Quân Thành Thu cảm nhận lãnh lẽo lan đến từng ngón tay.
Hắn mơ hồ vén mí mắt lên.
Trước mắt tối đen, giơ tay không rõ năm ngón.
Đầu óc choáng váng cực điểm, vạt áo còn vương hương rượu chưa tan hết.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa bóp mi tâm, trầm trầm nghĩ ngợi.
Một kiếp kia quả thực là tâm sầu.
Một lần này qua loa mộng lại còn thấy thực mệt mỏi.
Hạ Huyền Chương, Hạ Huyền Chương y vậy mà cuối cùng lại chết trước cả ta.
Bên tai truyền đến một tiếng gió lùa khe khẽ, Quân Thành Thu biếng nhác lật mí mắt lên lần nữa.
Bất quá lần này vừa mở mắt đã bị ánh sáng chói lọi chiếu đến đau mắt.
Mặt đất dưới thân hắn nằm bỗng vặn vẹo xoay chuyển.
Quân Thành Thu nhíu mày che mắt.
Đợi khi hắn mở mắt ra lần nữa, vạn vật đã thiên biến vạn hóa.
Quân Thành Thu phủi phủi vạt ngoại bào trắng tinh, nhíu mày đưa tay che cái nắng gay gắt trên đỉnh đầu.
Hoa lê trắng tuyết đang nở rộ, cánh hoa phiêu phiêu bay trong gió.
Ngay cả vạt áo trắng viền tím phong tình của Quân Thành Thu cũng không nhịn được tung bay.
Trong đình đã bày một bàn cờ, thế cờ dang dở.
Không gian tĩnh mịch.
Quân Thành Thu đứng ngây người, căng đầu nghĩ xem nơi này là nơi nào, hắn vì cái gì lại xuất hiện ở đây.
Rõ ràng lúc trước khi mộng còn đang ở Tứ Vân uống đến bất diệc nhạc hồ.
Trong nháy mắt tỉnh lại đã lạc tới nơi nào rồi?
Bỗng từ xa truyền đến tiếng bước chân đều đặn khe khẽ, Quân Thành Thu nín thở, vung tay dùng tiên khí hộ thân che phủ.
Xong lại cảm thấy không ổn.
Tiên khí bắn ra mạnh như thế, là ai cũng phát hiện vị trí của hắn.
Không thèm nghĩ ngợi thêm phiền muộn, Quân Thành Thu hồi hộp chờ xem người tới là ai.
Một đôi ủng đen thêu chỉ bạc thấp thoáng dưới vạt áo lay động theo bước chân y.
Một vạt ngoại bào ánh bạc phi ngân.
Trung y trắng như tuyết ẩn hiện.
Một mái tóc đen buông thả tùy ý...!
Quân Thành Thu cảm thấy đôi mắt này không xong rồi.
Ly Quang! Hắn thế mà lại đụng độ Ly Quang!
Nói vậy, nơi này không lẽ là Thập Tam Vân? Không đúng, ở Thập Tam Vân hắn sẽ không cách nào thi triển linh lực.
Hử? Vậy là nơi nào? Nơi nào có thể xuất hiện Ly Quang?
Ly Quang đi vào trong đình, chậm rãi ngồi xuống.
Y vung tay gạt bỏ thế cờ đang dang dở kia, xếp lại một bàn cờ mới.
Quân Thành Thu bị y dọa sợ, đứng như trời trồng.
Ly Quang mi mắt cũng không thèm nâng lên, âm lượng vừa đủ nói: "Quân thượng tiên không cần mất công che dấu.
Nơi này đều đã được bố trí."
Quân Thành Thu âm thầm rơi hắc tuyến, tay chân lúng túng không biết có nên thu tiên khí hay không.
Giữa lúc hắn đang phân vân thì tiên khí bụp một tiếng đã tự động tan mất.
Quân Thành Thu trơ mắt nhìn người trong đình.
Cảm giác giống như bị bóc trần vậy, chỉ muốn lập tức đưa tay che hạ thể...!
Hắn cực lực nhịn lại cái tay thô lỗ, hắng hắng giọng chuẩn bị tới bái kiến Ly thượng thần.
Ly Quang đang tự đánh cờ, mảy may cũng không động tĩnh.
Vậy mà tiên khí hộ thân của Quân Thành Thu vẫn bị y đánh tan trong khoảnh khắc.
Quân Thành Thu cảm thấy khâm phục vô cùng, hai tay chắp thành quyền, hít một hơi dài: "Tiểu bối Quân Thành Thu, thỉnh an thượng thần."
Ly Quang hai ngón tay kẹp quân cờ bằng ngọc hơi dừng lại giữa không trung.
Ánh mắt cuối cùng cũng chịu nâng lên: "Không cần đa lễ.
Ngươi cứ tự nhiên."
Quân Thành Thu giật mình, cảnh giác đi vào đình ngồi xuống đối diện y.
Ly đại thần đột nhiên tỏ ra dễ mến thân thiện, đây là ý gì? Hắn vẻ mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt, không dám lên tiếng chê bai nước cờ không ra làm sao của đại thần.
"Quân thượng tiên."
Quân Thành Thu chột dạ, vụng trộm lau mồ hôi trên trán cung kính trả lời: "Đại thần quá lời.." Không để hắn nói hết câu, Ly Quang đã ngắt lời: "Này là mộng cảnh Diên Tương Phi."
Quân Thành Thu trong lòng trầm ngâm.
.
.
Cái gì mộng cảnh Diên Tương Phi?
Mộng cảnh Diên Tương Phi?
Mộng cảnh Diên Tương Phi!
Quân Thành Thu nhảy dựng, không thể tin nổi mà nhìn xung quanh.
Mộng cảnh Diên Tương Phi là thứ nổi danh ở lục giới vô cùng.
Ngày thường không ai nhắc tới nhưng cứ hễ có người động đến là chuyện kể không bao giờ hết.
Năm xưa lúc Quân Thành Thu mới thoái ẩn thường nhàn nhã đi dạo Tống Lăng trận cũng nghe qua không ít chuyện bát quái về cái mộng cảnh này.
Đại khái mộng cảnh này là do một âm hồn khi chết không siêu thoát.
Chấp niệm quá sâu nặng, biến thành một tiểu mộng.
Tự ôm những kí ức đẹp đẽ nhất bên trong, không cách nào siêu độ âm hồn này.
Dần dần tiểu mộng này càng lúc lệ khí càng nặng, bành trướng thành một mộng cảnh vô biên.
Thường lợi dụng người không may rơi vào mộng sẽ giày vò hút linh khí, tu bổ thêm mộng.
Nghe nói âm hồn kia tên là Diên Tương Phi, đã chết từ thời đại khai quốc.
Giấc mộng này cũng cổ vô cùng.
Đến nay đã bành trướng tới mức nào không ai có thể dám chắc.
Quân Thành Thu nhìn sang đại thần.
Ly Quang vẫn ung dung thản nhiên ngồi chơi cờ, không có nửa điểm lo lắng.
Hắn đắn đo một lát rồi mới hỏi: "Nói vậy, nơi này hẳn là tiền mộng? "
Tiền mộng sẽ chỉ cho ngươi biết sắp tới nhập mộng ngươi là ai, thân phận thế nào.
Nói là vậy nhưng thực ra là đang dần bị nhập vào nhân vật trong mộng.
Vì mộng cảnh của Diên Tương Phi chỉ gồm những kí ức đặc hữu của y nên trong mộng có rất ít người.
Nhiều khi nhập vào chính là y.
Còn lại cũng là những người bên cạnh y.
Quân cờ đen trong tay Ly Quang cạch một tiếng rơi xuống bàn cờ.
Y thu tay, đổi một quân cờ trắng, ngẫm nghĩ rồi lại đặt xuống bàn.
"Quân thượng tiên nếu có nhã hứng, cùng ta đối một ván cờ?"
Ly Quang cười nhạt, mân mê quân cờ bằng ngọc trong tay.
Quân Thành Thu mím môi, tùy ý đặt một quân cờ đen xuống cạnh quân cờ trắng của y.
"Thứ lỗi tiểu bối nhiều lời, đại thần ngài làm sao lại lạc vào mộng này?"
Ly Quang đang nghiền ngẫm thế cờ, đầu cũng không ngẩng lên nói bâng quơ: "Đôi khi rảnh rỗi cũng dạo vào chơi."
Quân Thành Thu xem thường liếc nhìn thế cờ dở tệ của thượng thần, lòng thầm bĩu môi.
Quả nhiên là đại thần, nơi dạo chơi cũng rất khác biệt, rất độc đáo, rất đặc sắc, rất khác người!
Chỉ có hắn thì hay rồi.
Vốn đang yên đang lành lại bị cuốn vào đây, không biết khi nào mới có thể thoát ra?
Mộng này muốn thoát ra nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ.
Cũng không thể so đo linh lực ai mạnh ai yếu.
Mộng này của Diên Tương Phi chấp niệm quá sâu nặng khiến y không thể siêu thoát.
Mấy vạn năm nay y ở trong mộng này đặt một câu hỏi.
Ai có câu trả lời khiến y hài lòng lập tức sẽ được thả ra, bằng không chịu ở lại trong mộng cho đến khi tu vi bị hút cạn.
Ly Quang đột nhiên chân mày hơi giãn ra, bàn tay kẹp quân cờ cũng thả lỏng hơn, nhẹ nhàng đặt xuống một vị trí trên bàn cờ.
Quân Thành Thu thừa thế hỏi tiếp: "Thượng thần, vậy là ngài cũng đã giải được câu đố của Diên Tương Phi?"
Ly Quang nét mặt bình thản ung dung, chậm rãi nhắc nhở: "Đến lượt Quân thượng tiên."
Quân Thành Thu tùy tiện bốc một quân cờ đặt vào giữa vòng vây của bạch quân.
Ly thượng thần tâm trạng hả hê thư sướng, không nhanh không chậm nhấc quân cờ đen kia ra khỏi bàn cờ, khóe môi còn hơi giương lên: "Ai nói ta giải được câu đố của Diên Tương Phi?"
Quân Thành Thu càng nghe càng không thông: "Vậy những lần trước ngài làm thế nào thoát ra?"
Ly Quang ngón trỏ đặt hờ trên môi, nét mặt trầm tư.
Quân Thành Thu cũng không dám động đậy, nín thở chờ y.
"Ta cùng hắn đánh một trận." Ly Quang hạ một quân cờ trắng vây quanh một tiểu hắc cờ.
Quân Thành Thu trố mắt: "Sao có thể?" Trên đời này chưa từng thấy qua ai dùng vũ lực có thể thoát ra khỏi mộng này.
Ly Quang thích thú mỉm cười, nhấc quân cờ đen bất hạnh kia ra khỏi bàn cờ, trong lòng thư thái vô cùng.
Quân Thành Thu thu liễm, chỉnh lại nét mặt nghiêm túc.
Chưa thấy qua ai không có nghĩa là không có ai làm được.
Hơn nữa phải nhìn kĩ xem vị trước mặt này là ai.
Ly Quang nghiêng đầu ngắm nghía thế cờ.
Bạch quân đã tràn một chân sang biên giới, trong lòng cao hứng kể nhiều thêm vài chuyện: "Lần đầu tiên ta ghé vào hắn cũng cương quyết không cho ta thoát ra.
Muốn ta trả lời bằng được.
Bất quá so ra vài ba chiêu kiếm, ta chọc thủng biên mộng của hắn.
Khiến hắn loạn xạ mất mấy ngày vá mộng.
Từ ấy không thấy hắn ngăn cấm ta ra vào nữa."
Quân Thành Thu: . ..
Thật đúng là thượng thần, tấm gương của toàn lục giới noi theo!
Quân Thành Thu: "Vậy ngài đối với mộng này hẳn là có phần quen thuộc?"
Ly Quang mím môi, chân mày dần nhíu lại.
Quân Thành Thu tinh ý nhận ra thế cờ của y đang lâm vào bế tắc, vội vã đặt một quân cờ vào giữa vòng vây của bạch quân.
Quả nhiên nét mặt y chậm rãi giãn ra, giọng nói không nhanh không chậm: "Không quen, mỗi lần ta ra khỏi bên trong lại biến hóa."
Quân Thành Thu à một tiếng, tiếp tục ngắm nghía tiền mộng cảnh quan.
Tứ phía đều là sương khói mơ hồ.
Chỉ có một cây lê cùng cái đình này là rõ ràng hiện diện.
Mặt đất vừa rồi còn là bùn đất chân thực, hiện tại cũng đã là lưu quang kì ảo.
Xem ra là sắp nhập mộng.
Ly Quang thu tay, cất bàn cờ vào tay áo càn khôn, đứng dậy duỗi người vươn vai một cái thật dài.
Mặt lạnh như tiền đứng nhìn ra bên ngoài.
Trường bào bạc sắc tung bay.
Thực sự là Phong! Tình! Vạn! Chủng!
Quân Thành Thu cũng đứng dậy, hiếu kì đứng sau lưng y.
Bất chợt từ phía xa nổi lên một luồng khói tím.
Ẩn hiện trong đó một thân ảnh đang bước ra.
Quân Thành Thu nín thở, trừng mắt chờ xem là thứ gì.
Diên Tương Phi một thân bạch y.
Đuôi mắt hiền từ, khóe môi khẽ mỉm cười không nhanh không chậm đi lại đây.
Gót giày thêu hoa bỉ ngạn đỏ rực.
Mỗi bước đi đều sinh huyết sắc hoa.
Chính là 'cước bộ sinh hoa' trong truyền thuyết.
Quân Thành Thu thầm trầm trồ tán dương.
Bất quá vừa nhìn trong lòng lại không nhịn được trùng xuống.
Vì bóng dáng này, thân ảnh phiêu diêu tiêu điều này, rất gợi hắn nhớ tới Hạ Huyền Chương.
Đợi khi thân ảnh y đã rõ ràng trong tầm mắt Quân Thành Thu mới hơi nhập tâm lại, vốn định tiến lên chào hỏi lại đã nghe y nói trước: "Vãn bối hân hạnh tái kiến thượng thần." Xong lại nhìn sang Quân Thành Thu, chắp tay cười nói: "Cung đón tiên quân.
Này hẳn là lần đầu gặp, xin hỏi cao danh quý tính?"
Ly Quang vẫn làm mặt lạnh, đại ý là để hắn tự mình tiếp chuyện Diên Tương Phi.
Quân Thành Thu thấy y như vậy liền ha hả cười nói: "Không dám không dám, ta họ Quân, minh tự Thành Thu.
Đúng là lần đầu gặp mặt, vinh hạnh."
Kỳ thực, hắn trong lòng thầm bĩu môi.
Mộng của ngươi làm gì có ai muốn vào lần hai, đương nhiên là lần đầu gặp gỡ.
Diên Tương Phi cười đến dịu dàng, giọng nói ôn nhu vô cùng: "Được, thời gian không còn sớm, mời hai vị theo ta nhập mộng."
Quá thẳng thắn! Diên Tương Phi ngươi được lắm! Bản tiên thích ngươi.
Mời người ta vào chỗ chết mà cũng có thể sảng khoái ôn nhu như vậy!
Ly Quang không nói không rằng, quen thuộc như ở nhà mà lướt qua Diên Tương Phi, đi thẳng vào luồng khói tím kia liền mất dạng.
Quân Thành Thu có chút không theo kịp, trơ mắt nhìn y vừa biến mất.
Diên Tương Phi cũng nhìn theo bóng lưng Ly Quang, sắc mặt không được hoanh nghênh cho lắm.
Bất quá Quân Thành Thu vừa nhìn sang, y liền dịu dàng cười, tay giơ lên làm động tác mời: "Quân thượng tiên, mời."
Quân Thành nuốt xuống một ngụm nước miếng, vỗ vỗ hai má mới quả quyết xông vào luồng khói tím kia.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, đầu đau như búa bổ Quân Thành Thu đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Hỏng rồi! Vừa rồi không hỏi họ Diên lý lịch của ta trong mộng!
Bất quá không kịp nghĩ lâu, hắn hai mắt hoa lên, đầu óc xoay vòng.
Chẳng mấy chốc đã lịm đi.
Lúc hai chân vừa chạm đất, thần trí mơ hồ cuối cùng cũng trở lại.
Quân Thành Thu hai mắt không hoa nữa, cúi đầu nhìn vạt áo của mình.
Nhưng là vừa nhìn, trong lòng lại không nhịn được chửi ầm lên một trận.
Diên Tương Phi ngươi con mẹ nó phân cho ta vai thái giám?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...