Bát Phú Lâm Môn

Vẻ mặt của Nam Cung
Thu Nguyệt vẫn rất bình thản, chỉ có lúc Sở Dực bước ra khỏi thư phòng,
hắn liếc mắt thoáng qua bóng lưng của Sở Dực.

Tuy rằng quan lương bị mất trộm chính xác cùng ta không quan hệ, Nam Cung Thu Nguyệt cũng
có thể không cần nói lại với Sở Dực, nhưng vì không có nói lại với ta?
Liếc liếc mắt, vừa lúc Nam Cung Thu Nguyệt quay đầu lại, tầm mắt chạm
nhau, hắn nhíu mi: “Thê chủ có phải đang trách Nam Cung Thu Nguyệt vì
không hồi báo lại cho người?” Nam Cung Thu Nguyệt đặt ly trà xuống lo
lắng nhìn ta.

“À… Không không không, ngươi nói cho ta biết cũng vô dụng thôi,ngươi báo cáo với bổn gia thì tốt hơn.”

“Không phải vậy.” Nam Cung Thần mím môi lắc đầu, “Thu Nguyệt đã nói cho nàng
biết,nhưng lúc sau gặp người thì đã quên mất không có nói.”

Quên mất. . . . . rõ ràng là đang khinh thường ta mà. “Nàng”, chắc là Tiểu Cửu. .

“Lúc trước người muốn thay nàng giải quyết chuyện của Thuần Vu San San, cho
nên Thu Nguyệt không muốn đem thêm phiền não cho người, dù sao người
cũng mới bắt đầu làm Hộ Quốc phu nhân, nếu lập tức có quá nhiều việc thì đối với người thật là quá sức.”

Thật tốt, thì ra là xem nhẹ năng lực của ta. Hắn nghĩ nói những lời này sẽ làm cho ta vui mừng à.

“Người…Tức giận?”

“Không, không có.” ta cũng biết mình thực ra là khẩu thị tâm phi, ta không phải thánh nhân, đối với người coi thường xem nhẹ năng lực của ta, ta làm
sao có thể ngây ngô mà gật đầu.


Ta đứng lên,Nam Cung Thu Nguyệt
cũng lập tức đứng lên. Ta đi ra cửa, hắn đưa tay ngăn lại, ống tay áo
màu thanh lam ở trước mặt của ta theo gió đung đưa.

“Người tức giận.”

“Ta không có, ta đi gặp Thuần Vu San San một chút… xem tối nay hắn có thể đi được hay không.”

“Ta đi cùng ngươi.”

“Không cần.” Ta vòng qua cánh tay hắn, lúc đi tới cửa thì ngừng lại, “Đối với
việc quan lương bị mất trộm, Ảnh cung có thể điều tra được đến đâu?”

“Không biết. nếu không có chỉ thị của bổn gia, ảnh cung sẽ không tự tiện đi điều tra, để tránh gây phiền toái.”

“Hừ.” Ta cười lạnh, “Bo bo giữ lại cho mình, hẳn là muốn xem kịch hay?”

“Thê chủ.” Nam Cung Thu Nguyệt đi tới trước người của ta, làm cho ta với hắn đối diện, hắn thở dài, “Chuyện này không có quan hệ gì tới Phong gia,
triều đình sẽ tự xử lý.”

“Đã biết.” lúc ta rời đi, hắn không nói thêm gì nữa, yên tĩnh không gió ,bóng dáng của hắn chiếu trên mặt đất tĩnh lặng.

Người này, ta thực sự không hiểu được hắn.

Thế giới bên ngoài rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Ta hình như đang bị tách biệt hoàn toàn. Những tin tức Nam Cung Thu Nguyệt nói cho ta biết đều
là những tin tức vớ vẩn không quan trọng, hắn nghĩ rằng những chuyện
quan trọng thì chỉ cần nói với Tiểu Cửu thôi . Nhưng đây chẳng phải là
cuộc sống bình thường mà ta mong muốn hay sao? Vậy tại sao ta lại còn
phiền não cái gì?

Bất tri bất giác , đi vào rừng đào của Hộ Quốc
phủ, ngồi ở trên chiếc bàn đá cạnh rừng, lại bắt đầu ngẩn người. Ta
không có đi đến viện của Thuần Vu San San, chuyện của hắn cũng thật sự
làm cho ta phiền lòng. Từ góc độ bằng hữu,thì ta nên giúp đỡ hắn bỏ
trốn. Từ góc độ của Hộ Quốc phu nhân thì ta phải ngăn cản hắn. Khó cả
đôi đường, chưa nói tới, ta còn có tâm tư đối với hắn.

“Này, ngươi đang phiền lòng chuyện gì?”

Ta ngẩng mặt nhìn lại, trên cây hoa đào, Hậu Huyền một thân đỏ thẫm, bào
sam đỏ thẫm, viền áo màu đen, cổ áo mở lớn, xương quai xanh ẩn hiện, vẫn cái vòng cổ bằng răng làm trang sức. Mày rậm hạ, mắt cười sáng như
ngọc.

Hắn nhảy xuống, từ trong lòng ngực mang ra hai mươi lượng: “Ta đến nộp học phí.”

Ta miễn cưỡng liếc nhìn đống ngân lượng, ngân quang lóng lánh. Nhưng lại
không hề có lực hấp dẫn đối với ta, ta chỉ là do quá nhàm chán nên mới
đem sự chú ý chuyển lên trên tiền bạc.

“Này, ngươi sao không nói
gì, ngươi muốn lấp liếm à?” Hậu Huyền đẩy ta một cái, ta giương mắt nhìn một chút hắn: “Ngươi đi cầm bút mực đến đây.”


“Bút mực? Chẳng lẽ là để viết khẩu quyết?” hai mắt hắn phóng quang.

“Ít nói nhảm đi, có đi lấy hay không:.”

“Đã biết.” Hậu Huyền vui vẻ hưng phấn bay ra khỏi rưng đào, chỉ chốc lát đã đem bút mực trở về.

Ta điểm mực một cái, Hậu Huyền ngồi ở trên ghế đá dị thường chăm chút nhìn bút lông của ta. Ta vẽ ra một hình dáng người không chân, đưa cho Hậu
Huyền: “Bảo người làm cái này cao cỡ nửa người mình, làm xong rồi hãy
tới tìm ta.”

“Cái gì? tại sao lại làm một người gỗ không chân!”

“Ân!” Ta đem bạc của Hậu Huyền nhét vào tay áo rồi tiếp tục tựa vào bàn đá ngây ngẩn.

“Xoát!” Hậu Huyền cầm tờ giấy: “Cái này dùng để làm gì?!”

“Dùng luyện công.”

“Luyện công mà lại lại dùng đến một cọc người gỗ, sao lại phải dùng tới cái này!… À? Mà bạc của ta đâu?”

Ta miễn cưỡng thay đổi một tay chống đỡ mặt, Hậu Huyền ở một bên tìm bạc.

“Muốn học võ công của ta thì sẽ dùng tới cọc gỗ đó, nếu như không thích thì
ngươi có thế không học.” Ta lười biếng nói, Hậu Huyền đang cúi người tìm trên mặt đất, hắn nghe xong lời của ta thẳng người đứng lên: “Đã biết,
ta đi làm là được. Ngươi có nhìn thấy bạc của ta hay không?”

“Bạc? Ngươi không phải đã cầm trở về sao?”

“Cầm trở về?” Hậu Huyền nghi hoặc mở túi tiền nhìn nhìn, cười điên điên
khùng khùng, “Thì ra ta cũng không có nhiều bạc,lúc này lại muốn học võ, xem ra không thể tới gặp được Hoa Liễu rồi.”

“Hoa Liễu?” âm
thanh của ta vẫn lười biếng, “Chiều nay nàng sẽ tới phủ Cổ Minh Khải góp vui, ngươi có muốn … đi cùng hay không, có thể xem biểu diễn miễn phí.”

Lúc này khi ta nói tới hai chữ miễn phí, thì phát hiện ra trong mắt của Hậu Huyền xẹt qua một đạo tinh quang, xem ra hắn cũng là một người có cùng

lý tưởng a.

Hậu Huyền cúi đầu, nắm tay ho khan một tiếng: “Ôi,
Đại gia ta có bao giờ thiểu tiền, nhưng chiều nay chắc chắn có nhiều
người sẽ hỗn loạn, Thuần Vu San SAn lại bị thương, ta sẽ cố mà đi theo
người một chuyến, để bảo vệ người chu toàn.”

“Thật tốt” ngón tay
gõ gõ lên mặt bàn đá, miễn cưỡng nhìn khuôn mặt giả vờ nghiêm nghị của
Hậu Huyền, tiểu tử này hóa ra là một người mạnh miệng a.

Vì vậy,
buổi tối ta cùng Hậu Huyền và Thuần Vu San San lên xe ngựa, bởi vì có
Hậu Huyền, ta lấy hắn làm cớ để không cho Nam Cung Thu Nguyệt đi theo.
Mặt hắn mặc dù không thay đổi chút nào, nhưng ta biết trong lòng hắn
không cao hứng. Hắn đứng ở cửa hộ quốc phủ đưa mắt nhìn chúng ta rời đi, mãi cho đến lúc ta không nhìn thấy được bóng dáng của hắn.

Trên
xe ngựa, Hậu Huyền và Thuần Vu San San tiếp tục cuộc chiến mồm miệng.
Hậu Huyền nói thương tích của Thuần Vu San San nhìn qua biết ngay là
giả, tốt nhất là đem tay của Thuần Vu bẻ trật khớp thật,đương nhiên là
Hậu Huyên chỉ nói giỡn, nhưng hắn nói đùa với người ta bằng khuôn mặt
như thiếu nợ vậy, nói qua nói lại, kết quả hai người cãi nhau ầm ỹ, còn
suýt chút nữa đánh nhau ngay tại trong xe, làm cho ta muôn ôm đầu nhảy
ra khỏi xe ngựa.

Thử nghĩ mà xem Nam Cung Thu Nguyệt tính tình
tốt như vậy còn bị Hậu Huyền chọc giận, chớ nói chi là người tính tình
nóng nảy nhu Thuần Vu San San.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận