổi liền thu về nhân hình, mím môi mím lợi nói: "Ngươi còn dám nói mấy lời này, dám nhổ lông của lão tử, người có phải không muốn sống nữa hay không?!"
Tần Tư Uyên lúc ấy thu về nhân hình ngoại quan cũng không khác bây giờ là bao.
Một mảnh ngoại bào tím phong tình, một búi tóc kiêu ngạo, một khóe môi mỏng lúc nào cũng hơi nhếch lên.
Bất quá lúc ấy khuôn mặt y non trẻ hơn rất nhiều, bộ dáng cũng chật vật hơn.
Quân Thành Thu ôm một bên má có điểm đau, há hốc mồm nhìn thiếu niên ngang hàng đứng trước mặt mình, có chút ấp úng hỏi: "Ngươi..là ai?"
Tần Tư Uyên lạnh nhạt liếc hắn một cái, ngạo kiều nói: "Ta chính là Tần Tư Uyên."
Năm đó có thể coi thời điểm bọn hắn gặp nhau là rất thích hợp.
Đều là những thiếu niên ngang bướng cuồng dã, đang muốn liều mạng thoát ra khỏi sự quản thúc của trưởng bối.
Cho nên nói chuyện vài câu đã lập tức hiểu rõ đối phương.
Tần Tư Uyên nghĩ, hóa ra cũng là một tiểu tử bất cần đời, bị đưa đến đây để dạy dỗ.
Còn Quân Thành Thu lại nghĩ, hóa ra tiểu hổ ở Mai Phong Sơn không uy uy lẫm lẫm như ta vẫn thường nghĩ, cũng là một thiếu niên bị quản thúc, có chút chật vật.
Quân Thành Thu nói với Tần Tư Uyên: "Đằng nào đêm nay ngươi cũng không về được, ta cũng không muốn quay lại đó, chi bằng chúng ta cùng đi một chuyến?"
Tần Tư Uyên nửa tin nửa ngờ, nhíu mày hỏi: "Đi đâu?"
Quân Thành Thu nháy mắt với y, cười đến là lưu manh: "Đi giải khuây chút?"
Thỏa thuận không đến ba câu Quân Thành Thu đã lừa được Tần Tư Uyên cùng đi với mình.
Nhưng năm đó Quân Thành Thu nói đi giải khuây cũng không phải đi đến chỗ nào không nên đến, chỉ đơn thuần là đi dạo một chút mà thôi.
Sau đó nửa nén hương, Quân Thành Thu cưỡi trên lưng bạch hổ, nhắm hướng gió mặn mà phi nước đại, cuối cùng dừng lại bên một vùng nước rộng lớn.
Gió mặn thổi từ hướng bắc, vân vũ từng gợn từng gợn mỏng trải dài trên nền trời thâm u.
Minh nguyệt tròn vành vạnh đậu trên mặt nước, nhìn xa tít tắp cũng không thấy bờ.
Ban đầu Quân Thành Thu còn nghĩ là ra tới biển rồi, nào ngờ lại nhìn thấy một đám hoa Thủy Tịch lập lòe sáng trong nước.
Mấy bông hoa màu lam nhạt chìm trong mặt nước nông gần bờ mềm mại uốn lượn, tán quang màu ngọc bích.
Nhìn xa giống như là mặt nước phát sáng.
Mà mấy bông hoa này, chỉ mọc ở hồ nước ngọt có linh khí phì nhiêu.
Quân Thành Thu lại nhớ ở căn nhà đá của mẫu thân trên dốc Hủ Thảo cũng có một cái hồ, trong nước thả rất nhiều Thủy Tịch hoa.
Mùa hè mẫu thân vẫn dẫn hắn tới đó tránh nóng.
Ban đêm ngồi trong đình, xung quanh mặt nước sáng lên ánh sáng huyền phù này, thực sự là đẹp tới nao lòng.
Tần Tư Uyên nằm trên bờ liếp láp vết thương, ánh trăng bạc phủ lên người y lấp lánh.
Quân Thành Thu đi tới, nằm phịch xuống bên cạnh y, bàn tay lùa vào trong cát.
Tần Tư Uyên là kiểu người khi đã quen thân hơn thì cũng không thích làm vẻ mặt ngạo kiều nữa.
Y nằm ngửa ra, cọ cọ lưng xuống cát.
Nhìn thân mình hơn một trăm kí của y ở bên cạnh lắc qua lắc lại, Quân Thành Thu có chút buồn cười, nghiêng người cầm một nắm cát, thả lên bụng y.
Tần Tư Uyên vẻ mặt không thể hiểu nổi nhìn hắn, khẽ mắng: "Ngươi có bệnh à?"
Quân Thành Thu chống tay ngồi dậy, rung vai cười.
Minh nguyệt vẫn treo ngang mặt nước, gió mặn vẫn thổi từ phương bắc.
Tần Tư Uyên lăn qua một bên, không muốn cùng Quân Thành Thu giao tiếp thêm, một mình liếm vết thương.
Quân Thành Thu bị cự tuyệt, buồn chán chạy ra mép nước, thò tay xuống toan hái một nhánh Thủy Tịch.
Bất quá vừa chạm tay xuống mặt nước xanh ngọc liền bị đau đến rụt tay lại.
Hắn sửng sốt ngồi lùi lại, giơ bàn tay vừa rồi lên xem, thấy một giọt nước ở trên mu bàn tay hắn xèo xèo hai tiếng liền bốc hơi sạch.
Quân Thành Thu không tin lắm, to gan thả tay xuống nước lần nữa, còn cố ý làm thật chậm rãi.
Quả nhiên khi tay hắn vừa chạm xuống mặt nước, đã lại có một giọt nước từ xa phóng tới trúng trên mu bàn tay hắn.
Quân Thành Thu ôm mu bàn tay xuýt xoa.
Ánh mắt thích thú nhìn ra khoảng không huyền sắc trước mặt.
Hắn rút ra Càn Đình búa mới nhận ở lễ rửa binh khí, phi cước bay lên, bổ một cái xuống mặt nước không gợn sóng.
Tần Tư Uyên đang lười biếng nằm bên bờ cũng bị làm cho kinh ngạc mà ngẩng đầu lên tròn mắt nhìn.
Y nhìn Càn Đình búa trong tay Quân Thành Thu, không giấu nổi sửng sốt hỏi: "Ngươi.
.
đang làm cái gì?"
Quân Thành Thu nghe thấy tiếng Tần Tư Uyên nhưng chưa vội trả lời, tung gót hài lướt đi như bay trên mặt nước.
Dùng Càn Đình búa vẽ một văn chú trên chỗ nước phía xa.
Quả nhiên chưa đến một cái chớp mắt sau nước ngầm bên dưới bắt đầu sủi bọt.
Mấy bông Thủy Tịch cũng mạnh mẽ đung đưa.
Quân Thành Thu tay nắm chặt búa, chuẩn bị bổ một cái mười phần nội lực.
Bất quá hắn chưa kịp giơ búa lên đã bị một cái đạp nước đánh văng về bờ.
Quân Thành Thu cả kinh vô cùng, bởi vì vừa rồi, thứ hất tung hắn lên giống như là.
.
một cái đuôi cá? Một cái đuôi cá lớn như vậy? Thủy quái sao?
Tần Tư Uyên cũng chứng kiến cả, nhưng trời sinh loài hổ kị nước.
Y chỉ dám đứng phía xa cách mép nước nhìn.
Quân Thành Thu văng trúng chỗ y, quay sang kích động nói: "Tần Tư Uyên, dưới hồ nhất định có gì đó!"
Tần Tư Uyên nghiêng đầu khó hiểu: "Sao có thể, ta lớn lên ở vùng này, chưa từng nghe qua quanh đây có thủy linh yêu quái."
Quân Thành Thu nắm vai y lắc lắc: "Đương nhiên rồi! Y đâu có phải là yêu! Y là.
." Quân Thành Thu chưa kịp nói hết câu đã thấy ảnh nguyệt huyền ảo uốn lượn trước mắt.
Mấy bông hoa Thủy Tịch dưới mặt nước nhất tề sáng lên mạnh mẽ.
Ở giữa mặt hồ có chỗ nổi lên bọt nước, sau đó từ trong dòng thủy lưu kia bước lên một thân ảnh.
Hắc bào dài rộng, thêm một luồng hỏa khí cuộn dọc lưng áo.
Ngoại quan nhìn qua tuyệt đối khốc, tuyệt đối soái.
Tần Tư Uyên và Quân Thành Thu còn sửng sốt mấy mấy giây.
Cho đến khi hắn nhìn đến khuôn mặt vuông đơ cứng của Đông Đản.
Đông Đản trời sinh khuôn mặt không biết biểu lộ cảm xúc, nhìn qua đơ cứng vô cùng chứ đừng nói nhìn đần muốn chết.
Quân Thành Thu khổ nhịn cười, nhìn khốc tiểu ca từ dưới nước bước lên.
Hắn dừng lại bên mép nước, lạnh lùng nhìn Quân Thành Thu và Tần Tư Uyên, rành mạch nói: "Tịch Thủy này không thể đưa lên cạn, cũng không thể tùy tiện sờ.
Không muốn chết thì đừng có dây vào." Nói xong quay lưng, toan rẽ nước lặn xuống lần nữa.
Quân Thành Thu bản tính bát nháo trời sinh, đương nhiên không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhảy hai ba bước túm lấy vạt áo Đông Đản, cùng lao xuống hồ.
Tần Tư Uyên tròn mắt đứng trên bờ, chỉ nghe Đông Đản thảm thiết rống lên mấy tiếng: "Ngươi làm gì vậy?!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...