Bất Phụ Tương Tư


Bầu trời trước cung môn mênh mông tựa biển, thân ảnh nhỏ bé của nàng như thân nấm dại, trận trận mây đen giăng kín bầu trời, mưa to đột ngột mang theo cái lạnh căm căm của mùa đông ào tới, toàn thân nàng ướt sũng.
Quân Dao liên tục lặp đi lặp lại câu nói đó, liên tục dập đầu trong nhiều giờ dưới trận mưa to, dù cho Vương công công bên cạnh ngự tiền bao lần đội mưa khuyên nhủ nàng cũng nhất quyết không gặp được hoàng thượng sẽ không đứng dậy.
Nhiều giờ sau.
Hơi nàng đã cạn, cái lạnh ngấm dần qua từng thớ thịt đi vào xương cốt, Quân Dao vẫn quỳ trước cung môn, hạt mưa nặng nề rơi trên gương mặt tái xanh nhợt nhạt, lăn từng giọt từng giọt xuống cằm, dưới cơn mưa người ta không nhìn ra được đâu là lệ đổ đâu là mưa tuôn, chỉ thấy thần sắc nàng quá đỗi thê lương.
Nỗi khổ này khiến người ta khó tránh lòng oán hận, nhưng một nữ nhân nhỏ bé đến cả tự bảo vệ mình nàng cũng không đủ sức thì có thể thay đổi được gì, chỉ biết dùng tất thảy những thứ bản thân có được kể cả cái mạng này để tìm chút hy vọng cứu lấy cha mình.
" Xin Hoàng Thượng khai ân, thần thiếp Bạch Quân Dao, trưởng nữ Bạch gia..."
Quân Dao vẫn không ngừng lặp lại câu nói ấy bằng âm giọng yếu ớt đứt quãng của mình, trán nàng liên tục dập mạnh trên mặt đường sần sùi khiến trầy xước nặng nề đến tươm máu, vậy mà cảm giác đau đớn nàng cũng gần như không còn cảm nhận được.
" Tướng Quân phu nhân."
Trong tầm mắt Quân Dao đột ngột xuất hiện một cái bóng lớn, trên đầu chiếc ô sẫm màu tạm thời che chắn mưa to giúp nàng, Quân Dao chợt ngẩng đầu nhìn, liền bắt gặp ánh mắt xót xa của Đạm Đài Sở Giao.
Hắn hơi nhíu mày, vẫn là thanh giọng trầm thấp dễ chịu ấy hỏi nàng:
" Sao phải tự làm khổ mình thế này?"
Quân Dao không trả lời, lẳng lặng cúi đầu hướng vào hoàng cung tiếp tục dập đầu, cuộc đời nàng có đến hai lần hèn mọn, một là mong cầu thứ tình yêu kinh tởm của Đạm Đài Quân mà trở thành chó ngoan dưới chân hắn, hai là dập đầu cầu xin chút thương hại của một hôn quân.
" Tướng Quân phu nhân, nghe lời ta, nàng mau quay về đi, tiếp tục thế này bản thân nàng sẽ không thể chịu nổi."
Nàng không hề có ý định trả lời Đạm Đài Sở Giao, tiếp tục cầu xin dù cho giọng nói đã nhỏ tới mức bị cơn mưa hung hăng lấp mất:
" Xin Hoàng Thượng khai ân, thần thiếp là Bạch Quân Dao...!"

Hắn không kìm được lòng cúi người nắm lấy cánh tay nàng kéo lên, nhưng nàng lại vùng ra:
" Đại Vương Gia, ngài có thể giúp được ta không?"
Nam nhân một tay cầm ô nghiêng phần lớn về phía nàng, một tay nắm chắc khuỷu tay đối phương mà sững sờ, vài giây sau câu hỏi ấy Quân Dao nhìn thấy nỗi bất lực hiện hữu trong ánh mắt xám xanh kia, nàng chỉ cười nhạt:
" Đại Vương Gia, ta đã làm khó ngài rồi, lệnh cha khó cãi, huống hồ người là thiên tử.

Nếu không thể trông cậy vào ai chi bằng ta tự dựa vào chính mình.

Ngài cứ mặc kệ ta."
" Bạch Quân Dao, nàng điên rồi sao? Dầm mưa thế này nhất định sẽ ốm mất."
Trên gương mặt tái nhợt phảng phất chút khinh nhờn với số phận:
" Sống chết ắt đều có số, nếu hôm nay ta có nằm xuống tại đây cũng là ý trời, không thể cứu cha mình khỏi hàm oan thì ta còn sống thêm một ngày cũng chỉ là vô nghĩa."
Đối diện sự cố chấp của nàng Đạm Đài Sở Giao tức giận nói:
" Bạch Quân Dao, dù nàng có quỳ đến gãy cả hai chân, dập đầu đến vỡ trán thì cũng không thay đổi được thánh ý, ta biết nàng đối mặt với biến cố này bản thân rất bất lực, nhưng nếu nàng còn ngồi mãi ở đây không đi chọc giận Phụ Hoàng, chỉ khiến Bạch Đại Nhân ở trong thiên lao thêm vạn phần khổ sở.

Nghe ta, quay về đi, từ từ tìm cách giải quyết có được không?"

Liền sau đó Vương công công bước ra, nhìn thấy nàng ánh mắt ông ấy chùn xuống thở dài thật khẽ:
" Tham kiến Đại Vương Gia."
" Vương công công, ông ra đây là có chuyện gì? Phụ Hoàng đã đồng ý gặp Tướng Quân phu nhân rồi sao?"
Vương công công bất an quay sang nhìn nàng, nói:
" Tướng Quân phu nhân, Hoàng Thượng nói nể tình phu nhân đã gả vào Thượng Quan Gia, với nhà họ Bạch đã không còn quan hệ, chuyện lần này liên quan đến giang sơn xã tắc không thể niệm chút tình riêng ân nghĩa của Bạch gia mà có thể bỏ qua, oan khuất hay không thiên tử ắt tự phân minh, mời người về cho.

Nếu Tướng Quân phu nhân vẫn một mực quỳ trước cung môn không chịu dời chân sẽ khó tránh tai họa giáng xuống phủ Tướng Quân, nặng lòng Thượng Quan Gia."
Dứt lời, Vương công công chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt ngập tràn khó xử.

Quân Dao đột nhiên phá lên cười, môi răng lạnh cóng không đủ sức mắng người, nàng cũng chỉ biết mắng trong lòng: Hôn quân, đúng là hôn quân.

Cái gì không còn quan hệ, cái gì mà tự ắt phân minh, cái gì mà trung thần, tất cả giống như một trò cười.
Vương công công lẫn Đạm Đài Sở Giao lo lắng nhìn theo, trong cơn mưa như thể không bao giờ tạnh Bạch Quân Dao chậm chạp đứng dậy, thất thần xoay người rời khỏi cung môn, lòng nàng như có thứ gì đó sắc hơn gươm giáo từng nhát từng nhát cắt thật mạnh, thật mảnh thớ tim mình: Ta là kẻ vô dụng, đến giờ phút này chỉ biết khúm núm cầu xin, thiên lao tường cao vách đứng kiêng cố vô cùng, dù cho là kẻ võ công cao cường cũng khó mà vượt qua được lớp phòng vệ tinh nhuệ của hoàng cung, huống chi ta nay đã mất lục lạc đồng, sức cùng lực kiệt yếu đuối đến trói gà không chặt.
Ít giờ sau, cổng phủ Tướng Quân mở ra chậm rãi, tiếng kẻo kẹt vang lên như khúc thê lương trong lòng nàng, nặng trĩu đến bi ai.


Đan Quất vội vàng chạy ra che ô cho nàng:
" Phu nhân, người đã đi đâu nô tỳ không tìm gặp, sao lại ướt mưa thế này.

Nhanh vào trong nô tỳ đốt than sưởi cho người."
Môi Quân Dao bị cái lạnh thấu xương bào mỏng, run run hỏi:
" Tướng Quân đâu?"
Đan Quất giấu ánh mắt của mình, chườm vội chiếc áo choàng lên vai Quân Dao.

Nàng nghiêm túc hỏi lại một lần nữa bằng vẻ mặt không vui:
" Tướng Quân đâu?"
" Phu nhân, Tướng Quân đang ở Nguyệt Thai Viện."
" Ta đi cầu xin chàng thêm một lần nữa."
Đan Quất vội vã níu tay áo ướt đẫm của nàng:
" Phu nhân, người đừng qua đó."
Quân Dao như phát giác ra điều gì, nàng lạnh lùng ngoảnh đầu nhìn Đan Quất:
" Ngươi giấu ta chuyện gì có phải không? Nói."
Âm giọng Đan Quất rất nhỏ, như thể cố ý không để nàng nghe rõ từng câu chữ khó xử của mình:

" Tướng Quân đang uống rượu với Lục công chúa, trông hai người họ thân mật vô cùng."
Cổ họng Quân Dao đột nhiên nghẹn lại, như thể đang vướng phải thứ gì đó rất khó nuốt trôi, nàng dứt khoát quay đầu về hướng Nguyệt Thai Viện, mặc Đan Quất có nói thêm bao nhiêu lời ngăn cản cũng muốn tiến lên.
Trong Nguyệt Thai Viện chìm đắm trong mùi hương Quỳnh Tương, khiến người ta bước đến cửa thôi đã bị làm cho say khướt, bên trong lả lướt đôi tay như châu ngọc được khắc mài kỳ công đang múa một điệu múa tựa chốn tiên cung.
Trên bàn, nam nhân ánh mắt hờ hững đôi lần ngắm nhìn, rồi lại hờ hững rót đầy chung rượu ngon ưu nhã thưởng thức.
" Phu nhân, Tướng Quân có lệnh không ai được tự ý xông vào Nguyệt Thai Viện."
Nghe thấy nàng đến, biết chắc nô tỳ nhỏ bé không thể ngăn nổi Quân Dao, Tinh Húc lập tức với tay nắm lấy tà áo Đạm Đài Vu Nhiên giật mạnh về phía mình, nữ nhân mỹ mạo như hoa rơi trọn vào lòng hắn, nhất thời đôi mắt nàng ta rực sáng.
Cùng lúc này Quân Dao vừa vặn bước vào phòng, toàn cảnh nóng mắt đều trông thấy cả, nàng nghiến chặt hàm mình kìm giữ cơn thịnh nộ đang cuộn lên trong lồng ngực:
" Tinh Húc, chàng và Lục công chúa là thân phận gì, sao lại có thể thế này?"
Nam nhân thản nhiên ôm chặt lấy eo Đạm Đài Vu Nhiên, bàn tay trắng sứ dịu dàng nâng niu chiếc cằm tinh tế của nàng ta lên, ném đến Quân Dao ánh mắt vô cùng lạnh lẽo:
" Trước giờ Lục công chúa luôn yêu thích ta, nay ta hiểu ra tâm ý sâu nặng nên không nỡ phụ lòng, đáp lại chân tình của một người thì có gì mà không thỏa?"
Chưa bao giờ nàng thấy Tinh Húc hành xử mất quy củ thế này, càng chưa từng nghe hắn nói muốn đáp lại chân tình của bất kỳ nữ tử nào khác, lòng nàng giống như ngọn tháp cao lần nữa bị Tinh Húc vung tay phá hủy, sạch sẽ không để lại chút tàn tích gì.
Vành mắt nàng đỏ hoe, hơi cúi mặt cắn lấy môi dưới mình với vạn chua chát trong lòng: Hóa ra cảm giác bị một người ruồng bỏ lại đau đớn tới mức này, hóa ra khi sụp đổ niềm tin vào thứ gì đó đặt biệt là lòng người lại có sức mạnh hủy diệt tâm can to lớn đến vậy.
Nàng chợt nhận ra rằng phải chăng tất cả những gì nàng đang gánh chịu là do ông trời muốn trừng phạt mình, nàng từng kiêu ngạo đến xem mạng người như cỏ rác, từng tự tin vào bản lĩnh của mình, nhưng bây giờ thì sao?
Quân Dao mím chặt môi, đôi tay lạnh tê dại siết lại thành nắm đấm: Nếu phải trả giá cho bao tội nghiệt mà bản thân mình gây ra, thì Bạch Quân Dao cầu xin thần minh hiển linh, trừng phạt toàn bộ quả nghiệp báo ứng lên một mình ta.
Nàng biết mình tội ác khó dung, vô thức đưa tay lên trước bụng: Hài nhi đáng thương, lại để con trông thấy cục diện đau lòng này, là mẫu thân không tốt.
Quân Dao lạnh nhạt cười, nụ cười bình thản của nàng đủ làm trái tim Tinh Húc đau nhói, hắn vẫn nhớ nàng chưa bao giờ nói yêu hắn, chưa bao giờ nàng ghen tuông với bất kỳ ai, lẽ nào nàng thật sự chưa từng yêu hắn?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui