Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giản Tang Du đi theo Cố Trầm ngồi vào ghế phụ với vẻ mặt buồn bã, từ lúc lên xe cô đã không nhìn Cố Trầm lấy một cái, nhưng trong lòng không ngừng lẩm bẩm, vừa rồi nhìn thấy cô ăn vụng khoai tây chiên sao? Nhưng sao anh lại không có phản ứng gì chứ?
Lại còn phá lệ giúp cô lau khóe miệng?
Lúc này siêu thị đông nghịt người, chủ yếu là cô dì chú bác sống gần đó, nhưng cuối tuần cũng có rất nhiều bạn trẻ đến đây.
Cố Trầm đẩy xe đi trước, Giản Tang Du hơi lơ đãng kể từ khi bước vào siêu thị, cô không đáp lại cho đến khi anh gọi cô liên tục ba lần.
“Muốn mua đồ gì?” Cố Trầm đưa tay về phía Giản Tang Du: “Không phải bảo mẫu đưa cho em danh sách những thứ cần mua rồi sao? Đưa cho tôi.”
Giản Tang Du ồ một tiếng đưa danh sách trong túi cho Cố Trầm, Không có nhiều thứ để mua, về cơ bản là gừng, hẹ, tỏi và gia vị.
Giản Tang Du và Cố Trầm tự mua thêm những thứ mình muốn ăn, những thứ khác trong nhà đều có, đều do Cố Thanh Khê đưa khi bà ấy rời đi vào buổi sáng.
Cố Trầm nhận lấy danh sách đi phía trước, Giản Tang Du chậm rì rì đi theo phía sau, khi đi ngang qua khu bán đồ ăn nhanh, mắt cô không dời khỏi tủ, vừa đi vừa nhìn về hướng này, bộ dáng chẳng khác gì đứa trẻ lên ba.
Nhìn đứa trẻ ba tuổi làm nũng được ba mua đồ ăn vặt cho, trong mắt Giản Tang Du tràn đầy hâm mộ, chuyển tầm nhìn về phía thân hình cao lớn uy mãnh phía trước, nhưng lại không có dũng khí học theo đứa bé kia làm nũng với ba Cố đang đi phía trước, cô lo lắng rằng Cố Trầm sẽ thưởng cho cô một trận dậy dỗ coi như an ủi.
Cố Trầm một lòng chọn lựa đồ ăn, không hề phát hiện phía sau mình Giản Tang Du đang hậm hực, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô thì thấy cô rất an tĩnh giống như bình hoa đứng ở bên cạnh nhìn mình.
Cô không có ý tứ tiến lên giúp anh, Cố Trầm cũng không nhờ cô giúp đỡ, anh nghĩ chỉ là mua chút gừng hành tỏi, tùy tiện lấy mấy thứ nhìn thuận mắt là được.
“Sau khi lấy xong thì đi qua bên kia xếp hàng để cân!” Giản Tang Du thấy Cố Trầm ném toàn bộ đồ vừa nhặt vào trong xe đẩy nên mở miệng nhắc nhở một câu.
“Ừm.” Cố Trầm đáp một câu, Sau khi chọn hết những thứ muốn mua, anh liếc nhìn hàng dài phía trước, quay sang giải thích với Giản Tang Du: “Em đứng ở chỗ này chờ tôi, đừng chạy linh tinh.”
“Biết rồi.” Giản Tang Du trả lời rất nhanh gọn và dứt khoát, giống như một đứa bé ngoan ngoãn híp mắt cười rất ôn nhu.
Cố Trầm cảm thấy nụ cười của cô có gì đó không ổn, đúng như dự đoán, cô vẫn đứng đó khi anh đi về phía sau, nhưng đến phiên anh được cân, vừa quay đầu lại Giản Tang Du đã không thấy bóng dáng đâu nữa, nơi vừa rồi cô đứng đã không còn bóng dáng đâu nữa?
Cho nên, Giản Tang Du bây giờ đã học cách nói một đằng làm một nẻo rồi sao?
Cố Trầm không đi tìm Giản Tang Du, cân xong đồ liền trực tiếp đẩy xe đi ra quầy thu ngân thanh toán, không ngoài dự đoán, khi sắp thanh toán xong, Giản Tang Du hấp tấp xuất hiện, ôm một đống đồ ném vào trong xe đẩy.
“Tôi đi mua chút đồ ăn mà sao anh không đợi tôi?” Giản Tang Du bĩu môi oán giận một câu, lúc nói chuyện còn cong eo dùng tay sắp xếp đồ trong giỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...