Bà Hoài sững sờ trước những gì Diệp Anh vừa nói, bà nhắm mắt lại, khẽ rùng mình một lượt, sau đó tức giận hỏi:
– Nó khốn nạn thế sao? Lâu nay mẹ thấy nó ngoan ngoãn hiền lành, hóa ra lại mất dạy thế à?
Diệp Anh siết bàn tay mẹ trấn an, cô nhẹ giọng:
– Mẹ… làm sao mẹ biết con ở đây mà đến ạ, bố có biết mẹ đến đây không mẹ?
– Thằng Đức cho mẹ địa chỉ… sáng nay mẹ đến Sơn Hải tìm nó. Bố con không biết, nếu biết ông ấy sẽ không cho mẹ đi đâu.
Nói xong bà thở dài một hơi ngao ngán, nhìn con gái còn thâm một bên má, bà xót xa hỏi:
– Thằng Nam… nó đánh con ra nông nỗi này à?
Diệp Anh mím chặt môi, lắc khẽ đáp:
– Nam nó không trực tiếp đánh con… nhưng cũng gần như thế. Thằng vệ sĩ của anh Đức bị nó mua chuộc, con trốn được khỏi nó thì gặp ngay gã bên dưới chung cư, gã bắt cóc con rồi bán con cho lũ ma cô phố Y, cuối cùng… suýt tí nữa con bị lũ ma cô phố Y bán làm gái điếm. Vết tím trên má con là do bọn ma cô nó đánh con đấy. Nếu không có anh Đức đến giải cứu con kịp thời thì giờ này con không còn nói chuyện được với mẹ thế này đâu!
Bà Hoài long đôi mắt nhìn con gái, vừa thương con lại vừa hận lũ người quỷ dữ mà khởi đầu là thằng Nam, thế nhưng bà vẫn đủ tỉnh táo để trách cứ:
– Sểnh nhà ra thất nghiệp, mày cứ ở nhà có phải là yên không, tối tăm còn bỏ đi làm gì?
– Mẹ… mẹ nghĩ con ở nhà yên được với bố sao, mấy ngày nữa là nhà thằng Nam sang dạm ngõ rồi sau đó là đám cưới, con không đi thì… con phải làm vợ nó rồi… Nó đủ âm mưu để ép con về đấy mẹ! May mà anh Đức kịp thời giải thoát cho con…
Diệp Anh giãi bày nỗi uất ức cùng oan khuất trong lòng, đâu phải tự nhiên cô bỏ nhà theo anh… cũng là cực chẳng đã mà thôi. Bà Hoài thương con mà nước mắt lăn dài, ôm con vào lòng vỗ về bà nói:
– Được rồi… giờ mày theo mẹ về nhà, mẹ nói hết cho bố mày hiểu, biết thằng Nam thế rồi có cho tiền ông ấy cũng không dám ép uổng gì mày nữa!
Diệp Anh không biết phải nói sao, quả tình cô không muốn xa anh… nhưng cứ ở đây với anh mà chẳng danh chẳng phận gì cũng không phải là điều hay. Một đám cưới danh chính ngôn thuận giữa cô và anh… có phải là quá khó… Cô nuốt nghẹn, áy náy đáp lại mẹ:
– Việc này… con hỏi ý anh Đức đã mẹ ạ, vì hiện tại… ở đây con được người của anh ấy bảo vệ, về nhà mình rồi chẳng biết thế nào. Biết đâu thằng Nam nó vẫn còn giở trò…
– Về nhà bố mẹ thuê thêm vệ sĩ cho con, sợ gì nó nữa… Hay mày cứ muốn theo không nó đấy hả? Đàn ông nó chẳng mất gì mà có được thì nó chán ngay đấy biết không? Giờ nó còn yêu mày thì thế, vài bữa nó no xôi chán chè rồi thì tàn đời đấy con ạ!
– Nhưng… bố… bố không chấp nhận anh Đức… con về rồi bố sẽ tìm cách ngăn cách chúng con…
Cô đỏ mặt tìm cách chối. Bà Hoài từ thuyết phục chuyển thành tức giận, bà đanh mặt nói:
– Hôm nay mày không về cùng tao thì mày đừng bao giờ gọi tao là mẹ nữa!
Bà hầm hầm đứng dậy, chưa kịp bước Diệp Anh đã níu lấy tay bà. Cô sụt sịt đáp:
– Mẹ, con về. Nhưng mẹ cho con báo anh Đức một câu được không?
Bà nghe vậy cũng nguôi nguôi, ngồi phịch xuống ghế chờ đợi. Diệp Anh bước ra gọi bác Tâm, lúc này bác đang lau nhà, cô nhìn bác nói:
– Bác… bác liên lạc với anh Đức giúp cháu được không bác?
– Được, cô chờ tôi chút.
Bác Tâm lau hai tay vào tạp dề, lôi điện thoại trong túi quần ra bấm số Phan Đức rồi đưa cho Diệp Anh. Bác mỉm cười ưng ý trước bộ đồ mặc nhà mềm mại màu trắng sữa sáng nay bác đi siêu thị từ sớm mua về để cô mặc.
Sau hai hồi chuông, âm giọng trầm ấm của anh vang lên:
– Alo, bác Tâm ạ?
– Anh… mẹ em đến gặp em, mẹ muốn em về nhà anh ạ.
Phan Đức im lặng vài giây, yết hầu dịch chuyển đầy tiếc nuối anh gật đầu đáp:
– Bảo mẹ chờ một lát, anh sẽ về để đưa hai mẹ con em về nhà. Anh cũng muốn gặp bố em.
Diệp Anh đáp “vâng” rồi ngắt máy, lòng hồi hộp cô trả lại điện thoại cho bác Tâm, bước lại phòng khách cô bảo mẹ:
– Anh Đức muốn về đây để đưa hai mẹ con mình về gặp bố. Mẹ con mình chờ anh ấy một lát mẹ nhé!
Bà Hoài không phản đối, lòng Diệp Anh nhẹ nhõm đôi phần, cô rót thêm trà cho mẹ rồi cho mình, lo lắng hỏi:
– Mẹ… tối qua khi con đi rồi, bố… bố thế nào hả mẹ?
– Bố con tức đến trằn trọc cả đêm, chốc về rồi con sẽ rõ… Cũng tại ông ấy thích ép con ép cái, mẹ cũng không đồng tình đâu! Quan trọng nhất vẫn phải là hạnh phúc của con gái mẹ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...