Bất Quá Tư Quân FULL


Quân Thành Thu ngồi trên ghế gỗ trong trù phòng, đũa kẹp một miếng cá lớn, bỏ vào miệng.

Con mẹ nó hảo mĩ thực! Muốn tan chảy!
Trên bàn bày ba món, một món canh hai món mặn.

Tuy rằng nhìn qua có chút đơn sơ nhưng so ra mùi vị thật không thể coi thường.

Quân Thành Thu bụng no tâm trạng cũng theo đó cải thiện không ít, trong miệng chậm rãi ngâm nga hưởng thụ mĩ vị.

Cả đời sống tới mấy vạn năm, hôm nay mới được ăn qua cơm của đại thần nấu!
Ly Quang mặt đơ đứng bên bếp dụi dụi thanh củi.

Lại quay sang lấy mấy củ gừng kê lên thớt, bắt đầu cắt thái chuyên nghiệp.

Quân Thành Thu bên mép mọc da non, ngứa ngáy nói: "Thượng thần, vãn bối cảm thấy ngài thật có tố chất ăn cơm mềm a!" Lại gắp một miếng rau xanh mướt bỏ vào miệng.

(Ăn cơm mềm: chỉ nam nhân chỉ ở nhà làm nội trợ để vợ ra ngoài làm việc.)
Nói xong Quân Thành Thu vẫn chưa biết ngượng, tiếp tục ngấu nghiến ăn.

Ly Quang trong tay cầm con dao ba lớn, phập phập thái xuống, mặt không gợn sóng: "Quân Thành Thu."
Quân Thành Thu đột nhiên phát giác bản thân vừa nói gì.

Hai chân mềm nhũn, trái tim run rẩy.

Miếng cá vừa mới bỏ vào miệng cũng không làm sao nuốt trôi.

Không xong rồi, càng lúc lá gan càng bé, càng lúc càng không có tiền đồ.

Ly Quang là chiến thần.

Nói y ăn cơm mềm, y không phanh thây ngươi y không họ Ly!
Quân Thành Thu trong lòng chắc mẩm, nơm nớp ân một tiếng, trong miệng cũng chẳng còn mùi vị gì, đắng chát nuốt xuống.

Đúng là họa từ miệng mà ra.

Bất quá Ly Quang dường như có họ Ly hay không y cũng không bận tâm, từ trong bếp bưng ra một bát canh gừng băm nóng hổi đặt lên bàn.

Gừng vàng óng ánh, lá hành xanh mướt.

- Đêm đã muộn rồi, không nên ăn nhiều thịt, uống một bát này đi, chống hàn.

Quân Thành Thu đưa tay véo đùi một cái, trong lòng thầm cảm thán.

Quả nhiên, không đau, rõ ràng là mơ.

Thỉnh nguyện Phật tổ cho ta mơ giấc mộng này thêm một lát.

Bởi vì trong hiện thực lúc này không biết đã bị phanh thây hay chưa?
Ly Quang trong tay vẫn còn cầm dao ba lớn, mặt không gợn sóng trầm giọng hỏi: "Ngươi véo cái gì?"
Quân Thành Thu giật nảy mình, a một tiếng.

Tầm mắt theo cánh tay dừng lại ở ma trảo của hắn cách một lớp tạp dề đang cấu đùi Ly Quang.

Hắn vội vã thu tay về, khóe miệng co quắp gượng cười: "Hôm nay..

Trăng cùng đèn đều không tỏ."
Ly Quang tay vẫn phăm phăm dao ba lớn, ngẩng đầu lên nhìn trời rồi lại nhìn hắn: "Đâu có, hôm nay là mười lăm trăng rất sáng."
Quân Thành Thu ha hả cười: "Đúng đúng..

Trăng tỏ nhưng đèn mờ là thật, là thật."

Vừa dứt lời ngọn đèn dầu trên bàn mạnh mẽ nảy lên một cái thị uy.

Ly Quang nhìn hắn chằm chằm, thần tình lạnh nhạt.

Đoạn y quay người vào bếp.

Còn bỏ lại một câu lời ít ý nhiều: "Qua đây."
Quân Thành Thu căng thẳng, vén vạt áo thái giám bước vào.

Bất quá vừa bước vào đến bàn bếp đã phóng đến một ánh dao sáng loáng trước mặt.

Quân Thành Thu cảm tưởng như vỡ mật, mặt mày tái xanh, mồ hôi tuôn ướt đẫm lưng áo.
"Thượng thần?.

.

." Ngài đây là lấy hù dọa chúng sinh làm vui sao? Tiểu bối không phục!
Ly Quang: "Cà rốt thái sợi, hành băm nhỏ."
Quân Thành Thu sóng não không bắt kịp, lại ngơ ngác a lên một tiếng.

Không thấy Ly Quang trả lời lại nhìn ánh dao sáng loáng trước cổ.

Hắn ngậm ngùi nhịn xuống cảm xúc muốn biểu tình trong lòng, cầm lấy con dao từ tay y.

Bắt đầu theo chỉ điểm của y, cắt sợi cà rốt, băm nhỏ hành.

Giờ Sửu đến gần.

Quân Thành Thu đứng cả ngày dài ở Dưỡng Tâm điện, hai chân tê rần nhức mỏi, ngáp ngắn ngáp dài.

Nay cả người vừa bẩn vừa mệt vẫn phải đứng hầu Ly Quang, trong lòng ít nhiều nảy sinh cảm giác đình công.

Ly Quang chuẩn bị xong nguyên liệu cho sáng mai mới lau hai tay vào tạp dề, buông lỏng cho hắn: "Được rồi, hôm nay vất vả Quân thượng tiên rồi." Ý cười trên môi nhàn nhạt.

Quân Thành Thu thở phào một hơi, chắp tay tạ ơn: "Nào có nào có, là vinh hạnh của tiểu bối." Xong chỉ như sợ bị y giữ lại, hai chân lập tức như bôi mỡ chạy đi mất.

Ly Quang nhìn thân ảnh thon dài kia lao ra khỏi cửa, hai mắt sóng sánh tiếu ý.

Y cầm khăn bố trắng tinh trên bàn qua loa lau tay xong cũng liền bước ra khỏi cửa.

Đêm, Quân Thành Thu mộng mị trầm luân không yên.

Cảm giác bên tai quấn quýt một tiếng thở dài không dứt.

Trong lòng đã như mơ hồ cảm nhận được sắp có biến.

Quả nhiên hắn vừa đặt lưng nằm chưa bao lâu bên ngoài đã hồ nháo một mảnh ran trời.

Hồ Thuận vừa buộc thắt lưng vừa hoảng loạn hô: "Quân Thành Thu! Dậy! Mau mau! Dậy! Mau! " Cũng không kịp nhìn hắn có rời giường hay chưa đã lảo đảo chạy đi trước.

Quân Thành Thu không nhanh không chậm khoác vào ngoại bào, xỏ chân vào giày mới bình tĩnh đẩy cửa bước ra.

Tà dương vẫn còn chưa lên.

Nền trời tối đen như mực.

Bất quá phía xa xa nơi nội cung uy tráng đang hừng hực một sắc đỏ bàng hoàng.

Quân Thành Thu bước chân sững lại, thần tình hiếm thấy sững sờ chấn kinh.


Bên tai dày đặc tiếng hô loạn.

Tiếng gào thét như tiếng xé vải.

Bước chân dồn dập.

Vạn vạn thân ảnh lướt qua trước mắt hắn.

Quân Thành Thu bị va đập đến loạng choạng.

Lúc này mới hơi hoàn hồn bắt lấy vai một tiểu thái giám gặng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu thái giám kia mặt mũi lấm lem, tay vẫn còn xách thùng gỗ mếu máo nói: "Hỏa hoạn! Dưỡng Tâm điện! Dưỡng Tâm điện.

.

Cháy rồi!"
Quân Thành Thu cũng đã mơ hồ đoán ra ở hướng đó đến tám chín phần là Dưỡng Tâm điện nhưng không ngờ tới lại là sự thật.

Dưỡng Tâm điện là nơi nào? Có thể nói cháy liền cháy một cách dễ dàng như vậy sao?
Mưu sát hoàng đế?
Quân Thành Thu lắc đầu cười lạnh.

Kẻ kia thật không may.

Bởi vì từ mấy ngày nay, người ở trong Dưỡng Tâm điện đã không còn là Vĩnh Khang nữa rồi.

Chính là Diên Tương Phi.

Liên quan đến Diên Tương Phi, Quân Thành Thu không nghĩ nhiều cũng tức tốc chạy đến hiện trường.

Ngọn lửa bốc cao hơn mười thước, cả Dưỡng Tâm điện hoàn toàn chìm trong biển lửa.

Sắc đỏ mênh mang, hơi nóng tỏa ra làm vẹo vọ nhân ảnh.

Mấy vạn cung nữ thái giám trong Trường Nhạc cung đang ra sức cứu hỏa, một đám người mặt cắt không còn giọt máu loạn thất bát tao thành một đoàn.

Lần này Diên Tương Phi chết chắc.

Quân Thành Thu thở dài.

Y chết như vậy cũng nào đến nỗi oán khí tích tụ nặng đến không cao nhân nào có thể hóa giải.

Hay phải trách lòng dạ y hẹp hòi, không cam lòng chết sớm như vậy?
Quân Thành Thu không cho rằng là như vậy, loại người như Diên Tương Phi cho dù tu thêm bốn mươi chín kiếp nữa cũng không thể tu thành lệ quỷ mộng.

Chắc chắn có ẩn tình.

Xa xa vọng lại tiếng hét khàn đặc, tuyệt vọng đến thê lương.

Quân Thành Thu bị tiếng gào thét kia thu hút, nâng mắt nhìn.
Vĩnh Khang, là Vĩnh Khang.

Y hôm nay không đeo đai lưng minh ngọc, không khoác ngoại bào minh hoàng, trung y trắng toát phần phật lay động trong gió đêm.

Y đứng trước cửa Dưỡng Tâm điện.

Ngọn lửa nghi ngút.


Bóng lưng y như bị ngọn lửa nuốt trọn, cô độc thê lương.

Giọng y lúc này rõ ràng vang vọng: "Ngoài đình mẫu đơn nở khắp, trẫm hẹn quân một buổi thưởng hoa.

Quân như thế này là từ chối trẫm sao?" Quân thế này là ra sức cự tuyệt trẫm sao?
Người bên trong tro cốt đã hóa bụi.

Đương nhiên không cách nào trả lời y.

Dưỡng Tâm điện vẫn rực lửa, nhật nguyệt vẫn luân hồi.

Diên Tương Phi vẫn chọn không hồi đáp y.

Dưỡng Tâm điện cháy không phải chuyện nhỏ.

Không những không nhỏ mà còn là chuyện lớn, lớn đến kinh thiên động địa.

Suốt một đêm này nội cung như vừa trải qua một trận đại họa, tất cả đều bị xáo trộn.

Tảng sáng, minh nhật dần ló dạng nơi điện Linh Tiêu.

Nhật quang chiếu nghiêng, soi bóng y đổ dài trên nền tro bụi lạnh lẽo.

Mấy vạn cung nữ thị tì quỳ la liệt trên đất, ai nấy mặt mũi cũng lấm lem bụi than.

Trung y trắng toát của Vĩnh Khang cũng bị một tầng muội than nhiễm đen, tựa như một bức thủy mặc còn dang dở, nhẹ nhàng lay động.

Bóng lưng y vẫn sừng sững.

Bảy mươi hai viên quan nội vụ quỳ phía sau không ai dám nhúc nhích một li.

Tàn tích của Dưỡng Tâm điện ngổn ngang trước mắt.

Vĩnh Khang đứng lặng hồi lâu mới nâng gót bước qua bậc cửa đã cháy rụi.

Y quen thuộc bước đến bên long sàng.

Bốn chân sàng vẫn còn, chưa cháy hết.

Chăn nệm như gấm thì đã cháy sạch.

Phía trên lác đác một toán bụi trắng như cốt tản mát.

Bên đầu giường rơi một chiếc trâm ngọc tinh xảo.

Là hàng tốt nên không bị lửa thiêu rụi.

Vẫn còn lưu giữ hương vị của chủ nhân.

Vĩnh Khang cất chiếc trâm vào ngực lại vốc một ít tro cốt trên giường đưa lên trước luồng nhật quang xuyên xuống nơi y đứng.

Y buông lỏng tay, những hạt bụi kia lập tức theo kẽ ngón tay y rơi xuống, lãng lãng bay trong không trung.

Vĩnh Khang đứng nhìn hồi lâu.

Mãi sau y mới quay người bước ra cửa.

Sắc mặt vô tình, thần tình lạnh lẽo.

Y nhìn lướt qua một lượt cảnh vật trước mắt, sau mới nhàn nhạt buông một câu: "Tìm kẻ phóng hỏa, lăng trì xử tử, chu di cửu tộc, một mạng cũng không được bỏ qua.

Phàm là thân thích, giết chết không tha.

Không tìm được mang đầu đến gặp ta."
Xong, bước chân không lưu tình dứt khoát đi thẳng.

Đến đây mặt đất lại xoay chuyển, tiếng sấm ầm ầm nổ bên tai.

Quân Thành Thu thầm kêu hỏng.


Lẽ nào mấy búa kia của hắn thực sự đập vỡ mộng ảnh rồi?
Cũng không có thời gian để ân hận, Quân Thành Thu lại rơi vào một luồng không gian vô định.

Đến khi thanh tỉnh đã không biết xuyên đến nơi nào.

Hắn phủi phủi ngoại bào, bóng lưng day dứt của Vĩnh Khang vẫn đang ám ảnh chưa nguôi.

Hiện tại vẫn còn đang vô cùng nhạy cảm.

Chỉ cầu người qua đường không đả kích thêm.

Xung quanh vắng lặng đến yên ả, một mặt hồ xanh biếc hơi gợn sóng.

Quân Thành Thu chợt giác ngộ, bản thân vẫn là thái giám.

Nhưng lần này là thái giám thân cận của Vĩnh Khang.

Vĩnh Khang ngồi trên một chiếc ghế dựa lưng dài, sắc mặt hơi xanh xao nhưng cơ thể da thịt vẫn còn không tồi.

Phỏng chừng lúc này bệnh cũng chưa nặng lắm.

Y nhắm mắt dưỡng thần, phía sau là Diên Tương Phi, tay xách hòm thuốc túc trực bên cạnh.

"Quân thượng tiên khỏe không?"
Quân Thành Thu cả kinh, líu lưỡi nhìn Ly Quang.

Hắn thấp giọng thì thầm: "Thượng thần, ngài.  .  ngài sao lại cũng ở đây?" Hơn nữa bộ y phục này là thế nào?!
Ly Quang vui thú mỉm cười, giải đáp nỗi lòng hắn: "Lần trước cảm thấy sắm vai vào nhân vật trong mộng được gặp Quân thượng tiên quá ít.

Cho nên lần này không hóa thân nữa."
Quân Thành Thu: .  ..

Chuyện này cũng có thể sao? Thượng thần, ngài thật con mẹ nó ngầu quá.

Ly Quang bạc bào phiêu diêu tủm tỉm cười: "Quân thượng tiên quá khen."
Quân Thành Thu: Ta đâu có nói thành lời? !  Lẽ nào là..

Ly Quang: "Đúng vậy, là Đọc tâm thuật.

Thuật chú đặc hữu của thượng thần."
Quân Thành Thu: Hanh ! 
"Vậy, cái này, không ai thấy ngài sao?"
Ly Quang tự nhiên như ở nhà, lấy một quả vải trên bàn của Vĩnh Khang bóc ăn.

Tao nhã ăn xong mới chậm rãi trả lời: "Ta thích thì sẽ cho nhìn.

Không thích thì cũng không ai thấy được."
Quân Thành Thu cực lực kiểm tra Đọc tâm thuật của Ly Quang, dùng não phóng truyền tin: Tiểu bối được mở mang tầm mắt rồi.

Ly Quang cười nhạt: "Vậy sao? Ngươi vốn dĩ đã có hai mí, còn muốn mở tới mấy mí mắt?"
Quân Thành Thu trong khoảnh khắc quên mất thứ gọi là Đọc tâm thuật, ở trong lòng chửi ầm lên.

Thao! Thượng thần ngài tai có vấn đề sao? Tiểu bối nói tầm mắt! Mở mang tầm mắt!
Ly Quang hơi nhướng mi, đọc nhập lòng mấy lời này.

***
Lâu lắm không gặp mọi người, vẫn thấy lượt đọc tăng đều đều.

Trong lòng cảm kích vô cùng.

Thời gian này rất bận, thường phải học tới khuya cho nên sẽ update chậm hơn.

Nhưng tuyệt đối sẽ không drop bộ này.

Thời gian qua cảm ơn mọi người đã yêu quý Quân thượng tiên và Ly Quang đại gia.

Sau này chúng ta sẽ còn cùng nhau tiếp tục! Cảm ơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui