Hà Tử Tường không ngờ mình lại bị một người đàn ông quấn lấy, hơn nữa lại còn là gay, cậu thực sự bị một tên Gay đeo bám, mặc dù không còn chạy tới trước cửa công ty nhưng mỗi ngày đều gửi tin, cũng không biết Lý Duệ từ đâu biết được số điện thoại của cậu.
Nội dung tin nhắn đại khái là ‘Anh yêu à, có cảm thấy buồn tẻ không? Đến đến, tối nay tới phòng xx ở khách sạn xx gặp nhau đi!’, ‘Anh yêu, nhớ anh quá, tới gặp đi mà, phòng xx ở khách sạn xx!’, ban đầu Hà Tử Tường còn không biết là số của ai, còn mở tin xem thử, bất quá sau đó dứt khoát xếp nó vào danh sách những kẻ quấy rối nằm trong sổ đen.
Đối với phút nhạc đệm phiền toái này, Hà Tử Tường cũng không đặt trong lòng, bởi vì còn chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, chính là Giang Lâm Nhi.
Đại khái là Giang Lâm Nhi nghĩ Hà Tử Tường sẽ lập tức tìm tới nhận sai rồi đón mình về, nào ngờ đợi suốt ba bốn ngày vẫn không có chút tin tức, Giang Lâm Nhi tự nhiên tức giận, không chỉ cô ta, bà Giang cũng thực tức giận, cảm thấy con gái nhà mình chịu ủy khuất, con rể thế nhưng không chịu tới xin lỗi cùng đón vợ về, ngược lại mặc kệ, suốt mấy ngày trời chẳng chút quan tâm.
Vì thế, buổi chiều ba ngày sau, mặc kệ Hà Tử Tường có phải đang đi làm hay không, một cuộc điện thoại gọi trực tiếp tới di động, không để cậu có cơ hội mở miệng nào đã lên tiếng dạy bảo một phen, cuối cùng cưỡng chế tối nay Hà Tử tường nhất định phải qua nhà xin lỗi nhận sai, bà sẽ hỗ trợ khuyên nhủ Giang Lâm Nhi trở về nhà.
Cúp điện thoại của mẹ vợ, Hà Tử Tường hơi nhếch khóe miệng, có chút trào phúng nhìn di động. Nhà Giang Lâm Nhi là gia đình quản nghiêm, đại khái vì Giang Lâm Nhi là con một nên mẹ vợ mới cưng chìu, từ nhỏ đã yêu thương chìu chuộng như công chúa. Bất quá cho dù mẹ vợ thương con thế nào, ba vợ vẫn là một người cha nghiêm khắc.
Tình cảm của Hà Tử Tường cùng ba vợ không tồi, cũng là người duy nhất có thể tìm ra đề tài chung để nói chuyện phiếm.
Tan tầm, Hà Tử Tường nghĩ nghĩ, quyết định nên đi một chuyến, có một số việc hiện giờ vẫn chưa thể giải quyết thẳng thừng.
Hà Tử Tường vừa đi tới thang máy vừa lấy di động gọi điện cho bà Hà: “Mẹ, tối nay con không về ăn cơm, phải qua bên nhà Lâm Nhi một chuyến, mẹ đừng ăn cơm một mình, qua nhà dì an đi.”
“Có phải bà thông gia gọi điện cho con không?” Làm thông gia với ba mẹ Giang Lâm Nhi cũng hơn nửa năm, tính cách mẹ con dâu thế nào bà dĩ nhiên hiểu được, nhất định đã gọi tới nói này nói nọ con trai bà.
“Dạ, con đi đón Lâm Nhi.”
“Cũng tốt, vợ chồng cãi nhau cũng là chuyện bình thường, phải thấu hiểu cùng chăm lo cho đối phương, Lâm Nhi hiện giờ đang có thai, cảm xúc bất ổn cũng là chuyện bình thường, con phải thông cảm một chút, nhớ kỹ, lát nữa hiền hòa một chút.” Bà Hà sợ con trai chốc nữa qua bên nhà thông gia cứ cố chấp không chịu nhường nhịn.
“Dạ, con biết rồi mẹ.”
Mẹ rất hiếm khi để ý tới chuyện hai vợ chồng cậu, đại khái cũng từng làm vợ nên thực thấu hiểu, vì thế đám nhỏ muốn xử lý chuyện riêng của mình thế nào thì cứ tự thương lượng với nhau, không cần báo cho bà biết, mà bà cũng không cần xen vào.
Hà Tử Tường cúp điện thoại, đi thang máy xuống lầu, lúc đứng trước cổng công ty chờ taxi thì một chiếc Honda Accord dừng lại bên cạnh, cửa sổ chậm rãi hạ xuống: “Tử Tường, định đi đâu?”
“Anh.” Hà Tử Tường nhìn thấy Cố Hướng Bồi thì lập tức mỉm cười, chào hỏi.
“Định đi đâu?” Cố Hướng Bồi vói người qua mở cửa xe: “Lên đi, anh đưa em đi.” Hà Tử Tường đó giờ đều đi xe bus về nhà, nếu đón taxi thì chắc chắn là cần đi nơi khác.
“Ừm…” Hà Tử Tường do dự hai giây, bất quá vẫn lên xe, có một số việc cậu không cần phải gạt Cố Hướng Bồi.
“Em định đi đâu?” Bởi vì hai lần trước Hà Tử Tường đều không trả lời nên cố hướng bồi không thể không hỏi lần thứ ba.
“Nhà Lâm Nhi..”
“Nhà Lâm Nhi? Lâm Nhi quay về nhà mẹ rồi à?” Cố Hướng Bồi đó giờ vẫn gọi Giang Lâm Nhi là Lâm Nhi giống như Hà Tử Tường, cho dù là lúc nói chuyện với Hà Tử Tường cũng thế, bởi vì anh không muốn dùng tự ‘vợ em’.
“Ách, mấy hôm trước chúng ta có tranh cãi một chút, cô ấy liền dọn về nhà mẹ vài ngày, giờ e qua đón về.” Hà Tử Tường cúi đầu, rõ ràng không chút vui vẻ nào khi nói với đề tài này.
Cố Hướng Bồi quay đầu nhìn Hà Tử Tường, vươn tay muốn an ủi xoa đầu cậu, bất quá nghĩ tới từ khi trưởng thành Hà Tử Tường không còn thích mình làm thế, bàn tay liền rụt trở về, bộ dáng trưởng bối hỏi: “Làm sao vậy, sao lại cãi nhau?”
Hà Tử Tường cúi đầu không nói, nửa ngày, giống như đã quyết tâm gì đó, chậm rãi mà nghiêm túc nói: “Anh, em muốn ly hôn.” Cậu không trả lời vấn đề của Cố Hướng Bồi, ngược lại tung ra một quả bom, một quả bom đủ để đập nát hỏa tiễn của anh.
“Cái gì!?” Cố Hướng Bồi sửng sốt, tay lái cũng vô thức, xe cũng không chút dấu hiệu đột nhiên quẹo qua làn đường bên phải. Chiếc xe phía sau cũng bất ngờ, chỉ thấy chiếc xe bên trái ở trước mặt đột nhiên lấn làn băng qua, người đang lái xe chỉ đành thắng gấp, những chiếc xe ở sau đó cũng xui xẻo dính nạn.
Sau đó mọi người đều mở cửa sổ, ló đầu ra ân cần hỏi thăm cái tên tài xế lái ẩu kia.
Trên xe, Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường cũng hoảng sợ, nghe thấy những tiếng la mắng cũng không hề phản bác, lực chú ý của Cố Hướng Bồi đang tập trung vào chuyện khác, anh dứt khoát lái xe tới một chỗ ở phía trước có thể dừng xe.
Đậu xe ở bên lề, trái tim chấn động của Cố Hướng Bồi vẫn chưa hồi phục, năng lực suy nghĩ đánh mất toàn bộ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Hà Tử Tường: “Tử Tường, em vừa mới nói gì? Ly hôn!!!”
Hà Tử Tường nghĩ Cố Hướng Bồi tức giận vì mình xem hôn nhân như một trò đùa, hơn nữa hiện giờ Giang Lâm Nhi vẫn đang mang thai, nhưng cậu thực sự có lí do không thể không làm vậy, chỉ là lí do này không thể nói ra mà thôi.
“Ừm, em nghĩ vậy.” Hà Tử Tường ngẩng đầu nhìn Cố Hướng Bồi, tâm lý đã bị dồn ép tới cực hạn, cậu cần nói ra bớt một việc để phóng thích áp lực, nếu cứ tiếp tục như vậy nói không chừng sẽ không nhịn nổi tới khi Giang Lâm Nhi sinh con.
“Anh, em nghĩ, trước kia mình chọn lựa kết hôn đúng là một quyết định không sáng suốt.”
Chuyện này đối với Cố Hướng Bồi quả thực quá rung động, rung động tới mức anh không thể nào tưởng tượng được, hiện giờ cả người vẫn còn hoảng hốt, những lời mà Hà Tử Tường nói anh biết hết từng từ, nhưng khi ghép lại thì dường như hiểu mà cũng dường như không.
Nửa ngày, Cố Hướng Bồi nghe thấy mình khàn khàn hỏi: “Em đã quyết định rồi?”
“Khoảng thời gian trước em đã có ý tưởng này rồi, không phải chỉ mới đây.” Hà Tử Tường cười khổ, chẳng lẽ Cố Hướng Bồi nghĩ cậu vì nhất thời tức giận cùng xúc động thôi sao: “Cũng không phải vì tức Lâm Nhi mới nói vậy, em thực sự có ý định ly hôn.”
“…” Cố Hướng Bồi há miệng, anh muốn nói mình không phải nghĩ vậy, bất quá nói vậy thì không đúng lắm đi, giờ phút này đầu óc anh cứ hỗn loạn một mảnh, căn bản không thể tổ chức từ ngữ một cách chính xác để che dấu suy nghĩ thật sự của mình cùng tỏ ra quan tâm, khuyên giải Hà Tử Tường.
Bảo anh khuyên giải, không mở miệng giật giây Hà Tử Tường lập tức ly hôn đã tiêu tốn hết toàn bộ tự chủ rồi, còn khuyên giải cái gì chứ!
“Nhưng mà…” Vì sao lại muốn ly hôn, bởi vì em đã thích cô gái khác hay…
Được rồi, xin hãy tha thứ cho một kẻ yêu thầm trai thẳng suốt mười năm muốn biết vấn đề này đầu tiên.
“Em biết Lâm Nhi hiện giờ đang có thai, vì thế em muốn chờ đứa nhỏ chào đời, hơn nữa còn muốn giành quyền nuôi con.” Hà Tử Tường hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cũng không chú ý tới trạng thái bất thường của Cố Hướng Bồi.
“Vậy sau này em có tính toán gì không?” Định tìm một cô gái khác hẹn họ kết hôn hay là…
Xin tha thứ lần nữa, một kẻ yêu thầm trai thẳng mười năm thực bức thiết muốn biết đáp án này.
“Tuy hiện giờ mỗi này đều phải đi làm, bất quá may mắn mẹ có thể giúp em chăm cháu. Anh cũng biết mẹ em không còn bận rộn nhiều với công việc nữa, mỗi ngày cũng không cần ngồi cốt trong phòng. Hơn nữa, trước kia mẹ có nói, chỉ cần em có đứa nhỏ mẹ sẽ chăm giúp, vì thế có li hôn với Giang Lâm Nhi cũng không lo lắng không có người giữ con, tới chiều e đi làm về sẽ chăm.” Hà Tử Tường thực cao hứng nói ra dự tính cuộc sống sau ly hôn của mình.
Hiện giờ Cố Hướng Bồi đã tin tưởng ý niệm ly hôn không phải một phút hưng trí nhất thời của Hà Tử Tường, lo nghĩ mọi việc chu toàn tới vậy, hẳn đã tính toán từ sớm.
“Sao lại muốn ly hôn? Hai đứa đã xảy ra chuyện gì?” Tuy vấn đề thắc mắc chưa được giải đáp nhưng may mắn nhất là năng lực suy nghĩ của Cố Hướng Bồi rốt cuộc cũng có thể khôi phục bình thường, anh ý thức được một vấn đề quan trọng, có ly hôn hay không không quan trọng, quan trọng là… vì sao lại ly hôn.
Với sự hiểu biết của anh, Hà Tử Tường là người phi thường chung tình, không có khả năng phản bội Giang Lâm Nhi, kia, chẳng lẽ là Giang Lâm Nhi ngoại tình!? Không phải Cố Hướng Bồi cố ý nghĩ theo hướng này, chỉ là anh không hề nghe nói vợ chồng hai người có phát sinh tranh chấp kịch liệt tới mức phải ly hôn, còn tính cách không hợp thì cũng phải có dấu hiệu chứ, làm sao có chuyện mới tháng trước còn ngọt ngọt ngào ngào dính nhau như kẹo mật, tháng sau liền phát hiện tình cách hoàn toàn khác biệt nên quyết định ly hôn!?
Hôn nhân là trò đùa à, có thể đùa giỡn như vậy sao, Tử Tường cũng không phải người xúc động bốc đồng. Tổng hợp lại, chỉ còn một khả năng, Giang Lâm Nhi đã làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ nên Hà Tử Tường mới đơn phương quyết định ly hôn như vậy.
Đúng vậy, theo những lời Hà Tử Tường vừa nói thì Cố Hướng Bồi nghe ra được, quyết định ly hôn này tới từ phía Hà Tử Tường, Giang Lâm Nhi vẫn chưa hay biết gì. Buồn cười, nếu không phải đơn phương thì Giang Lâm Nhi làm gì phải nháo loạn chạy về nhà mẹ đòi chồng tự mình tới đón về chứ.
Dựa theo lẽ thường, mặc kệ Hà Tử Tường có quyết định gì, anh đều vô điều kiện duy trì, càng miễn bàn tới chuyện khôi phục độc thân này, bất quá nếu nguyên nhân thực sự là Giang Lâm Nhi phản bội thì không thể chỉ giải quyết đơn giản là ly hôn như vậy.
Hà Tử Tường lắc đầu: “Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là em không còn cảm tình gì với Giang Lâm Nhi nữa, em hối hận về quyết định kết hôn của mình khi trước thôi.” Hiện giờ cách thời điểm cô ta ngoại tình vẫn còn tới ba năm, làm sao cậu có thể giải thích mình biết ba năm sau Giang Lâm Nhi sẽ phản bội chứ, lại còn cùng một người đàn ông khác mưu tính chiếm đoạt gia sản.
Cố Hướng Bồi không tin tưởng lý do thoái thác của Hà Tử Tường, lừa ai chứ sao có thể lừa anh. Bất quá Hà Tử Tường không muốn nói thì anh cũng không miễn cưỡng, anh có thể tìm hiểu từ đường khác: “Được rồi, để anh đưa em qua nhà bên đó.”
“Dạ.” Hà Tử Tường gật gật đầu, có chút không yên liếc mắt nhìn Cố Hướng Bồi: “Anh, anh có cảm thấy em bội tình bạc nghĩa không?”
“Không cần dùng loạn thành ngữ.” Cố Hướng Bồi nhíu mày, ai có lỗi với ai còn chưa biết, hơn nữa một cây làm chẳng nên non, mặc kệ phát sinh chuyện gì thì hai bên đều có lỗi mới có thể dẫn tới kết cục ly hôn mỗi người một ngã này.
“Không phải bội tình bạc nghĩa thì là đứng núi này trông núi nọ, hay là có mới nới cũ?” Hà Tử Tường hiện giờ có chút hối hận đã nói chuyện này với Cố Hướng Bồi, cậu cùng Giang Lâm Nhi chỉ mới kết hôn hơn nửa năm đã ly hôn, liệu anh có nghĩ cậu là một kẻ nhân phẩm không tốt không.
“Làm gì có nhiều thành ngữ để dùng như vậy.” Cố Hướng Bồi bất mãn trừng mắt: “Em mà là hạng người như vậy à?” Bất quá giờ phút này, Cố Hướng Bồi thực sự an tâm một chút, nếu Hà Tử Tường thật sự yêu thích một cô gái khác thì sẽ không nói ra những lời như vậy, cậu thực sự không có người nào khác.
“Không phải.” Hà Tử Tường lắc đầu, cậu có thể khẳng định bản thân không phải người như vậy, cũng may, anh họ hiểu được.
… …
Tới nhà Giang Lâm Nhi, Hà Tử Tường không ngoài ý muốn được ba mẹ vợ nhiệt tình hoan nghênh, kéo vào trong trò chuyện, ba vợ nói khéo đàn ông chăm lo sự nghiệp rất tốt nhưng cũng cần chiếu cố tới gia đình, không thể bỏ gốc lấy ngọn, hơn nữa Giang Lâm Nhi cũng đang có thai, làm chồng phải biết cảm thông cùng bao dung, mang thai là một chuyện rất vất vả. Thực hiếm thấy ba vợ đứng cùng chiến tuyến với mẹ vợ như vậy.
Hà Tử Tường vẫn giữ thái độ ôn hòa lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý, cậu biết, thoạt nhìn chuyện này Giang Lâm Nhi thật sự không có lỗi gì, hết thảy là người chồng như cậu không đúng, không cảm thông cho vợ đang mang thai vất vả, vì sự nghiệp mà bỏ bê vợ con.
Đương nhiên, trước khi phát sinh chuyện chết đi sống lại, cậu cũng nghĩ người chồng không đúng, sao có thể đối đãi với người phụ nữ vì mình mà mang thai, dựng dục đứa con của mình như vậy.
Nhưng chân tướng, nhiều khi không thể chỉ xem mặt ngoài.
Nói cả nửa ngày, đại khái bà Giang cảm thấy thái độ nhận lỗi của Hà Tử Tường khá thành tâm nên buông tha, để Hà Tử Tường vào phòng dỗ Giang Lâm Nhi, buổi tối ở lại ăn cơm rồi về nhà.
Hà Tử Tường trước khi tới đây đã nghĩ tới các tình huống phát sinh, vì thế mặc dù bảo cậu đi dỗ dành Giang Lâm Nhi, cậu cũng miễn cưỡng bản thân một chút, hết thảy đều vì đứa nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...