Hà Tử Tường có chút nghẹn lời nhìn Cố Hướng Bồi, không biết nên làm thế nào trả lời vấn đề này, nghĩ nghĩ, vẫn ăn ngay nói thật: “Ừ, em biết.”
Kỳ thực, chuyện Lý Duệ là Gay mọi người trong giới đều biết, chỉ là không nói ra mà thôi, lần này truyền thông cho tin này hấp thụ ánh sáng cũng vì khoảng thời gian này tập đoàn Chấn Hưng vừa chiếm được một khu đất quá giá trị nên trở thành tâm điểm, mọi tin tức nóng sốt đều bị moi ra, kể cả việc riêng của Lý Duệ.
Dù sao, phần lớn mọi người vẫn chưa biết bí sự của những kẻ thượng lưu có tiền, mà bình thường, không biết sẽ rất thích thú tò mò.
Cố Hướng Bồi không nói gì, chỉ trêu chọc nhìn Hà Tử Tường, nhìn tới mức cậu ngượng ngùng túa mồ hôi, đắn đo xem có nên nói chuyện Lý Duệ từng muôn 419 với mình cho anh nghe hay không?
Biểu tình Cố Hướng Bồi tuy trấn định như lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, nắm lại thật chặt, tựa hồ làm vậy có thể che dấu sự khẩn trương của mình.
Hai người yên lặng đối diện, nửa ngày cũng không nói gì.
“Kỳ thực…” Hà Tử Tường chậm rãi mở miệng.
Cố Hướng Bồi siết chặt nắm tay, mồ hôi đổ cũng ngày càng nhiều.
“Em cũng thấy tin tức này trên mạng.” Cuối cùng Hà Tử Tường vẫn không nói ra, dù sao sau này Lý Duệ cũng không tìm tới nữa, chuyện này có nói ra hay không cũng không cần thiết.
“Ừm.” Nắm tay vô lực thả lỏng, Cố Hướng Bồi cúi đầu, nửa ngày sau mới ngẩng lên, khôi phục lại vẻ mặt tươi cười: “Kia, em cũng đồng ý với tình yêu đồng tính à?” Dù sao lúc nói tới đề tài đồng tính, phản ứng của Hà Tử Tường khá bình thản.
“Đồng ý?” Hà Tử Tường tự hỏi bản thân, sau đó mới gật đầu: “Ừm, có thể xem là vậy, em không có ý tưởng gì đặc biệt với tình yêu đồng tính, bình thường cũng không suy nghĩ tới phương diện này. Bất quá, tình cảm chỉ cần hai bên tự nguyện là tốt rồi, giới tính không phải vấn đề, mặc kệ là cùng phái hay khác khác, tất cả đều có quyền được yêu.”
“Kia nếu có một người nam yêu em thì sao?”
“Cái gì!?” Hà Tử Tường kinh hãi, chẳng lẽ anh họ đã biết chuyện Lý Duệ.
“Nếu có một người nam yêu em thì sao?” Cố Hướng Bồi lặp lại lần nữa, rõ từng từ một.
Hà Tử Tường vốn định hàm hồ cho qua chuyện, nhưng cảm nhận được thái độ nghiêm túc của Cố Hướng Bồi thì ngồi thẳng dậy, cẩn thận quan sát anh, tuy biểu tình nghiêm nghị nhưng không hề có giấu hiệu tức giận, giống như chỉ tò mò muốn biết đáp án mà thôi.
Hà Tử Tường liền nghiêm túc suy nghĩ, nửa ngày, vẫn không cho ra kết luận nào: “Em… em nghĩ, còn phải xem là ai, nếu em cũng có hảo cảm với người đó thì chắc cũng không kiên quyết cự tuyệt… đại khái là vậy, còn nếu không thích, e sẽ kiên quyết cự tuyệt đối phương.”
Câu cuối cùng, Hà Tử Tường thực khẳng định: “Bất quá, em không có khả năng sinh ra hảo cảm với đàn ông, nên chuyện này không có khả năng đâu.” Này là Hà Tử Tường muốn trêu chọc một chút, cậu nghĩ Cố Hướng Bồi cũng đồng ý với mình.
Nào ngờ Cố Hướng Bồi căn bản không giống suy đoán của cậu, chỉ cười cười nói: “Trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối cả.”
“Kia anh thì sao? Có thể nảy sinh tình cảm với nam giới không, hoặc nếu có người nào đó thích anh, anh sẽ làm thế nào?”
Cố Hướng Bồi nửa ngày cũng không đáp, không khí im lặng làm Hà Tử Tường cảm thấy thực buồn cười, hai anh em ngồi đây bàn luận vấn đề đàn ông yêu đàn ông cũng thực kỳ quái đi, khó trách có chút mất tự nhiên, đang định mở miệng nói gì đó làm dịu bầu không khí thì Cố Hướng Bồi đột nhiên lên tiếng: “Anh, anh nghĩ anh sẽ.” Âm thanh có chút mơ hồ nhưng lại rành mạch truyền vào trong tai Hà Tử Tường, dứt khoát vô cùng.
Cố Hướng Bồi không nói rõ anh có thể phát sinh tình cảm với đàn ông hay sẽ đáp lại người yêu thích mình, hai người đều tự động xem nhẹ vấn đề này, chuyển sang nói chuyện khác.
Khi về tới nhà, Hà Tử Tường vẫn còn có chút mơ hồ, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi để tài đồng tính ban nãy, không biết vì sao anh họ lại hỏi chuyện này. Bất quá nhìn thấy Giang Lâm Nhi đang ngồi chờ ở phòng khách, cậu không còn tức giận như ban nãy, ngược lại xin lỗi Giang Lâm Nhi, cũng giải thích nói mình không đuổi kịp Lâm Tuấn, chờ ngày nào đó Lâm Tuấn tới sẽ xin lỗi sau.
Hà Tử Tường có chút châm chọc nghĩ, năng lực tiếp thu của cậu nhờ Giang Lâm Nhi cùng Lâm Tuấn mà mạnh mẽ cường hãn hơn, nói không chừng một ngày nào đó, cho dù tận mắt nhìn thấy bọn họ thân thiết với nhau cũng có thể xem như không có gì, mỉm cười đứng một bên quan sát: “Không có gì, hai người tiếp tục đi, tôi chỉ ngồi chút thôi.”
Giang Lâm Nhi nhận được lời cam đoan của Hà Tử Tường, hơn nữa cũng có tính toán của riêng mình nên không tiếp tục so đo, vui vẻ đi ngủ.
Hôm sau, bà Hà còn lo lắng không biết vợ chồng con trai còn xích mích hay không, nào ngờ vừa rời giường liền thấy hai đứa đã nói chuyện bình thường, tảng đá trong lòng bà rốt cuộc cũng buông xuống, hòa giải được là tốt rồi.
… …
Ngày mai chính là ngày trưởng phòng Lưu thăng chức, mà hôm nay cũng chính là ngày tuyên bố người trở thành trưởng phòng tiếp theo.
Buổi sáng, Hà Tử Tường vừa tới công ty liền thấy mọi người không ngồi ở vị trí của mình mà tụ lại thì thầm bàn tán gì đó.
“Tử Tường, tới rồi à?” Một đồng nghiệp đứng bên ngoài phát hiện Hà Tử Tường, có chút xấu hổ đứng thẳng dậy lớn tiếng chào hỏi, thoạt nghe giống như đang cảnh báo cho đám người còn lại.
“Ừ.” Hà Tử Tường lịch sự chào hỏi đồng nghiệp: “Chào buổi sáng.” Cậu không truy hỏi thực sự làm cả đám thở phào một hơi, sau đó đều mỉm cười sáng lạn đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Hà Tử Tường ngồi vào bàn, chuẩn bị làm việc, đột nhiên Nhạc Thanh Vân đi vào, ánh mắt quét một phòng rồi chạy thẳng tới chỗ cậu, túm tay Hà Tử Tường kéo vào WC.
“Làm sao vậy, Thanh Vân?” Hà Tử Tường có chút nghi hoặc hỏi.
“Tử Tường, cậu nghe tin gì chưa?” Nhạc Thanh Vân thở hổn hển, hiển nhiên vừa nãy vội vàng chạy tới, hơn nữa tâm tình cũng khá kích động.
“Không có, tin gì?” Trong lòng Hà Tử Tường xuất hiện chút dự cảm không tốt.
“Có tin nói, Chiêm Lịch được thăng chức trưởng phòng.”
“Cái gì?” Dự cảm thành hiện thực, bất quá tình tự Hà Tử Tường dao động không quá lớn, chỉ bình tĩnh hỏi: “Sao cậu biết được tin này?” Khi nãy hẳn mọi người đang thảo luận chuyện này đi, nên vừa thấy cậu tới liền tản ra.
“Mọi người đều nói, hơn nữa, đến giờ Chiêm Lịch vẫn chưa tới phòng làm việc, cậu biết vì sao không?”
“Cậu ta đang ở phòng làm việc của trưởng phòng Lưu?”
“Ừ, đúng vậy.” Nhạc Thanh Vân gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp, tựa hồ có chút thương hại lại đồng tình nhìn Hà Tử Tường, một lúc lâu mới nói: “Vị trí trưởng phòng lần này, tôi biết rõ mình không có cơ hội, cho dù case kia là ba chúng ta phụ trách nhưng vốn là cậu làm trưởng nhóm, hơn nữa phương án cũng do cậu nghĩ ra, tôi cùng Chiêm Lịch chỉ hỗ trợ xử lý những vấn đề nhỏ mà thôi, vì thế tôi hiểu rõ vị trí trưởng phòng lần này nằm chắc trong tay cậu.”
“Thế nhưng, cậu biết vì sao Chiêm Lịch có thể vượt qua cậu mà thăng chức không?”
“Vì sao?”
“Cậu ta nói, phương án kia do mình nghĩ ra.”
Hà Tử Tường cười khẽ: “Có chứng cớ gì?”
“Cậu ta có bản nháp, cậu ta nói phương án do một mình cậu ta nghĩ ra, chi tiết cũng do cậu ta quyết định, tuy cậu làm trưởng nhóm nhưng chẳng làm gì, chỉ giao cho một mình cậu ta phụ trách, lại còn ép buộc không cho cậu ta nói ra, vọng tưởng chiếm đoạt công lao của cậu ta.” Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!
Hà Tử Tường sắc mặt khó coi đứng dậy, cậu nhớ rõ quả thực mình có một bản nháp về phương án này, đó là dự định ban đầu, sau khi cùng Nhạc Thanh Vân, Chiêm Lịch thảo luận đã đánh máy lại một bản chi tiết, về phần bản nháp kia, đúng vậy, bản nháp kia hiện giờ đang ở đâu?
Hà Tử Tường nhíu chặt mày, cậu quá bất cẩn, thấ nhưng không thu hồi lại, trong ấn tượng, hình như Chiêm Lịch đã cầm số bản nháp kia đi, cứ tưởng là mang đi vứt bỏ, nào ngờ…
Hơn nữa, Hà Tử Tường lập tức ý thức được, nếu kế hoạch của Chiêm Lịch thành công, sau này cậu đừng mong thăng chức, không bị đuổi việc đã là may mắn. Không cố gắng làm việc, lại còn mưu tính chiếm đoạt công lao người khác, một người như vậy còn đáng giá tín nhiệm không!
Hiện giờ quan trọng nhất là phải chứng minh bản nháp kia là của mình chứ không phải của Chiêm Lịch. Hà Tử Tường vỗ nhẹ bả vai Nhạc Thanh Vân, nói cám ơn một tiếng rồi chạy lên lầu tìm người.
Cậu không thể tới phòng làm việc của trưởng phòng Lưu, hiện giờ cậu đã mất tín nhiệm, có giải thích thế nào cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Hà Tử Tường trực tiếp tìm tới lãnh đạo của bọn họ, giám đốc phòng tiêu thụ, Đỗ Văn.
“Mời vào.” Trong phòng làm việc truyền ra âm thanh Đỗ Văn, Hà Tử Tường đẩy cửa vào: “Giám đốc.”
Không ai biết Hà Tử Tường ở phòng làm việc của Đỗ Văn nói gì, nhưng trong cuộc họp sau đó, lúc trưởng phòng Lưu đề cử Chiêm Lịch lên chức vị trưởng phòng đã bị Đỗ Văn cự tuyệt.
Hà Tử Tường ngồi đối diện Chiêm Lịch, cảm xúc bình ổn nhìn biểu tình đắc ý của đối phương, không biết Chiêm Lịch đã dùng thủ đoạn gì khiến lão Lưu cùng hai quản lý khác đều lên tiếng giúp gã, bất quá cậu thực khẳng định một điều, Chiêm Lịch sẽ không thành công.
Lão Lưu còn kể rõ đề án kia, Hà Tử Tưởng ỷ mình là trưởng nhóm đã bức bách Chiêm Lịch làm việc, còn chiếm đoạt phương án xuất sắc kia, hơn nữa còn có bằng chứng xác đáng, là bản nháp trong tay Chiêm Lịch.
Đỗ Văn nhận bản nháp, tùy ý đọc qua, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Chiêm Lịch: “Bản nháp này cùng phương án nhóm các cậu trình lên không giống.”
“Vâng giám đốc. Bản này là bản nháp ban đầu mà thôi.” Chiêm Lịch thực tự tin đứng lên: “Mà phương án trình lên đã được sửa chữa lại nhiều lần.”
Hà Tử Tường đưa tay lên chống cằm, hứng thú nhìn Chiêm Lịch biểu diễn, cậu biết rõ lí do Chiêm Lịch chắc chắn bản nháp kia là của mình như vậy, lúc bàn phương án, vì băn khoăn tới những ý kiến của Chiêm Lịch cùng Nhạc Thanh Vân, cậu không viết chữ lên bản nháp mà chỉ vẽ những đường cong biểu đồ để dễ hiểu hơn.
Cả bản nháp không có bao nhiêu chữ, nếu có cũng đã bị Chiêm Lịch xử lý, về phần những đường cong kia, thoạt nhìn chỉ biết là biểu đồ phương án ban đầu, muốn nói nó của ai cũng được.
“Ồ.” Đỗ Văn gật đầu, lật từng tờ xem lại, cả phòng họp im ắng, mọi người đều cúi đầu chăm chú nhìn mặt bàn trước mặt, bất quá dư quang khóe mắt đều âm thầm bắn về phía Đỗ Văn, Hà Tử Tường hoặc Chiêm Lịch.
“Ừ, bản nháp này tạm thời cứ để ở chỗ tôi, chờ tôi xem xong rồi nói.” Đỗ Văn cố ý làm mọi người hồi hộp, sau đó thản nhiên đặt bản nháp qua một bên, nghiêm nghị nói tới vấn đề khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...