Bát Phú Lâm Môn

Lúc mọi người cùng nhau đi đến sân rộng, thì vị quản gia xuất quỷ nhập thần kia xuất hiện nói rằng bọn ta có thể bắt đầu rồi.

Ta đem ngọc tỳ bà đưa cho Hoa Liễu, liền thối lui đến một bên ngồi trên chiếu, xuyên qua lá sen nhìn bữa tiệc phía trước.

Phong Thanh Nhã không tại sao lại có vẻ không yên lòng, ta còn có cảm giác
được nàng có chút ỉu xiu, hai tay nàng chống đỡ gương mặt, không biết
đang suy nghĩ cái gì? Giữa trán lộ ra tia nhàn nhạt đau thương.

Một khúc 《 hà phong phiêu hương 》 mở màn cho buổi tiệc tối nay, mọi người
đều không nói chuyện, chỉ có Sở Dực thỉnh thoảng cùng Phong Thanh Nhã
nói chuyện, nhưng cự ly quá xa, ta cũng không biết họ đang nói cái gì ,
nhưng từ vẻ mặt của Phong Thanh Nhã, chắc hẳn cũng chỉ là chút chuyện
râu ria

“Xem kìa, đó chính là Hộ quốc phu nhân.” Vũ nương nhẹ giọng nói.

“Nghe trước đây có đoạn thời gian nàng bị mất trí nhớ .”

“Gần nhất hình như khôi phục lại được rồi, ta nghe Hà đại nhân nói như vậy.”

“Ân, Lý đại nhân cũng nói thế, nói rằng Hộ quốc phu nhân bây giờ đã giống với trước kia .”

“Vậy thật sự là thật đáng mừng a.”

Chính xác thật là đáng mừng, ta nở nụ cười nhàn nhạt, là vì Phong Thanh Nhã
đã trở lại thân thể của mình mà vui mừng, nàng cuối cùng cũng không cần
phải ở trong thân thể của Tiểu Cửu mà nghẹn khuất nữa . Hy vọng sau này nàng có thể hoài niệm một người tên Thư Thanh Nhã từng chiếm dụng thân
thể của nàng.

Đảo mắt nhìn qua Tiểu Cửu, hắn đang ngồi ở trên ghế ăn quả, Tình nhi trở thành nha hoàn của hắn, vội vàng hầu hạ
hắn, Tiểu Cửu hài lòng vỗ tay, Tiểu Cửu lại biến thành Tiểu Cửu khả
ái, khôi phục lại vẻ ngây thơ tương ứng với một đứa bé bảy tuổi.

“Mau nhìn mau nhìn, bên kia chính người trước đây từng gây xôn xao sóng gió
Thuần Vu công tử và Lãnh quận chúa.” Vũ nương tò mò nhìn qua một bên.

“Ai da là người nao a? Có phải là người ngồi bên cạnh Lãnh quận chúa hay không a…cái vị mỹ công tử đó?”


“Ân, chính là hắn,còn người ngồi bên cạnh hắn…trông giống hắn kia chính là
ca ca của hắn. Thật là đẹp mắt, hai vị Thuần Vu công tử thực sự là hai
mỹ nam mà.”

“Nha, hình như đại công tử Thuần Vu đang nhìn về phía chúng ta.”

“Thôi đi, hắn nhìn chính là Hoa tỷ tỷ, chúng ta ngồi ở phía sau đám lá sen này. Ai xem tới được?”

“Đúng vậy, ha ha ha ha.”

Nghe vũ nương nói như vậy, ta theo bản năng nhìn về phía Thuần Vu Tử Thần,
khi ta nhìn đến tầm mắt của hắn, ta nao nao, hắn hình như là đang nhìn…
ta, nhưng, đây là tại sao? Ánh mắt của hắn cùng với trưa này giống nhau. Trừ…thương tiếc, thì chính là tìm tòi nghiên cứu.

Loại
ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này đối với ta rất quen thuộc, khi ta còn
đang trong thân thể Phong Thanh Nhã, Hiên Viên Dật Phi ngẫu nhiên mở mắt thì ánh mắt của hắn sẽ mang theo loại tìm tòi nghiên cứu này. Còn có
Nam Cung Thu Nguyệt, ánh mắt của hắn càng đặc biệt rõ ràng.

Kỳ quái? Ta đến tột cùng đã làm cái gì, làm cho Thuần Vu Tử Thần có
lòng hiếu kỳ với ta? Thu hồi ánh mắt, tinh tế nhớ lại,vẫn như trước
không có có kết quả.

Đang lúc này, Hoa Liễu kết thúc màn biểu diễn đầu tiên. Nàng thối lui đến bên cạnh chúng ta nghỉ ngơi, nhạc công khác bắt đầu diễn tấu, sau đó là các vũ nương hiến vũ.

“Nhìn ngươi như vậy giống như là từ trước đến giờ chưa từng được nhìn thấy
cảnh như thế này vậy.” Hoa Liễu mềm nhũn ngã vào bên cạnh ta, nàng cho
rằng ta nhìn loanh quanh mọi nơi là do tò mò. Ta mím môi cười nhạt,
nhưng lại rơi vào mắt của Hoa Liễu, “Đừng giả bộ thanh thuần , đây cũng chính là cách mà lão mụ tử dạy ta, hiện tại ta liền dạy ngươi như vậy,
dâm thư buổi tối ngươi xem hẳn là không ít đi.”

Ta giật mình: “Đúng vậy, gần nhất chính là bộ 《 hôn nhẹ tiểu cha 》 ngươi có xem qua hay không?”

“Đương nhiên rồi, thiên mộ tuyết thư một quyển ta cũng không có bỏ sót. Bất
quá, lần này người nam nhân nàng tả,ta lại có cảm giác giống như một
ngừoi.”

“Ai?” Nói thật, ta vẫn còn chưa kịp về xem quyển sách kia.


“Ngươi không nhận ra sao, là thị lang của Hộ quốc phu nhân Hậu Huyền, nhưng
sao hôm nay ta lại không gặp hắn đây.” Hoa Liễu nghển cổ nhìn xung
quanh.

Nghe nàng nhắc đến Hậu Huyền , ta lập tức nghĩ hẳn là nên đi tìm hắn. Cho nên nói: “Cái…kia… Ta muốn đi giải quyết.”

Hoa Liễu liếc mắt nhìn ta: “Ngươi suốt ngày ỉa với đái. Từ phía sau đi đi.”

“Ai.” Hoa Liễu nói phía sau, kỳ thật là sân lớn phía đông. Bữa tiệc bày ở sân lớn chính nam, ở phía đông có một loạt cầu tiêu, đi sâu vào phía trong
hoa viên, từ nơi đó đi vào sẽ không bị nhiều người chú ý, dù sao bây giờ mới bắt đầu tiệc, đi thẳng phía bữa tiệc,cũng quá mức bị chú ý .

Ta cúi thấp lưng như con mèo chui vào phía sau, Hậu Huyền tại sao lại
không có tới ? Dựa theo cái tính tình đó của hắn chắc chắn sẽ không
vắng họp. Chứ đừng nói là Hoa Liễu cũng có mặt ở đây

Hậu Huyền chẳng lẽ đã rời đi Hộ quốc phủ ? Hậu Huyền mặc dù đơn thuần,
nhưng cũng không ngốc, hắn hẳn là có thể nhận thấy được sự thay đổi
của Phong Thanh Nhã, dù sao ta cùng với Phong Thanh Nhã thật sự rất
không giống nhau .

Ban đầu ta là Phong Thanh Nhã thì
hắn cũng đã làm xong ba việc, tùy thời có thể rời đi. Hắn không có rời đi vì muốn theo ta học Thái cực, mà nay, Phong Thanh Nhã cũng không
phải ta, lấy tính cách của hắn chắc chắn sẽ không ở lại Hộ quốc phủ.

Cảnh sắc quen thuộc trước mắt làm cho ta có cảm giác trăm thứ ngổn ngang ,
nhưng vẫn sinh ra một tia ấm áp. Đột nhiên phát giác ra một con chim nhỏ bị nhốt quá lâu, lại đối với cái lông sắt giam mình cũng có chút ít
tình cảm.

Bươc chân trên con đường quen thuộc, ta bắt
đầu trở nên không cómục tiêu, ta có nên đi tìm Hậu Huyền không? Nhìn
thấy thì nên nói như thế nào? Nơi này khắp nơi đều là tai mắt ngầm của
Phong Thanh Nhã và Nam Cung Thu Nguyệt, nếu như ta không may lộ ra chút
sơ hở thì sao? Ít nhất giờ phút này, ta có thể nói bản thân mình lạc
đường.

Tuy nhiên, khi ta dừng chân, thì cũng đã đứng trước viện của Hậu Huyền


Ta vẫn nhớ trong viện Viễn Trần có đủ loại Lục trúc, viện của San San đủ
loại mẫu đơn, Nam Cung Thu Nguyệt thì cỏ mọc thành bụi, rồi sau đó là
Huyền viện cũng là tại một mảnh ngô đồng,cây ngô đồng thật to đứng trước cửa viện, rừng ngô đồng rậm rạp, làm cho ta nhất thời trở nên mù mịt.
Nhìn thấy Hậu Huyền ta nên giải thích với hắn như thế nào?

Ta phải suy nghĩ thật tốt, ngồi xổm người xuống thể tiện tay rút cây cỏ
đùa nghịch. Ta phải cùng Hậu Huyền không được nói chuyện quá lâu, lỡ bị
Nam Cung Thu Nguyệt phát hiện liền nguy rồi.

Căn cứ theo quan sát của ta, võ công của Hậu Huyền có thể không bằng Nam Cung Thu
Nguyệt, đến lúc đó nếu như bị Nam Cung Thu Nguyệt tóm được… Phía sau
lưng một hồi sợ hãi, vạn nhất Nam Cung Thu Nguyệt cầm thú nổi dậy, nói
không chừng ta sẽ sa vào ngược văn nữ chủ , bị hắn XXOO lại XXOO, cho
đến khi vặn vẹo không có được hình người mới thôi!

Không muốn không muốn, kiên quyết không nên!

“Thê chủ đâu! Ngươi đem thê chủ đổi thành người nào vậy!” Đột nhiên, trong
rừng cây yên tĩnh , mơ hồ truyền đến một âm thanh.Trong nháy mắt thần
kinh của ta buộc chặt, là Hậu Huyền! Hậu Huyền thì ra vẫn còn ở đây!

“Ngươi tại sao một lời cũng không nói? Từ hôm đó sau khi ngươi đem thê chủ
đi, ngày hôm sau thê chủ liền thay đổi, nói! Các ngươi rốt cuộc đang đùa cái trò hề gì thế!”

Hậu Huyền đến tột cùng là đang nói
chuyện với ai? Hình như đối phương duy trì sự trầm mặc. Ta nhất thời lại không dám lộn xộn, rất sợ bại lộ chính mình.

“Nam Cung
Thu Nguyệt! Ngươi đừng có đem ta làm kẻ ngu! Nghe đây, ta không cần biết Phong gia các ngươi đang có âm mưu gì, thê chủ là bằng hữu của ta, ta
phải biết rằng nàng đã đi đâu! Có phải hay không các đem nàng lợi dụng
xong rồi diệt khẩu! Phong gia các ngươi cho tới nay đều là một lũ trở
mặt, giết người không chớp mắt!”

Trong lòng cả kinh, ta
không có trở về Hộ quốc phủ cùng gặp lại bọn Phong Thanh Nhã là vô cùng
sáng suốt. Nam Cung Thu Nguyệt từng nói qua, không thể nghe thấy hô hấp
của người khác ở vùng phụ cần chỉ là miêu tả trong tiểu thuyết, bên
ngoài năm mươi thước, chỉ cần bất động, thì sẽ không có cách nào cảm
nhận được sự tồn tại của ngươi.

“Phanh!” Giống như là có người nện một quyền ở trên cây, trong yên tĩnh mang theo tiếng lá cây xào xạc.


“Nam Cung Thu Nguyệt, ngươi đây là muốn bức chết ta! Thê chủ là bằng hữu của ta, ngươi cũng là bằng hữu của ta, tại sao các ngươi lại không thể làm
bằng hữu, hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Leng
keng.” Hình như là có người ném kiếm: “Giết ta đi, ta đem nàng tìm trở
về!” Một thanh âm dị thường thâm trầm, giọng nói vô cùng quyết tuyệt. Là Nam Cung Thu Nguyệt!

“Ngươi, ngươi, ngươi có bị bệnh hay không a! Giết ngươi có ích lợi gì!”

“Ta không cam lòng! Không cam lòng! ! Thật sự, rất không cam lòng…” Nói
xong lời này, giọng nói của Nam Cung Thu Nguyệt nghẹn ngào, hóa thành vô lực mà bất lực, “Tại sao, tại sao lại như vậy! Nàng nói đúng, ta không
có cách nào chống lại được ông trời. A, thì ra ta chỉ là một phàm nhân, chúng ta cũng chỉ là phàm nhân! Cái gì Hiên Viên gia tộc, Phong tộc,
Huyền tộc, Ly tộc, thương ngiệp tộc hết thảy đều là phàm nhân!”

“Này, Nam Cung Thu Nguyệt, ngươi đang phát điên cái gì vậy, ngũ Đại gia tộc
tổ tiên kia đều là thần thoại, phong hoa tuyệt đại lão nương của ta cũng đã từng nói qua, ngũ Đại gia tộc tất cả đều là phàm nhân.”

“Không, hừ, bọn họ đều tự xưng là là hậu nhân của thần tộc, tự cho mình là
thần, có thể nắm trong tay tất cả, nhưng bọn hắn đều sai lầm rồi, tất cả đều sai lầm rồi, chúng ta chỉ là phàm nhân, mà chúa tể chân chính nắm
vận mệnh của chúng ta, là ông trời!”

“Nam Cung Thu
Nguyệt, ngươi đừng làm ta sợ, ta chỉ là muốn biết thê chủ kia đã đi đâu
thôi, không có ý định đem ngươi bức điên, nếu như ngươi thật sự không
có cách nào nói ra, ta có thể chính mình đi thăm dò, đừng cố gượng ép.”

“Chúng ta chỉ là phàm nhân, cái gì trường sanh bất lão, cái gì thiên hạ chi
chủ, đều là do lão Thiên định đoạt, đều là Thiên định…” Nam Cung Thu
Nguyệt thì thào lời nói của càng ngày càng nhẹ, cùng với tiếng bước chân của hắn càng ngày càng xa.

Nam Cung Thu… Nguyệt hắn…
hình như thật sự đã bị đả kích rất lớn. Hắn chẳng lẽ từng có khát vọng
hoặc là lý tưởng thật lớn, mà bởi vì ta biến mất, làm cho hắn thật sâu
cảm giác được chính mình không cách nào cùng vận mệnh chống lại? Vô lực
thay đổi quyết định của trời cao? Hắn cuối cùng là như thế nào? Được
rồi, tìm Hậu Huyền thôi!

“Nam Cung Thu Nguyêt —-.v..v…
Ta …. aiz ngươi đừng như vậy, ta biết ngươi là bất đắc dĩ, ai…” Âm thanh của Hậu Huyền càng ngày càng xa, ta buồn bực cắn răng, Nam Cung Thu
Nguyệt thấy thế nào cũng không giống như như loại người yếu ớt, cái tên
Hậu Huyền nhà ngươi tích cực đi an ủi làm cái gì! Ai nha nha, làm sao
bây giờ?

À đúng rồi, ta nhớ rồi trước đây ở cạnh nhà vệ sinh ta đã từng chôn một ít ngân phiếu.ha hahaha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận