CHƯƠNG 15
Từ đó về sau, Lâm Tịch Hải thường xuyên dẫn theo Lạc Thần Hi đến tham dự các buổi tụ hội cùng Bành Diệc Hàn. Bởi vì bên cạnh cả hai đều đã có “Người yêu”, nên không khí trở nên hòa hợp tự nhiên hơn, Lâm Tịch Hải phát hiện rằng mang theo người yêu giả cũng có chỗ tốt, có thể tùy thời tùy chỗ mà nhờ hắn che giấu cho tình tự của mình.
Lạc Thần Hi là một người rất giỏi quan sát tâm tư người khác, cảm kích thức thời, luôn để ý đến từng biểu hiện nhỏ của hắn, thay hắn suy nghĩ, cũng vì hắn mà che chở, giống như người bạn tri kỷ, theo khía cạnh nào đó mà nói, hắn không hổ danh là ngưu lang NO. 1, luôn toát ra một loại mị lực độc đáo.
Mỗi khi gặp mặt Bành Diệc Hàn, đối với Lâm Tịch Hải đúng là một loại tra tấn, nhưng nếu không được thấy mặt y, lại là một loại dày vò.
Khoảng thời gian đau khổ này cứ liên tiếp lặp đi lặp lại, Lâm Tịch Hải cũng cố gắng lặng yên vượt qua.
Mùa thu mát mẻ rốt cục cũng trôi đi, nháy mắt, vạn vật tiêu điều nghênh chuẩn bị nghênh đón mùa đông băng giá …
B&P building.
“Lâm phó tổng.”
Nghe được thanh âm của Phương Văn Sam, Lâm Tịch Hải dừng cước bộ, xoay người, cười nói: “Phương quản lí, khí sắc của ngươi thoạt nhìn không tồi a.”
Sau khi tung ra sản phẩm trọng yếu, B&P chuẩn xác nắm giữ mạch đập của thị trường, liên tiếp cho ra đời các mặt hàng điện tử có công dụng bảo vệ sức khoẻ, được một số lượng lớn khách hàng khen ngợi, đơn đặt hàng liên tục bay tới.
Mấy ngày nay Phương Văn Sam chẳng những cười đến toét miệng, ngay cả tư thế đi đường cũng nhẹ nhàng đến mức có thể dùng từ “Phiêu”để hình dung.
“Ha hả, nhờ phúc nhờ phúc.”
Phương Văn Sam nhếch miệng cười, sóng vai cùng Lâm Tịch Hải đi đến thang máy.
“Đúng rồi, Lâm phó tổng có biết vì sao Hoa Tử An lại từ chức không?”
“Hoa Tử An từ chức?” Lâm Tịch Hải chấn động, liền dừng bước..
“Ngươi vẫn chưa biết?”Phương Văn Sam cũng sửng sốt, y còn tưởng rằng hắn đã sớm nắm được thông tin.
“Sao lại như vậy?”Lâm Tịch Hải nhíu mi.
“Ngay hôm thứ Hai, Hoa Tử An đột nhiên gặp ta đệ đơn xin từ chức, nói là mình không thích hợp làm nhân viên tiêu thụ, ta cũng không muốn hỏi nhiều.Dù sao từ trước đến nay, hắn cũng có làm được việc gì cho ra hồn đâu, công việc chính của hắn chỉ là làm một ít công tác giao tiếp mà thôi.”
“Vậy mà cho tới bây giờ ta cũng không chưa từng nghe hắn đề cập qua.”
Lâm Tịch Hải ngạc nhiên nói.
Rõ ràng cuối tuần trước, còn gặp qua bọn họ một lần, Hoa Tử An ngay cả nửa tiếng cũng không có lộ ra.
“Hiện tại bọn thiếu niên nhỏ tuổi đầu óc xoay chuyển quá nhanh, làm việc toàn bộ đều do cao hứng, cũng không thèm lo lắng hậu quả sau này. Một khắc trước còn làm tốt, có lẽ ngay sau đó không vui, liền lập tức chuyển qua ăn máng khác, ai mà biết được. Bất quá Lâm phó tổng, thẳng thắn mà nói, loại người như Hoa Tử An làm việc không hề chú tâm, ngày nào cũng dụ dỗ các công nhân từ chức, đối với công ty chúng ta vị tất không phải là chuyện tốt.”
Lâm Tịch Hải không khỏi cười khổ.
Sau khi chia tay Phương Văn Sam, Lâm Tịch Hải lập tức cầm lấy di động gọi cho Hoa Tử An.
Vừa nghe tên kia bắt máy, hắn liền hỏi : “Vừa rồi ta nghe Phương quản lí nói, ngươi đưa đơn xin từ chức, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
“Lâm đại ca ngươi không biết a? Là như vậy, gần đây có một vị đồng hương ở Cam Túc tìm đến ta, công ty của nàng ở trong này vừa thành lập, muốn gọi ta đến giúp. Ta cảm thấy không tiện nếu từ chối, nên đành đáp ứng, không nói cho ngươi biết trước một tiếng, thực ngại quá.”
“Bành Diệc Hàn có biết chuyện ngươi từ chức không?”
Lâm Tịch Hải hỏi.
“Bành đại ca đương nhiên biết, hơn nữa y cũng thực tán thành ta làm như vậy.”
“Là như vậy a……”
Lâm Tịch Hải trầm mặc : “Ngươi đã phải giúp cho đồng hương, ta cũng không muốn ngăn trở, ngươi cũng nên cẩn thận, hảo hảo làm việc cho tốt.”
“Biết rồi, cám ơn Lâm đại ca.”
“Đừng khách khí.”
Lâm Tịch Hải ngắt điện thoại, không biết vì sao, mí mắt co giựt, nội tâm nảy lên dự cảm xấu.
Sau đó, Lâm Tịch Hải cũng không gặp lại Hoa Tử An nữa.
Dần dần đến gần cửa ải cuối năm, công ty có một đống sự vụ cần xử lý, Lâm Tịch Hải phải vùi đầu suy nghĩ các phương pháp, thường xuyên khuya khoắt mới về đến nhà, không chỉ không họp mặt bạn bè được, mà ngay cả thân nhân của mình cũng không có thời gian gọi điện thoại liên lạc.
Chờ cho công việc giảm đi một chút, Lâm Tịch Hải rốt cục mới nhớ ra, hình như đã thật lâu không có nghe đến tin tức của Bành Diệc Hàn.
Có lẽ nên gọi điện thoại liên lạc một chút, hỏi xem bọn họ có hảo hay không……
Nhìn vào chiếc di động tinh xảo, hiện ra địa chỉ liên lạc, ánh mắt dừng thật lâu ở ba chữ ”Bành Diệc Hàn”, Lâm Tịch Hải cuối cùng vẫn không ấn nút gọi đi.
Ném chiếc di động, hắn nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, thân thể dần dần chìm trọn vào bóng đêm tĩnh mịch
Thế sự thực kỳ diệu, cầu mong thì không được, nhưng nếu cứ để mặc kệ thì cơ hội lại tự dưng tiến đến.
Trong một tình huống hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý, Lâm Tịch Hại đã gặp Bành Diệc Hàn.
Lúc ấy, hắn đang đi vào siêu thị để mua một ít rau dưa, nơi này hắn bình thường cũng không thường đến, vì hôm nay vừa vặn xong việc trở về, thuận đường đi qua, nên tùy tiện bước vào mua đồ, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, gặp được Bành Diệc Hàn cũng đang đứng ở quầy hàng rau quả.
Nhìn thấy Lâm Tịch Hải đang cầm những cụm rau xanh cho vào xe đẩy, bên trong xe còn có không ít sơ dưa và trái cây, Bành Diệc Hàn không khỏi mở to hai mắt, chưa kịp chào hỏi, câu đầu tiên thốt ra là : “Ngươi biết nấu ăn sao?”
“Đúng vậy, ở một mình thực nhàm chán, nên mua mấy quyển sách dạy nấu ăn về đọc. Sao lại nhìn ta như vậy, rất kỳ quái sao?”
Lâm Tịch Hải chọn vài thứ tươi tốt một phen bỏ vào giỏ xe, thủ pháp rất chi là thành thạo lão luyện, không khác gì một ông nội trợ chuyên ghiệp.
“Không nghĩ tới, thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày ngươi cũng vào bếp……”
Bành Diệc Hàn thì thào phát ra thanh âm cảm thán.
“Từ khi ngươi đi rồi, có rất nhiều sự tình, ta đều đã trải qua.”
Lâm Tịch Hải thản nhiên nói.
Bành Diệc Hàn ngẩn ra, nhìn hắn.
Từ khi y trở về từ Cam Túc đến nay, đây là lần đầu tiên ngắm nhìn hắn lâu như vậy, trừ mấy lần hai người chỉ chào hỏi vài câu xã giao rồi lướt qua nhau như người đi đường, lần này có thể xem là lần đầu tiên bọn họ được “Một mình ở chung”.
Hắn nhìn qua vẫn như trước, tuấn mỹ kinh người, nhưng mà, trước đây hắn luôn bộc lộ tài năng cùng sự tự tin ngạo mạn, bây giờ ánh mắt hắn lại lạnh lẽo như băng tuyết, chỉ tỏa ra một tia ánh sáng nhạt nhòa, nếu không nhìn kĩ, cơ hồ còn không nhận ra, người nam tử thần sắc trầm ổn này, thật sự chính là Lâm Tịch Hải.
Thương hải tang điền, nhân sự biến thiên.
Một con người lại có thể thay đổi như vậy, rốt cuộc là vì cái gì, vì ai? ( thèn ngu, thèn đầu heo, thèn wi~)
Bành Diệc Hàn không muốn miệt mài theo đuổi đáp án, cũng không dám miệt mài theo đuổi, bởi vì y hiểu rõ, cho dù có biết được đáp án cũng không có ý nghĩa gì, chỉ làm tăng thêm sự đau lòng mà thôi.
Bên cạnh hắn đã có người yêu hoàn mỹ xuất sắc, đúng như mong muốn của hắn. Và y cũng đã có người yêu, đời này, hắn và y rõ ràng là không thể được nữa rồi.
Có lẽ nên hẹn kiếp sau, nếu như còn có kiếp sau …..
Nhìn thấy đối tượng ngày xưa mình đã từng yêu tha thiết ( và đến nay vẫn vậy), Bành Diệc Hàn lộ ra nụ cười ôn nhu : “Lạc Thần Hi đâu, như thế nào không đi cùng ngươi?”
“Hắn gần đây bận công việc, ta cũng mấy tháng không thấy hắn.”
Lâm Tịch Hải mặt không biến sắc, thản nhiên nói dối : “Tiểu Hoa đâu, hôm nay cũng không ở bên cạnh ngươi?”
“Tiểu Hoa a, gần đây hắn thay đổi công việc, cũng khá bận rộn, thường xuyên đêm hôm khuya khoắt mới trở về. Tính đến nay, số lần được gặp mặt hắn có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.”
Bành Diệc Hàn cười khổ: “Tuy rằng ta rất hy vọng hắn được làm ở B&P, nhưng hắn lại nói mình không thích công việc này. Hắn chính là như vậy, tính tình trẻ con, sợ chịu khổ, sợ vất vả, uổng công ngươi lúc trước đã hảo tâm giúp đỡ.”
“Không sao.”
Lâm Tịch Hải vội vàng nói: “Cũng nên ra bên ngoài học hỏi một chút, đối với Tiểu Hoa mà nói, cũng là chuyện tốt, hắn dù sao vẫn còn trẻ mà.”
“Đúng vậy, ngươi nói có lý.”
Bành Diệc Hàn cảm khái nhìn hắn, hắn thật sự đã thành thục rất nhiều, vô luận lời nói, hay là cử chỉ, đều khác hẳn trước đây, giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Tịch Hải nhìn xuống xe đẩy của y, cảm thấy kì lạ : “Ngươi mua ít thực phẩm quá, hai người ăn có đủ không?”
“Cái này là một mình ta ăn, Tiểu Hoa gần đây cũng không thèm về nhà ăn cơm.”
“Công việc lúc mới bắt đầu, cũng khó tránh khỏi luống cuống tay chân, bất quá sau một thời gian, hắn sẽ thích ứng thôi.”
Lâm Tịch Hải an ủi.
“Chỉ hy vọng như thế.”
Vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, Bành Diệc Hàn hơi ám muội loan loan khóe miệng, ánh mắt lại dần trở nên ảm đạm.
Lâm Tịch Hải nhìn thấy, hơi nheo mắt, dự cảm về điềm xấu càng ngày càng rõ ràng hơn.
Một ngày bận rộn cũng kết thúc, vào giờ cao điểm, ngựa xe đông nghịt chen chúc nhau, cảnh tượng trên đường là một mảnh hỗn độn.
“Tiểu Hải, bên này bên này.”
Đi đến “Hoàn á khách sạn”, Lâm Tịch Hải liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đới An Ny mới từ Anh quốc trở về đang hướng hắn phất tay.
Ngồi ở bên cạnh nàng chính là người bạn trai Lester mà nàng đã kết giao hai năm trước. Lester là người Trung lai Anh, lần này Đới An Ny đi Anh quốc, cùng lúc là vì công tác, phải viết mấy kì về mốt trang phục hiện nay, còn phương diện khác, là ra mắt cha mẹ của đối phương.
“Một tháng không gặp, cuối cùng cũng biết trở về ha, ta tưởng ngươi đã vui chơi đến quên cả trời đất.”
Hướng Lester chào hỏi, Lâm Tịch Hải mỉm cười kéo ghế dựa ngồi xuống.
Đới An Ny xuân phong phơi phới, nắm chặt tay Lester, xem ra chuyện tốt đã gần đến.
“Như thế nào lại có chuyện đó, có Tiểu Hải ở đây, ta phải trở về chứ.”
Đới An Ny cười nói.
“Nga? Có Lester ở bên cạnh, ta mà tin mới là lạ.”
Lâm Tịch Hải trêu ghẹo nàng.
“Cái gì, trong mắt ngươi ta là cái loại trọng sắc khinh bạn sao?”Đới An Ny không hờn giận trừng mắt với hắn.
“Thôi thôi, ngươi đương nhiên là không phải.”
Lâm Tịch Hải cười nói.
“Tiểu Hải, có chuyện ta muốn tuyên bố.”
Đới An Ny nhìn hắn : “Ta cùng Lester định vào cuối năm nay sẽ kết hôn, ngươi có nguyện ý làm người chứng hôn cho chúng ta hay không?”
Tuy hắn đã dự kiến Đới An Ny sẽ nói ra tin này, nhưng vui sướng nháy mắtvẫn thổi quét trong lòng Lâm Tịch Hải.
“Thật tốt quá, chúc mừng các ngươi, ta đương nhiên phi thường vui!”
“Cám ơn, ta biết Tiểu Hải chắc chắn không thành vấn đề mà.”
Nhìn thấy lúm đồng tiền của Đới An Ny xinh đẹp như nụ hoa, Lâm Tịch Hải hơi giơ lên khóe môi, bạn tốt của hắn rốt cục cũng được hạnh phúc, vẻ mặt sung sướng của nàng cũng khiến tâm tình hắn tốt theo.
Kế tiếp, Đới An Ny hưng trí bừng bừng nói đến cách an bài cho hôn lễ, kiểu dáng Âu Tây hay là kiểu Trung Quốc, mời bao nhiêu người, quy mô như thế nào, đi nơi nào để hưởng tuần trăng mật, đính hôn kỳ thực rất dễ dàng, nhưng việc chuẩn bị cho lễ kết hôn lại là một công trình thật rườm rà.
Lâm Tịch Hải cơ hồ có thể đoán được, những ngày kế tiếp, hắn sẽ bị công tác chuẩn bị của nàng chiếm cứ hết thời gian, đương nhiên, hắn cũng phải vui vẻ chịu đựng.
Hứng thú nói chuyện, ánh mắt vừa dao động nhấc lên, vô tình thấy được một mạt bóng dáng quen thuộc, lúc ấy hắn còn chưa để ý lắm, một giây sau, Lâm Tịch Hải lập tức tỉnh ngộ, liền ngậm miệng, quay đầu nhìn chằm chằm về hướng thân ảnh vừa lướt qua……
“Tiểu Hải, ngươi làm sao vậy?”
Nhìn theo tầm mắt của hắn, Đới An Ny không khỏi ngạc nhiên thở nhẹ : “Này, đó không phải là Hoa Tử An sao, hắn như thế nào lại ở chỗ này?”
“Đúng vậy……”Lâm Tịch Hải theo bản năng đáp lời, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn thẳng vào đôi nam nữ mới từ trong đại sảnh khách sạn bước ra.
Nam chính là Hoa Tử An, còn nữ, là một vị hắn chưa bao giờ gặp qua, không, chính xác mà nói, đó là một vị “Bán Nam Bán Nữ”. Tuy rằng đã dùng lớp phấn thật dày để trang điểm, mặc áo ba-đờ-xuy nhan sắc tiên diễm, nhưng có vài dấu vết, dù đồ trang sức có sa hoa đến đâu cũng không thể che đậy được.
Hoa Tử An thân thiết ôm bả vai của vị kia, đôi lúc còn cúi xuống thân mật, nói nhỏ ở bên tai “nàng”, khiến “nàng”khanh khách cười khẽ……
Nếu thân ảnh kia không quá mức quen thuộc, Lâm Tịch Hải còn nghĩ mình đã nhận sai người.
Chỉ thấy Hoa Tử An toàn thân rực rỡ hẳn lên, vừa nhìn qua đã biết các món phục sức này đều là hàng hiệu xa xỉ, nhan sắc xinh đẹp hơn rất nhiều, tóc nhuộm thành màu nâu nhạt, vài lọn tóc có màu vàng lóa mắt, thay đổi thật nhanh chóng, khác hẳn với gã thiếu niên quê mùa trước đây.
Lâm Tịch Hải liền đứng lên, đi nhanh vài bước, chắn ở trước mặt bọn họ.
“Lâm…… Lâm đại ca……”
Hoa Tử An vừa thấy người mới đến là hắn, giựt bắn cả người, huyết sắc trên mặt nhất thời dều rút đi hết.
“Tiểu Hoa, ai vậy a?”
Đại khái là thấy biểu tình của Lâm Tịch Hải quá mức đáng sợ, ‘nữ tử’ xa lạ kéo kéo ống tay áo của Hoa Tử An.
Đứng gần quan sát, Lâm Tịch Hải càng xác định đúng như dự đoán của mình.
‘Nữ nhân’ này nhìn qua có lẽ đã ngoài ba mươi lăm tuổi, khóe mắt lộ ra một đống nếp nhăn , đứng cùng Hoa Tử An rõ ràng là không xứng đôi.
“Từ quản lí, đây là một vị lão bằng hữu của ta. Ngại quá, ngươi có thể đi trước không, chúng ta có mấy câu muốn nói, sau khi xong việc, ta lập tức đến với ngươi.”
Hoa Tử An nhỏ giọng nói với vị kia.
“Vậy ngươi mau một chút.”
Nữ tử sắc mặt không tốt, xem xét Lâm Tịch Hải, lại nhìn hắn, liếc xéo một cái rồi đi ra ngoài.
“Sao lại thế này?”
Gương mặt Lâm Tịch Hải lúc này giống như sương lạnh, nhìn thẳng vào Hoa Tử An.
“Này…… ơ…… Cái kia……”
Hoa Tử An ấp úng, nửa ngày nghẹn không nói ra được một chữ.
Bỏ lại Đới An Ny, Lâm Tịch Hải liền một phen kéo lấy tay Hoa Tử An, giống như con diều hâu chộp lấy con gà con, lôi mạnh hắn vào toilet nam, mặc kệ mọi người đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt kì quái.
“Lâm đại ca, đau quá, buông ra đi……”
Hoa Tử An hô to gọi nhỏ, Lâm Tịch Hải liền quay người lại, khóa luôn cửa toilet, không cho người khác đi vào.
“Lần trước ngươi nói có đồng hương Cam Túc đến tìm, chính là nữ nhân kia? Ngươi cùng nàng rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Lâm Tịch Hải hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng dựa người vào bồn rửa tay.(ko hiểu sao ta cứ thấy giống như đánh ghen)
“Đúng là nàng……”
Hoa Tử An bất an dùng sắc mặt xanh mét nhìn hắn : “Nàng là người Cam Túc, đi đến đây, mở một cửa hàng đồ điện, kinh doanh rất tốt.Khi ta đến để tiếp thị sản phẩm cho công ty thì đã gặp nàng, bởi vì là đồng hương, nên có cảm giác thực thân thiết, sau đó, dần dần tiến đến……”
“Khi nào thì bắt đầu nhận lời quen nàng? Có phải là lúc ngươi đột nhiên từ chức hay không?”
Lâm Tịch Hải chặn lời nói của hắn, trực tiếp hỏi.
“Ách…… Không sai biệt lắm, đúng là thời điểm đó.”
Hoa Tử An ngượng ngùng gãi đầu.
Lâm Tịch Hải trong lòng chấn động, thì ra sớm như vậy hắn đã cùng người kia…!
Lần trước ở siêu thị, nhìn thấy Bành Diệc Hàn dường như có điều bất ổn……
Hồi tưởng lại lúc ấy, Lâm Tịch Hải khó khăn hô hấp, khó trách gần đây mí mắt hắn cứ giựt không ngừng, khó trách ngày đó nhìn thấy vẻ mặt của y vi diệu như vậy, nụ cười ám muội, ánh mắt lại ảm đạm…… Thì ra tất cả là do lỗi của tên này, nhưng sao y lại không chịu nói ra?!
“Vì sao lại làm vậy?”
Lâm Tịch Hải nhìn Hoa Tử An chòng chọc.
“Ta cảm thấy…… Ta vẫn là thích nữ nhân. Tuy rằng Bành đại ca rất chiếu cố ta, ta cũng thực cảm kích y, nhưng nếu cả đời phải ở cùng một người đàn ông, ta cảm thấy mình không đủ dũng khí. Gần đây, hàng xóm trong nhà trọ tựa hồ cũng đoán ra được quan hệ của ta cùng Bành đại ca, cả ngày chỉ trỏ sau lưng chúng ta, Bành đại ca không thèm để ý, nhưng ta lại chịu không nổi.”
Hoa Tử An cuối đầu xuống, một chân theo bản năng cọ cọ lên mặt đất : “Từ khi gặp nàng, ta cảm thấy nàng cũng không tồi, mặc dù có điểm hung dữ, nhưng rất biết cách chìu lòng người, đối xử với ta cũng tốt.Cảm giác ở cùng nữ nhân quả nhiên khác xa lúc quen biết đàn ông. Ta trước kia cũng chưa từng kết giao với nữ sinh, vẫn nghĩ mình chỉ yêu nam sinh, nhưng xem ra, kỳ thật không phải như vậy, đối với nữ nhân ta cũng thực thích. Ta biết, tuổi của nàng so với ta thì lớn hơn một chút, nhưng ta cũng tự biết bản thân mình, tướng mạo xấu xí, không khác gì một tên côn đồ, đáng lẽ nữ nhân đúng đắn sẽ không thèm để ý, nhưng nàng lại tự nguyện kết giao với ta, như vậy là nàng đã thiệt thòi lắm rồi.”
“Còn Bành Diệc Hàn làm sao bây giờ, ngươi cùng y đã có bốn năm cảm tình a, liền như vậy mà bỏ mặc y sao?”
Lâm Tịch Hải trầm giọng nói.
Nhớ tới người kia, trong lòng hắn không khỏi rối rắm thành một đoàn.
Lúc ấy, y đã từng kiên định nói với hắn là sẽ trung thành suốt đời với Hoa Tử An, y có từng nghĩ tới, ngày hôm nay lại bị tên kia phản bội?
Tuy xuất phát từ tư tâm cá nhân, hắn ước gì bọn họ chia tay, nhưng tưởng tượng đến việc Bành Diệc Hàn sẽ gặp phải đả kích lớn như thế nào, Lâm Tịch Hải lại hy vọng bọn họ vẫn ở bên nhau.
Hoa Tử An ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia áy náy, nhưng trên mặt vẫn kiên quyết, nói cho Lâm Tịch Hải biết rõ, hắn đã quyết định thì không thể thay đổi được.
“Thực xin lỗi, Lâm đại ca. Ta biết, hết thảy đều là do ta không đúng, nhưng mà, ta vẫn muốn sống cuộc sống của người bình thường. Nếu ngươi không chấp nhận lời ta nói, cứ ra tay đánh ta đi!”
Những lời này làm cho Lâm Tịch Hải thất thanh cười lạnh : “Đây là chuyện riêng của ngươi và Bành Diệc Hàn, ta có tư cách gì mà dám nhúng tay vào?”( nhúng tay nãy h rồi – -‘’)
Hắn hiểu tính cách của Bành Diệc Hàn, y đã không rên một tiếng, vậy mặc kệ y, hắn cần gì phải uổng công vì loại tiểu nhân này?
Thì ra tỉnh cảm của bọn họ đã sớm bị rạn nứt, nhưng Bành Diệc Hàn lại thủ khẩu Như Bình, một chút tiếng gió cũng không lộ ra, bọn họ cũng gặp mặt vài lần, y vẫn cẩn thận che giấu, y còn xem hắn là bằng hữu sao, hoặc thuần túy chỉ xem hắn là người dưng mà thôi?
Trong lúc nhất thời, Lâm Tịch Hải không khỏi phập phồng ***g ngực, vừa chua xót, lại vừa bi thương.
“Lâm đại ca, thực xin lỗi, ta thật sự phải đi, nàng đang chờ ta.”
Hoa Tử An mở cửa ra, xoay đầu lại nói với hắn.
“Đúng rồi, trước cuối tuần này, ta sẽ dọn khỏi nhà Bành đại ca. Nếu ngươi có rảnh, thay ta đi xem y nha.”
Dứt lời, hắn bước ra ngoài.
Khốn nạn!
Tiếng bước chân dần dần biến mất, Lâm Tịch Hải nhịn không được liền đánh một quyền vào bồn rửa tay lát bằng đá cẩm thạch, toàn tâm đau đớn.
Hắn không biết, cơn đau này là vì tên Hoa Tử An kia vứt bỏ Bành Diệc Hàn giống như vứt đi thứ rác rưởi, hay là đau vì Bành Diệc Hàn không chịu nói sự thật cho hắn biết, mỗi khi nhìn thấy hình ảnh hài hòa của hai người bọn họ, hắn đã bị tổn thương đến mức nào, vậy mà sự thật là thế này đây, hắn cảm thấy mình không khác gì một tên ngốc.
Không biết vì sao mình lại tức giận đến thế, sau khi Lâm Tịch Hải ngắn gọn cáo biệt Đới An Ny, liền trực tiếp đi đến nhà Bành Diệc Hàn để xử lý y.
Theo hắn biết, Bành Diệc Hàn năm giờ là đã xong việc, nhưng mà, hắn đợi ở đây cho đến khi đèn đường đều bật sáng, đêm lạnh như băng, mà vẫn không thấy bóng dáng của y trở về.
Người này……
Kiềm chế cho tâm tình bình tĩnh lại, Lâm Tịch Hải đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chân đạp lên, sau đó lại đốt thêm một điếu khác, hung hăng hút một mồm to, sau khi lưu giữ hương khói độc hại ở tại phế quản thật lâu, mới chậm rãi phun ra….
Không biết qua bao lâu, bên dưới hàng hiên, rốt cục cũng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc……
Một bóng dáng lắc lư xuất hiện, cước bộ của y lảo đảo, đi đến bên cạnh Lâm Tịch Hải, hai tay quơ quơ, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống đất.
Lâm Tịch Hải vội vàng đỡ thân người y, người kia bắt lấy cánh tay hắn, đem mặt dí sát vào, nhìn nửa ngày, đột nhiên nhếch miệng cười : “Tịch Hải, như thế nào lại là ngươi?”
Y vừa nói xong, một mùi rượu nồng nặc liền đập vào mặt Lâm Tịch Hải, hắn không khỏi nhíu nhíu mày : “Ngươi đi uống rượu sao?”
“Ân, uống một chút.”
Bành Diệc Hàn hì hì cười, lại phun ra một cỗ mùi rượu, sau đó lấy cái chìa khóa mở cửa, làm mấy lần cũng không chính xác, cuối cùng Lâm Tịch Hải cảm thấy khó chịu, nắm tay y, mở cửa phòng ra.
Vừa bước vào cửa, Lâm Tịch Hải giật mình.
Lọt vào tầm mắt là một mảnh hỗn độn, làm cho hắn phải hít thật sâu một ngụm khí.
Thức ăn rơi vãi chung quanh bàn cơm, thậm chí còn có vài món đã lên mốc meo, tản ra một cỗ sưu vị ( chắc thum thủm á), báo và tạp chí để ngổn ngang, quần áo vứt bừa bãi loạn xạ trên ghế dựa cùng ghế sô pha, đi vài bước về phía trước, phát hiện đủ loại rác thải, vừa cúi đầu xuống nhìn, thấy có nhiều bức thư còn chưa được mở ra xem, cứ như vậy mà vứt ngay tại chỗ.
Nam nhân trong ấn tượng của hắn, cho đến bây giờ vẫn là sạch sẽ và sạch sẽ, thích sự thanh nhẹ cùng khoan khoái, chưa bao giờ thấy y lôi thôi quá mức như vậy.
Giãy khỏi tay của Lâm Tịch Hải, Bành Diệc Hàn đi vài bước về phía trước, ngã người vào ghế sô pha, vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi có khỏe không?”
Lâm Tịch Hải lo lắng ngồi xuống bên cạnh y.
“Khát……”
Bành Diệc Hàn mở to mắt, hàm hồ phun ra một chữ, gần gũi quan sát, trong mắt y che kín tơ máu, chắc là đã vài đêm không ngủ.
“Ngươi chờ một chút, ta lấy cho ngươi ít nước.”
Lâm Tịch Hải vội vàng chạy đến phòng bếp, lắc lắc siêu nước, rỗng tuếch, vì thế liến hứng nước rồi đun lên một ít, sau đó mở tủ lạnh, may mà tìm được một lọ nước khoáng, mang ra ngoài, nâng đầu y lên, chậm rãi đút cho y uống……
Đại khái thật sự rất khát, Bành Diệc Hàn liền nắm tay hắn, vội vàng há to mồm uống hết nước, hầu kết phập phồng cao thấp, trên cằm lộ ra một tầng râu xanh, cả người dường như cũng gầy hơn.
Bộ dáng suy sút như thế này làm cho trái tim Lâm Tịch Hải rối bời, lửa giận lúc trước đã sớm biến mất vô hình.
Nằm trên sô pha trong chốc lát, tựa hồ cảm thấy khá hơn một chút, Bành Diệc Hàn mở mắt ra, nhìn Lâm Tịch Hải, mệt mỏi hỏi : “Ngươi vì sao lại đến chỗ này?”
“Hôm nay, ta đã thấy Tiểu Hoa cùng……”
Lâm Tịch Hải không biết nên nói như thế nào, ánh mắt của y tuy rằng im lặng, nhưng đã không thể che giấu nỗi đau kịch liệt.
“Ta biết.”
Giật giật môi, Bành Diệc Hàn chậm rãi phun ra một câu.
“Vì sao không nói sớm cho ta biết?”
Lâm Tịch Hải nhịn không được liền hỏi y.
“Ta không muốn ngươi lo lắng.”
Thản nhiên một câu, ngăn chặn tất cả lời chỉ trích chưa kịp nói ra của hắn.
Lại là kiểu suy nghĩ tự cho là đúng của y.
Thật sự là đủ rồi, Lâm Tịch Hải không biết là nên cảm kích, hay là nên thống hận.
“Thật ra, từ khi Tiểu Hoa chính thức nói cho ta biết, muốn từ chức ở B&P, ta đã hơi cảm thấy được có điều không đúng. Hắn bắt đầu càng ngày càng … ít về nhà, khi ở cùng ta, cũng không yên lòng, trên người còn có mùi nước hoa của nữ nhân……”
Bành Diệc Hàn thở dài một tiếng, từ từ nói: “Ta vẫn một mực chờ, chờ hắn hướng ta giải thích, chờ hắn quay đầu lại. Chỉ cần hắn nguyện ý trở lại bên cạnh ta, ta liền bỏ qua hết thảy, xem như tất cả đều chưa từng phát sinh. Nhưng mà, hắn cuối cùng còn quyết định dọn đi……”
Lâm Tịch Hải sau một lúc lâu nói không ra lời, trong ***g ngực tràn đầy cảm giác lạnh lẽo, tựa như bị một lưỡi dao sắc bén tỏa ra hàn khí đâm thật sâu.
“Ngươi…… thích hắn đến như vậy?”
Thật vất vả, hắn mới thốt ra được một câu như vậy.
“Bốn năm cảm tình, không phải nói bỏ là bỏ.”
Bành Diệc Hàn nhìn hắn, lộ ra nụ cười khổ : “Ta vẫn nghĩ, ta và hắn sẽ vĩnh viễn bên nhau. Ngay từ đầu là hắn chủ động, là hắn làm cho ta cảm thấy được, nguyên lai một kẻ như ta mà cũng có người thích; là hắn làm cho ta cảm thấy được yên ổn; những năm gần đây, đều có hắn làm bạn, có người quan tâm. Mặc kệ kết cục như thế nào, những kí ức ấm áp đó, ta sẽ không dễ dàng quên.”( @#$%&, đi chết đi, yaaaa)
Lâm Tịch Hải gục đầu xuống, móng tay ấn thật sâu vào lòng bàn tay……
Y thương hắn, nam nhân này, có lẽ là thật tình yêu Hoa Tử An. ( haizzz, nóa chỉ iu có 1 người thôi = =.là tiểu Hải của ta a)
Tưởng tượng đến đây, hắn cảm thấy đau quá, đau đến mức nói không nên lời.
Trước kia, hắn còn ôm một tia ảo tưởng, một tia tự mãn, tự mãn nam nhân này tuy rằng thích Hoa Tử An, nhưng cũng sẽ không yêu hắn bằng mình. Dù sao y đã nói là yêu hắn, còn với Hoa Tử An là trung thành.
Câu nói năm đó, giống như một bản án tử hình, đồng thời, cũng là thứ để hắn bám víu vào, cho tới hôm nay, mặc kệ có đau lòng như thế nào, hắn đều có thể cố nén trụ để được nhìn thấy người kia.
Nhưng mà, hắn lại quên mất tầm quan trọng của thời gian.
Năm năm, suốt năm năm, hắn cùng y có năm năm chỗ trống, còn y cùng Hoa Tử An đã có năm năm sớm chiều ở chung với nhau.
Thời gian còn chưa đủ thuyết minh vấn đề sao?
Thời gian không thể đem thích biến thành yêu sao?
Thời gian sẽ không làm cho lời yêu y từng nói với hắn dần dần phai nhạt, toàn bộ sẽ bị hóa thành cơn gió trong suốt chứ!?
Thời gian đã cho ra đáp án, đối với hắn mà nói đúng là chuyện tàn nhẫn nhất.
Hắn thật không ngờ, y lại để ý Hoa Tử An đến mức này, mà Hoa Tử An lại phản bội, lại làm cho y chịu đả kích quá lớn.
Vì sao tên kia lại đi với người khác, vì sao lại khiến y bị thương tổn? Rõ ràng đã từng nói là thương y, để ý đến y, vì sao bây giờ lại….
Chẳng lẽ, tên kia không hề yêu y?
Từ trước đến nay, cũng đã không hề yêu y?
Đoán đến lí do này, Lâm Tịch Hải cảm thấy máu toàn thân đang sôi sục đến hàng ngàn độ, nội tâm lúc này lại vô cùng lạnh giá, lạnh đến tận xương tủy.
“Ngươi làm sao vậy, khổ sở thay cho ta sao? Đừng lo lắng, ta chỉ cần một đoạn thời gian mà thôi, ta sẽ tốt, nhất định sẽ tốt hơn.”
Nghĩ hắn đang khổ sở giùm mình, Bành Diệc Hàn nâng tay lên, an ủi vỗ vào lưng hắn, Lâm Tịch Hải rốt cuộc nhịn không được, một phen gắt gao cầm tay y, lực đạo to lớn, làm cho Bành Diệc Hàn bị đau, nhưng y cũng không có oán giận, chỉ lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Tịch Hải, ngươi trở nên ôn nhu, thật là một nam nhân rất tốt a.”
Cổ họng nảy lên một tiếng khàn khàn, khiến Lâm Tịch Hải không thể thốt ra lời……
Ta đã biết cách cảm nhận nỗi đau của người khác, biết suy nghĩ cho người khác, thật sự đã khác hẳn trước kia, mà tất cả sự thay đổi này, đều là vì ngươi a!
Ta yêu ngươi, ngươi không phải vẫn yêu ta sao, vậy không nên dễ dàng đi yêu người khác a. Không cần vì tên kia mà bi thương như vậy, hắn đã đi rồi, còn có ta, ta sẽ mãi ở bên cạnh ngươi, cho nên, sau này chỉ nhìn đến ta, chỉ cần một mình ta, được không?
Lâm Tịch Hải cắn răng nhìn người kia, nội tâm phát ra tiếng hò hét tuyệt vọng, nhưng người kia chẳng những không có nghe thấy, ngược lại ánh mắt chứa đựng sự mệt mỏi vô hạn, trở mình, nhất thời rút ra ngón tay bị hắn nắm, sau đó đưa lưng về phía hắn, dần dần tiến vào mộng đẹp……
Sau khi đắp chăn cho y, Lâm Tịch Hải ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác, trầm mặc nhìn vào bóng dáng nam nhân, không hề chợp mắt.
Đêm khuya của mùa đông, nước đóng thành băng, từng cơn rét lạnh thổi đến, hắn vẫn ngồi như vậy, không hề nhúc nhích, giống như đã biến thành một bức tượng băng giá….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...