Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Hắn hôn nàng?
Hắn cúi đầu trầm tư, khẽ vuốt đôi môi còn lưu lại xúc cảm mềm mại của nàng, nhắm mắt lại, tỉ mỉ hồi tưởng. . . . . .
Tại sao muốn hôn nàng?
Giật mình, mình không hề giống như trước thong dong lạnh nhạt, hắn đột nhiên xệ mặt xuống, gương mặt vô cùng tuấn mỹ lập tức trở nên âm trầm còn hơn so với quỷ.
*********
Thư viện bên ngoài học đường yên tĩnh, truyền đến tiếng kêu kinh sợ  của Tiểu Mai.
“Thế tử phi, ngươi thật muốn làm như vậy?”
“Không sai, cho nên ngươi linh hoạt một chút cho ta, chớ  hư chuyện tốt của ta!” Mao Uy Long cắn răng cảnh cáo. Hôm nay lúc ra cửa vốn muốn mang Tiểu Xuân theo, ai ngờ Tiểu Xuân lại lấy lý do trong phủ nhiều việc bận bịu, phách lối  từ chối cùng với nàng ra khỏi phủ, nàng nghĩ, dứt khoát một mình ra ngoài”Làm việc” dễ dàng hơn, vậy mà nhân tài vừa nhảy ra khỏi Thế tử phủ một bước, tiểu Mai liền vọt ra theo, nói là tổng quản dặn dò, Thế tử phi thân phận dễ hư, ra cửa bên cạnh không thể không có nha hoàn theo hầu, nếu không ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm thế nào?
Đáng ghét, nàng chính là muốn xảy ra chuyện, không xảy ra chuyện nàng đi ra ngoài làm gì?
“Nhưng là, ngài làm như vậy tuyệt đối sẽ chọc cho Thế tử gia giận tím mặt.” Tiểu Mai sau khi biết ý đồ của nàng hết sức khuyên nhủ:
“A, vậy sao? Hắn nhất định sẽ giận tím mặt sao?” Ánh mắt của nàng sáng lên.
“Sẽ phải thôi. . . . . . Chuyện như vậy, là nam nhân ai cũng sẽ tức giận.” Thật ra thì tiểu Mai có chút không rõ, bởi vì Thế tử gia  tính tình không ai mò ra chính xác, chuyện cưới Thế tử phi tốt lắm, đã là chuyện sét đánh ngang tai, không ai nghĩ đến hắn sẽ lấy một nữ nhân “Phẩm hạnh quái dị” như vậy làm phi, hơn nữa, Thế tử phi từ sau khi vào cửa liền gây ra không ít chuyện, nhưng Thế tử gia đều là lãnh đạm chống đỡ, lúc nên nổi giận cũng không hề nổi giận.
Nàng nghe nói ngày hôm trước đầu bếp trong phủ cùng người đánh cuộc xúc xắc. Chủ tử biết được, nói là hắn tụ họp đánh cuộc gây chuyện, nên  sai tổng quản đem đầu bếp treo ngược lên hung ác đánh ột trận đuổi ra khỏi phủ, đầu bếp kia vốn chơi rất khá, cũng không có làm trở ngại công việc, vậy mà Thế tử gia cũng đã không nể mặt rồi, thật không hiểu nỗi chuyện Thế tử phi đánh bạc bung ra khó nhìn như vậy, tại sao lại không có việc gì?
Còn nữa, lão Lý đánh xe cùng một gã sai vặt của nhà một quan ngũ phẩm trên đường nổi lên tranh chấp, chủ tử không nói lời nào, trước phạt lão Lý dừng lại đánh, đánh cho hắn gào khóc  một tháng trên trên giường mới dừng lại, nhưng Thế tử phi ở bên ngoài đánh người cũng không có việc gì, nàng thật sự không biết, chuyện gì sẽ chọc cho Thế tử gia tức giận, chuyện gì sẽ không?
Hay là, chỉ cần là Thế tử phi gây ra chuyện thì sẽ không sao?
“Vậy thì quá tốt rồi, lúc này mà vẫn không tức giận, thì hắn không phải là nam nhân!” Mao Uy Long nắm chặt quyền, tràn đầy lòng tin kêu to.
“Ngài là vì muốn cho Thế tử gia tức giận mới cố ý làm như thế?” Tiểu Mai cuối cùng giật mình.
“Không sai, cho nên ngươi lần này không cần nhiều chuyện giúp ta giải vây nữa.” Nàng dứt khoát nói.
“Tại sao?” Tiểu nha hoàn không hiểu.
“Đây là bởi vì. . . . . . Ai nha, chuyện này nói ra rất phức tạp, ngươi chính là không biết tốt hơn.” Nàng cười ha hả. Cũng không thể nói cho Tiểu Mai thế tử phủ nơi này không thể đợi nữa, bởi vì nàng phát hiện nam nhân mỗi ngày cùng nàng chia giường mà ngủ là đầu sắc lang (rất háu sắc)? Nếu Nàng không vội vàng nghĩ biện pháp để bị bỏ, thật có thể nói dê vào miệng cọp, danh tiết khó giữ được!
“Nhưng ——”
“Không nhưng nhị gì cả, nhìn xem, con mồi đến rồi, chúng ta lên!” Nàng nhìn thấy xa xa mấy tên thư sinh đang từ phía trước đi tới, lập tức quăng bỏ Tiểu Mai đi tới.
“Thế tử phi, ngài chờ ta một chút!” Tiểu Mai vội vàng  chạy theo, suy nghĩ đầy trong đầu  làm như thế nào ngăn cản nàng làm ra chuyện xấu khiến chủ tử phải xấu hổ.
Nhìn bóng lưng Thế tử phi nhằm hướng mọi người đi tới, mắt thấy mình không đủ sức, tiểu Mai bống nhiên dậm chân một cái xoay người, quyết định vội vàng trở về phủ tìm tổng quản cầu cứu.
Mao Uy Long quay đầu lại liếc một cái.”Nha đầu ngốc, chính là muốn ngươi trở về gào to cầu cứu!” Hì hì, lần này nhất định có thể thành công, nàng đang ở rất gần tự do!
Các thư sinh, ta đến đây!
*********
*********
“Mấy vị thư sinh đại ca muốn đi nơi nào à?” Mao Uy Long làm bộ làm tịch, mặt kiều mỵ chặn đằng trước ba vị thư sinh lịch sự sáng sủa.
Mấy thư sinh trước mắt vừa thấy được phía trước lại có một cái nha đầu xinh đẹp chủ động đến gần, mọi người mặt mày hớn hở.”Cô nương, lạc đường sao? Muốn chúng ta giúp ngươi chỉ đường sao?” Thư sinh áo bào trắng đứng ở chính giữa mở miệng trước nói, trong mắt ngập tràn sự tán tỉnh, nhưng đó là bởi vì cô nương trước mặt ánh mắt trần truồng quyến rũ so với hắn còn nóng hơn.
“Vị ca ca này,  mắt ngươi thật là tinh, nhìn một cái đã biết ta lạc đường, ta muốn hỏi đến Xuân Hương lâu đi thế nào?”
“Xuân Hương lâu? Cô nương muốn đến Xuân Hương lâu?” Thư sinh mặc áo lam  bên phải kinh ngạc  nhíu mày.
“Đúng vậy a, ta hôm nay bắt đầu ngày làm việc đầu tiên.” Nàng kéo váy, khom lưng cúi chào, rũ mắt, bày ra mười phần trêu đùa kín đáo, chiêu này là lúc cùng cha đi dạo kỹ viện học được từ các tỷ tỷ trong kỹ viện, nàng rất có thiên phú, học một biết mười.
“Ngươi là người ở Xuân Hương lâu?” Thư sinh áo xám tro bên trái  cũng không nhịn được kinh ngạc, trong mắt nhiều hơn một chút sắc niệm, không, phải nói ba người vừa nghe nói nàng là kỹ nữ thanh lâu lỗ mãng, trong mắt lập tức tất cả đều là một mảnh sắc dục.
“Vẫn chưa phải, tối nay làm việc rồi mới tính.” Nàng õng ẹo nói, ánh mắt quyến rũ ném về phía bọn họ, lúc này mới lần nữa làm bộ cúi đầu.

Cái này chọc ấy nam nhân xuân tâm nhộn nhạo, nếu nửa đường diễm phúc bay tới, bọn họ chỉ có thể nắm chặt thật tốt!
“Đã như vậy, chúng ta có thể dẫn ngươi đi bắt đầu làm việc.” Thư sinh áo bào trắng lập tức xung phong nhận việc.
“Cái này làm phiền.” Nàng nhẹ nhàng khom người cúi chào, lúc đứng dậy lại “Không cẩn thận” ngã vào trong ngực thư sinh áo bào trắng .
Thư sinh ôm trọn trong lòng, nhất thời mở cờ trong bụng, vui mừng nhướng mày, dễ dàng như vậy liền đem mỹ nhân kéo vào trong ngực, quả thật vui.”Cô nương, ngươi không sao chứ?” Hắn lập tức giả vờ lo lắng  hỏi.
“Ta. . . . . . hình như bị trật chân đấy.” Nàng giả bộ ra gương mặt khổ sở.
“Ai nha, bị trật chân? Sao thế được, ta có đọc qua chút sách thuốc, để cho ta xem.” thư sinh áo lam ngay lập tức tiến lên một bước.
“Đây là những thứ hữu dụng của những người đọc sách các ngươi , vậy làm phiền tiểu huynh đệ rồi.” Nàng cười nịnh nọt vươn chân nhỏ, mặc hắn cởi bỏ giày thêu, lộ ra chân ngọc trắng nõn sáng long lanh  .
Mấy đại nam nhân nhìn thấy mắt cũng thẳng, nước miếng thiếu chút vương đầy đất, chỉ là thư sinh áo lam đang muốn đưa tay”Chẩn bệnh”, đột nhiên gào khóc một tiếng , tiếp đến người đã bay ra xa hơn một trượng.
Hai người còn lại giật mình biến sắc.”Người nào? Là ai to gan như vậy dám ở chỗ này hung bạo?” thư sinh áo bào trắng sau khi hoàn hồn ngẩng đầu giận dữ hỏi.
“Ngươi to gan là người .” Một hán tử trung niên lịch sự lên tiếng, đứng phía sau có ít nhất sáu thiết kỵ (quân tinh nhuệ).
“Các ngươi là ai?” thư sinh áo bào trắng có chút kinh hãi, là nhà đại hộ nào, lại dám bày trận như vậy?
“Không cần phải để ý ta là ai, chủ tử nhà ta tới đón người.”
“Đón người? đón người nào?” thư sinh áo bào trắng gương mặt kinh ngạc.
Người vừa tới ánh mắt cẩn thận nhìn vào trong ngực hắn, hắn lúc này mới cúi đầu, nhìn nữ nhân sau khi thư sinh áo lam bị đánh bay liền đổi sang dính vào trên người hắn, chân trắng vẫn còn trần truồng, vẻ mặt vô tội.”Các ngươi tới đón nàng?” Hắn ngơ ngác hỏi.
“Không sai, nữ chủ tử, mời theo chúng ta trở về đi thôi!” Người tới nói.
Mao Uy Long bĩu môi, có chút không cam nguyện. Tổng quản tới thật đúng là mau, nàng còn chưa bắt đầu chân chính sắc dụ thư sinh, thế nào nhanh như vậy liền kết thúc rồi sao? Cái kế hoạch này coi thành công rồi  sao?
“Chờ một chút, để cho ta hảo hảo cùng những tiểu huynh đệ này nói  xong đã rồi hãy trở về.” Phải đốt thêm chút lửa, sau khi trở về tổng quản mới có chuyện để mà báo cáo.
Vì vậy thân thể nàng mềm hơn dính vào trên người thư sinh, gần như muốn nằm ở trên người của người ta, a thổi khí mê hoặc, hơi thở thơm như hoa lan mà nói: “Tiểu huynh đệ, hôm nay đã có người đến dẫn ta bắt đầu làm việc rồi, hôm khác lại làm phiền các ngươi.”
Thư sinh cảm thấy mờ mịt “Cô nương, ngươi. . . . . .” Lời vừa đến khóe miệng liền bị một ngón tay mềm mảnh dựng thẳng ngăn ở chính giữa, mềm mại cản lời vừa đến khóe miệng của hắn, ánh mắt ngập tràn quyến rũ, lại đưa ra chân trần trắng nõn, hướng thư sinh áo xám đứng bên kia phong tình vạn chủng khêu lấy, chọc cho áo xám tro thư sinh cũng một vẻ mặt say mê.
“Cô nương, nếu không muốn đi theo đám người kia, ta. . . . . . Chúng ta có thể giúp ngươi.” Thư sinh áo xám tro nhìn nơi xa bạn đồng môn ngã xuống đất vẫn không dậy nổi , cắn răng một cái, lấy dũng khí nói.
Mặc dù đối phương nhân số đông đảo, mà bọn họ chỉ là một bọn thư sinh, nhưng trước mặt mỹ nhân sao có thể yếu thế? Hơn nữa bọn họ cũng không phải là không có bối cảnh, cha nếu không phải quan văn chính là quan võ, tài sản cũng kiêu ngạo hơn người, không tin ép không được đám người kia.
“Không sai, chúng ta mặc dù không biết ngươi gây phiền toái gì, nhưng nếu cần giúp đỡ, chúng ta sẽ không bỏ mặc kệ.” thư sinh áo bào trắng cũng nói phải Chánh Nghĩa Lẫm Nhiên (chuyện chính nghĩa đương nhiên phải làm).
“Vậy là, các ngươi nguyện ý giúp ta?” Nàng chìa nụ cười khẽ uốn lượn. Nàng lúc này là một bộ dạng vẫn rất có mị lực, tiểu nhân đắc chí, mừng thầm không dứt, cho nên nàng quyết định tăng giá cả diễn xuất, cũng không tin lúc này  diễn xuất đồ đĩ điếm lại không khiến cho tên kia giận sôi lên, gân xanh giận dữ!
Chân ngọc nhếch lên về phía sau, đổi đôi tay leo lên cần cổ thư sinh áo xám tro, tính toán hạ mãnh dược, trực tiếp ngã vào trong ngực hắn, người bày ra bộ dang say mê, thân thể mềm nhũn trước mắt thấy sẽ phải đưa lên ngọc thể, không ngờ một giây kế tiếp nàng lại”Hưu”  một tiếng, người đã vô căn cứ biến mất.
*********
*********
“Không nghĩ tới ngươi cũng chạy tới thư viện rồi?” Mao Uy Long mím môi, đáng thương nói , lông mi dài ở dưới mắt đen lại giảo hoạt chớp động. Hắn vẫn rất để ý nàng nha, nếu không làm sao lại xuất hiện tại thư viện, còn”Ghen” trước mặt mọi người đem nàng bắt trở về?
Nàng có chút hài lòng. Lúc này nhất định phải có hiệu quả, bởi vì đã nửa nén hương thời gian trôi qua “Tướng công” trước mặt vẫn chưa hề lên tiếng, kể từ sau khi bắt cóc nàng ở thư viện trở về, hắn liền đem nàng y như con thú khốn cùng vây ở góc giường, chỉ là con mắt lạnh sáng lên, không nói một câu.
Bộ dáng kia coi như là tức giận sao? Giống như đứa trẻ tức đến chảy máu não, nói không ra lời?
Từ cách hắn nhìn nàng, thật sự nhìn không ra đầu mối tâm tình hắn  .
Hay là, dù nàng trêu đùa nam nhân ngoài đường phố cũng không vấn đề gì? Hắn căn bản không quan tâm nàng? Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên có chút buồn bực. Người này thật vô tình. . . . . . Dù nói thế nào, nàng cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn a, chẳng lẽ hắn thật không thèm để ý?
“Ngươi muốn nam nhân đến vậy?” Hắn lông mày như kiếm nhíu chặt lại.
“Hừ ừ.” Nàng con ngươi đảo một vòng, phát ra thanh âm, một tiếng hừ nhẹ kia lưỡng lự mất hồn, cố ý chọc hắn. . . . . . Nổi giận.
Hai mắt hắn bỗng chốc nhíu lại.”Tại sao không nói với ta?”
“Nói với ngươi cái gì?” Nàng ánh mắt khiêu khích, lại vừa là không hiểu.

“Ngươi cần.”
“Ah?”
“Ngươi cần nam nhân!” Hắn nổi cáu.
Hắn vừa nói xong, lập tức cả khuôn mặt nàng đỏ rực.”Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
“Nếu ngươi muốn nam nhân, ta là trượng phu của ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết.” Hắn nói xong nhẹ nhàng, không giống đang nói chuyện giường chiếu của trai gái, ngược lại giống như đang nói ngày mai sẽ mưa, nhớ mang dù!
“Ca?” Nói cho hắn biết, hắn nghĩ làm gì?  Liếc thấy ánh mắt hắn giống như lần trước lóe lên giống như chó săn tính toán, lập tức nuốt nước miếng.”Chớ có nói đùa, ngươi đối với ta không có hứng thú, ngươi quên, ta phẩm hạnh không đoan chính. . . . . . Đã từng từng cùng người khác hành vi bừa bãi. . . . . .”
“Cho nên ngươi tính toán lại vụng trộm sau lưng ta?”
“Đúng.” Nàng tựa hồ. . . . . . Giống như. . . . . . Mơ hồ nhìn thấy trong mắt của hắn có một đám lửa.”Ngươi tức giận?” Nàng vui mừng hỏi.
Hắn theo phản xạ cau mày, vẻ mặt không có biểu cảm dư thừa .”Không có.”
“Không có? !” Đến phiên nàng cau mày, tiếp đó tức giận quát: “Ngươi không phải là nam nhân!”
“Ngươi nói cái gì?” Hắn cuối cùng giận tái mặt .
“Ta nói ngươi không phải là nam nhân, Tiểu Mai từng nói, xảy ra chuyện như vậy là nam nhân đều sẽ tức giận, tại sao ngươi không có? Ngươi không phải là nam nhân!” Nàng tức giận hướng hắn rống càng lớn tiếng.
Hắn nhìn chằm chằm nàng.”Ngươi muốn ta tức giận? Tại sao?”
“Ta muốn ngươi hưu. . . . . .” Nàng đột nhiên ngập ngừng , chữ “hưu thê”  (bỏ vợ) vội vàng nuốt trở về bụng.”. . . . . . Đừng vội quên, dù sao ta là thê tử của ngươi .” Nàng cười đến cực kỳ khó coi. Đùa sao, nói thẳng ra, đến lúc đó hắn thẹn quá thành giận, không khéo lại không đi được?
“Ngươi dùng cách quyến rũ nam nhân để hấp dẫn chú ý của ta?”
Nàng trừng mắt nhìn, cười đến càng khó hơn nhìn.”Nếu không phải vì vậy? Ta đây sao không ở yên trong nhà, không bằng ngươi bỏ ta đi?” Nàng vẻ mặt dứt khoát mong đợi nói ra. Đồng ý đi, đồng ý đi, sau đó cho nàng một khoản tiền bảo nàng cút đi!
Cừu Thường Khiêm đưa con mắt đen y như mực hàm chứa suy nghĩ sâu xa cùng bén nhọn nhìn, trong nháy mắt lúc đó, hắn không giải thích được có một cảm giác ôn hoà bao bọc, quỷ dị cười .
Cũng không biết tại sao, nàng lại rợn cả tóc gáy, toàn thân lạnh lẽo.
“Ngươi muốn làm gì? Ừ. . . . . .” Lời còn chưa dứt, môi nóng đã gần sát cánh môi nàng, khí nóng khiến nàng hoảng hốt, nàng vội vàng hướng trong giường xê dịch, muốn tránh khỏi động tác thân mật của hắn.
Hắn thuận thế hướng giữa giường đổ xuống, chỉ là một động tác, đã đem nàng vây tới gió thổi không lọt.”Bỏ vợ là điều không thể, điều có thể duy nhất là, thuần thê!”
Nàng bị sợ đến co lại tới góc giường, nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của hắn trở nên kiều mỵ khác thường , trong chốc lát một cỗ cảm giác bị áp bức từ từ đến gần nàng, hơi thở của hắn cũng càng ngày càng nồng đậm. Hắn sẽ không lại muốn hôn nàng đi?
Nam nhân nhiệt độ tăng cao, nghiêng người nhìn chăm chú vào vành tai của nàng, mắt ưng mang theo cảm xúc phức tạp khó giải thích được, rốt cuộc gặm cắn lên lỗ tai của nàng, thân thể nàng cứng đờ, hết sức chịu đựng nén xuống kích động muốn mở mắt, nhưng khi một đạo hơi thở nhàn nhạt nhàn nhạt phất qua cánh môi nàng thì nàng cũng không thể khống chế  nổi nữa  bỗng nhiên mở mắt, đảo mắt, giữa lúc đó cái miệng nhỏ nhắn đã gặp công thành đoạt đất. . . . . .
Cừu Thường Khiêm vốn không có ý định đụng nàng, nhưng là kế hoạch phải bởi vì”Nhu cầu” mà sửa lại, về phần là nhu cầu của ai ? Cái này thì  ——
Tóm lại, từ nay về sau, góc giường hẹp kia, được thu hẹp lại.
*********
*********
Mao Uy Long dậm chân, hoảng hốt mang theo Tiểu Mai rảnh rỗi ở trên đường.
Ai nha, thật là một phút xẩy chân thành thiên khổ hận a (nguyên văn: vừa mất chân thành ngàn cổ hận), trinh tiết giữ gìn mười bẩy  năm liền hủy ở một chữ “Tham”, ban đầu nếu không ham bảo vật của tân nương người ta, nàng cũng sẽ không bị người hủy xương lột da ăn sạch sành sanh, lúc này người cũng đã là của người ta, muốn hối tiếc cũng đã quá trễ, lại nói. . . . . .
Nhớ tới đêm qua, nàng không khỏi mặt hồng tim đập, nàng kinh hãi phát hiện, thì ra cái người đó cũng có lúc mất khống chế không hề thấy bộ dáng lạnh lùng nữa, tên kia thế nhưng ở trên giường rất nhiệt tình, mặc dù nàng không có kinh nghiệm, nhưng là biết người này thủ pháp rất lão luyện, dốc lòng dụ dỗ chỉnh nàng chết đi sống lại, cho đến Thiên Minh (gần sáng) xin tha hắn mới dừng tay, nhưng vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, bị dọa sợ khiến nàng sáng sớm liền dẫn Tiểu Mai chạy trối chết.
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, người này rõ ràng có ý tứ trả thù, nhưng là trả thù cái gì? Chẳng lẽ là ăn dấm chua của mấy gã thư sinh kia? Phải không? Hắn không phải là không cáu giận sao? Theo lẽ thường, nam nhân vừa nghe nói lão bà ở ngoài đường phố quyến rũ hán tử, việc đầu tiên là đem hán tử ra sức đánh ột trận, sau đó chính là bỏ vợ, nhưng là hắn hoàn toàn không có làm như vậy, ngày hôm qua sau khi hắn dẫn nàng trở về, hờn cũng không hờn, giận cũng không giận hỏi mấy câu liền đem nàng nuốt, bộ dáng không giống tức giận, ngược lại giống như ban ơn giúp nàng giải quyết”Nhu cầu”, đối với chuyện mấy gã thư sinh  hỏi cũng không hỏi, đây  là ghen kiểu gì?
Nàng lắc đầu, thật sự nghĩ không ra, hơn nữa nàng mỗi một lần xuất môn là một lần gây họa, hắn chưa từng trách cứ nàng một câu, tất cả mọi chuyện cứ như vậy bỏ mặc, giống như là không hề xảy ra, đơn giản là nàng tự mình độc diễn làm trò cười sao! Như vậy nàng phải làm thế nào thuận lợi bị bỏ rơi? Nàng thật muốn gõ đầu tên kia ra, nghiên cứu một chút xem rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì? Thật chẳng lẽ  một chút cũng không để ý nàng gây họa sao?
Nàng từng nghe qua một câu nói, ” Mặt trái của yêu không phải hận, mà là thờ ơ” , khi không có yêu hận, tự nhiên không có nhiệt tình, đối với tất cả chính là thờ ơ lạnh nhạt, thờ ơ, mà hắn đối với tất cả chuyện giống như đều là thờ ơ, đối với nàng cũng thế.
Nếu đã không quan tâm, cần gì phải lấy vợ?

Trái tim đột nhiên nặng trĩu, một chân nhỏ đá tới đá lui, ảo não vô cùng.
Dù là thê tử của hắn, trong lòng hắn cũng đặc biệt không có chỗ. . . . . .”Nếu không thích người ta, làm chi ăn người ta!” nàng không ngừng lẩm bẩm, nhớ tới hôm qua một đêm nhiệt tình, mặt lại đỏ toàn bộ rồi.
“Thế tử phi, ngài sao vậy? lúc thì ảo não, lúc lại cười, lúc nghi ngờ, giờ thì đỏ hồng hết mặt?” Tiểu Mai kỳ quái nhìn nàng biểu tình thay đổi thất thường. Thế tử phi biểu tình nhiều đến khiến nàng ứng biến không kịp, nhìn xem, lúc này nàng lông mày vừa nhíu, khoát khoát tay, mắt vừa đột nhiên sáng lên.
“Không có gì. . . . . . Ah? Đây không phải là sòng bạc hôm đó đem chúng ta đánh ột trận, đuổi ra sao? Tại sao đóng cửa?” Nàng kinh ngạc phát giác sòng bạc vốn là đông như trẩy hội thế nhưng trống rỗng, tấm biển Chiêu Tài treo ở cửa trên xà nhà chật vật đổi chiều tróc ra một nửa, biểu tượng trí phú (làm giàu) sơn son ở cửa chính bị dán lên một tấm giấy niêm phong cực lớn (Trương Đại lớn Quan Gia phong điều), Cái này. . . . . . Lẽ nào là bị quan phủ tra xét?
“Ngài không biết sao? Chủ sự nơi này dám bất kính đối với ngài, sớm bị Thế tử gia ra lệnh một tiếng, bị niêm phong.” Tiểu Mai nói.
“Có chuyện này? Ta thế nào không biết?” Tên kia làm? Nàng mở tròn xoe mắt, càng giật mình.
“Thì ra là ngài không biết a, chuyện này mọi người. . . . . . Không, toàn bộ Kinh Thành đều biết đấy.”
“Toàn bộ Kinh Thành đều biết! Làm sao lại như vậy?”
“Bởi vì là Thế tử gia đích thân tới sòng bạc này, còn đem chủ sự đánh ột trận gần chết, nhân tiện trị hắn tội danh đánh bạc gian lận, nhốt vào trong tù cho nếm mùi đau khổ đi.” Nhắc tới chuyện như vậy, Tiểu Mai  say sưa kể, bởi vì buồn cười quá.”Hì hì, nghe kể là chủ sự kia bị chủ tử đánh cho sưng mặt sưng mũi, hơn nữa cặp mắt trâu cơ hồ bị đánh uốn lồi ra ngoài, rất thê thảm thiếu chút nữa là mù rồi !”
“Hắn làm vậy là vì ta sao?” Nàng há to miệng, không thể tin được. Còn tưởng rằng hắn đối với việc nàng bị đánh không để ý lắm, thì ra là hắn thật  không thoải mái sao. . . . . .
“Đây là dĩ nhiên, ngài dầu gì đường đường cũng là Thế tử phi, bị người ngoài đường phố lăng nhục, đó cũng chính là vũ nhục Thế tử gia.” Tiểu Mai nói như thể đây là chuyện đương nhiên.
Thì ra là như vậy, sống lưng Mao Uy Long bỗng chốc cứng ngắc. Thì ra là hắn là khó chịu “Thế tử phi” bị người trước mặt mọi người đánh cho thành mắt gấu mèo 0.0, cảm thấy mất thể diện, mà không phải tức giận bởi vì nàng bị bẹp bị thương. . . .
“Thế tử phi, sắc mặt ngài sao là lạ?” Tiểu Mai thấy lạ hỏi.
Một cỗ thất vọng không nói nên lời cư nhiên tràn ngập trong lòng.”Không có gì, chúng ta đi thôi.” Thôi, mình cũng không phải là Thế tử phi thật, sớm muộn cũng bị vạch trần, cần gì phải thất vọng?
Nhưng vừa tính toán đổi chỗ khác đi dạo một chút, quay người lại liền đụng phải người.”Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Biết đụng vào người, đầu còn quay cuồng đã vội nói.
“Xin lỗi là xong a, người nào? Không có mắt à, không nhìn thấy đại gia ta bị thương sao? Dám đụng ta, muốn chết —— là ngươi!” Người vốn đang ôm chân  bị cụt đau kêu ầm ĩ, sau khi nhìn rõ cái người”Không có mắt” kia, giống như cổ họng bị chặn một tảng đá, thiếu chút nữa không thở được, “Cô nãi nãi của ta, là nô tài không tốt, nô tài đáng chết, nô tài không có mắt, ngài đại nhân đại lượng cũng đừng nổi giận a!” Người này giống như gặp quỷ, vội vàng gần như nằm xuống  đất khấu đầu mãnh liệt cầu xin tha thứ.
Sau khi nhìn rõ người đang gà mèo tử quỷ kêu (để nguyên văn vì không hiểu lắm), Mao Uy Long vẻ mặt khó hiểu. Người này không phải là người  hôm đó ăn hiếp người phụ nữ nông dân kia, bị nàng đánh ột trận đó sao?
Còn nhớ rõ hắn là người ở trong Phủ Lưu Thân Vương Phủ, Người này đầu óc bị hỏng sao? Lúc nãy đụng người, nàng là người sai, hắn khẩn trương cái gì? Ánh mắt lại liếc về phía chân cụt của hắn, kỳ quái, nàng nhớ lần trước không có cắt đứt chân người ta a. . . . . .
Phát hiện ánh mắt của nàng, hắn lập tức bị dọa ặt trắng bệch, khóc nói: “Cô nãi nãi, chúng ta biết sai rồi, chân này cũng bị ngài chặt đứt, ngài cũng đừng  tìm ta đen đủi nữa.” Hắn cầu khẩn nói.
“Ngươi nói chân đứt này là do ta làm? Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?” Nàng kinh hãi.
“Ta không có nói quàng, một cái chân nô tài này là bị Thế tử gia cắt đứt, không chỉ chân của nô tài, đối với ngài bất kính hôm đó, toàn bộ chân mấy nô tài nói năng lỗ mãng đều bị cắt.” Hắn ôm chân cụt, nhớ tới biểu tình âm lãnh cười như không cười của Thế tử gia, cả người liền run cầm cập.
“Hắn làm?” Nàng rất là kinh ngạc.”Hắn tại sao làm như vậy?”
“Ngài chớ đùa, Thế tử gia tại sao làm như vậy, ngài sao lại không biết?”
“Ta là thật không biết!” Nàng vẻ mặt ngạc nhiên.
“Không chỉ như thế, Thế tử gia đối với chủ tử nhà ta cũng căm tức, sau khi hoàng thượng biết được ngài chịu uất ức, nói là chủ tử nhà ta quản giáo nô tài không nghiêm, để mặc cho chúng ta ăn hiếp lương dân (người dân lương thiện), nên đem toàn bộ bổng lộc trong một năm của chủ tử ta tước sạch sẽ không chừa một chút, cả Thị Lang bộ Hình kia cũng cùng gặp nạn, mất chức về quê rồi.” Ngay cả bản thân chủ tử nhà mình cũng khó tự bảo toàn, nô tài bọn họ mất chân mà mạng có thể giữ được đã là tốt lắm rồi, còn dám nói gì? Muốn trách chỉ có thể trách mình mắt bị mù, chọc phải khối băng ngàn năm Cừu Thường Khiêm, Khối Băng không tan vậy thì, điều còn lại sẽ là long trời lở đất, người lạ chớ tới gần!
“A, ta hiểu rồi, cho nên ngươi mới có thể vừa gặp Thế tử phi của bọn ta, liền giống như gặp phải quỷ bị dọa cho sợ vỡ mật?” Tiểu Mai che miệng cười không ngừng.
“Ta. . . . . .” Hắn mất thể diện đến không thốt nên lời, nhưng có chút không phục, cho dù là ai chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười lạnh lùng quỷ mị của Thế tử gia này, cũng sẽ hốt hoảng đêm mơ gặp ác mộng .
“Thật vô dụng!” Tiểu Mai không ngừng châm biếm.
“Đủ rồi, Tiểu Mai, chúng ta trở về thôi.” Mao Uy Long trong đầu đầy nghi ngờ. Tên kia có gì đó không đúng? Kết hợp hai chuyện với nhau, hắn luôn lặng yên không lên tiếng giúp nàng xả giận, tuy những điều phiền toái này là do nàng cố ý tự mình tìm đến, vả lại lỗi cũng không phải toàn bộ ở người ta, nhưng nàng thật sự nhìn không ra loại người như hắn sẽ vì nàng mà báo thù người ta?
Càng nghĩ càng không hiểu, về phần khó hiểu chỗ nào, lại nói không ra. . . . . .
*********
*********
“Bọn họ tại sao lại ở đây? Còn nữa ai đánh bọn họ thành bộ dáng kia?” Mao Uy Long ngạc nhiên nhìn chằm chằm ba thân thể đang nằm trên mặt đất trong phủ thế tử gào khóc, ba người này không phải ai khác, chính là mấy thư sinh vô duyên vô cớ gặp được diễm phúc ngày hôm qua.
Nàng vừa mới trở về phủ liền bắt gặp cảnh tượng này, khiến nàng trong lòng kinh ngạc, người đang động thủ rõ ràng lại chính là Thế tử gia Cừu Thường Khiêm cao cao tại thượng? !
Hắn nhìn thấy nàng, gương mặt hờ hững, chỉnh trang lại trang phục của mình, một bộ dáng vô sự, khiến nàng ngoại trừ không hiểu, sống lưng lại cảm thấy một mảnh lạnh lẽo. . . . . . Thật là kỳ quái, thời tiết rõ ràng là đang rất nóng nha!
Như vậy, trận lạnh lẽo này là đến từ hắn sao? Nàng liếc về phía nam nhân mang vẻ mặt vô sự kia.
” Không phải ngươi nói là buổi trưa mới trở về sao? Thế nào mà mới vừa ra cửa đã quay trở về rồi?” Cừu Thường Khiêm thái độ tứ bình bát ổn (thái độ bình ổn), không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại dường như với việc nàng về sớm có chút ngoài ý muốn.
Nhìn mặt hắn rõ ràng bình tĩnh, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy so với bình thường hắn lạnh lùng hơn mấy phần?”Ta có việc hỏi ngươi, chỉ là lúc này. . . . . .” Nàng nhìn chằm chằm người bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, gãy xương sườn dơ dáy bẩn thỉu nằm trên đất, lại không cảm thấy tức giận, mà còn có chút vui vẻ không nói ra được.
Bây giờ thì không sai được, người này ghen!
Hắc! Hắn cũng không giống như biểu hiện bề ngoài đối với nàng chẳng hề để ý, ngược lại, còn giống như có một chút đặc biệt như vậy sao!

Theo tầm mắt hàm chứa buồn cười của nàng, hắn khẽ cười lạnh.”Nếu bị ngươi bắt gặp, vậy hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục.” Hắn nhàn nhạt nói.
Ngày mai tiếp tục?”Ngươi không phải nói là không tức giận sao?” Đêm qua nàng nghe được rõ ràng, hắn nói không tức giận, cái này là. . . . . .”È hèm?” Ánh mắt của nàng mập mờ nhíu nhíu.
“Ta không có tức giận, bất quá chỉ là nổi giận thôi!” Hắn nhún vai.
“Nổi giận?” Nàng sửng sốt.
“Không sai, mấy tên nhóc con chết tiệt này, dám lớn mật sinh sự, lại dám vuốt râu hùm, ta chỉ là dạy dỗ chúng một chút thôi.” Người này lúc trước nói xong vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng), giờ phút này lại có kẻ  bị hắn đánh cho gió thảm mưa sầu (thê thảm) .
” Từ tối hôm qua đến giờ Thế tử gia liền phái người thay phiên nhau đánh chúng ta, chúng ta không dám, huống chi là nàng nói mình là cô nương ở Xuân Hương lâu, chúng ta mới có thể. . . . . .” Mới vừa nghe nam nhân nói đến ngày mai tiếp tục, tỏ rõ bọn họ còn phải chịu tội, thư sinh áo bào trắng không nhịn được ôm xương sườn  bị gãy trong ngực gào khóc , vì mình giải thích oan ức.
“Câm mồm!” Cừu Thường Khiêm quát khẽ, ánh mắt lại chuyển lạnh lẽo.”Ai dám nói nữ nhân của ta là cô nương Xuân Hương lâu? !”
Thấy chủ tử lại biến sắc mặt, Lý Văn ở một bên kinh ngạc về cử chỉ khác thường của hắn, đồng thời cũng một bộ dáng muốn thay chủ tử ra tay tiếp tục “phục vụ” mấy thư sinh kia, tránh cho quần áo chủ tử vừa được chỉnh trang gọn gàng lại bị lộn xộn.
“Đúng đúng. . . . . . Xin lỗi, ta. . . . . . Chúng ta nói. . . . . . Nói sai, đừng đánh!” Mấy thư sinh bị dọa sợ gần chết, ngay cả đầu lưỡi cũng ríu lại.
“Đợi chút, không nên đánh!” Mao Uy Long vội vàng ngăn cản, Lý Văn đang muốn động thủ nhìn hướng chủ tử, thấy chủ tử gật đầu, lúc này mới ngừng tay .
Mấy thư sinh thoát khỏi miệng hùm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Cái này. . . . . . Này, bọn họ nói cũng không sai, là ta tự mình nói ta là cô nương Xuân Hương lâu , không phải bọn họ nhiều chuyện!” Nàng mặt lộ vẻ đồng tình.
“Người đây là muốn nói tốt giúp bọn chúng?” Nụ cười nhạt, mang theo một tia giễu cợt quen thuộc.
“Ta chỉ là trần thuật sự thật!” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Vậy chỉ có thể cho là bọn họ xui xẻo, bị ngươi nhìn trúng !” Nàng có thể quyến rũ nam nhân, nhưng bọn họ nên cự tuyệt, đây là logic của hắn  .
“Sá? Việc này đối với bọn họ mà nói có thể coi là tai bay vạ gió đi?”
Hắn lại nhún vai một cái, căn bản không coi là quan trọng.
“Này, chuyện này có lỗi của ta nữa…, ngươi không phải là quá bao che đi?” Nàng tuy miệng nói như vậy, đáy lòng đối với sự che chở hắn lại rất vui sướng, nhưng nhìn mấy thư sinh gặp chuyện thê thảm này tất cả đều là do nàng ban tặng, nàng lại đau lòng  không cười nổi.
“Ngươi muốn ta trừng phạt ngươi?” Chẳng lẽ nàng đối với mấy người này người còn có ý đồ?
“. . . . . .” Nàng vội vàng cúi đầu, này chẳng phải ứng nghiệm kẻ hèn hễ mở miệng sẽ bị người ghét bỏ? Tự tìm phiền toái!
“Tiểu Long?” Thanh âm của hắn chất chứa lạnh lẽo, tối hôm qua hắn dưới cơn thịnh nộ đã giải quyết “Nhu cầu” của nàng rồi, chẳng lẽ nàng còn không biết dừng?
“Thật, ngươi phạt ta là được rồi, tất cả đều là lỗi của ta.” Nàng cắn răng, thật ra thì nàng biết hắn sẽ không trách cứ nàng, ngược lại là những người từng dính líu nàng sẽ từng người một gặp xui xẻo, hành vi của hắn thật sự có điểm giống như người cha không cần phân biệt tốt xấu cưng chiều đứa trẻ của mình, nhưng. . . . . . Nàng từ khi nào thành đứa bé của hắn vậy?
Chỉ là, đối với việc hắn không nói rõ tâm ý, nàng vẫn là rất cảm động.
“Ngươi muốn ta phạt thế nào?” Hắn hỏi giọng có chút xót xa.
Sự lạnh lẽo trên sống lưng  dường như càng tăng lên so với lúc nãy, nhìn dáng dấp người này càng tức giận hơn!”Cha. . . . . . Ách, không, tướng công. . . . . .” Nàng đây là lần đầu tiên gọi thân thiết như vậy.
Cặp mắt  hắn nheo lại, hắn thích nàng gọi hắn như vậy.
Nàng cười đến quá ngọt ngào, mắt đen trong suốt dưới lông mi dài chớp động, chủ động nâng lên cánh tay của hắn.”Tướng công, trước tiên đưa mấy tên quỷ đáng thương không may này về nhà, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết làm như thế nào phạt.”
Đối mặt với nam nhân đang ghen, theo cách đối phó mấy tỷ tỷ ở Thanh lâu là làm theo cách của các a di (bà thím) đối phó vói kẻ  ngây thơ giở chút thủ đoạn, nàng biết đại khái nên làm như thế nào.
“Đó?” Cừu Thường Khiêm lộ ra răng trắng âm trầm, nhe răng trợn mắt, dữ tợn  ép về phía nàng.
Nàng liếm liếm đôi môi khô, đầu lưỡi một chút nhẵn mềm nhẹ nhàng linh hoạt  như vậy, gợi ra không gian tưởng tượng vô hạn.
Ai, dụ dỗ người thật là mệt mỏi.
Ánh mắt của Hắn dương như bẩm sinh là loại chiếm đoạt, chợt lóe lên mạnh mẽ.”Ngươi xác định cách  phạt đó sẽ khiến ta hài lòng?” Ý vị trong giọng nói có một tia nguy hiểm.
“È hèm.” Chỉ thấy con ngươi sáng trong  linh hoạt của nàng chợt lóe lên.
Ánh mắt của hắn bỗng chốc trầm xuống.”Tổng quản, thả người!”
“Vâng” Lý Văn đáp lời.
Nàng chớp chớp con ngươi.”Tướng công, đi thôi!” lông my nàng rũ xuống, che giấu đáy mắt lóe ra  nụ cười thèm thuồng, dẫn hắn đi vào trong nội đường .
Mắt Lý Văn mở to. Chủ tử sao vậy, cư nhiên lại để ột tiểu nha đầu dắt đi? Mặc dù nàng là Thế tử phi, nhưng Thế tử gia sẽ không có quên. . . . . .
Hắn ngửi được mùi  không ổn!
************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui