CHƯƠNG 6
Từ nay về sau, giữa hai người bắt đầu hình thành mối quan hệ “Bạn Cùng Phòng “kỳ lạ.
Một tuần khoảng hai hay ba lần, Lâm Tịch Hải đều nhịn không được mà bốc hỏa lên, chủ động chạy đến phòng của Bành Diệc Hàn, y cũng không cự tuyệt, một mặt ôn nhu đợi hắn, làm cho hắn tận hứng mà phóng ra liên tục.
Nhưng mà hắn vẫn cự tuyệt không cho y tiến vào, một mực “Thủ thân như ngọc”, y cũng chỉ có thể cười khổ, cố gắng nhẫn nại, hoặc là dùng tay của hắn, hoặc là mượn chân hắn để giải phóng cho đỡ vã.
Ý trung nhân nằm gọn trong lòng ngực, lại không được ôm ấp, nếu nói cảm giác này không bi thảm chính là nói dối, nhưng Bành Diệc Hàn vẫn cố gắng tự an ủi bản thân, cắn răng chịu đựng.
Đôi khi, Bành Diệc Hàn tỉnh giấc giữa đêm, nhìn ngắm gương mặt ngây thơ của Lâm Tịch Hải khi hắn đang gối đầu lên ngực y mà ngủ, thật giống một đứa trẻ to xác không hề phòng bị.Trong phút chốc, lòng y lại tràn đầy xúc cảm hạnh phúc, khi đó, y liền nhịn không được mà miên man suy nghĩ.
Nếu hắn có thể chấp nhận y, thì sẽ tốt biết bao nhiêu!
Chỉ cần hắn nguyện ý chấp nhận, từ bỏ tiêu chuẩn hà khắc trong việc “Kén vợ kén chồng ”, như vậy cả đời này, y sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, hảo hảo thương hắn, không cho hắn chịu một chút ủy khuất nào hết.Từng giây, từng phút, y sẽ dành hết toàn bộ sự ôn nhu mà làm cho hắn hạnh phúc……
Tại sao hắn cứ phải đi tìm “Người kia”_Một kẻ có thể không tồn tại? Vì cái gì hắn lại không hảo hảo nhìn đến người đang ở cạnh hắn?
Ánh mắt chợt dừng lại nơi khuôn mặt của Lâm Tịch Hải, Bành Diệc Hàn bỗng cảm thấy nghẹn lòng.
Nếu y không có dung mạo xấu xí, không chất phác trầm tính, nếu chân của y không có vấn đề, có thể môn đăng hộ đối với hắn, như vậy, bọn họ có lẽ sẽ rất hạnh phúc, không phải đến mức như thế này.
Nguyện vọng tuy tốt đẹp, nhưng mà sự thật vẫn chính là sự thật.
Y không thể ngăn cản hắn đi tìm hạnh phúc, đi tìm “Người kia” của hắn, hắn đã đợi người ấy hai mươi sáu năm rồi.
Trong lòng mỗi người đều tồn tại nửa kia của mình
Có một số người thực sự may mắn, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đã yêu nhau tha thiết, cùng chung sống đến bạch đầu giai lão, trở thành thần thoại khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ, cũng có một số người, bỏ ra bao nhiêu năm tháng dai dẳng, trải qua vô số mưa gió ma hợp để tìm kiếm một nửa kia của mình, cuối cùng mới gây thành chính quả, cũng khiến cho người ta vui mừng cảm khái.Nhưng mà, cũng có nhiều người, đi cả đời cũng không tìm được tình yêu, chỉ có thể tùy tiện cưới vợ sinh con, cuộc sống về sau vô cùng tịch mịch, đến khi kết thúc, chỉ còn lại một phần tâm linh trống rỗng.
Y biết hắn muốn cái gì, nên y tôn trọng mục tiêu mà hắn theo đuổi.
Dù sao y và hắn cũng không liên quan gì nhau, cũng không thể làm cho hắn hạnh phúc, vì vậy, cần gì phải ràng buộc hay ngăn cản hắn?
Thiên nga sẽ làm bạn cùng thiên nga.
Còn con cóc…..chỉ có thể lặng lẽ quan sát từ phía sau.
※※※
Chuông cửa vang lên không ngừng, Bành Diệc Hàn xoa xoa tay, vội vàng chạy ra từ phòng bếp.
Mở cửa ra, liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Đới An Ny.Người đứng phía sau nàng là Lâm Tịch Hải.
“Hello, Tiểu Bành, ta đến đây để ăn cơm ké.”
Đới An Ny cười hì hì chào hỏi y.
“Phải lấy tiền a, một lần một trăm đồng.”
Lâm Tịch Hải ở phía sau kêu lên.
“Hảo hay cho cái tên Tiểu Hải nhà ngươi, ngươi cũng không biết chiêu đãi lão nương vài bữa cơm, mới đến nhà ngươi ăn có một lần, còn dám đòi tiền ta.”
Đới An Ny một phen nhéo nhéo lỗ tai Lâm Tịch Hải, khiến hắn đau đớn mà liên tục cầu xin tha thứ.
“Đều vào nhà đi, cơm cũng nấu gần xong rồi.”
Bành Diệc Hàn cười nói.
Một bước tiến vào phòng khách, nhìn thấy bên trong đều gọn gàng ngăn nắp, được quét tước sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, Đới An Ny không khỏi kinh ngạc.
“Hảo sạch sẽ nga, Tiểu Bành đều là do ngươi dọn dẹp sao?”
“Ừ khoảng hai ngày đều tổng vệ sinh một lần, cuối tuần rảnh rỗi thì làm cẩn thận hơn một chút.”
“Thật là giỏi, rất ít có người đàn ông nào sạch sẽ như vậy, Tiểu Hải, ngươi thật sự may mắn lắm mới tìm được y nha.”
Đới An Ny cười tà liếc nhìn Lâm Tịch Hải.
“Ta cũng có hỗ trợ đó.”
Lâm Tịch Hải không phục liền kêu lớn, nàng làm như hắn chỉ biết ăn với ngủ thôi vậy.(đúng á = =’’)
“Ngươi giúp sao? Có mới là lạ, nếu ngươi chịu khó như vậy, mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây mất.
Đới An Ny hừ một tiếng, quay đầu hỏi Bành Diệc Hàn: “Tiểu Bành, có muốn ta giúp chuẩn bị đồ ăn hay không?”
“Không cần không cần, các ngươi cứ ngồi xem TV, uống chút nước, đồ ăn lập tức sẽ mang lên ngay.”
Bành Diệc Hàn vội vàng nói.
“Mặc kệ đi, chính y muốn phục vụ, chúng ta cứ ngồi chơi là được.”
Lâm Tịch Hải lôi kéo Đới An Ny ngồi xuống.
“Tiểu Hải, ngươi thật sự là có vận tốt a, ta cũng muốn được ở cùng Tiểu Bành.”
Đới An Ny kêu lên.
“Không được, hắn là của ta!”
Trên mặt Lâm Tịch Hải nhất thời xuất hiện ba tia hắc tuyến.
“Nga…… Của ngươi?”
Nhãn tình Đới An Ny chợt sáng lên, bắt lấy lỗi trong lời nói của hắn, cười gian :”Vậy là ý gì? Chẳng lẽ các ngươi đã trở thành tình nhân rồi sao, đã làm chuyện ấy?”
“Không thể nào!”
Lâm Tịch Hải thấp thỏm không yên, bị nàng nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng lên, nhưng hắn lập tức trấn định:”Hắn là đầu bếp của ta, nếu cho ngươi mượn, ta làm sao mà sống?”
Đới An Ny cũng không thèm tỏ ý nghi ngờ hắn, chỉ trừng mắt nhìn một cái:”Cái gì đầu bếp chứ, theo ta thấy Tiểu Bành thật đáng thương, cơ thể có vẻ rất mệt nhọc, giống như đã bị kẻ nào đó “thao”đến chết đi sống lại vậy. Gặp phải tên chủ nhân bá đạo, hết ăn rồi lại nằm như ngươi, ai, y thật sự là xui tám đời mà.”
“Đáng chết, ngươi rốt cuộc có phải là bằng hữu của ta hay không vậy?”
Lâm Tịch Hải cười cười mắng nàng.
Đang khi đùa giỡn, Bành Diệc Hàn đã nhanh tay lẹ chân mà đem một mâm đồ ăn đi ra, hương khí bốn phía, sắc màu mê người, hơn nữa y bảo đây là món canh nổi tiếng, khiến Đới An Ny cùng Lâm Tịch Hải chảy nước miếng ròng ròng, khen không dứt miệng.
Sau khi ăn xong còn có món điểm tâm ngọt, chính là món tổ yến đu đủ do Bành Diệc Hàn tự nghĩ ra!
Thực hiện rất đơn giản, vỏ đu đủ mang đi rửa sạch, cho vào một cái bình sắt, thịt đu đủ cắt nhỏ một chút, trộn với tổ yến, tổ yến này đã được đặt trong tủ lạnh trước một đêm, sau đó lại ngâm qua nước, đun sôi khoảng một giờ, cho thêm đường phèn, cuối cùng, món đu đủ tổ yến thơm mát bổ dưỡng liền ra lò.
“Ngon quá.”
Đới An Ny ăn một ngụm, nhất thời lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Thích là tốt rồi.”
Bành Diệc Hàn cười toe toét.
“Tiểu Hải, được ở cùng Tiểu Bành, ngươi thật là có phúc.”
Đới An Ny hâm mộ cực kỳ.
“Đúng vậy, về sau nếu ta tiếp đón bạn trai, sẽ nhờ Bành Diệc Hàn đảm đương nhiệm vụ nấu ăn cho chúng ta.”( tức quá, gru`gru`)
Lâm Tịch Hải cười nói, thốt ra những lời vô tâm.
Bành Diệc Hàn nhất thời ngừng tay, lẳng lặng nhìn hắn.
Lâm Tịch Hải căn bản không phát hiện ra mình vừa nói cái gì, vẫn cười đến sáng lạn, lộ ra sự khờ dại ngây thơ, càng thêm đả thương người khác.
Trong một khắc, Bành Diệc Hàn cảm thấy trong lòng thống khổ, đau đớn đến không chịu nổi.
“Tốt……”
Y miễn cưỡng cười cười.
Phát hiện không khí khác thường, Đới An Ny liền ngẩng đầu lên xem xét, hồ nghi nhìn bên này, lại ngắm bên kia, “Các ngươi làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Bành Diệc Hàn ảm đạm cười.
Không có việc gì.
Chính là hắn cùng y, không có tương lai.
Cơm no rượu say xong xuôi, Lâm Tịch Hải cùng Đới An Ny ngồi ở ban công nhà trọ ngắm nhìn biển đêm.
Đây là khu vịnh rất nổi danh, đã hốt không ít bạc của các du thuyền tư nhân, có nhiều ngọn đèn dầu đang tỏa sáng lấp lánh, lan tỏa trên mặt biển, trông giống như một dải ngân hà, đẹp không sao tả xiết.
“Đẹp quá a……”
Đới An Ny tán thưởng: “Tuy rằng ta sống ở vùng biển từ nhỏ đến lớn, nhưng mỗi lần xem qua, vẫn thấy rất đẹp.”
“Ân, đúng vậy, xem hàng trăm lần vẫn không chán.”
Lâm Tịch Hải cười nói.
Đới An Ny quay đầu lại nhìn vào phòng khách, thấy Bành Diệc Hàn vẫn đang đi tới đi lui thu dọn, không than thở một tiếng, y bước vào trong bếp bắt đầu tẩy rửa chén đĩa, bóng dáng tuy to lớn, nhưng giờ phút này, phảng phất vài phần tịch liêu.
“Uy, Tiểu Hải……”
Đới An Ny gọi hắn.
“Làm sao vậy?”
“Vừa rồi ngươi không phải đã hơi quá đáng sao?”
“Ta đã làm gì?”
Lâm Tịch Hải mờ mịt nhìn nàng.
Có đôi khi, vô ý so với cố ý đả thương người khác, càng khiến người ta đau thương gấp bội
“Chính là vừa rồi a, ngươi nói nếu muốn mời bạn trai đến nhà, sẽ nhờ Tiểu Bành đảm đương việc nấu ăn, chẳng lẽ còn không quá mức sao?”
Lâm Tịch Hải ngẩn ra, lúc này mới hiểu được, cười nói: “Y sẽ không để ý đâu.”
(không để ý cái con khỉ :-w)
“Làm sao ngươi biết y không quan tâm? Ta cảm thấy dường như y có tâm sự.”
Đới An Ny nhịn không được mà thở dài trong lòng.
“Bởi vì y cũng biết, ta cùng y căn bản không bao giờ có kết quả, cho dù y thích ta, ta cũng không hưởng ứng.”
Lâm Tịch Hải lơ đễnh nhún nhún vai.
“Trên đời này, chuyện『 không có khả năng 』 cũng sẽ biến thành 『 có thể 』. Hiện tại ngươi khẳng định như vậy, cẩn thận lời nói này sẽ biến thành hòn đá cản trở dưới chân ngươi.”
Lâm Tịch Hải nở nụ cười hồn nhiên: “Ngươi nói nghe cũng có đạo lý, nhưng muốn ta cùng Bành Diệc Hàn sao? Tha cho ta đi……”
“Vì sao?”
Đới An Ny có điểm không thể lý giải, “Ngươi và y ở cùng nhau cũng được một khoảng thời gian khá dài, Tiểu Bành là người như thế nào hiện tại ngươi phải biết rõ hơn người khác chứ.Nam nhân tốt như vậy mà lại bỏ qua, chẳng lẽ ngươi không thấy như vậy sẽ đáng tiếc lắm sao?”
“Bành Diệc Hàn đúng là nam nhân thật tốt, nhưng chẳng lẽ chính vì y 『 Tốt 』, nên ta nhất định phải thích y?”
Đúng vậy, Bành Diệc Hàn rất tốt, hắn dĩ nhiên biết rất rõ.
Hắn thích tính “Hảo”của y, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.
Địa vị của y ở trong lòng hắn chính là đầu bếp, người hầu, quản gia, công cụ phát tiết ***, trừ những thứ đó ra, chẳng còn gì khác.
Nam nhân kia diện mạo bình thường, cuộc sống nhàm chán, thái độ làm người không đủ khôi hài.Làm bạn cùng phòng còn có thể, nhưng nếu là đối tượng yêu đương thì tuyệt đối không được!
“Tiểu Hải, ta chỉ hy vọng về sau ngươi sẽ không hối hận.”
Đới An Ny vẫn thật lòng nhìn hắn.
Lâm Tịch Hải có điểm không kiên nhẫn, rốt cuộc sao lại thế này, ai cũng đều khuyên hắn, dạy bảo, líu lo không ngừng, cứ ghép đôi cho hắn và Bành Diệc Hàn
“An Ny, ngươi cũng biết ta là người có điều kiện tốt như thế nào, ngươi bảo ta làm sao thu nhận y? Thu nhập bình thường, diện mạo cũng bình thường, chân còn có tật, nam nhân như vậy, có điểm nào xứng đôi với ta? Làm sao ta có thể mang y ra khoe trước mặt bạn bè chứ hả? Hảo, lui một vạn bước mà nói, cho dù ta có thể yêu y, nhưng cả ngày phải đối diện với một viên khoai tây xấu xí như vậy, ăn cơm làm sao vô……”(ăn như heo còn nói)
“Tiểu Hải!”
Đới An Ny nhíu mày, hắn càng nói càng càng quá đáng.
“Cho dù trên đời này chỉ còn một mình y là đàn ông, ta cũng không bao giờ chấp nhận, nói rõ như vậy rồi, ngươi đã hiểu chưa, lần sau đừng làm phiền ta về vấn đề này nữa.”
Lâm Tịch Hải cười nói.
“Tiểu Hải!”
Đới An Ny liều mình hướng hắn nháy mắt……
Lâm Tịch Hải nhịn không được quay đầu lại, bộ dáng tươi cười nhất thời im bặt.
Bành Diệc Hàn đang đứng ở sau lưng hắn.
(aizz, lần nào nói xấu cũng bị người ta nghe hà)
Trầm mặc không một tiếng động, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Bị y dùng cặp mắt lạnh nhạt ôn tĩnh nhìn chăm chú, Lâm Tịch Hải nhất thời trong lòng kinh hoàng, một câu cũng không nói ra được.
“Ta mang cà phê cho hai người.”
Bành Diệc Hàn đem cà phê đặt trên mặt bàn thủy tinh, vẫn lãnh đạm, không để lộ ra một tia biểu tình bất ổn nào, giống như chưa từng nghe qua những lời nói kia: “Các ngươi cứ tiếp tục tán gẫu đi.”
“Cám ơn.”
Lâm Tịch Hải tiếp nhận cà phê, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Chờ y đi xa, Đới An Ny hạ giọng nói: “Không phải y đã nghe được toàn bộ chứ? Tiểu Hải, lần này ngươi thảm rồi.”
“Không sao, y sẽ không tức giận đâu.”
Lâm Tịch Hải tỏ ra chắc chắn, hít vào vài ngụm hương thơm cà phê ngào ngạt, nhưng nội tâm lại nảy ra một đống bất an. ( Cho chết)
“Xem ra ngươi nên xin lỗi y.”
Đới An Ny thở dài một hơi.
“Ta không có bắt buộc y nhất định phải ở bên cạnh ta.”
Lâm Tịch Hải nhìn nàng một cái, khôi phục lại nụ cười tràn đầy tự tin.
※※※
Sau khi Đới An Ny ra về, Lâm Tịch Hải vốn định trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa thấy phòng của Bành Diệc Hàn, nháy mắt liền cải biến chủ ý, đi đến gõ cửa. Cửa vốn chỉ khép hờ, bên trong truyền ra thanh âm của Bành Diệc Hàn: “Mời vào.”
Lâm Tịch Hải đẩy mạnh cửa, ngượng ngùng nói: “Ách…… An Ny về rồi……”
“Ta biết.”
Bành Diệc Hàn ngẩng mặt lên, đem giấy tờ đặt sang một bên, lẳng lặng nhìn hắn, “Có việc gì sao?”
“Không có gì.”
Lâm Tịch Hải nhìn trộm sắc mặt của y, vừa rồi hắn đúng là có chút quá đáng, y sẽ không thật sự sinh khí chứ.(sinh khí= tức giận)
“Ngươi cũng biết, có đôi lúc ta hơi độc mồm.”
Vốn cao ngạo và tự tôn, Lâm Tịch Hải rất ghét việc phải giải thích với người khác, hiện tại, khi thốt ra những lời này, gần như đã lấy hết khí lực của hắn rồi.
“Ta biết.”
Bành Diệc Hàn nhăn nhăn cái trán, cười khổ: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không, ta muốn nghỉ ngơi sớm.”
Lâm Tịch Hải đi đến trước mặt y, thấp giọng nói: “Ngày mai là cuối tuần rồi.”
Bành Diệc Hàn thờ ơ nhìn hắn “Phải không?”
“Đúng vậy, mấy hôm nay chúng ta không cùng nhau……”Lâm Tịch Hải trong lòng âm thầm sốt ruột, bình thường chỉ cần hắn đi vào phòng của y, không cần nói nhiều, y giống như đi guốc trong bụng hắn, liền biết hắn muốn cái gì, sao bây giờ lại ngẩn ra không khác gì cái đầu gỗ.
Không biết làm sao, hắn chỉ có thể vươn tay, đặt lên vai của y, dùng ánh mắt ướt át mà nhìn Bành Diệc Hàn: “Ngươi…… Không biết ta đang nói đến vấn đề gì sao?”Mặt hắn lúc này đã đỏ muốn chết, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đề nghị trắng trợn như vậy.
Hình như có điểm không ổn, biểu tình của y vẫn rất bình tĩnh, như đang cất giấu một loại cảm giác ngưng trọng.Tuy rằng Lâm Tịch Hải không phải thật sự muốn phát tiết, nhưng nếu có thể được thường xuyên làm việc ấy, được ôm hôn môi, cho nhau những lời nói trấn an, bao nhiêu mệt mỏi của hắn sẽ lập tức biến mất. Ai ngờ Bành Diệc Hàn lại co rụt bả vai, né tránh tay hắn, “Hôm nay ta rất mệt mỏi, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.
Lâm Tịch Hải ngây người, huyết sắc nháy mắt đều bị rút đi.
Y cự tuyệt hắn?
“Ngươi thật sự không cần hả?”
Không thể tin, hắn hỏi lại một lần nữa.
Bành Diệc Hàn chỉ lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt tràn ngập sự mệt mỏi mà hắn không thể lý giải được, sau đó, y thản nhiên lặp lại, “Ta rất mệt mỏi.”
Biết là y thật sự cự tuyệt hắn, Lâm Tịch Hải thần tình đỏ lên. Không phải thẹn thùng, mà là bởi vì tức giận.
Y dám cự tuyệt hắn?
Y cư nhiên dám cự tuyệt hắn! ( =)) quê 1 cục)
Không nói hai lời, Lâm Tịch Hải tức giận liền quay đầu đi ra ngoài, vừa bước tới cửa, bỗng nghe giọng của Bành Diệc Hàn vang lên ở sau lưng: “Chúng ta từ nay về sau sẽ không bao giờ … làm như vậy nữa.”
Lâm Tịch Hải nhanh chóng xoay người, nhìn chằm chằm vào mặt y : “Không bao giờ …tức là sao?”
Bành Diệc Hàn nhìn hắn: “Bạn cùng phòng bình thường sẽ không ôm nhau mà an ủi, ngươi đã soạn thảo ước pháp tam chương, không được sản sinh tình cảm cá nhân, ta luôn tuân giữ, hy vọng ngươi cũng vậy.”
Cái gì?
Thật sự rất buồn cười, Lâm Tịch Hải nhịn không được cười ra tiếng :”Ngươi đang nói cái gì? Ta như thế nào lại có thể phát sinh cảm tình với ngươi?”
“Như vậy, cũng không nên đến phòng của ta nữa.”
Bành Diệc Hàn dùng đường nhìn thẳng tắp hướng về phía hắn, ánh mắt giống như một thanh kiếm sắc bén, có thể nhìn thấu tận tâm can của hắn.Chật vật không chịu nổi……
Lần đầu tiên, Lâm Tịch Hải cảm thấy bản thân không thể dối trá trước ánh mắt dò xét của nam nhân kia
“Không đến thì không đến, ai cần a, lúc trước chính ngươi nói muốn giúp ta, cũng không phải ta đối với ngươi cảm thấy yêu đương gì hết. Yên tâm đi, đời này ta cũng không bao giờ yêu ngươi, điểm ấy không cần ngươi quan tâm!”
Bị đâm trúng chỗ đau, Lâm Tịch Hải bắt đầu nói năng loạn xạ.
“Ta biết.”
Bành Diệc Hàn thản nhiên nói.
Điều này, hắn đã lặp lại rất nhiều lần rồi, cho nên, y hiểu rất rõ.
“Biết là tốt rồi, vậy ngươi về sau cũng không nên dùng loại ánh mắt ghê tởm như vậy mà nhìn ta, làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.”
Mình có lấy loại ánh mắt này mà nhìn hắn sao? Trong mắt hắn chẳng lẽ mình luôn là kẻ xấu xa như vậy? Bành Diệc Hàn chậm rãi khép ánh mắt, cố chịu đựng từng cơn đau đớn, thấp giọng nói: “Về sau sẽ không như vậy nữa.”
“Như vậy là tốt.”
Lâm Tịch Hải nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, đóng mạnh cửa, phát ra tiếng “Phanh”chấn động.
Bành Diệc Hàn chậm rãi ngã ngồi lên ghế sô pha.
y luôn biết trong lòng Lâm Tịch Hải nghĩ về y ra sao, nhưng khi chính tai nghe thấy, hoàn toàn là hai việc khác nhau. Hơn nữa gần đây cả hai thật sự rất thân mật, cho nên đã dần dần quên mất lúc trước hắn đã đánh giá mình như thế nào.Lời nói ban nãy như cảnh tỉnh, làm cho toàn bộ sự việc đau lòng vốn được chôn chặt trong trí nhớ, lần lượt trỗi dậy.
Chính mình đã vọng tưởng quá nhiều, muốn ăn thịt thiên nga, đáng đời y, trò hề này đã sớm bị hắn thu vào đáy mắt! Bành Diệc Hàn tuy rằng giỏi nhẫn nại, nhưng rốt cục y cũng chỉ là một con người bình thường, sự chịu đựng cũng có giới hạn.
Tựa hồ, đã đến cực hạn rồi.
Nếu có thể được, thật hy vọng tất cả sự việc đều chưa phát sinh.Mong thời gian quay ngược trở lại, lúc y và hắn chưa trở thành bạn cùng phòng.
Đôi bàn tay chậm rãi phủ lấy khuôn mặt, Bành Diệc Hàn cố nén tiếng nấc thổn thức, trong lòng ngực tựa như bị khắc một vết thương sâu sắc.
Đau đớn….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...