Bát Phú Lâm Môn

Căng thẳng, rất là căng thẳng.

Trái tim của ta đang nện thình thịch ở lồng ngực, Nam Cung Thần nở một nụ
cười nhàn nhạt, giống như là đang để cho ta tự mình suy nghĩ. Hắn hôm
nay mất tích nguyên một ngày, đây là chuyện chưa bao giờ có. Chẳng lẽ
là hắn đã tra ra cái gì?

“Tiểu Nhược!” Ta lập
tức xoay người, lớn tiếng quát”Ngươi lại gây ra họa gì hả? Có phải ngươi không giặt quần áo hay không, hay là lại làm vỡ đồ? Mà Tiểu Cửu đâu!
Ngươi hôm nay như thế nào không đón hắn về!”

Tiểu Nhược tiếp tục trợn tròn mắt, nhìn thẳng xuống bên dưới chân của ta.

Bỗng nhiên , làn váy có người kéo kéo: “Ta ở chỗ này nè, ngu ngốc.”

Xoay người, cúi đầu, Tiểu Cửu hôm nay chải đầu làm hai búi tóc giống y như
hai cái bánh bao, khăn quấn đầu màu đỏ, giống như…tiểu oa nhi.

Ta không phát hiện ra hắn, chỉ có thể trách là do vóc dáng Tiểu Cửu quá nhỏ bé a.

Dưới ánh trăng mờ mờ, sắc mặt của Tiểu Cửu có điểm quỷ quái. Hắn trầm mi
không nói, không khí yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.

“Ba!” Ta vỗ tay một cái,sau đó nói: “Hắn đã biết?”

Tiểu Cửu gật đầu, đi tới bên cạnh của ta , giương mắt nhìn Nam Cung Thần,
hắn chăm chú mà nghi hoặc nhìn chúng ta: “Tại sao lại như vậy?”

“Chúng ta làm sao biết!” Ta cùng Tiểu Cửu trăm miệng một lời,nhìn thoáng qua
lẫn nhau, quay mặt đi nàng không muốn nhìn ta, ta cũng không muốn nhìn
nàng.


“Vậy ngươi rốt cuộc là ai?” Nam Cung Thần giọng nói trong nháy mắt trầm hẳn xuống. Trong lòng nổi lên tia nhàn
nhạt đau thương, thật vất vả mới được sự thân thiết như hôm nay không
ngờ lại hóa thành hư ảo.

“Ta…”

“Hắn là người đi đường giáp.” Tiểu Cửu chặn lại không cho ta trả lời, ta
nhìn Tiểu Cửu, trong lòng ngổn ngang trăm vị, đúng vậy, của ta xác
thực chỉ là người đi đường giáp mà thôi.

“Người đi đường giáp?” Nam Cung Thần nghi hoặc, “Cái này mà cũng được coi là tên?”

“Ư, nhưng hắn là một nam nhân.”

Nam Cung Thần giật mình: “Nam nhân?”

Ta sửng sốt, vội vàng giải thích: “Ta không…”

“Ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút…”

“Tại sao…?”

“Bởi vì hắn thích nam nhân…”

Nam Cung Thần chớp mắt trên mặt đầy hắc tuyến.

“Ách…” Được rồi, ta hoàn toàn bị coi như không khí. Bất quá Nam Cung hôm nay
có vẻ xem như hôm nay hắn có một ngày rất là phong phú a .

“Thanh Nhã chuyện này đều là thật sự?” Nam Cung Thần nhìn về phía ta, Thanh
Nhã… Ta cũng gọi là Thanh Nhã a… Có rất nhiều chuyện nhưng ta cũng lười
giải thích, ta chỉ gật đầu có lệ: “Đúng vậy.”

Sau đó, một mảng tĩnh lặng.

Nam Cung Thần không khỏi thán phục: “Rất khó có thể tin nổi , khó trách
ngươi cùng thê chủ hoàn toàn không giống nhau.” Hắn lại lần nữa chăm
chú nhìn về phía Phong Thanh Nhã, “Thanh nhã,sau này nàng có dự định
thế nào? Dùng hắn để che đậy sao?” Thanh Nhã, thì ra Nam Cung Thần gọi
Phong Thanh Nhã là Thanh Nhã, mà không phải là thê chủ sao?

“Ừ.”ánh mắt của Tiểu Cửu vụt sáng, “Ngươi tiếp tục bảo vệ cho hắn, dù sao đó cũng là thân thể của ta.”

Nam Cung Thần chuyển mục tiêu liếc mắt nhìn ta, lại lần nữa nhìn lại Phong
Thanh Nhã: “Ta đã hiểu, ta sẽ đi tìm phương pháp để hoán đổi lại linh
hồn.”

“Hoán đổi linh hồn?”

Tiểu Cửu cùng Nam Cung Thần đều không có nghe thấy tiếng kinh hô của ta, bọn họ từ bên cạnh của ta đã đi tơi gần cửa phòng, ta kinh ngạc đứng đó,
giống như băng sương lạnh lẽo hung hăng thổi vào mặt ta, lòng ta lạnh
cóng, hóa ra ta ở trong lòng Nam Cung Thần chỉ là người đi đường giáp.

Từ xa truyền tới tiếng cầm cùng tiếng tiêu,hòa nhập vào sự bi thương của

ta, làm cho tâm can rét lạnh của ta tăng thêm một phần sương mù, chán
nản bươc đi ra khỏi viện, quay đầu lại, Tiểu Nhược mang bộ mặt sầu lo
nhìn ta, nàng vẫn như trước không thể nhúc nhích.

Trong lòng ta chỉ là sự mất mát nhàn nhạt, thời gian của ta cũng không còn nhiều lắm.

Lần theo tiếng cầm mà đi, tới gần rừng trúc của Viễn Trần

Ta chưa bao giờ chân chính bước vào trong viện của Viễn Trần, bởi vì nó ở nơi sâu nhất trong rừng trúc.

Trước mắt là một tiểu gian bằng trúc, một loạt rào tre được xắp xếp chỉnh tê, giống như thế ngoại đào viên của Hộ quôc phủ vậy. Trong viện, bên trong sân viên, trong gió mang theo mùi hoa nhàn nhạt .

Một cái bàn dài, cái lư màu xanh đang tỏa khói nhẹ nhàng lượn lờ, tại dưới ánh trăng tựa như là ảo mộng.

Một lam một bạch, một tiêu một cầm, cùng đánh bản 《 tiếu ngạo giang hồ 》.

Thật sự không nhịn được mà muốn cười, nhớ tới đủ loại tiểu thuyết xuyên
không, thì《 tiếu ngạo giang hồ 》 nhất định là khúc được sử dụng tới
nhiều nhất.Lúc này nghe được cảm giác thật là hoan hỉ.

Lẳng lặng đứng ở dưới khóm trúc nhắm mắt lăng nghe, không dám tới gần, sợ
quấy rầy bọn họ, khó có lúc trong đầu không có YY, mỗi lần tới đây, cả
con người cũng bắt đầu trở về với sự thuần khiết.

Bỗng nhiên, ta nghe thấy tiếng bước chân của người bước đi trên lá, ta
chậm rãi mở mắt, cách đó không xa, một bóng người xanh đen thẳng hướng
ta đi tới.

Ánh trăng mặc dù sáng, lại bị rừng
trúc rậm rạp che khín, một mảnh trong bóng tối, vẻn vẹn có vài luồng ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua rùng trúc chiếu xuống, hắn đi vào trong ánh
trăng đối diện với ta, đối với ta mỉm cười thân thiết: “Thê chủ, đêm đã
xuống rồi.”

Âm thanh của hắn, kinh động đến hai người ở trong viện,âm thanh của cầm tiêu đột ngột dừng lại, ta thở dài
đáng tiếc , ta đối với hai người đang trong sự kinh ngạc kia nhẹ nhàng
gật đầu một cái, xoay người đi thì Nam Cung Thần phủ thêm cho ta một
chiếc áo choàng.


Ta buồn bả rời đi, mang theo vài phần tẻ ngắt cô tịch.

“Hôm nay Thê chủ mang theo Thuần Vu San San vào cung?” Nam Cung Thần mở miệng ra là nói chuyện công việc.

Ta thản nhiên nói: “Ừ, Tham gia yến tiệc hải sản, trong tiệc Cổ Minh Khải cố ý làm khó dễ Thuần Vu đại nhân, Thuần Vu gia tộc cùng Cổ Minh có
phải đã từng xảy ra chuyện gì không?” Nếu hắn muốn nói về công việc,thì
ta đây cũng chỉ nói công việc.

Nam Cung Thần đi ở bên người của ta, cự ly gần như vậy, gấu áo của hắn tùy thời chạm vào ta, còn mùi trầm hương đặc trưng của hắn nữa.

Sự tồn tại mãnh liệt của hắn làm cho ta không thể nào có thể bỏ qua được.
Ta tận lực cách xa ra một chút, thì trong không khí mới không còn mùi
hương của hắn nữa.

“Huynh trưởng của Thuần Vu San San là thành chủ của huyện thanh châu.”

“Hồ ly còn có đại ca à?

Nam Cung Thần trên mặt mang một kia kinh ngạc: “Hồ ly… là chỉ Thuần Vu San San à.”

“Áh… Phải..” giọng nói có điểm xấu hổ, “Cái…kia… Chẳng lẽ là hắn đại ca của hắn đắc tội với Cổ Minh Khải?”

Nam Cung Thần dừng lại cước bộ, làm như suy tư, hắn nhíu lông mày: “chính
xác là Cổ Minh Khải nhìn trúng vùng đất Thanh Châu.”

“A? Tại sao?”

“Nơi đó…” Gương mặt Nam Cung Thần trở nghiêm túc đôi mắt hắn nhìn thẳng vào
mắt ta, “nơi đó được coi là kho lương thực của Hoàng Gia.”

Thì ra là vậy, kho lương thực của hoàng gia sao, thật là một miếng thịt béo bở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận