Tỉ tê bên tai chồng, bà Mai bực bội nói:
– Ông cứ thế để mặc chúng nó cưới nhau à? Yêu thì yêu nhưng cưới thì không được, dù có tổ chức kiểu gì cũng không được!
– Bà nghĩ tôi để yên cho chúng nó sao? Thằng Đức chẳng qua chưa gặp được bao nhiêu đàn bà nên nó mới thần thánh hóa tình yêu, nó còn ngây thơ lắm, để con nhỏ đó dắt mũi. Bà tính, cái công ty bé bằng cái mắt muỗi như thế chẳng có giá trị gì với Sơn Hải, tôi còn tính nuốt chửng nó nhưng nể mặt thằng Đức tôi tha cho!
– Là ông nói đấy nhé, không lại đổ tiếng ác cho tôi.
– Bà yên tâm, tôi luôn muốn điều tốt nhất cho con trai của chúng ta.
Thời gian này, công ty Thành Vinh đã hoạt động bình thường trở lại, xưởng mới xây dựng đã đi vào hoạt động, sức chứa gấp đôi lúc trước khiến việc mua bán càng trở nên tấp nập. Chỉ còn ba ngày nữa là đến chủ nhật, ngày Diệp Anh được là cô dâu sánh vai anh trong sự chúc mừng của những người bạn thân thiết. Giấy mời của cả hai đã được phát đi. Thời gian này Sơn Hải cũng họp hành liên miên nên anh chỉ tranh thủ đến gặp cô vào tối muộn, gặp được một lát thì chị giúp việc ra cổng áy náy bảo bố cô gọi nên anh đành từ biệt cô trong lưu luyến.
Chiều thứ năm, Diệp Anh đi làm về, bất ngờ cô thấy bố ngã lăn từ cầu thang xuống dưới mặt đất, ông nhăn nhó xuýt xoa trước cơn đau khiến lòng cô quặn thắt. Vết bỏng ở chân ông Thành khi ấy rất nặng do lửa bắt thẳng vào chiếc quần vải dính đầy dầu mỡ, đến tận lúc này sẹo đã thành hình mà vẫn còn để lại di chứng nặng nề khiến việc đi lại của ông hết sức khó khăn.
– Bố… chúng ta vào viện khám lại đi bố!
Cô cay cay sống mũi hỏi bố, dù cô hiểu bố cô đã phải trải qua cuộc phẫu thuật khắc phục di chứng. Cơn hận kẻ đứng sau vụ phóng hỏa ngày đó vẫn làm cô đau đến thấu tâm can. Cô không dám nghĩ kẻ đó là lão Hùng, chính xác là cô không muốn nghĩ đến vì anh, nhưng ông Thành luôn tin chắc kẻ đó là lão, cũng khiến ông không thể nào xóa bỏ hận thù với gia đình Phan Đức.
– Con còn biết lo cho bố đấy à?
Ông hừ một tiếng, hất tay con gái, cố gắng tự đứng dậy, lê bước về phòng khách. Nhìn ông bước đi khó nhọc mà nước mắt cô lăn dài. Cô biết mình đã làm ông thất vọng nhưng… cô yêu anh và tin anh, cô muốn tin lời anh nói, ba anh không liên quan đến hỏa hoạn ở Thành Vinh.
Sáng hôm sau, khi Diệp Anh đến công ty Thành Vinh, bất ngờ cô nghe chú Huân quản đốc gõ cửa văn phòng, âm giọng chú ta vang lên từ bên ngoài:
– Cô Diệp Anh, tôi gặp cô một lát được chứ?
– Vâng, cháu mời chú vào phòng ạ.
Quản đốc Huân tần ngần ngồi xuống sofa, Diệp Anh nhíu mày bước lại, rót cho chú tách trà ấm, cô nhẹ giọng hỏi:
– Chú có việc gì mà gặp cháu thế ạ? Mọi việc dưới xưởng vẫn ổn phải không chú?
– Vâng, mọi việc dưới đó vẫn ổn. Chuyện tôi muốn nói này… có thể liên quan đến cô và cậu Đức nên… cô phải bình tĩnh được không?
Chú ta cúi đầu, thái độ bất mãn làm Diệp Anh lo lắng. Cô “vâng” một tiếng, mím môi chờ đợi. Chú ta nói tiếp:
– Hôm Thành Vinh bị cháy, tôi là người đầu tiên phát hiện ra lửa bốc lên từ phía kho… Tôi cam đoan không phải từ chập điện, bởi góc bảng điện nằm khác phía với nơi đầu tiên bốc cháy. Nơi đó cũng không có dây điện chạy qua, thế nên không thể do chập điện được.
Diệp Anh sững sờ, tim cô đập thình thình, cô long hai mắt chăm chú nhìn người đàn ông gắn bó với Thành Vinh suốt hai mươi năm qua đang ngồi trước mặt. Chẳng lẽ… kết luận của cảnh sát là sai…
– Tại sao lúc ấy chú không nói với cảnh sát?
– Lúc ấy tôi hoảng quá, không dám chắc mình nhớ đúng hay nhớ nhầm nên không dám nói bừa, giờ tôi mới nhớ được chính xác vì góc bốc cháy là nơi thằng Huy để hàng, khi ấy tôi còn định vào chỉnh lại nhưng rồi bận không kịp vào đó. Theo suy đoán của tôi, sự việc này có liên quan đến Huy.
– Huy là…
– Cậu ta đã xin nghỉ việc không lâu sau đám cháy.
Diệp Anh ngỡ ngàng, cô vừa trách chú ta lại vừa cảm thấy có manh mối trong sự việc tối tăm như hũ nút này. Tìm Huy… lúc này phải tìm kiếm cậu ta! Cô run rẩy gật đầu đáp:
– Giờ… chúng ta cần phải tìm Huy, chú có thông tin liên lạc của cậu ta không ạ?
– Tôi đến đây là để bàn bạc với cô cách liên lạc với nó, tôi bấm số điện thoại của nó mà điện thoại báo thuê bao rồi, có khi nó muốn trốn tránh chúng ta đến tìm.
– Địa chỉ… chú có địa chỉ của Huy không?
– Tôi có, hồi ấy nó nộp hồ sơ xin việc là tôi duyệt, nhưng tôi chưa đi tìm nó được thì cảm thấy cần báo cho cô, việc này tôi cũng không dám tự quyết.
– Chú làm thế là đúng, được rồi, chú đưa hồ sơ của Huy cho cháu, cháu sẽ trực tiếp tìm cậu ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...