Giọng nói này không cao không thấp, có chút hạ thấp giọng, mang theo sự quen thuộc trầm tính.
Trong đầu Quý Minh Thư như có một tiếng bùm!
Sao có thể?
Tại sao anh có thể xuất hiện ở đây?
Cứ như đang chứng minh suy nghĩ của cô, Sầm Sâm lại tiếp tục gõ cửa, nói: "Sao không trả lời, tôi đang gọi em đó."
"Không cần!" Quý Minh Thư phản xạ có điều kiện, mở miệng ngăn cản.
Tưởng Thuần cũng đệm theo, hướng về phía WC nam gọi: "Quý Minh Thư, có thể ra rồi! Chồng cô đã giải quyết rồi, bên ngoài không còn ai cả!"
"..."
Làm ơn đi, so với việc bị tên đáng chết này nhìn thấy hình ảnh chật vật của cô bây giờ, cô càng cầu mong khi anh ta còn chưa kịp tới, cô đã bất chấp tất cả mà lao ra, hay là trực tiếp ấn xả nước rồi để bản thân trôi theo dòng nước luôn, bốc hơi khỏi cuộc đời luôn được không?
Cô nàng kia, đứng bên ngoài lâu như thế đã không giúp được gì thì thôi đi, lại còn đưa cái người cô không muốn dính dáng gì đến nhất đến đây chế giễu cô! Cô nàng này rốt cuộc là làm được gì rồi? Đầu óc ở đâu? Thất tình rồi bây giờ quay lại bóp team* cô à?
(*) Trong convert là "tự mang hàng trí buff" có vẻ như là ngôn ngữ chơi game, theo mình hiểu là dùng mấy vật dụng để làm giảm sức chiến đấu ().
Mình không chơi game nên chuyển ngữ thoát ý như vậy, không rõ có đúng không nữa.
Sầm Sâm đương nhiên không phải người kiên nhẫn, thấy cô mãi không lên tiếng, cũng không nói gì nữa, định kêu trợ lý, "Chu Giai Hằng.."
"Từ từ!"
Quý Minh Thư cao giọng để át lại tiếng của anh, cũng kịp thời đưa tay ra, mò lên bên trên, gian nan mở cửa.
Giây tiếp theo, cánh cửa từ từ mở ra.
Sầm Sâm rũ mắt, liền thấy Quý Minh Thư nhỏ bé đáng thương, lại bất lực ngồi xổm trên mặt đất.
Hai tay cô ôm gối, cả khuôn mặt vùi trong khuỷu tay, nhưng Sầm Sâm vẫn nhìn được lỗ tai đỏ bừng của cô thấp thoáng hiện ra qua mái tóc.
Không chờ Sầm Sâm mở miệng, Quý Minh Thư khàn giọng nói: "Chân tôi tê rần rồi, đứng dậy không nổi nữa."
Cô còn rất nhanh trí mà đánh đòn phủ đầu.
Sầm Sâm vẻ mặt nhạt nhẽo, không lên tiếng.
Quý Minh Thư đợi nửa ngày không thấy hành động gì, nhất thời không biết tên đàn ông thối này đang giả vờ không hiểu để chê cười cô, hay thật sự là trai thẳng cứng nhắc nên không hiểu được lời cô nói, đành phải căng não mà trực tiếp đề nghị: "Anh ôm tôi ra ngoài đi."
Sầm Sâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, không rõ đang nghĩ gì.
Quý Minh Thư trong lòng thấp thỏm, sợ anh thật sự không cho cô mặt mũi.
Cũng may sau khi yên lặng vài giây, Sầm Sâm rốt cuộc cũng hành động --
Anh thong thả bỏ khuy áo, cởi áo khoác, che đầu cô lại.
Ngay sau đó, cơ thể lại cúi xuống, một tay vòng lấy vai gầy của cô, một tay đưa lên từ dưới chân, ôm ngang người cô lên.
Cơ thể cô treo lơ lửng trên không trung, hai đùi Quý Minh Thư tê mỏi tới cực điểm, giống như có hàng vạn con côn trùng đang gặm cắn cẳng chân.
Khi được Sầm Sâm bế lên, không hiểu sao cô lại còn tê mỏi hơn nữa.
WC bị Sầm Sâm xử lý, bên trong rất yên tĩnh.
Khi ra ngoài, tiếng người trò chuyện cùng với tiếng kéo hành lí lộc cộc kết hợp lại, làm cho âm thanh trở nên ồn ào hẳn lên.
Quý Minh Thư bây giờ chột dạ vô cùng, nghe thấy tiếng gì cũng có cảm giác là người ta đang chỉ trỏ mình, nhất thời cũng quên đi việc bị Sầm Sâm cười nhạo, cơ thể theo bản năng nép vào trong lồng ngực anh, đôi tay ôm chặt cổ nhìn như con chim nhỏ, không nói câu nào.
Trên người Sầm Sâm có mùi gỗ linh sam nhàn nhạt, mát lạnh, sạch sẽ.
Quý Minh Thư ở trong ngực anh, tự nhiên hít thở sâu thêm hai cái.
Sầm Sâm phát hiện, nhìn cô một cái, nhưng không lên tiếng.
Ở bên ngoài, Tưởng Thuần đang cùng Chu Giai Hằng lấy hành lý, thấy Sầm Sâm che chắn kín mít cho Quý Minh Thư, lại còn có năng lực Max của bạn trai mà bế công chúa, cô nàng vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, trong lòng còn yên lặng chửi Nghiêm Úc mấy tiếng.
Thật ra, trước kia cô vẫn luôn cảm thấy, Quý Minh Thư và Sầm Sâm chính là một cuộc liên hôn gia tộc tiêu chuẩn, khi nào cùng nhau xuất hiện thì tỏ vẻ ân ái, còn ngày thường thì mạnh ai nấy chơi, không cần quan tâm lẫn nhau.
Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này, cô cảm thấy trước đây mình đã bị ghen tị che mờ mắt, cái gì cũng không biết mà còn tự kết luận là hôn nhân sắp đặt thì không hạnh phúc, quả thật là xấu tính.
Suốt quãng đường đi ra bãi đỗ xe, Tưởng Thuần đều đi sau bọn họ, yên lặng suy nghĩ.
Ngồi ở hàng ghế sau, cô nhìn thấy Sầm Sâm bế Quý Minh Thư lên xe từ từ rời đi, bỗng nhiên giật chiếc đồng hồ đôi cùng với Nghiêm Úc, tức giận nghĩ: Hôm nay là ngày cây chanh đâm hoa kết trái, tra nam đi chết đi!
-
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng, giữa hè nơi đế đô, mặt trời nóng rực, không khí cũng nặng nề khô ráo.
Ngồi trên xe, Quý Minh Thư vẫn được Sầm Sâm dùng áo khoác che đầu lại, không nói một lời.
Sầm Sâm cũng không quản cô, vẫn luôn nói chuyện điện thoại cùng đối tác.
Mãi mới nói chuyện xong với đối tác, điện thoại lại có người trong nhà gọi đến, anh nhìn vào màn hình rồi lại liếc nhìn Quý Minh Thư, ấn loa ngoài.
"A Sâm à, con có đón được Tiểu Thư không?"
Nghe được giọng nói sang sảng của bà cụ Sầm, trong nháy mắt, lỗ tai Quý Minh Thư dựng thẳng lên.
Sầm Sâm "Vâng" một tiếng, "Đón được rồi ạ."
Đầu bên kia, bà cụ Sầm lại thúc giục, "Vậy mấy đứa đi nhanh lên, hôm nay chị dâu Chu làm một bàn đồ ăn lớn đó!"
Từ từ đã, sang ngõ nhỏ Nam Kiều ăn cơm ư? Bây giờ cô mang bộ dáng thối hoắc sang đó ăn cơm á?
Trong nháy mắt, Quý Minh Thư ló mặt ra từ bên trong áo khoác, không ngừng hướng về Sầm Sâm lắc đầu.
Sầm Sâm nhìn cô, ánh mắt bình thản, cũng không nói lời nào.
Quý Minh Thư cái khó ló cái khôn, lại đến bên người anh cọ cọ, còn đấm bóp vai rồi nhéo lưng của anh.
Hưởng thụ mười mấy giây được phục vụ massage, Sầm Sâm đổi tay cầm di động, nói: "Bà ơi, con đêm nay phải họp, Tiểu Thư bị jetlag, cũng khá mệt, ở trên xe đã ngủ rồi ạ."
"Vậy à." Bà cụ Sầm suy nghĩ một hồi, "Vậy con đưa Tiểu Thư về nhà nghỉ ngơi trước đi, lần sau lại qua đây ăn cơm."
"Vâng ạ."
Bà Sầm lại bổ sung một câu, "Con cũng đừng quá vất vả, chú ý thân thể nhé."
Sầm Sâm lại đáp "Vâng ạ".
Chờ đến khi cuộc điện thoại kết thúc, Quý Minh Thư mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Động tác đấm bóp kia cũng dừng lại, rồi lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi lại vị trí của mình.
Sầm Sâm có lẽ cũng quen với việc cô trở mặt vô tình, nên cũng không để ý nhiều.
Quý Minh Thư cũng tự cảm thấy chột dạ, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn lại về phía anh.
Nhưng cô càng nhìn càng cảm thấy không hợp lý --
Không đúng, đây chính là đường về biệt thự Minh Thủy mà!
Cô phản ứng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Sầm Sâm, Sầm Sâm cũng khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai ngày này, Sầm Sâm đều đi công tác, hai giờ trước vừa mới từ Tinh thành bay trở về đế đô.
Vừa xuống sân bay, anh nhận được điện thoại từ ngõ nhỏ Nam Kiều mới biết được hôm nay Quý Minh Thư về nước.
Anh bảo Chu Giai Hằng xem thời gian hạ cánh của chuyến bay, thật đúng lúc lại là chuyến bay từ Paris trở về mới hạ cánh.
Vì vậy, anh bảo tài xế quay lại sân bay, định đón Quý Minh Thư đến ngõ nhỏ Nam Kiều ăn cơm.
Vốn là anh ngồi trong xe, bảo Chu Giai Hằng xuống đón.
Ai ngờ Chu Giai Hằng không đón được người, nhưng lại gọi điện cho anh, sau đó anh liền nghe được đầu bên kia có giọng nói của một cô gái kêu lên: "Sầm tổng, vợ anh bị kẹt trong WC nam không ra ngoài được!"
Nhớ lại cảnh đó, Sầm Sâm không tự giác giơ tay, xoa xoa mi tâm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...