“Anh?” Hà Tử Tường nghi hoặc gọi Cố Hướng Bồi, sau khi hỏi ra vấn đề kia, Cố Hướng Bồi chỉ nhìn cậu mà không nói gì, ánh mắt tựa hồ không có tiêu cự, cứ như đang nhìn cậu nhưng lại không phải nhìn cậu.
“Ách.” Cố Hướng Bồi hoàn hồn, có chút châm chọc nhếch khóe môi: “Không có, anh không thích cô gái nào cả.”
“Thế nào, em biết cô gái xinh đẹp nào đó định giới thiệu cho anh à?” Cố Hướng Bồi làm vẻ mặt ‘muốn giới thiệu thì nhất định phải là một đại mỹ nhân a’.
Không biết vì cái gì, cho dù ánh mắt Cố Hướng Bồi lúc này tràn đầy trêu ghẹo, khóe miệng cũng mỉm cười, biểu tình thoải mái, nhưng Hà Tử Tường lại biết rõ, Cố Hướng Bồi không vui, không muốn nói về đề tài này.
Bất quá cứ vậy, Hà Tử Tường lại càng cảm thấy mình đã đoán đúng, Cố Hướng Bồi quả thực đang khổ sở vì tình nhưng không có ý muốn tâm sự tình yêu thầm kín này với cậu, đại khái là muốn giấu sâu trong lòng, đau thương lặng lẽ tự liếm miệng vết thương.
Lúc này, Hà Tử Tường cảm thấy trái tim thật đau đớn, vì Cố Hướng Bồi lặng thầm yêu một người, vì anh yêu mà không được đáp lại mà đau lòng, vì sao một người tốt như anh lại không gặp được một người anh yêu và cũng yêu anh cơ chứ.
Cậu thực muốn nói với Cố Hướng Bồi: anh, anh không cần giả vờ với em, nếu trong lòng có gì buồn khổ cứ nói với em, có lẽ em không thể giúp đỡ được gì, nhưng em có bờ vai, em đảm bảo mình là một người giữ bí mật đủ tư cách.
Nhưng cậu không thể nói, không đành lòng xé rách vết thương của Cố Hướng Bồi, để miệng vết thương khó lắm mới lành lặn một lần nữa rỉ máu.
“Sao nà, anh muốn em giới thiệu à?” Hà Tử Tường chỉ đành xuôi theo lời Cố Hướng Bồi.
“Ha hả…” Cố Hướng Bồi cười khẽ, chậm rãi gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng nhấm nuốt, chậm rãi nuốt xuống mới trả lời: “Tốt, nếu em cảm thấy có cô gái nào tốt thì giới thiệu cho anh.”
Cảm giác chua xót nháy mắt lan tràn khắp toàn thân Hà Tử Tường, cậu cảm thấy thực đau lòng, khi trước biết Giang Lâm Nhi ngoại tình cũng không đau tới vậy: “Anh…” Hà Tử Tường đưa tay nắm lấy bàn tay trái mà Cố Hướng Bồi đặt trên bàn, im lặng nắm chặt, cậu không muốn nói, cứ như càng nói lại càng sai, càng gợi lên những kí ức đau thương của anh.
Cố Hướng Bồi buông đũa, dùng tay phải áp lên tay Hà Tử Tường, bộ dáng chẳng chút để ý, trêu ghẹo nói: “Làm sao vậy, sao đột nhiên gọi thảm thiết thế. Không muốn mời bữa cơm này đúng không. Không sao, để anh mời.”
Hà Tử Tường nâng mắt, nhìn thẳng về phía Cố Hướng Bồi, trịnh trọng nói: “Anh, em muốn nói với anh, mặc kệ anh làm chuyện gì, mặc kệ anh quyết định ra sao, em vẫn luôn duy trì anh, nhưng mà, anh nhất định phải nói cho em biết trước tiên.” Đừng để em không có chút cơ hội nào để giữ anh lại, đừng để em phải hối hận cả đời.
Nhìn biểu tình trịnh trọng cùng giọng điệu nghiêm túc của Hà Tử Tường, trong lòng Cố Hướng Bồi có chút phức tạp, nhưng rất nhanh đã gật đầu đáp ứng: “Ừ, anh đáp ứng, mặc kệ về sau có quyết định gì, anh sẽ nói cho em biết đầu tiên.”
“Ừm.”
Hai anh em dùng xong cơm tối thì rời khỏi nhà hàng, Cố Hướng Bồi lái xe tới cửa, Hà Tử Tường đang đứng chờ trước nhà hàng, bất quá cậu thấy hai người quen mắt ở cửa khách sạn đối diện, một người từng gặp qua một lần, cậu chủ Lý Duệ của tập đoàn Chấn Hưng, người còn lại, chính là Lâm Tuấn.
Nhìn Lâm Tuấn cúi đầu nhún nhường trước mặt Lý Duệ, Hà Tử Tường cười nhạt, Lâm Tuấn, mày nói xem tao nên dùng biện pháp gì ‘báo đáp’ mày đây?
Lúc này Cố Hướng Bồi lái xe tới trước mặt, mở cửa bên ghế phó lái: “Tử Tường.”
Hà Tử Tường thu hồi ánh mắt, lên xe rời đi. Mà Hà Tử Tường không hề biết, ngay lúc mình rời đi, Lý Duệ đang nói chuyện với người khác đã quay đầu nhìn về phía vị trí cậu đứng ban nãy, khóe môi cong lên, ánh mắt hiện lên một tia hứng thú.
Những ngày kế tiếp cơ hồ không có gì bất đồng với đời trước, Hà Tử Tường như bình thường đi làm tan rầm, thỉnh thoảng cùng Cố Hướng Bồi ra ngoài ăn bữa cơm, ngẫu nhiên xin nghỉ phép bồi Giang Lâm Nhi tới bệnh viện kiểm tra, điểm bất đồng duy nhất là đời trước Hà Tử Tường chỉ là một con gà con, căn bản không dám bước vào giới chứng khoán, mà hiện tại, Hà Tử Tường là một tay già đời, thành công kiếm được thùng vàng thứ nhất của mình.
Nửa tháng sau, thám tử tư mà Hà Tử Tường thuê lần đầu tiên liên hệ, nói đã có kết quả.
Chiều tối cùng ngày, bọn họ hẹn gặp mặt ở quán cà phê lần trước, thám tử tư giao một túi tư liệu thật dày cho Hà Tử Tường rồi rời đi.
Hà Tử Tường gọi điện cho bà Hà, nói đêm nay mình dự tiệc sinh nhật của đồng nghiệp rồi ngủ lại nhà đối phương luôn, sau đó lập tức chạy tới khách sạn thuê phòng.
Vừa vào trong, Hà Tử Tường khẩn cấp mở túi văn kiện, rút ra một sấp dấy A4 không nhẹ, cậu xem kĩ từng tờ, trên đó là ghi chép tỉ mỉ những việc từ nhỏ đến lớn của Lâm Tuấn. Thận thế ngồi xuống giường, cẩn thận lật xem hai lần, bắt đầu trầm tư.
Theo tư liệu, điều kiện gia đình Lâm Tuấn không tốt, nhưng từ nhỏ Lâm Tuấn đã không chịu thua kém, cũng là sinh viên duy nhất trong nhà, hơn nữa còn đậu đại học tốt nhất trên tỉnh, vì thế Lâm gia đã vay mượn khắp nơi để Lâm Tuấn có tiền đóng học phí.
Hà Tử Tường không biết tâm lý của Lâm Tuấn biến hóa thế nào, nhưng theo tư liệu, từ khi lên đại học, Lâm Tuấn không đi làm thêm hay nghĩ cách giảm bớt gánh nặng trong nhà, ngược lại bắt đầu nịnh nọt những kẻ có tiền trong ban, dùng số tiền sinh hoạt mà gia đình tích góp gửi lên để xã giao với đám cậu ấm thượng lưu cùng mua quần áo hàng hiệu.
Lâm Tuấn dáng vẻ không tồi, hơn nữa thành tích học tập xuất sắc, thái độ làm người nhã nhặn lễ độ, vì thế rất được nhóm nữ sinh yêu thích, lúc học đại học từng kết giao với hai tiểu thư gia thế, vay mượn cùng lấy không ít tiền của hai nữ sinh.
Hà Tử Tường xem xong chữ cuối cùng trong tư liệu, tiếp đó nằm phịch xuống giường.
Đối với phần tư liệu này, Hà Tử Tường không khỏi có chút thất vọng, bởi vì cậu từng ác ý suy đoán rất nhiều khả năng, nhưng tình hình thực thế thì không hề giống cậu tưởng tượng chút nào.
Kết quả như vậy cũng đại biểu hiện giờ Hà Tử Tường căn bản không thể hành động. Bất quá so với trước kia chẳng hay biết gì, hiện giờ cậu đã hiểu biết về đối phương một chút, cậu có thể chờ đợi hoặc chủ động tìm kiếm cơ hội.
Bởi vì tạm thời không thể làm gì, Hà Tử Tường chỉ đành tạm gạt chuyện này qua một bên, đặt lực chú ý vào thị thường chứng khoán.
Một ngày nọ, Hà Tử Tường đang làm việc thì di động đặt trong ngăn kéo đột nhiên reo vang, Hà Tử Tường kéo ra, nhìn màn hình hiện lên hai chữ Nhiếp Mục, khóe miệng hơi cong lên, nghe máy: “Alo, hướng dẫn viên du lịch đại tài của chúng ta đã về rồi à?”
“Ừ, vừa về tối qua, tối nay rãnh không, cùng ăn bữa cơm đi?”
“Rãnh, Nhiếp Mục hẹn, đương nhiên phải rãnh rồi.” Hà Tử Tường cười đáp.
“Vậy chờ cậu tan tầm, tôi sẽ mang bảo bối mới qua đón.” Hà Tử Tường không có xe, mỗi khi ra ngoài đều dùng phương tiện công cộng hoặc taxi, vì thế Nhiếp Mục chủ động tới công ty đón người.
“Ok.” Hà Tử Tường cúp máy, tâm tình tốt tiếp tục xử lý công việc. Nhiếp Mục là bạn học suốt bốn năm đại học, Giang Lâm Nhi cũng là do bạn gái trước của Nhiếp Mục giới thiệu. Nhiếp Mục làm hướng dẫn viên du lịch, khoản thời gian trước vừa dẫn đoàn tới Âu Châu, cũng là nguyên nhân từ khi sống lại tới giờ Hà Tử Tường vẫn không gặp mặt người bạn này.
Hà Tử Tường nhớ rõ, đời trước lúc phát hiện căn bệnh ung thư, Nhiếp Mục đang dẫn đoàn ở Mỹ, vừa nghe tin cậu bị bệnh đã không nói hai lời gói gém hành lý bay về nước, biết cậu bị ung thư thời kì cuối thì sống chết không chịu tin, nhất quyết nói y học trong nước hữu hạn, không có chuyện không thể trị liệu, tiếp đó liên hệ với bạn bè bên mỹ, muốn giúp cậu tìm chuyên gia tốt nhất trên thế giới về lĩnh vực này.
Chẳng qua không đợi tới lúc Nhiếp Mục tìm chuyên gia tới, Hà Tử Tường vì nghe thấy cuộc nói chuyện của Giang Lâm Nhi cùng Lâm Tuấn mà phát sinh ra vụ sống lại quỷ dị này.
Nhớ tới khoảng thời gian cuối cùng kia, Hà Tử Tường không thể không thở dài, cảm giác bất lực nằm trên giường chờ chết thực sự rất khổ sở, cậu không muốn nhớ lại những ngày u ám đó nữa.
Hà Tử Tường vừa ra khỏi đại sảnh công ty liền nhìn thấy một người nam trẻ tuổi đang đứng trước một chiếc G63 AMG đỏ rực hướng cậu vẫy tay, mà gương mặt đẹp trai cùng chiếc xe thể thao láng cóng phía sau thực sự làm nhóm nhân viên công ty xôn xao. Cả nam cả nữ đều nhìn nhìn về phía này, có lẽ đang suy đoán xem là cô gái may mắn nào có một anh bạn trai suất tới vậy.
Hà Tử Tường cười cười lắc đầu, biết tính bạn tốt đó giờ đã vậy, đã tập riết thành thói quen, chỉ là: “Cậu lại đổi xe khi nào đấy?” Hà Tử Tường đi tới mở cửa xe bên ghế phó lái, ngồi vào hỏi.
“Hôm qua không phải mới từ Anh về à, chính là gấp gáp chạy về nhận xe sao, cho nên, bảo bối này vừa tới hôm qua a.” Nhiếp Mục có một ham mê là sưu tầm xe thể thao, xinh đẹp, sang trọng, quý phái có đủ, cũng may Nhiếp Mục có một ông ba rất giỏi kiếm tiền kiêm chìu chuộng con trai, bằng không với công việc hướng dẫn viên, Nhiếp Mục căn bản không thể duy trì ham mê tốn kém này. Thêm một điều nữa, Nhiếp Mục luôn gọi xế yêu của mình là bảo bối, vì thế cái câu ‘mang bảo bối mới tới đón’ chính là chỉ chiếc xe mới cóng này.
Hà Tử Tường cười cười nhìn Nhiếp Mục luyến thoắng khoe chiếc xe này có bao nhiêu điểm tốt, có bao nhiêu công năng, tâm tình cậu dường như cũng bị cảm nhiễm, không khỏi hưng phấn, loại tâm tình thoải mái vui sướng này thực sự rất tốt đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...