Editor: Ayukami.
Nàng thật sự nổi giận, khuôn mặt vốn vì say rượu mà đỏ rực bởi vì tức giận quả thực đỏ muốn phát nổ, nhưng mà thấy Lâm Tư Trạch vẫn là vẻ mặt trấn định, Cố Hồng Kiến liền dứt khoát thở phì phì đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Tư Trạch cướp lại chén rượu của mình.
Lâm Tư Trạch không đếm xỉa túm lấy bàn tay nàng thò tới, nói:“Làm gì.”
Cố Hồng Kiến nói:“Ngươi cút cho ta! Ta tự mình uống rượu, không thích nhìn thấy ngươi!”
“Không.” Lâm Tư Trạch lại có thể cực kì hiếm có hướng nàng cười cười,“Huống chi, nơi này là ngự thư phòng. Cô sao có thể đuổi ta đi?”
Cố Hồng Kiến nổi gân xanh, song trầm mặc nửa ngày, nàng lại có thể không đi cướp nữa, mà là ngơ ngác đứng tại chỗ, yên lặng chảy xuống một hàng nước mắt, cái mũi còn sụt sịt, hai mắt đỏ bừng, cả người tựa như một con thỏ nhỏ bị cướp mất củ cà rốt.
Lâm Tư Trạch:“……”
Cũng không phải lần đầu tiên y thấy Cố Hồng Kiến khóc, nhưng lần đầu Cố Hồng Kiến khóc quyết tuyệt như vậy ẩn nhẫn như vậy, cùng lúc này đây hoàn toàn khác biệt.
Cái dáng khóc yếu đuối kèm cả bi thương, giữa bi thương lại mang theo một chút tội nghiệp, trong tội nghiệp lại thêm một phần đáng yêu, làm sao có thể thuộc về Cố Hồng Kiến?!
Lâm Tư Trạch nhất thời cảm thấy bản thân thật sự say rồi.
Y kinh ngạc nhìn Cố Hồng Kiến đứng tại chỗ khóc, trong lúc nhất thời cũng không mở miệng an ủi, mà Cố Hồng Kiến khóc một lát, nhẹ giọng than thở:“Ngươi chính là như vậy…… Luôn cướp đoạt thứ ta muốn……”
Lâm Tư Trạch nhìn nàng, nói:“Ta cướp của cô thứ gì chứ? Ngoài……chén rượu này.”
Cố Hồng Kiến ngây ngốc nói:“Ngươi cướp Lâm Tư Trạch đi rồi.”
Lâm Tư Trạch dở khóc dở cười thở dài nghĩ, nàng thật sự say rồi……
Lại nghe Cố Hồng Kiến nói thêm:“Lâm Tư Trạch bị ngươi cướp đi rồi, cho nên y hoàn toàn không giống với trước kia……”
Lâm Tư Trạch đặt chén rượu của Cố Hồng Kiến xuống, thần sắc khó lường, nâng chén rượu của mình, uống một ngụm, nói:“ Không giống thế nào?”
Trong gian phòng lớn như thế, Cố Hồng Kiến còn đang tự nói thì thào mê sảng:“Nếu không phải ngươi cướp đi Lâm Tư Trạch, y sao có thể trở nên đáng ghét như vậy…… Vốn y mặc dù cũng rất khiến người ta ghét, nhưng y sẽ không dùng ánh mắt ấy nhìn ta……”
Lâm Tư Trạch nhíu mày, uống rượu, nói:“Ánh mắt gì?”
“Ánh mắt rất hận ta.”
Cố Hồng Kiến nhẹ giọng nói, chớp chớp mắt, lại một dòng lệ rơi xuống.
Lâm Tư Trạch chỉ có thể tiếp tục nhắp rượu.
Y đã không cách nào nhớ lại ngày đó y nhìn Cố Hồng Kiến thế nào, dù sao đã qua đi rất lâu lâu lắm.
Lâm Tư Trạch thậm chí đã không thể hồi tưởng rõ ràng dáng điệu nụ cười giọng nói của Tả Ninh Yên.
Nhưng mà quả thực, ngày đó trong lòng y hỗn loạn, cũng vì Cố Hồng Kiến không cứu Tả Ninh Yên mà vô cùng căm tức, nhưng nói hận, thì thế nào cũng không thể nói rõ.
Nay y đã bình tĩnh lại, càng sẽ không vì sự kiện đó trách cứ Cố Hồng Kiến nữa, mà nghe Cố Hồng Kiến nói mình như vậy, trái lại khiến y có chút hổ thẹn.
Lâm Tư Trạch nhấp từng ngụm rượu, vừa nói:“Sao có thể hận cô. Cô suy nghĩ nhiều rồi.”
Cố Hồng Kiến nói:“Ta khinh! Ngươi ít lừa gạt ta đi! Lòng ta rất rõ ràng! Lâm Tư Trạch hận ta, ước gì ta chết đấy.”
Lâm Tư Trạch có phần đau đầu, nói:“Giờ lại là chuyện gì đây?”
Y muốn nàng chết khi nào?!
Vậy mà nàng cũng nói ra được……
Cố Hồng Kiến lần này không thành thật trả lời, mà tự lầm bầm nói:“Hồi đó ta nói muốn đi, y ngay cả giữ cũng không giữ một lần…… Cho ta một chút tiền liền đuổi ta đi, ta theo y suốt mười ba năm! Y thì dùng tiền tống cổ ta, coi ta là ăn mày ư!?”
Lâm Tư Trạch đập bàn:“Không thể nói lý!”
Cố Hồng Kiến hùa theo nói:“Đúng thế! Con người y quả thực không thể nói lý!”
Lâm Tư Trạch cả giận nói:“Ta nói chính là cô không thể nói lý! Chính cô muốn đi, còn trộm đồ đạc trong điện của ta bán lấy tiền, còn đi lừa tiền những người khác, một bộ dạng quyết tâm muốn đi, ta làm sao giữ cô lại?! Ta giữ được sao?! Chi bằng thả cô đi, miễn cho cô mỗi ngày ở trong cung không vui!”
Cố Hồng Kiến bị y thét ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn y, rồi sau đó cũng bắt chước y phẫn nộ đập bàn:“Ngươi thét ta làm chi?! Ngươi với Lâm Tư Trạch là một bè! Các ngươi trưởng thành đều như nhau!”
Lâm Tư Trạch đau khổ đỡ trán:“……”
Cố Hồng Kiến nói:“Nếu Lâm Tư Trạch thật sự muốn giữ ta, sao có thể không giữ được…… Từ nhỏ đến lớn, lần nào y nói ta không nghe?”
Không ngờ Cố Hồng Kiến đột nhiên nói lời như vậy, Lâm Tư Trạch hơi sửng sốt, lập tức trầm mặc.
Cố Hồng Kiến nói:“Nếu y mở miệng bảo ta ở lại, ta sao có khả năng sẽ không ở lại trong cung? Nhưng ngày đó y đã đuổi ta đi …… Y đuổi ta đi. Chính vì Tả Ninh Yên…… Ta đi lâu như thế, y cũng chẳng hỏi han…… Ngươi nói, y rốt cuộc là con người sao?!”
Lâm Tư Trạch thở dài, nói:“Tương Hải Phúc rõ ràng mỗi lần đều thư từ qua lại cùng cô, nếu không phải ý tứ của y, Tương Hải Phúc làm gì viết nhiều thư cho cô?”
“Nói thì dễ nghe.” Cố Hồng Kiến khinh thường nói,“Tương Hải Phúc viết những thư ấy, còn không phải Lâm Tư Trạch vì lợi dụng ta. Lâm Tư Trạch cố ý nói cho ta biết, y xảy ra nguy cơ gì, khiến cho ta đi giúp y giải quyết sự tình…… Ta dùng rất tốt, không phải sao, Lâm Tư Trạch cũng không cần sai bảo ta, ta tự mình đã vội vàng đi giải quyết vấn đề! Ta hạ quyết tâm phải đi, cuối cùng vẫn trở lại…… Y ấy mà không hiểu được sao!”
Lâm Tư Trạch nói:“Lâm Tư Trạch đã là hoàng đế, y có thể thiếu người sử dụng?!”
Cố Hồng Kiến sửng sốt, lập tức cười khổ nói:“Đúng, ngươi nói không sai, Lâm Tư Trạch cũng không thiếu người …… Y đã sớm không phải không có ta không được. Y nói cho ta biết, chỉ là thuận miệng một câu, là chính mình ta không tự trọng, chạy đi giúp y giải quyết những sự việc đó…… Còn muốn làm cái gì nữ quan, như một trò hề.”
Lâm Tư Trạch đứng lên, nắm lấy bả vai của nàng, nói:“Không phải như thế.”
“Thế thì là thế nào?” Cố Hồng Kiến ngẩng đầu nhìn y, trong mắt còn có ánh nước chưa tiêu tán hết.
Lâm Tư Trạch nhìn nàng, nói:“Đúng…… Ta cố ý nói cho cô, muốn thấy cô vẫn giống như trước kia sẽ sẵn lòng làm tất cả mọi việc vì ta.”
Cố Hồng Kiến kéo căng khóe miệng:“Lâm Tư Trạch, ngươi thực sự là cái đồ…… Ngươi thực sự là cái đồ…… Ngươi có ý gì…… Ngươi không cần ta, nhưng lại không cho phép ta không cần ngươi, đúng không?”
Lâm Tư Trạch nhìn nàng, nghĩ, quả nhiên người say không chỉ là Cố Hồng Kiến.
Bởi vì giây tiếp theo, y liền nắm cằm Cố Hồng Kiến hôn lên.
Trong miệng hai người đều có mùi rượu chưa tan, thoáng chạm vào, bèn như lửa cháy lan ra đồng cỏ càng không thể vãn hồi tình cảm nồng nàn bùng lên, Cố Hồng Kiến ban đầu ngây ngẩn, rồi sau đó hai tay ôm vòng cổ Lâm Tư Trạch, trúc trắc, mê mang, mà lại nhiệt liệt đáp lại y.
Bất tri bất giác, tay Lâm Tư Trạch từ trên cằm Cố Hồng Kiến chuyển qua trên thắt lưng nàng, y ôm eo nàng, phát hiện nàng còn mảnh mai hơn tưởng tượng, vòng eo mềm mại tựa như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Thật sự kỳ lạ, nàng rõ ràng là người tính tình cứng rắn như thế, cơ thể lại mềm mại thế này.
Lâm Tư Trạch khẽ nghiêng đầu, tạm thời chấm dứt nụ hôn này, thấp giọng nói:“Ta…… chưa từng không cần nàng.”
Cố Hồng Kiến hồng mắt nhìn, không đáp lời, cánh tay vẫn như cũ ôm vòng cổ y hơi dùng sức, kéo y xuống, sau đó môi hai người lại lần nữa chạm vào nhau.
Chậu than trong phòng vẫn như cũ không nhanh không chậm bốc cháy, duy trì nhiệt độ trong phòng, Cố Hồng Kiến nhẹ nhàng ngã vào trên nhuyễn tháp, sau đó Lâm Tư Trạch cùng hơi thở của y bao phủ lên, ùn ùn kéo đến.
Cố Hồng Kiến trong phút chốc nào đó giành được một ít tỉnh táo, nàng đột nhiên ý thức được bản thân đang làm cái gì.
Khiến cho nàng trốn chạy rời xa Lâm Tư Trạch, lại không chịu khống chế tự mình trở về bên người Lâm Tư Trạch, lý do duy nhất có thể thuyết phục chính nàng, chính là nàng nói với bản thân, về bên cạnh y đi, sau đó làm bề tôi.
Tựa như một người đàn ông, tựa như anh em, phụ tá y, không có bất luận ý nghĩ gì khác.
Nhưng nàng không làm được.
Trong cuộc đời mình, nàng biết đây nhất định là một việc sai lầm nhất.
Nhưng mà nàng lại vô lực kháng cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân không ngừng sa xuống, sa xuống vực sâu.
Chung quy sẽ hứng lấy một ngày nào đó thịt nát xương tan.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo chính là biết tin người chết …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...