Bất Ngờ ... Tìm Thấy Nhau !

-Trịnh Uy Phong, nếu anh yêu tôi thì mau về cùng tôi về nhà !!!
Mọi người bị bất ngờ nên đứng sững ra nhìn, xui xẻo là mẹ hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bà ta la toáng lên.
-Người đâu ! Mau lôi con nhỏ điên này xuống !
Vài chục tên vệ sỹ xúm lại lôi tôi xuống sân khấu, còn hắn vẫn đứng hình ở đó. Tôi đã dùng hết mọi thế võ quằn quại như cắn, cào, cạp, tay trái đá, tay phải giật chỏ. Chân trái lên gối, chân phải đạp như vịt. Nhưng tôi sức yếu thế cô nên nhanh chóng bị túm, lấy hết đường cục cựa. Tôi tức tối hét lên.
-Phong, anh có phải là đàn ông không hả ! Đứng đực ra đó làm gì !? Còn không mau cứu tôi !!!
Nghe tôi hét hắn như tỉnh trí ra, lao tới đá bay đám vệ sĩ như đá bay châu chấu. Hắn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân cực đẹp mắt, như muốn phục vụ thêm khán giả hắn ôm tôi xoay một vòng rồi mới chịu đáp xuống. Hắn quay qua bên trái sân khấu nói với ba, mẹ hắn.
-Thưa ba mẹ, con sẽ kế thừa tập đoàn nhà mình, nhưng hãy cho con được tự do quyết định tương lai của mình. Từ nhỏ đến giờ con chưa bao giờ làm trái ý ba mẹ, hay đòi hỏi bất cứ điều gì. Giờ con chỉ xin ba mẹ cho con được sống bên người con yêu suốt đời !
-Không được, mẹ không cho phép !
-Bà im đi. Phong, ba ủng hộ con. Hãy tự mình tạo dựng tương lai của riêng con !
-Con cám ơn ba !
-Chà, đây là cô bé mà con yêu hả, dễ thương quá. Thằng con của bác quen được cháu là phúc của nó, cháu là con gái mà dám một mình xông lên sân khấu bác rất thích sự dũng cảm của cháu !
-Thưa bác con…!
-Ba lầm rồi, tiểu Thiên là con trai đấy ạ !
-Cái gì !?
Tôi xấu hổ muốn độn thổ, mặt cứ đỏ lên như trái ớt. Mà hình như lúc nãy ba mẹ hắn la lên cùng lúc nhưng biểu hiện thì khác nhau. Ba hắn mặt tái xanh, run run lùi lại. Còn mẹ hắn hình như đang cười với vẻ mặt thích thú, chắc tôi nhìn lầm rồi. Không thể tưởng tượng nổi một người như bà ấy lại cười, mà còn cười với tôi nữa chứ. Nhưng hình như tôi không bị ảo giác, vì bây giờ bà đang xáp lại gần nắm lấy tay tôi.
-Cháu tên tiểu Thiên phải không ? Hình như bác có gặp cháu một lần lúc đi bắt thằng Phong về ! Nếu nói sớm hai đứa yêu nhau thì bác đã không chia rẽ uyên ương rồi !
-Ba không cho phép chuyện này, cả hai chia tay ngay !
-Ông im miệng ! Không phải lúc nãy ông nói hết sức ủng hộ thằng Phong hay sao ? Ông còn mắng tôi nữa chứ !
-Nhưng chuyện này khác, tôi lúc đó không…!
-Không có gì khác hết ! Người lớn nói ra một lời thì không được nuốt lại !
-Nhưng tôi…!
Thế là sân khấu nhường lại cho vở kịch vợ chồng uýnh nhau, tôi quay sang thắc mắc với hắn vì sao mẹ hắn thay đổi thái độ. Bà niềm nở với tôi hơn lúc trước. Hắn cúi xuống ghé vào tai tôi thì thầm.

-Mẹ anh mê thể loại boys love lắm, đám cưới John, Linh do mẹ anh bỏ hết công việc đứng ra tổ chức đấy !
Thì ra là thế, người nhà hắn ai cũng quái dị nhiều kiểu ha. Tuy ba mẹ tôi cũng bị chứng yêu con quá mức, nhưng so với hắn chắc tôi hạnh phúc hơn. Một hồi sau khi phân rõ thắng bại, hình như bác gái thắng, còn bác trai đã được đưa đi trên chiếc xe có đèn màu đỏ với dấu chữ thập. Bác gái tươi cười nói với tôi.
-Sẵn bữa tiệc này sao hai đứa không đính hôn luôn cho rồi !
Gì, bảo tôi đính hôn với hắn. Tuy tôi có thích hắn nhưng tôi vẫn còn muốn long nhong chơi, chưa muốn bị hắn trói buộc. Với lại gia nhập vào gia đình này chắc tôi điên sớm quá, tôi cố nở nụ cười nuối tiếc, nói với bác gái.
-Chuyện này quá hệ trọng, cháu phải hỏi ý ba, mẹ. Mà ba mẹ cháu ít khi về nhà nên chắc chuyện này sẽ tạm hoãn vô thời hạn. Cháu cũng thấy tiếc lắm…!
-Nhận lời đi tiểu Thiên ! Ba mẹ đồng ý cả hai tay !!!
Tiếng ai nghe quen quá, tôi nhìn xuống thì thấy ba đứng ôm mẹ đang chậm nước mắt, y như cảnh gả con trong phim. Ba mẹ đi suốt một năm chẳng thấy mặt quá ba lần, thế mà giờ sao lại xuất hiện vào lúc không cần thiết thế này chứ. Tôi méo miệng định quay sang phàn nàn với hắn, thì dính ngay chóc một nụ hôn. Không phải là mém hôn như lúc ở bãi biển mà là nụ hôn thật sự, một nụ hôn rất dài, rất sâu và cũng rất ngọt ngào. Ánh đèn chụp ảnh loé lên liên tục đưa tôi về hiện tại. Hết thật rồi, giờ thì chẳng khác nào tuyên bố tôi là vị hôn thê của hắn. Quá nhiều cảm xúc hỗn loạn trong tôi, và tôi đã ngất xỉu ngay tại sân khấu.
Tiểu Thiên sốt cả đêm đến gần sáng mới giảm bớt, tôi chạy khắp nơi tìm nhiều bác sĩ tới khám cho nhóc. Lo lắng ngồi suốt đêm bên giường, mong sao người bị ốm phải là tôi và nhóc thì được khoẻ mạnh. Tôi chạy xuống nhà kêu người đem cháo đến để nhóc thức dậy thì có đồ ăn nóng ngay, chuông cửa reo vang. Tôi vội chạy ra mở cửa vì sợ nhóc tỉnh giấc, cửa bật mở thì một đám người mặc áo đen xông vào nhà. Mẹ tôi bước vào sau cùng, bà tới đây tức là sẽ không có gì tốt xảy ra cho tôi. Tôi nặn ra một nụ cười méo xệch, chạy tới hỏi mẹ.
-Mẹ dạo này có khoẻ không ạ !
-Hừ, cám ơn, tôi vẫn chưa chết được đâu. Anh dám dùng danh nghĩa của tôi để xin ở nhà đối tác làm ăn của tôi. Hay thật, Trịnh công tử mà phải đi ở nhờ nhà người khác ! Anh có biết đã làm tôi xấu mặt như thế nào không hả !?
-Mẹ nghe con giải thích…!
-Không có giải thích gì hết!!! Có vẻ như tôi nuông chiều anh quá rồi, anh theo tôi về nhà ngay !!!
-Con không về nhà !
-Anh vừa nói gì !? Nói lại lần nữa cho tôi nghe xem !
-Con…con…!
-Tôi bảo anh nói lại cho tôi nghe !!!
-Mẹ, con xin mẹ. Làm ơn đừng bắt con về nhà !
-Anh chưa bao giờ van xin tôi như thế này, là tại người nhà này đã làm anh thành kẻ yếu đuối vô dụng như vậy phải không !? Mang họ Trịnh thì không được phép van xin kẻ khác !!!
-Mẹ, con…!
-Không nói nhiều, giờ anh theo tôi về nhà ngay !
-Không ! Con không về đâu !!!
-Anh định ở lì nhà người ta đến bao giờ hả !? Mau theo tôi về !!!

-Con sẽ ở lại đây, mẹ muốn thì về một mình đi !
-Nói nhẹ không nghe. Tất cả bắt nó cho ta !!!
-Dạ, bà chủ !
Cả đám vệ sỹ xông vào túm lấy tôi, tôi cố sức bám víu vào ghế sofa. Tôi quyết không quay về ngôi nhà lạnh lẽo đó, nơi đó vốn không phải là gia đình, vì thế nó không thể gọi là nhà. Từ nhỏ ba mẹ suốt ngày đi làm, mẹ thỉnh thoảng mới về giao cho tôi đống bài tập làm người thừa kế hoàn hảo, xong bà liền đi ngay. Bạn bè của tôi là những quyển sách vô tri, các dãy số vô vị. Những bữa cơm chỉ có tôi ngồi bên bàn ăn rộng lớn cùng những chiếc ghế trống rỗng, tôi chán cuộc sống buồn tẻ này lắm rồi. Trong lúc không biết đi về đâu thì tôi gặp được tiểu Thiên, nhóc đã cho tôi biết thế nào là ấm áp tình người. Vì có nhóc nên tôi mới biết mình không phải là búp bê vô tri. Tôi vẫn còn trái tim của con người, vẫn còn biết yêu thương trân trọng một ai đó. Nhưng mẹ tôi, bà ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi. Lỡ như bà ấy làm hại tiểu Thiên thì sao, nếu mất đi tiểu Thiên thì tôi sẽ như thế nào đây.
-Này, anh sao rồi ? Bà ta đã đi rồi đó !
Tiểu Thiên xuất hiện trước mặt tôi với nụ cười ấm áp, tiểu Thiên là thiên thần soi sáng bóng tối trong tim tôi. Tôi ồm chầm lấy tiểu Thiên, và tôi đã khóc vì sợ sẽ mất đi người mà tôi vô cùng trân trọng. Tôi muốn giữ lấy hơi ấm này, tôi sẽ chiến đấu lại sự hèn nhát của tôi. Tôi sẽ bảo vệ tiểu Thiên khỏi bàn tay mẹ bằng mọi giá, vì con người quan trọng nhất trong tim tôi.
Ngày hôm sau
Tôi rất muốn xin nghỉ học để ở nhà chăm sóc nhóc. Nhưng nhóc không cho, kiên quyết bắt tôi đi. Vì nhóc phùng má giận trông đáng yêu quá, nên tôi chịu thua nhóc lủi thủi đi học. Chuông vừa reo tôi liền phóng xe về nhà ngay, tôi lo nhóc ở nhà một mình lỡ có chuyện gì không hay. Đang chạy ngon trớn thì một chiếc xe Mercedes màu đen ép tôi vào lề, tôi tắt máy xe định chửi đứa nào ăn ở không quá chạy ra phá tôi. Từ trong xe bốn tên mặc áo đen to con như hộ pháp quăng tôi vào xe, và mẹ đang ngồi kế tôi mỉm cười đắc thắng. Tôi khó chịu nói.
-Mẹ làm như vậy là ý gì ?
-Anh phải biết tính tôi chứ, tôi đã nói bắt anh về nhà thì dù anh có chạy lên trời cũng không thoát khỏi tôi !
-Vậy mẹ phải hiểu tính con hơn ai hết chứ, con thà là ngọc nát còn hơn làm ngói lành !
Tôi và mẹ gườm mắt nhìn nhau, nếu bây giờ tôi chịu thoả hiệp tức là tôi đã thua trắng. Hai mẹ con tôi cứ thế đấu mắt với nhau, được một lúc thì mẹ thở dài nói.
-Không biết anh cứng đầu giống ai nữa !
-Vì con là con của mẹ !
-Hừm, tôi thừa nhận anh có gan dạ khi dám thách thức tôi. Nhưng anh còn ngây thơ lắm, dùng cái bướng bỉnh đấu với tôi thì anh không thể thắng đâu. Tôi không muốn nói nhiều, nếu anh còn cứng đầu không nghe thì gia đình họ Vương sẽ không sống yên thân đâu !
-Mẹ !?
-Anh phải hiểu tôi đã nói được là làm được. Nhà họ Vương có tiếp tục sống được trên đất Sài Gòn này hay không, tất cả chỉ dựa vào một câu nói của anh !
Ánh mắt mẹ nhìn tôi lạnh lùng như khi bà nhìn các đối thủ làm ăn của bà, tôi biết bà sẽ làm thật. Phải làm sao đây, tôi không hề muốn xa tiểu Thiên. Nhưng tôi không muốn vì tôi mà tiểu Thiên phải sống xa quê hương và bạn bè. Cái tôi muốn chỉ là mãi mãi được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của tiểu Thiên. Tôi mở mắt ra quay sang đối mặt với mẹ, tôi đã có quyết định.
-Thế nào rồi, anh suy nghĩ xong chưa ?
-Con sẽ theo mẹ về nhà, nhưng xin mẹ hãy tha cho gia đình họ Vương !
-Chỉ cần anh quay về nhà, tôi không cần đụng đến họ làm gì !

Nhìn nụ cười của mẹ tôi biết mình còn quá non nớt, tôi vĩnh viễn không thể nào thắng được bà. Một tháng ở nhà tôi như mất dần đi sức sống, tôi rất nhớ tiểu Thiên. Không biết giờ này nhóc đang làm gì, đã hết bệnh chưa, nhóc có nhớ đến tôi không.
Ngày đính hôn, tôi như hình nhân để mặc cho người ta sắp xếp. Tôi không nhìn cô vợ sắp cưới của tôi đến một lần, vì nó không có ý nghĩa gì. Với tôi chỉ có một cô dâu duy nhất đó là tiểu Thiên, ngoài nhóc ra thì ai là cô dâu với tôi đều không quan trọng. Khi tôi đứng trên sân khấu lơ mơ như người còn mơ ngủ, một giọng nói đã đánh thức tôi khỏi giấc mơ.
-Trịnh Uy Phong, nếu anh yêu tôi thì mau cùng tôi về nhà !!!
Là nhóc đứng trước mặt tôi, có phải tôi đang mơ không. Chứ nhóc không đời nào chịu mặc váy , đúng là tôi mong nhóc quá nên bị ảo giác rồi. Nhưng giọng nhóc hét lên làm tai tôi đau điếng, vậy là nhóc có thật, không phải tôi nằm mơ. Mà sao nhóc ở đây, trong buổi tiệc này. Nhóc đến vì tôi chăng, nhưng chẳng phải nhóc luôn miệng bảo rất ghét tôi sao. Thật không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi đang mãi suy nghĩ thì gịong nhóc khiến tôi bừng tỉnh.
-Phong, anh có phải là đàn ông không hả ! Đứng đực ra đó làm gì !? Còn không mau cứu tôi !!!
Nhìn thấy mấy tên khốn dám ôm tiểu Thiên máu nóng tôi bốc lên cao, cả tôi đây còn chưa được ôm tiểu thiên vậy mà bọn chúng dám. Tôi lao vào đá bay đám đỉa đeo chân hạc, thừa cơ hội tôi ôm eo nhóc luôn. Eo nhóc sao nhỏ như thế nhỉ, tôi ôm thật đã tay. Giờ không phải lúc mơ màng, tôi quay sang ba. mẹ nói chuyện tình của tôi với nhóc. Lúc đầu mẹ phản đối, ba ưng thuận. Sau đổi ngược lại ba phản đối, mẹ ủng hộ. Rồi tình hình cứ lôn xộn cả lên, không hiểu sao kết quả cuối cùng là tôi đính hôn với nhóc. Tuyệt vời, may mắn không biết từ đâu đổ cái ào xuống người tôi. Quá vui mừng tôi thừa cơ định hôn trộm vào má nhóc, ai dè nhóc quay mặt lại thế là trúng ngay môi. Mà thôi, lỡ rồi thì hôn luôn vậy, ngu sao bỏ ra. Mà sao người nhóc thơm quá, không biết môi nhóc thoa gì mà ngọt ngào thế. Bên tai tôi nghe loáng thoáng Tường Vy nói với Linh.
-Tao đã biết trước sẽ có màn này mà, nên mới thoa son mùi mật ong cho tiểu Thiên !
-Lần sau chúng ta thử loại son mới mùi khác và váy áo mùa hè cho tiểu Thiên nhé !
-Hay đó !
Chà, liên minh ác quỷ đã thành lập, sau này tiểu Thiên sẽ khổ lắm đây. Một cuộc nói chuyện khác lọt vào tai tôi, là Thọ nói với John.
-John có mang theo máy ảnh không ? Tui để quên ở nhà rồi !
-Có đây, nhưng Thọ cần làm gì ?
-Thì chụp mấy cảnh này mai đem vào trường bán, kiếm được cả mấy thúng tiền đó John !
-Vậy có cần máy quay luôn không ?
-Có thì càng tốt, tui lo chụp hình còn John lo quay phim nhé !
-Làm từ nãy giờ rồi!
Bên này cũng có nhóm nhiếp ảnh mini rồi. Mãi lo nghe ngóng, tôi quên mất mình còn đang hôn tiểu Thiên chưa chịu buông. Kết quả là, vì thiếu dưỡng khí nên nhóc ngất xỉu tại chỗ. Chậc, sau này phải huấn luyện cho nhóc quen dần mới được.
Sóng gió đã trôi qua, ngày tháng bình yên lại trở về. Tức là mỗi buổi sáng ta sẽ nghe thấy tiếng la hét, đồ vật đổ vỡ trong ngôi nhà hai tầng màu xanh dương. Và mở cửa ra ta sẽ thấy một anh chàng cực đẹp trai trên mắt là hai vòng tròn màu tím nhạt, miệng thì đỏ như son do máu tô lên. Đằng sau là một cậu bé cực xinh nét mặt cau có đá anh chàng đẹp trai ra ngoài cửa. Cảnh tượng mỗi sáng cứ lập lại như thế đến nỗi mọi người đã quá quen thuộc, sáng nào mà không nghe tiếng la hét của cậu bé là người ta lại thấy thiếu thiếu.
-Hai vợ chồng mày sao cứ cãi nhau hoài vậy hả !? Tội nghiệp anh Phong, sáng nào gương mặt đẹp trai cũng xây xước !
-Tao không vợ chồng gì với lão Phong hết, mày đừng nói bậy !
-Gì đây, còn làm bộ chối ! Cả trường đều biết mày với anh Phong đính hôn rồi, nhìn vẻ mặt của tụi con gái thất vọng thật hả dạ ghê luôn đó !
-Mày là ma nữ hả nhỏ kia !
Tiểu Thiên đang nói thì chuông điện thoại reo vang, tiểu Thiên nhíu mày nhìn màn hình một lúc rồi mới bắt máy.
-Có chuyện gì ?
-Anh nhớ zợ yêu quá hà !

-Còn nói kiểu đó nữa là tôi cúp máy ngay đấy !
-Khoan, sao em nóng quá vậy !
-Nói nhanh lên! Gọi cho tôi không phải chỉ để nói nhiêu đó chứ !?
-Chủ Nhật này, 8 giờ em ra công việc gặp anh nhé. Anh có chuyện muốn nói với em !
-Anh rảnh quá há ! Chúng ta ở chung nhà có gì thì nói ngay đi, mắc gì phải ra công viên nói ệt !
-Thì em cứ ra đi !
-Tôi không tới đâu, có gì thì nói ngay đi !
-Chủ Nhật anh sẽ chờ em ở công viên !
-Tôi không có tới đâu !!!
Tiểu Thiên bực bội cúp máy, ném cho hai đứa bạn đang dỏng tai nghe lén một tia lườm chết người. Tường Vy và Thọ nhanh chóng chuồn mất, trước khi bị tiểu Thiên đem làm vật để trút giận.
Sáng Chủ Nhật, trời trong xanh.
Phong mặc một bộ ple màu xanh nhạt, quay vài vòng trong gương như người mẫu trình diễn thời trang. Tiểu Thiên xem tivi ngước lên nhìn Phong, cậu ngán ngẩm nói.
-Tôi sẽ không đi đâu !
-Anh chờ đến khi nào em đến mới thôi !
-Vậy chờ đến tết Cônggô đi !
-Anh ra công viên chờ em, tới nhanh nhé !
-Đã nói tôi không tới mà !!!
Tiểu Thiên gào lên, nhưng đã quá muộn. Cánh cửa đã đóng sầm lại trước khi cậu kịp nói hết câu.
Công viên nhỏ, mọi người đi ngang đều phải ngoái lại nhìn, anh chàng đẹp trai cứ chốc chốc lại lôi chiếc hộp nhỏ màu đỏ ra ngắm nghía. Mỗi lần như thế anh ta lại cười và lại có thêm vài người bị mù tạm thời bởi nụ cười sáng lấp lánh của anh. 12 giờ trưa, trời nắng gắt. Phong vẫn kiên trì đứng chờ một người, các cô gái đi ngang thầm đau lòng cho anh. Và nguyền rủa cái đứa nào dám để cho chàng đẹp trai như anh phải đợi, ăn cá sẽ bị hóc xương. 3 giờ chiều, trời đổ mưa lớn. Phong vẫn không di chuyển một bước nào, dù là tìm chỗ để tránh mưa, hay đi mua một chiếc dù để che. Anh lại lôi ra chiếc hộp nhỏ màu đỏ ngắm nghía, nhưng cơn mưa làm anh trượt tay đánh rơi chiếc hộp. Anh vội vàng chạy tới cúi xuống nhặt chiếc hộp, tay anh vừa cầm lấy chiếc hộp nhỏ dính đầy nước mưa. Một tiếng nói cất lên phía trên đầu anh.
-Điên à, sao dầm mưa mà không tìm chỗ trú !?
Anh kinh ngạc lại trợt tay đánh rơi chiếc hộp, chiếc hộp nhỏ màu đỏ cứ thế lăn đến bên chân một người. Người cầm chiếc dù màu xanh của bầu trời nhặt chiếc hộp nhỏ của anh lên, không ngại tay bị bẩn tay vì chiếc hộp bê bết sình bùn. Phong chạy tới và nở một nụ cười làm cơn mưa lạnh giá cũng trở nên ấm áp.
-Anh biết em sẽ tới mà !
-Ngốc !
-------------THE END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận