Ngân giáp bạch mã, mũ treo tua đỏ, nam tử mày kiếm mắt sáng, thúc dục bảo mã dưới thân chậm rãi thong thả mà tiến bước trong kinh thành. Ngày hôm trước là tiết nguyên tiêu, kinh đô hạ tuyết tròn một ngày đêm, cho nên lúc này đang có tuyết tan, khí lạnh càng phát ra lợi hại, nhưng cũng ngăn không được mọi người trông ngóng cước bộ anh hùng. Cả nam lẫn nữ đứng ở hai bên đường đều liều mạng vươn cổ về phía trước, chỉ hận không thể nhìn rõ ràng hơn một chút.
Đại tướng quân khải hoàn trở về của bọn họ, có phụ thân truyền kỳ, giờ đã có chiến tích càng truyền kỳ hơn so với của phụ thân, y khiến người Đột Quyết cúi đầu xưng thần, hiện tại lại đại phá Hồ tộc! Đối với dân chúng sống ở bên ngoài kinh đô hoàng quyển, họ cũng không quan tâm ai tiến quan phong tước ai danh lưu sử sách. Điều bọn họ lưu ý, chỉ là tên một người, một cái tên truyền kỳ mặc dù là nói ra khi trà dư tửu hậu cũng có thể khiến bọn họ tự hào lại khó tin.
Phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ có ba chữ “Tiêu Vân Hiên” có thể đảm đương.
Tiêu Vân Hiên trong mắt bọn họ, tướng mạo tuấn lãng bất phàm, xuất chinh bách chiến bách thắng, văn có thể trị quốc an bang võ có thể quét sạch thiên quân vạn mã, cả người hầu như tìm không ra khuyết điểm.
…..
Mà nam nhân kia khiến người trong thiên hạ đều tìm không ra khuyết điểm, hiện tại lại quỳ gối tại tẩm cung nội viện của thiên tử, phơi mình trong đông phong lạnh thấu xương.
Trong tiệc tẩy trần cho mình, Tiêu Vân Hiên liền cảm giác có chút kỳ quái, tuy rằng toàn bộ đại điện đều hòa thuận vui vẻ, người tới nâng cốc chúc mừng y cũng là một đợt lại một đợt, nhất là tên bạch diện thư sinh Trữ Tu Phàm thường ngày có chút ngạo khí kia, cũng cùng y uống cạn ba chén, nhưng mỗi khi y nhìn về phía Cung Dư Mặc ngồi ở nơi cao nhất, người nọ không một lần nghiêng đầu đến nhìn thẳng y.
Cung Dư Mặc mất hứng, thậm chí là tức giận. Tiêu Vân Hiên bưng chén rượu âm thầm nghĩ, đợi gặp mặt một chỗ nên hỏi hắn một chút. Yến hội này vừa tan y liền theo Cung Dư Mặc rời đi, nhiều người chỉ nói hoàng đế cùng Tiêu tướng quân còn có quân kỷ yếu vụ cần thương nghị nên cũng không suy nghĩ nhiều, phất tay áo cũng trở về nhà.
Đợi hai người vào tẩm cung, mới vừa đóng cửa, Cung Dư Mặc quay đầu liền lạnh lùng nói một câu, “Quỳ xuống!”
“Gì?” Tiêu Vân Hiên sửng sốt, tựa hồ không quá rõ Cung Dư Mặc đang nói cái gì.
“Trẫm bảo ngươi quỳ xuống.”
Tiêu Vân Hiên nhíu mày, thời gian hai người bọn họ cùng một chỗ Cung Dư Mặc cũng không tự xưng “Trẫm”, xem chừng y dự cảm đúng, Dư Mặc là thật sự tức giận, nhưng y không hiểu được Dư Mặc vì sao tức giận, chỉ có thể hỏi, “Sao vậy?”
Cung Dư Mặc hai mắt băng lãnh nhìn y, chỉ thấp giọng trách cứ, “Ngươi cũng biết sai?”
Vân Hiên vừa nghe, trong ngực tựa như có còn ngựa chạy quanh, vội vã giải thích nói, “Ngươi là giận ta không thông tri cho ngươi liền đánh Hồ tộc sao? Nên biết quân tiền thay đổi trong nháy mắt, đợi tin tức này truyền cho ngươi ngươi lại phê duyệt xuống nhất định là không kịp.”
“Hừ.” Cung Dư Mặc phất tay áo xoay người, cũng không nghe lí do thoái thác của y.
Như vậy là đã đoán sai? Tiêu Vân Hiên nghĩ, “Vậy là bởi vì ngươi truyền thư cho ta ta lại không thể lập tức hồi âm?” Y tiếp tục thăm dò nói, “Nhưng hai ngày trước khi ta nhận được thư của ngươi, ta đã truyền tình báo cho ngươi, lộ tuyến hành quân đều được quyết định rồi, ta không thể thay đổi a.”
“Được rồi!” Cung Dư Mặc cả giận nói, “Ngươi nếu nghĩ không ra ngươi sai ở nơi nào, liền quỳ thẳng nơi này cho trẫm! Nghĩ ra được lại đứng lên!”
Chính mình vốn không sai nha! Tiêu Vân Hiên một hồi không phục, khi tuyết lở kia nếu không phải có người nhanh mắt phát hiện hang kia rồi trốn vào, chỉ sợ chính mình cũng đã mất mạng để trở về! Y liều mạng vì hắn tranh đấu giành thiên hạ tại tiền tuyến như vậy, trở về lại bởi vì một nguyên nhân có lẽ có, hắn liền phát đại hỏa như vậy.
“Tẩm cung bệ hạ tự nhiên là lò sưởi đệm ấm đầy đủ mọi thứ, nếu thật sự có lòng khiển trách hạ quan sao không để hạ quan đến ngoài cửa quỳ đón gió Bắc đi?”
“Hảo!” Cung Dư Mặc trong cơn giận dữ, không chịu nổi y khiêu khích như vậy, vỗ bàn cả giận nói, “Ngươi liền ra ngoài cửa quỳ cho trẫm! Quỳ đến hiểu rõ tự mình sai nơi nào rồi lại đứng lên! Nghĩ không ra liền cút cho ta! Chạy trở về tiền tuyến của ngươi mà đánh giết!” Dứt lời phẩy tay áo một cái lướt qua bình phong đi vào phòng trong.
“Quỳ thì quỳ!” Tiêu Vân Hiên tức giận đến giơ chân, cũng là nổi lên tính tình võ tướng, đạp cửa đi ra ngoài lập tức quỳ tại nơi này, vẫn không nhúc nhích.
…
Hai người cứng ngắc giằng co hơn nửa canh giờ, thẳng đến khi Hề Phán nghe được tin tức vội chạy tới, thấy đại môn đóng chặt, Tần Phong vạn phần khó xử tại đại môn, cùng Tiêu Vân Hiên quỳ thẳng trong sân.
“Tiêu tướng quân.”
Nghe được có người gọi mình, Tiêu Vân Hiên vừa ngẩng đầu, “Hề Phán?”
“Đúng, đã lâu không gặp, Tiêu tướng quân.”
Ngay sau đó Tiêu Vân Hiên như cũ giận dỗi với Cung Dư Mặc, liền lạnh lùng nói, “Hạ quan phụng mệnh quỳ, vô pháp thỉnh an nương nương rồi.” Ai ngờ nghe nói như thế Hề Phán trái lại nở nụ cười, “Phốc, ngươi mới vừa rồi còn gọi ta Hề Phán, sao giờ lại nhớ tới cấp bậc lễ nghĩa này?” Tiêu Vân Hiên nhìn nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói, “Mới vừa rồi là tức giận đến hồ đồ… Hề Phán chớ trách.”
Hề Phán lắc đầu, cười nói, ” Chuyện vừa rồi… Ta từ nghe nói chỗ Tần Phong rồi, Tiêu tướng quân, ngươi chịu nhịn nhận mình sai, bệ hạ hắn ── ”
“Hắn thế nào?!” Vừa nói chuyện này Tiêu Vân Hiên liền bốc hoả, “Hắn nếu nghĩ ta có chỗ nào không đúng trực tiếp nói cho ta biết là được, hà tất muốn phạt ta quỳ ở nơi này!? Lẽ nào giữa ta và hắn còn có chuyện gì không thể thẳng thắn mà nói sao?”
“Có thể có chuyện… Hắn nói, tướng quân cũng không nhất định hiểu.”
“Ta không hiểu?” Tiêu Vân Hiên cười lạnh nói, “Nếu ta cũng không hiểu hắn, thiên hạ còn có ai hiểu hắn hơn ta sao? … Hề Phán, trước đây không phải như thế… Hắn trước đây không phải như thế… Trước đây ta dám đem chính mình, toàn bộ đều giao phó cho hắn, bởi vì ta tin tưởng hắn sẽ không thương tổn ta, mặc dù hắn trốn tránh ta cũng bởi vì không muốn ngày sau thương tổn đến ta. Nhưng hiện tại… Hiện tại ta thật không hiểu, ta không biết vì cái gì, rõ ràng ta nghĩ mọi chuyện rất tốt, hắn lại đột nhiên phát hỏa. Lẽ nào đơn giản là hắn là hoàng đế rồi… cho nên liền cao quý bất khả xâm phạm bất khả vi kháng sao? Liền bởi vì hắn là hoàng đế, cho nên bảo quỳ ta liền phải quỳ, kêu cút ta liền nên cút sao?”
Trước khi Cung Dư Mặc đăng cơ, tiên đế đi tìm y, tiên đế nói với y, làm hoàng đế rồi, sau này liền không thể so với ngày trước, rất nhiều sự tình đều có thể thay đổi.
Y vốn tưởng rằng vô luận thay đổi thế nào, thân mật khăng khít giữa hai người bọn họ sẽ không thay đổi. Trên thực tế ngoại trừ lần này, từ trước cũng đều là như vậy, Cung Dư Mặc làm hoàng đế càng thâm trầm càng cường thế, nhưng khi đối mặt y vẫn như cũ là nhị hoàng tử kia, khi cười một đôi thủy mâu liền khiến người gợn sóng trong lòng.
“Tiêu tướng quân, ngươi chờ ta một hồi.” Hề Phán cởi xuống áo choàng của chính mình phủ thêm cho y, “Nghe nói ngươi từ biên quan trở về cũng bị thương, đừng để bị lạnh, khiến thương thế chuyển biến xấu.” Dứt lời xoay người ly khai tẩm cung Cung Dư Mặc.
Tiêu Vân Hiên quỳ ở nơi này, nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra chính mình sao lại chọc Cung Dư Mặc không vui như vậy. Lẽ nào phải Cung Dư Mặc ra một lệnh y mới có thể làm một động tác sao? Nhưng chiến dịch trước Cung Dư Mặc chưa từng nhúng tay a… Lẽ nào bởi vì gần đây chính vụ bận rộn cho nên tâm trạng hắn nghẹn khuất, không chỗ phát hỏa liền phóng tới y? Cũng không đúng a, cục diện chính trị nếu bất ổn thì vừa rồi Trữ Tu Phàm sao có thể cười đến vui sướng như vậy?
Ngay khi y một người miên man suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khối khăn tay, khăn tay gấm Tô Châu bạch sắc, vừa nhìn đã biết là cống phẩm tú công tinh xảo, chỉ là giữa khăn tay một mảnh đỏ sẫm, nhìn qua, như là máu.
Tiêu Vân Hiên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hề Phán bên người, Hề Phán đưa khăn tới trước mặt y, “Máu trên đó, là của bệ hạ.” Thấy Tiêu Vân Hiên bộ dáng khiếp sợ, Hề Phán cười khổ nói, “Tiêu tướng quân, ngươi có biết tường trình chuyện ngươi gặp nạn tại tiền tuyến, ai là khổ cực nhất ai lại cao hứng nhất chứ?”
Tiêu Vân Hiên nháy nháy mắt, sững sờ tiếp nhận khăn tay, “Máu của hắn? Sao có thể… Vì cái gì?”
“Ngày ấy bệ hạ nghỉ trưa tại chỗ ta, vừa tỉnh lại thì ho ra máu, ta sợ đến hoảng loạn tinh thần, dùng khăn che cho hắn…”
“Ta không phải hỏi cái này!” Tiêu Vân Hiên vội la lên, “Ta là hỏi hắn vì cái gì mà ho ra máu!”
Hề Phán lại cười nói, “Nguyên lai Tiêu tướng quân cũng biết hỏi một đường đáp một nẻo nên tức giận, kỳ thực tướng quân ở tiền tuyến gặp tuyết lở tìm cứu không có kết quả, sau khi tin tức truyền trở về, bệ hạ liền…”
“Hắn cho rằng… ta đã chết?” Tiêu Vân Hiên nhìn khăn lụa đỏ sẫm trước mắt cả kinh nói, “Hắn là cho rằng ta đã chết mới…”
“Ngày đầu tiên tin tức truyền tới bệ hạ liền ho ra máu, thái y chẩn đoán bệnh là lửa giận công tâm lại cưỡng chế, bị nội thương.” Hề Phán tiếp tục nói, “Từ sau khi tướng quân gặp chuyện không may, bệ hạ hắn, trước mặt người khác chống đỡ tinh thần xử lý quốc sự, phía sau… Mặc dù là ở trước mặt chúng ta, cũng sẽ thường xuyên hoảng hốt xuất thần. Tiêu tướng quân, ngươi nói bệ hạ là người tinh minh khôn khéo ra sao, hắn khi nào có thể để nhược điểm của mình bại lộ trước người khác?”
“Lửa giận công tâm…”
Hề Phán thở dài, “Tiêu tướng quân, Hề Phán là nữ tắc nhân gia, không hiểu hành quân đánh trận các loại. Hề Phán chỉ hỏi, minh bạch trong lòng ngài, hàng thư của Hồ tộc cùng tính mệnh bệ hạ, đâu mới là thứ tướng quân muốn? Kỳ sở bất dục, vật thi vu nhân*, Hề Phán ngôn tẫn, xin cáo lui.” Dứt lời thi lễ liền đi.
(*vật mình không muốn, chớ mang cho người)
Tiêu Vân Hiên gắt gao túm khối khăn tay nhiễm máu kia trong tay, “Kỳ sở bất dục… vật thi vu nhân… ” Y sao có thể nói Cung Dư Mặc thay đổi…
………..
Cung Dư Mặc nằm nghiêng trên giường, một người nhắm mắt phát ngốc.
Thời điển vừa thấy Tiêu Vân Hiên, hắn mới nghĩ chính mình xem như sống lại rồi… Mới nghĩ cho tới nay, chính mình nỗ lực lâu như vậy không uổng phí, chính mình có hi vọng. Nhưng cao hứng qua đi lại bắt đầu căm giận, một phần hàng thư của Hồ tộc có trọng yếu như vậy sao? Trọng yếu đến mức ngay cả sinh tử của mình y cũng không chú ý… Y có biết, nếu y chết, hai người bọn họ là hoàn toàn kết thúc!? Y Tiêu Vân Hiên đó là Tiêu Hoài Viễn thứ hai, mà hắn Cung Dư Mặc…
Khi chính hắn đang thở dài, cửa “Chi nha” một tiếng mở ra, có người đi vào, rồi mới quỳ gối bên giường hắn.
“Mới vừa rồi không phải rất có cốt khí phải quỳ ngoài cửa sao?” Cung Dư Mặc không để ý tới y, lạnh giọng nói, “Lúc này lại tiến vào làm gì chứ?”
Tiêu Vân Hiên nhìn bóng lưng hắn đã muốn cười, đúng vậy, y sao lại nghĩ Cung Dư Mặc thay đổi chứ? Rõ ràng vẫn là tiểu điện hạ từ trước sẽ luôn cáu kỉnh ở trước mặt y cũng sẽ bao dung y cáu kỉnh a, “Hạ quan là tới nhận sai, quỳ ở bên trong cho người nhìn thấy đau lòng ta một chút cũng tốt.”
“Phi.” Cung Dư Mặc xoay người ngồi dậy trừng y, “Ai đau lòng ngươi?”
“Ngươi nha.” Tiêu Vân Hiên cười nói, “Ta bị thương, vết thương còn chưa khỏi hẳn, một đường ngựa xe bôn ba trở về không rảnh điều dưỡng cho tốt.”
Cung Dư Mặc nheo mắt nhìn y, hồi lâu mới nói, “Vậy ngươi nói xem, ngươi tới nhận sai cái gì?”
Tiêu Vân Hiên cười cầm tay Cung Dư Mặc, “Ta sai là… Không nên để chính mìnhgặp nguy hiểm, không nên để ngươi lo lắng. Ta nên biết, Tiêu tướng quân phải vì bệ hạ cúc cung tận tụy chết cũng không từ, mà Tiêu Vân Hiên, vì Cung Dư Mặc, khổ cực hơn nữa khó khăn hơn nữa cũng phải hảo hảo sống sót.
–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...