Cuộc sống vợ chồng có thêm một em bé lại càng ngọt ngào, Phan Đức – Diệp Anh mệt thì mệt nhưng nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, cả hai dồn mọi tâm tư vào đứa bé. Ngày đầy tháng của cu Lạc, sau bữa tiệc ở nhà hàng cùng bố mẹ Diệp Anh và người thân bên nhà cô, cu Lạc gà gật trên tay papa Phan Đức, bên cạnh là mama Diệp Anh âu yếm ngắm nhìn, ba người cùng bước về căn hộ 1502. Bất chợt, cả Phan Đức cùng Diệp Anh đều khựng lại khi trước mặt là bà Mai.
Lần đầu tiên Diệp Anh gặp bà Mai nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên bới tóc sau gáy mặc chiếc váy nhung dài màu xanh cổ vịt, cô đã nhận được ra ngay. Phan Đức có đôi mắt phượng của bà, quả thực rất đẹp.
Thấy mẹ, Phan Đức lập tức vui vẻ lên tiếng:
– Mẹ… sao mẹ biết chúng con ở đây mà đến ạ? Hay quá, mẹ ngắm cháu nội mẹ đi, nhìn có giống con không chứ? Y hệt luôn mẹ này! Hôm nay là ngày đầy tháng cháu mẹ đấy!
– Ừm.
Bà Mai đỏng đảnh đưa mắt lướt qua thằng bé rồi đanh mặt nhìn Diệp Anh. Cô mím môi, nhẹ giọng:
– Con chào mẹ.
– Không dám. Tôi không phải mẹ cô.
– Mẹ! Mẹ còn nói chuyện kiểu đó thì chúng con không tiếp mẹ đâu!
Phan Đức gay gắt nói, anh bực bội nhìn bà Mai. Diệp Anh mở cửa căn hộ rồi lùi người lại, bà Mai bước vào trong nhà trước, chủ động vào phòng khách ngồi xuống. Phan Đức để Diệp Anh bế con ngồi đối diện mẹ anh, anh tìm ấm chén để pha nước. Bà Mai gạt đi:
– Con không cần pha nước, mẹ đến đây nói mấy câu thôi!
Phan Đức thở hắt ra, anh không ngờ mẹ anh vẫn cố chấp như vậy. Diệp Anh đã sinh cho nhà họ Phan một thằng cu xinh như mộng nối dõi tông đường mà bà vẫn một vẻ ghẻ lạnh với cô, nghĩ thôi cũng uất thay cho cô.
– Mẹ nói gì thì nói đi ạ, chúng con mệt rồi!
– Thằng bé con kia, cai sữa để mẹ đem về nuôi!
Bà Mai nhàn nhạt nói. Diệp Anh ngỡ ngàng nhìn người đàn bà cực kỳ vô lý trước mặt, nhất thời còn chưa tin vào tai mình. Phan Đức cũng đanh mặt gắt lên:
– Mẹ nói gì vậy? Con của chúng con thì chúng con nuôi chứ?
– Con là do ai nuôi? Chẳng phải do một tay bà nội con nuôi nấng hay sao? Bây giờ mẹ cũng muốn làm như bà con năm xưa, truyền thống của nhà họ Phan là như vậy! Cô Diệp Anh, cô muốn làm dâu cái nhà này phải không? Vậy thì con của cô phải để tôi nuôi, nếu không đừng bao giờ mơ có danh phận ở nhà chúng tôi!
Diệp Anh nghẹn họng, cô không ngờ mẹ Phan Đức lại có suy nghĩ như vậy. Ấm ức trong lòng khiến hai mắt cô ửng đỏ, cô sụt sịt đáp:
– Mẹ, con chưa bao giờ có suy nghĩ có con để được làm dâu nhà họ Phan, con yêu anh Đức nên bất chấp tất cả để theo anh ấy, dù ba mẹ phản đối, tủi cực vô cùng con vẫn chịu, nhưng giờ đứa con là tất cả của con, con sẽ không để ai nuôi con của con ngoài con!
– Cô…?
Bà Mai nghẹn họng, long đôi mắt nhìn Diệp Anh, ngay sau đó bà quay sang Phan Đức, nước mắt lăn dài bà vừa khóc vừa nói:
– Đức, con xem nó ăn nói trả treo với mẹ như thế đấy! Bà nội con ngày xưa thì sao, mẹ ngoan ngoãn chịu giao con cho bà ấy, cũng chỉ vì mẹ yêu ba con, mẹ chiều lòng đại gia đình họ Phan… Vậy mà… con kia nó… nó chẳng coi mẹ ra gì… có đâu cái loại con dâu lếu láo như thế chứ? Mẹ thương con thương cháu, mẹ muốn nuôi nó cho chúng mày tự do, mẹ cũng chỉ nghĩ cho chúng mày chứ cho ai? Một đời mẹ ngóng mày… giờ mày có con, mẹ muốn nuôi con của mày thì có gì sai hả Đức?
Bà Mai ôm mặt khóc làm Phan Đức cũng khó xử. Anh đúng là do bà nội anh nuôi thật, nhưng đó là vì bà nội anh giành được anh từ tay mẹ anh, lúc ấy ba anh không ngăn cản mà còn tiếp tay cho bà nội anh nên sự việc mới là thế. Còn bây giờ… ý của Diệp Anh mới là quan trọng, anh không bao giờ muốn cô phải buồn.
– Mẹ, chuyện quá khứ là hoàn cảnh khác, hiện tại vợ chồng con muốn nuôi con, không cần nhờ ai hết! Thôi mẹ về đi ạ, chúng con buồn ngủ lắm rồi!
Vừa nói Phan Đức vừa đẩy hai mẹ con Diệp Anh về phòng ngủ. Bà Mai ấm ức lắm nhưng đành chịu bỏ về. Càng nhìn thằng cu bà càng thấy nó giống Phan Đức ngày nhỏ, lòng ham cháu trong bà càng dâng lên mãnh liệt.
Trằn trọc một mình trên giường mãi mà không vào giấc, bà nhớ lại những gì con nhỏ kia đã nói với bà… Thực ra, bà chưa từng hiểu gì về nó. Điều bà không ngờ ở đây là… con nhỏ này nó không thèm gia sản nhà họ Phan như bà luôn nghĩ, không sợ hãi thế lực của bà, cũng không cần danh chính ngôn thuận làm con dâu nhà bà, thậm chí bà còn cảm thấy nó sẵn sàng bế con rời khỏi Phan Đức nếu như con trai bà đứng về bà. Đúng là… nó khác bà ngày xưa! Bà… bà là một kẻ yếu đuối cả thể chất lẫn tinh thần… Năm xưa vì ham của cải nhà họ Phan mà bà sống trong vị thế của một kẻ bị áp bức nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, con mình đẻ ra cũng không dám đòi hỏi nuôi dưỡng, cũng chỉ vì cuộc sống nhung lụa bà được hưởng bà sợ phải mất đi… Còn con bé kia, bà nhìn thấy trong đáy mắt đỏ vằn căm giận của nó là thái độ của một con hổ cái hung dữ sẵn sàng nhào cắn bảo vệ con mình. Nó… nó cao đẹp mạnh mẽ hơn bà nhiều! Còn bà… bà chỉ là một kẻ hèn nhát không xứng đáng làm mẹ của Phan Đức. Lúc này… con trai bà cũng đã trưởng thành, đã có đứa con của nó rồi… Bà không thể cứ coi nó là thằng cu bé bỏng khóc lóc đòi ở với mẹ ngày nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...