Giữa đình viện, ngày mùa hè gió mát lướt nhẹ qua gương mặt nam tử góc cạnh rõ ràng.
Nam tử nhíu mày, gương mặt lạnh lẽo rõ ràng mang theo buồn bực.
Thật phiền phức, nhiều nữ nhân. . . . . .
Tiện tay bẻ gẫy cành liễu rủ vào mặt.
Nếu muốn thoát thân, có lẽ là nên nhanh chóng xử lý thôi!
Xanh thẳm trong vắt, gương sáng y như trời, phối hợp với gương mặt nhỏ nhắn có chút gian xảo (ác sắc mặt) của người nào đó, vừa vặn tạo thành sự đối lập mãnh liệt .
“Thay đổi khó lường, gió thổi nhè nhẹ, đúng là rất phù hợp để giở chút mánh khóe.” Mao Uy Long gương mặt trắng nõn, lanh lợi có chút gian giảo nhìn chằm chằm vào kiệu hoa ở phía trước .
Cỗ kiệu lộng lẫy sang trọng, đỉnh kiệu trang trí hình chim phượng hoàng bằng vàng, bao quanh thân kiệu là là những tua vàng quý báu, trên hai bên song cửa sổ thậm chí còn được khảm bằng châu báu rực rỡ, kiệu hoa sang quý, tự cao tự đại như vậy, ngoài hoàng thân quốc thích quyền quý ra thì còn ai có khả năng chế tạo ra được?
Mao Uy Long hưng phấn xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé, cười càng ngày càng vui vẻ, nhìn kiệu phu bốn phía kiệu hoa đang ra sức khênh kiệu .”Ngay cả kiệu phu cũng hội đủ mười hai người, chậc chậc, tân nương (cô dâu) chắc chắn là được gả vào gia đình giàu sang rồi.” Nàng cố ý đi theo phía sau kiệu, dự tính sẽ đi theo kiệu hoa trà trộn vào chỗ đám cưới, trước hết ăn uống một chút, sau đó sẽ nhân cơ hội lần mò một vài thứ đồ đạc đáng giá, nhằm đảm bảo tốt cho những ngày tháng mới bước chân vào giang hồ.
Chỉ có điều, kiệu hoa chỉ đi một dặm thì đột nhiên dừng lại ngay bên rừng cây vắng vẻ, nguyên nhân là ── con người có ba việc cấp bách, tân nương này liền mắc vào một việc cấp bách đó, buồn đi tiểu đến không nhịn được…, xa xa chỉ thấy tân nương khoác khăn trùm đầu một mình vội vã vào rừng, chắc là muốn tìm một chỗ kín đáo để giải quyết tốt vấn đề cấp bách (đi tiểu) thôi.
Nhưng, đã qua một lúc lâu, chẳng lẽ tân nương này vì quá lo lắng nên bị tiêu chảy?
Nếu không đi tiểu thế này thì quá lâu rồi?
Nàng lắc đầu, chờ đến mất hết cả kiên nhân, hơn nữa cái bụng nhỏ càng là không thể chờ đợi được, thẳng thắn kêu gào đầy khó chịu.”Không được, phải đi xem một chút, chẳng lẽ tân nương này muốn đào hôn ư?”
Nàng liền mò mẫm đi về hướng tân nương đã đi, nhưng đã tìm suốt một đoạn đường dài, từ đầu đến cuối không hề thấy tung tích của tân nương, sao lại thế này? Tân nương bốc hơi khỏi nhân gian ư?
Nàng buồn bực đứng lại dưới một tán cây tùng cao lớn.
Đã trốn đi đâu? Đột nhiên, nàng vấp phải một cái gì đó nằm trên mặt đất.
“A ──” nàng hoảng sợ thét chói tai.
************
“Đến rồi, đến rồi, tân nương đến rồi!”. Nhà ở Kinh Thành, lúc này giăng đèn kết hoa, thằng bé sai vặt phấn khởi chạy xuyên qua hành lang ngoằn ngèo gấp khúc, vườn hoa sân nhà chạy tới thư phòng của chủ tử.
“Thế tử gia, tân nương. . . . . .” Vừa vào cửa nhìn thấy chủ tử vốn là chú rể, toàn thân chỉ mặc chiếc áo dài màu trắng ngà, dùng mực tùng hương thượng hạng, đang múa bút trên giấy quý Trừng Tâm, nghe hắn kêu gào như vậy, đầu cũng không ngẩng lên dù chỉ một cái nhíu mày.
“Làm càn!” Tổng quản Lý Văn mang theo sáu gã sai vặt của vương phủ đứng ở một bên hầu hạ, thấy hắn lanh chanh lỗ mãng đã quấy rầy nhã hứng múa bút của chủ tử, lập tức trầm giọng giận giữ mắng mỏ.
Thằng bé sai vặt giật mình.”Phải . . . . . Phải . . . . .” Vội vàng lui sang một bên. Lạ thật, hôm nay không phải là ngày đại hỉ (ngày vui) của chủ tử sao? Như thế nào mà chủ một chút vui mùng vì thành thân cũng không có? Ngay cả kiệu hoa tới muộn làm lỡ giờ tốt, cũng không thèm để ý chút nào?
Rút cuộc là chủ này tử có muốn cưới hay không?
Nhưng vấn đề này không ai dám tìm chết hỏi một câu, bởi vì từ lúc bắt đầu đón dâu, mặt của chủ tử âm hàn so với ngày thường càng thêm khiếp người.
Đợi một lúc lâu sau, chủ tử chậm rãi vung xuống nét bút cuối cùng.”Người đến rồi?” Cuối cùng để bút lông nhỏ xuống mở miệng hỏi.
“Bẩm thế tử gia, người đã đến” Lý Văn khom người quy củ trả lời.
“Ừ, biết rồi.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn lộ ra sự mất kiên nhẫn.
“Thế tử gia, có phải chăng muốn bái đường rồi?” Lý Văn cẩn thận dò xét hỏi. Lúc này chủ tử bị buộc làm chuyện này, nhất định là rất giận giữ, ai nhiều chuyện muốn thúc giục, kết quả nhất định là nhận lấy điều (hậu quả) không tốt, nhưng bản thân là tổng quản, nên không thể không hỏi một tiếng theo chức trách, bởi lúc này phía ngoài khách khứa đến mừng đã đứng chật cửa, hoàng thân quốc thích ngồi đầy, mỗi người đợi lâu sốt ruột đều đã thấp thỏm không yên, chờ đợi chủ tử hiện thân bái đường rồi.
Chỉ thấy chủ tử quả nhiên sắc mặt âm trầm, Ánh mắt vốn lạnh lùng trong nháy mắt khi quét về phía hắn liền đóng băng.”Hừ!”
Hắn sợ tới mức lập tức cúi đầu, không dám lại nhiều lời.
Cừu Thường Khiêm chắp tay đứng dậy bước đi thong thả tới bên cửa sổ, đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở tiền sảnh phía trước, có thể thấy được khách mời đến không ít, hừ, tổ chức thật giống một sự việc!
Cừu Thường Khiêm vẻ mặt thật lạnh, ánh mắt dữ tợn.”Đi thôi!” Hắn rốt cuộc phun ra một câu đại xá thiên hạ .
Lý Văn lập tức thở phào một hơi.”Ách. . . . . . Vâng” hắn vốn còn muốn nhắc nhở chủ có phải nên thay hỉ bào không, nhưng nhìn bóng lưng cứng ngắc của chủ tử, vẫn là thôi vậy, vội vàng đuổi theo.
************
“Giữa tháng Giêng, một mình tân nương ngồi đợi phu quân trong căn phòng trống, miệng mặt đều chùi sạch phấn hồng, Trong tay cầm hoa hồng (hoa hỷ) chờ lang quân, chờ a chờ lang quân u. . . . . .” Trong hỷ phòng (phòng cưới) tân nương giả tung tung bông hoa hỷ miệng ngân nga hát một mình làm trò cười.
Nàng đã sớm tháo xuống tấm khăn trùm đầu màu đỏ có tơ vàng, mặc dù vẫn là một thân đỏ tươi, nhưng hai chân vắt chéo ngoe nguẩy, một mình tiêu diệt các loại quả mừng, sơn hào hải vị trên bàn, ăn ngọt ngấy ngán lại ực thêm vài chén rượu mừng xuống bụng, sung sướng vô cùng.
Hắc! đúng một dạng theo suy nghĩ của nàng, tiệm vàng, cửa hàng đá quý, nơi này quả nhiên không phải nhà người thường, mặc dù nàng không biết vì sao lại bị người bắt tới bái đường, nhưng nàng tính toán đợi sau khi nàng ăn uống no đủ liền trốn, hơn nữa trước khi đi. . . . . . Nhìn trong hỷ phòng, màn thêu hoa đỏ, trang hoàng cao quý. . . . . . Trong phòng này thứ đáng giá cũng không ít, đủ cứu giúp nàng, xem ra phải nói đúng là nàng gặp chuyện tốt, cha mà biết sẽ phải khen nàng linh hoạt rồi.
Nàng một mặt nhét thức ăn vào miệng, một mặt hả hê tính toán xem sẽ hạ thủ (xuống tay) từ chỗ nào?
Mà động tác cũng cần nhanh hơn, chỉ cần tiền sảnh (phía trước) bớt náo nhiệt, không biết chừng chú rễ sẽ phải vào động phòng, nàng có thể vì đói bụng mà giả bái đường, nhưng cũng không muốn thật sự bị thất thân, chưa kể, nàng lại là đồ giả mạo “Thứ thiệt”, Nếu bị vạch trần trong đêm tân hôn, không bị đánh chết mới là lạ, có khi còn giá họa cho nàng tội giết người. . . . . .
Nhớ tới dưới tán cây tùng cao vút. . . . . . Nàng rùng mình một cái.
Thôi, mặc kệ chuyện của nàng ấy, vẫn là nên xem đóng gói cái gì rồi trốn đi quan trọng hơn.
Cái này trên người mình thủ công tinh xảo, Phượng Lân giá y (áo cô dâu) giá trị xa xỉ nhất định phải mang, bởi vì chính là tại món giá y này khiến nàng bị quỷ thần xui khiến dính vào vụ động phòng đáng tiền này. . . . . . Về phần mấy món nữ trang của tân nương trên bàn trang điểm, cũng là nhất định phải xách, cái lò ngọc đàn hương khéo léo phía trước song của sổ kia có vẻ rất đáng tiền, còn cả bình hoa đồ cổ bên tường kia. . . . . . Quá lớn. . . . . . không mang đi được, a, hộp (đấu) ngọc hòa hợp trăm năm ở đầu giường kích thước vừa vặn nhét được vào trong ngực . . .
Đang tính toán, phịch một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, trong miệng nàng còn nhét đầy cái đùi gà rán, đột nhiên nhìn thấy người tới, đùi gà rán trong miệng rơi xuống đất.”Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi. . . . . .”
Người tới lông mày cau lại, nhìn chằm chằm tư thế ngồi giống như khỉ con, tân nương mặt mồm mép lém lỉnh, lông mày anh tuấn lại lần nữa nhíu lại, khuôn mặt vốn lạnh lùng xa cách xuất hiện thần sắc kinh ngạc, hắn vào nhầm phòng sao?
Nhất thời hai cặp mắt đối diện nhau, một đôi kinh ngạc, một đôi gian xảo, mỗi người một suy nghĩ, cuối cùng mắt ngọc của nàng mở lớn, nhìn chằm chằm vào cái áo màu trắng ngà trên người hắn, y phục không đúng, người này chắc không phải là tân lang (chú rể) của ngày hôm nay, nàng vội vàng chùi chùi mồm mép lém lỉnh, bày ra vẻ mặt cười giả tạo.”Ách. . . . . . Ngươi đừng hiểu lầm, tại ta chờ chú rể, đói muốn chết. . . . . . trước khi phu quân trở về phòng, ta sẽ dọn dẹp gọn gàng, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi có thể lui xuống.” Nàng cho rằng hắn chỉ là một gã sai vặt trong phủ, lúng túng vội vàng đuổi người.
“Ngươi bảo ta lui xuống?” Lại có người dám bảo hắn lui xuống?
“Đúng vậy a, nơi này không cần ngươi, cho nên ngươi mau đi đi!” Nàng vội vàng nói, tiểu tử lanh chanh ở đâu ra cũng đừng ở nơi này làm hỏng chuyện a!
“Không cần ta?” Trong khi động phòng không cần tân lang? Có điều thú vị như thế sao. Hắn không buồn bực, ngược lại lần đầu cảm thấy chuyện có chút thú vị, rốt cuộc con mắt liếc về phía nàng. Thấy nàng mồm mép lém lỉnh sau khi lau sạch sẽ gương mặt thanh tú động lòng người, tuy không phải tuyệt sắc, nhưng da thịt trắng hồng như hoa sen mới nở, tôn lên dung mạo tinh tế xinh đẹp của nàng, chỉ là hành vi của nàng thô lỗ. . . . . . Thật sự không thể gọi hai chữ xinh đẹp, người này có thật là tân nương của hắn?
“Không sai, cho nên đừng đến đây làm ầm ĩ!” Hắn đã không phải chủ nhân, lại tới đây rầy rà, chút nữa là dọa chết cái mạng nhỏ của nàng.
Hắn không nhịn được chân mày cau lại, giọng điệu nghiêm khắc nói: “Ta làm ầm ĩ?” Nha đầu này đúng là càn rỡ (láo xược) tới cực điểm! Sắc mặt hắn biến đổi, khí lạnh bức người.
Nàng có chút kinh ngạc, người này sao lại nói trở mặt liền trở mặt? Ý của ta là, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ta, ta chờ là chờ phu quân nhà ta, xin ngươi đừng đến gây ồn ào . . . . . Tham gia náo nhiệt, ta không thích chuyện náo động phòng (phá rối động phòng).” Nàng cười gượng, người này rốt cuộc là ai?
“Sẽ không có người dám đến náo động phòng .” Hắn thẳng tắp nhìn nàng, con ngươi phát ra ánh sáng lạnh, nàng nhìn thấy liền chột dạ.
“Ngươi làm sao biết?”
“Thế tử gia, đồ ngài giao phó đã được đưa tới.” Lý Văn dẫn theo một đám người ở, ôm một đống chăn, đệm, gối thêu đứng chờ ngoài cửa.
Thế tử gia. . . . . . ?
Con ngươi u ám thu lại một chút khí lạnh, sau khi nhìn nàng một cái mới nói: “Vào đi.”
Được lệnh, Lý Văn nhanh chóng vào bên trong, nhìn thấy tân nương vẻ mặt kinh ngạc, đồ hỉ trên bàn như vừa bị đàn châu chấu tràn qua, chén bát ngổn ngang, hắn khẽ giật mình, nhưng vốn được trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, lập tức điềm nhiên như không, đem chăn đệm gối thêu trải ra trên trường tháp (giường nhỏ dài) bên cạnh giường.
“Này, các ngươi đang làm gì vậy?” Mao Uy Long tò mò hỏi.
“Hồi bẩm Thế tử phi, chúng nô tài trải giường cho ngài.” Lý Văn cung kính trả lời.
“Trải giường cho ta?” Nàng hiếu kỳ hỏi lại .
“Đúng vậy, nô tài là theo mệnh lệnh của Thế tử gia tới trải giường chiếu.” Lý Văn nhìn về phía chủ tử tính cách vốn lạnh lùng không thể tưởng tượng.
“Hắn, hắn là Thế tử gia của các người?” Ah? Đó không phải là con trai của Vương Gia sao?”Nguy rồi, vậy hắn sẽ không phải là tân lang tối nay chứ?” Nàng chỉ vào Cừu Thường Khiêm, không khỏi dâng lên lo lắng
“Ah? Thế tử phi không biết chủ nhân là ai ư?” Lý Văn có chút kinh ngạc.
“Ách. . . . . . Biết, biết.” Hú hồn, thiếu chút nữa lộ tẩy.”Ta muốn nói, cái này. . . . . . Các ngươi sao lại xuất hiện nhanh như vậy, bên ngoài không phải còn đang náo nhiệt sao?” Quản cái khỉ gió gì hắn là thế tử hay là Vương Gia, không ổn chính là, nàng còn chưa nhặt nhạnh được cái gì, sao tân lang liền đã vào động phòng rồi chứ? Nam nhân này muốn nữ nhân, không phải cũng quá vội vàng đấy chứ?
“Thế tử gia không thích ồn ào, nên bây giờ mới trở về phòng trước ──”
“Nhiều lời!” Tiếng nói mang giọng điệu trách cứ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Dạ, nô tài đáng chết.” Lý Văn lập tức kinh sợ cúi đầu xuống, thầm trách mình nhiều lời.
“Trải xong giường rồi thì lui đi.” Cừu Thường Khiêm lạnh giọng nói.
Lý Văn lập tức cẩn thận dẫn một đám tôi tớ lui ra, tiện đường cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Những người không có nhiệm vụ đi khỏi, lúc này hai cặp mắt lại quay lại đối mặt, nàng lúng túng liều mạng nhìn chằm chằm đối phương, oa, xem này đúng là quý khí bức người, một người anh tuấn, lịch sự cao ngạo, chỉ có điều gương mặt cũng quá lạnh lùng đi? Dưới mày rậm là đôi mắt ưng sắc bén, đôi môi ương ngạnh mím chặt giống như chưa bao giờ biết cười, khí chất này nhìn một cái cũng biết là loại người tuyệt tình (không có tình cảm), cha từng nói, loại người như thế này, tám chín phần mười mưa nắng thất thường (nguyên văn: âm tình bất định – chỉ người khó nắm bắt, khó hiểu, thay đổi thất thường) có chút đáng sợ đấy. . . . . .
Nếu như nàng bị hắn phát hiện là giả mạo . . . . . .
Nàng thầm cảm thấy không ổn, chân ngắn bé nhỏ vội vàng tính toán lần mò tới cạnh cửa để chạy ra, về phần những thứ đắt tiền trước mắt này không có duyên với nàng, vẫn là chạy thoát thân quan trọng hơn.
“Ngươi muốn đi đâu?” Cừu Thường Khiêm vén qua vạt áo ngồi xuống.
Nàng hai chân dường như mọc rễ, cự nhiên liền không động đậy được.”Ta. . . . . . Ta đây…đây là. . . . . . Không có gì. . . . . . Đi nhà xí, ta muốn đi nhà xí.”
Con mắt lạnh lùng của hắn chớp cũng không chớp.”Sẽ không phải là hối hận rồi chứ?” Hắn châm chọc hỏi.
“Hối hận cái gì?” Nàng vẻ mặt nghi ngờ.
Ánh mắt hắn đột nhiên sắng quắc, lẫm liệt nhìn nàng, gây cho nàng một trận hốt hoảng. Người này làm sao vậy? Không đầu không đuôi quẳng xuống câu này, ánh mắt lại hung ác đến dọa chết người, đúng là không hiểu nổi!
“Ngươi là muốn nói có phải ta hối hận vì đã bái đường, ách. . . . . . Ngươi nói không sai, ta hối hận, cho nên. . . . . . Sẽ không quấy rầy, chúng ta coi như là một sự hiểu lầm, việc này. . . . . . Ta đi trước!” nói rồi cười ha ha một cái, vội vã muốn chuồn đi.
“Khoan!” Hắn quát khẽ.
Muốn chết, sao mà hắn vừa lên tiếng chân của nàng cũng đã không nghe lời của chủ? Chỉ có thể ngoan ngoãn đứng không dám động, người này đúng là ma quỷ.”Ngươi. . . . . . Lại muốn như thế nào?” Nàng giọng run run dứt khoát hỏi.
Hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ lên vì gấp gáp của nàng, tự nhiên sinh ra cảm giác khinh thường.”Phủ thế tử là nơi nào,có thể để ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Hơn nữa bây giờ ngươi đã là Thế tử phi, muốn hối hận cũng đã muộn rồi!” Thanh âm của hắn chuyển thành nghiêm nghị.
“A!” Lần này nguy thật rồi, kẻ trộm hụt là nàng giống như bị điểm trúng tử huyệt, cứng đờ bất động, miệng há to, rất lâu không thốt được lời nào.
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng bao phủ một tầng thật mỏng. . . . . . Mỏng đến dường như không thể nhìn ra ý cười.”Ngươi tên là gì?”
“Mao uy. . . . . . Ách. . . . . . Ngươi cưới ta, chẳng lẽ lại không biết tên ta là gì?” Thiếu chút nữa khi hắn “Uy quyền” đã nói ra tên thật, may nhờ nàng nhanh trí, phát hiện người này thật là kỳ quái, ngay cả bái đường cũng đã bái rồi, vậy mà lại không biết tên tuổi tân nương?
Hắn cười giễu cợt.”Trước khi bái đường ngươi là ai không quan trọng, nhưng bái đường xong thì ngươi chính là thê tử của ta. Tất nhiên muốn biết ngươi là ai.” Hắn nói như một điều dĩ nhiên.
Chẳng lẽ hắn nhắm mắt đón dâu sao? Đường đường một Thế tử của Vương gia, hôn nhân được định trước, ngay cả cưới vợ đối tượng là ai cũng không buồn biết, thế này không phải là quá khác biệt chứ?
Chỉ là. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Thế này chẳng phải thuận lợi cho nàng sao? Thì ra là hắn căn bản cũng không hiểu rõ bối cảnh của tân nương, vậy thì chẳng phải là không cần lo lắng, thân phận của nàng sẽ không lập tức bị phơi bày sao? Chính thế, nàng cũng không cần vội vã chạy trối chết nữa…, có thể có thêm nhiều chút thời gian để trộm đồ.”Ta tên là Mao. . . . . . Tiểu Long.” Nếu đã là tên lường gạt, dĩ nhiên không thể dùng tên thật.
“Mao Tiểu Long? Tên như tên của một cậu bé? Nói đúng hơn thì đó là một cái tên giả.” Hắn cười lạnh.
Trong lòng nàng giật mình, người này thật là Thần Thông Quảng Đại, rất khôn khéo, xem ra nàng phải cẩn thận đối phó, đang nghĩ tìm lý do làm sao nói cho hắn tin tưởng, hắn lại đột nhiên nói: “Thôi, là thật hay giả không quan trọng.”
Không quan trọng? Nàng nghiêng đầu, thật sự không hiểu người này đang suy nghĩ gì.”Này, trường tháp này là trải cho ta ngủ sao?” Nàng liếc mắt nhìn trường tháp cạnh góc tường mới vừa được trải tốt chăn đệm.
Xem ra tối nay ở nơi này có người nhìn chằm chằm không thể đi được rồi, hơn nữa nhìn căn phòng này đầy những món đồ giá trị, nếu không cầm đi một ít thì có chút không cam lòng, nhưng không đi cũng không được, Phải luôn xác định bảo vệ được tấm thân trong sạch? Nếu vô cớ thất thân, vậy cái được không bù nổi cái mất.
Nhìn cô nương này vẻ mặt Thiên Biến Vạn Hóa (thay đổi liên tục), dáng vẻ rất linh hoạt tinh quái, khiến vẻ mặt lạnh nhạt của hắn nổi lên một ít gợn sóng.”Không phải ngươi ngủ, chẳng lẽ là ta ngủ?” Hắn ít khi cảm thấy cao hứng như vậy.
“Cái này. . . . . .” Nàng cả khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, màu đỏ thiếu chút nữa lan tràn đến trên mặt đất.
“Hay là, ngươi vọng tưởng (mơ ước hão huyền) có thể ngủ chung với ta?”
“Ta. . . . . . Ta không có, ta ngủ trường tháp là được, ngủ chỗ đó là được.” Nàng cấp tốc lăn lên trường tháp, một thân hồng giá y cũng không dám cởi, giữ nguyên áo rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra một thủy mâu (đồng tử) trắng đen rõ ràng, tản bộ trên mặt đất.
Lạ thật, tối nay không phải đêm động phòng hoa chúc sao? Mặc dù nàng từ nhỏ không có mẹ, không ai từng dạy nàng đêm động phòng hoa chúc phải làm những gì, nhưng từ nhỏ đi theo bên người cha vốn là bá chủ một phương, ngay cả hắn đến kỹ viện tìm vui cũng mang theo nàng, ở trong kỹ viện mò mẫm qua lại dĩ nhiên biết việc giữa nam nữ là thế nào, cho nên mới phát hiện, cuộc hôn nhân này thấy thật kỳ lạ, làm gì có đêm động phòng hoa chúc không hợp phòng?
Mặc dù hắn rất khôi ngô,… diện mạo cũng làm cho người chảy nước miếng, nàng tuy không nghĩ có tâm tư đói khát “Nhất thân phương trạch” (âu yếm, vuốt ve), nhưng lập gia đình đêm đầu tiên liền phân giường (mỗi người một giường), theo giảng giải của nhóm tỷ tỷ kỹ viện, người này chẳng lẽ có bệnh, không thể giao hợp? Ừ. . . . . . Trừ cái đó ra, chẳng có lý do gì có thể giải thích hành vi của hắn? . . . . . . Đáng tiếc a, khó trách hắn tân hôn thê tử là ai cũng không buồn biết, còn phải giả bộ hờ hững không thể thân cận như vậy, thì ra là muốn che giấu bệnh khó nói . . . . .
Đôi mắt to của nàng trong nháy mắt nhìn hắn đồng tình,chân mày hắn khẽ nhướng, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng mà khóe mắt hắn dường như cũng xuất hiện ánh mắt giống nàng, nhưng chỉ là lóe lên rồi ngay lập tức biến mất.
Nàng trừng mắt nhìn, vừa rồi là nàng nhìn lầm sao? Người này ánh mắt giống như thấy được Khả Liên Trùng (kẻ đáng thương – ý là ánh mắt có chút thương hại). . . . . . Lạ thật, rốt cuộc là ai đồng cảm ai?
************
************
Người nào đó xác định không cần co lắng về sự trong sạch của bản thân, yên tâm nhà lá ổn định, cả đêm không mộng mị, ngủ đến cực kỳ thoải mái, vừa thức dậy vươn người duỗi cái thắt lung cho đỡ mỏi, đây chính là lần đầu tiên kể từ khi nàng rời nhà hành tẩu giang hồ tới nay ngủ được cả đêm thoải mái nhất, không khỏi tán thưởng nơi này đúng là một nơi tốt, nơi nơi cao quý, Liên Trường tháp cũng thoải mái khiến người lưu luyến ngủ lại, rất muốn ngủ lâu thêm một chút, đáng tiếc trong bụng lũ côn trùng (editor: tỷ ấy đổ thừa lũ giun?) đói bụng, không ngừng ồn ào, ép nàng không thể không dậy.
Khoan! Chân vừa chạm xuống đến đất bỗng nhớ ra, đúng rồi, nàng đã”Gả làm vợ người ta”, vậy nam nhân của mình đi đâu rồi?
Mắt nhỏ quét tới trên giường bên trái, ah? Không có một bóng người, giường chỉnh tề đến nỗi giống chưa từng có ai ngủ qua..
Thở phào nhẹ nhõm, nàng cười khúc khích, không có ai ở đây càng tốt, đợi sau khi nàng lừa ăn thêm một bữa nữa sẽ nhân dịp dọn dẹp một chút.
Nhân tài vừa dậy, bên phải liền truyền ra một giọng nói, “Thế tử phi, ngươi cuối cùng đã rời giường, người có muốn các nô tỳ hầu hạ ngươi rửa mặt?”
Nàng bị sợ đến cả người nhảy dựng lên.”Má ơi, các ngươi là ai?” Nàng vừa quay đầu, liền nhìn thấy ba bốn nha hoàn đứng ở phía bên phải, mấy người này xuất hiện lúc nào? Bình tĩnh nhìn lại, lời vừa mới nói là của người dẫn đầu đám nha hoàn, mặt tròn bình thường vốn rất tươi tắn, nhưng ánh mắt lại không dấu được sự chán ghét.
“Bẩm thế tử phi, ta là Tiểu Xuân, chúng ta là phụng mệnh tới phục vụ người.” Nha đầu tên gọi Tiểu Xuân này ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu hiện trên mặt cũng là vô cùng khinh thường.
Sao vậy? Nàng đắc tội với ai?”Ách. . . . . . Không cần, ta không cần người ta phục vụ, các ngươi đi đi!” Đùa sao, sao mà từ sau lúc bước vào hỷ phòng này mọi chuyện đều không thuận lợi, mấy lần nghĩ trốn đi cũng không được, lần này động tác phải nhanh hơn một chút, tránh khỏi lại có người đến ngăn trở.
“Điều này không thể được, chúng ta là phụng mệnh tới phục vụ người, huống chi mặt trời đã lên cao, chúng nô tỳ đã đợi người nhiều canh giờ, Thế tử phi vẫn nên mau mau đứng dậy để chúng nô tỳ làm công việc rửa mặt, rửa mặt xong, chủ tử vẫn đang chờ gặp người !” Tiểu xuân cứng rắn nói.
“Hắn muốn gặp ta? Làm gì?” Nàng sẽ phải trốn, phiền toái mới cũng đừng tìm đến chứ.
Tiểu xuân kỳ quái nhìn nàng.”Chủ tử muốn gặp ai, lại tới lượt hạ nhân có thể hỏi sao? Chưa kể người là Thế tử phi, chủ tử muốn gặp người, thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên), thân là Thế tử phi ngươi không nên lộ ra bộ mặt giật mình mới phải.” Nàng lên giọng dạy dỗ.
Nếu như nàng nhớ không lầm, thân phận cũng không bị phơi bày, nàng mới đúng là “Thế tử phi” không phải sao? Thế nào một đứa nha hoàn so với nàng còn dữ hơn?
Hay là quy củ của Thế tử phủ này chính là nha hoàn so chủ tử dữ hơn?”Ta biết rồi, hắn đang ở đâu? Ta đi gặp hắn là được rồi.” Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, gặp người, liền nhanh chóng ứng phó!
************
Nàng lùi từng bước, bản năng ngửi được hơi thở “Nguy hiểm”, lại lùi một bước.
“Ngươi nhìn cái gì?” Từ sau khi nàng theo chỉ dẫn của Tiểu Xuân đến đại sảnh, nam nhân này vẫn yên lặng nhìn chằm chằm nàng, lúc này nàng vừa nghiệm ra im lặng cũng có thể làm cho người ta cảm giác sợ hãi.
Hắn từ từ uống trà thơm Lý Văn mới vừa bưng lên, một đôi mắt ung thủy chung chưa giây lát nào rời khỏi nàng, tựa như đang quan sát nàng, lại như đang đánh giá nàng. . . . . .
Hắn chẳng lẽ sau khi tỉnh dậy phát hiện ra cái gì? Chân nhỏ dưới váy, một chân đã lặng lẽ lùi ra xa một bước dài, chuẩn bị sẽ tùy thời tông cửa xông ra.
“Lại đây.” Hắn chợt nói.
Nàng cả kinh, hắn nghĩ tới gần bóp chết nàng sao? Vội nói: “Có. . . . . . Có chuyện gì cứ như vậy nói là được ──” sau khi nhìn ánh mắt hắn trầm xuống, nàng đành ảo não đổi giọng, “Được rồi, ta đi sang đó là được!” Nàng dậm chân đi tới bên cạnh hắn, thật không rõ tại sao ánh mắt đó của hắn có thể khiến nàng không dám làm trái?
“Chuyện gì?” Nàng làm bộ đáng thương hỏi, rất có chuẩn bị nhận lấy cái chết.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mấy tuổi? Hỏi cái này làm gì?” Không phải muốn phơi bày thân phận giả mạo của nàng chứ?
“Ta hỏi gì ngươi trả lời cho đúng là được, lấy ở đâu nhiều lời như thế?” Thanh âm lạnh lẽo khiến cho người ta run lẩy bẩy.
“Dữ dội như vậy?” Nàng uất ức chu mỏ.”Được rồi, ngươi đừng lại dùng ánh mắt sáng lạnh đó giết ta, ta hiện 17 tuổi.” Nàng tức giận nói.
“17?” Nhỏ như vậy? Ước chừng so với hắn kém hơn mười tuổi.”Ngươi luyện võ đã bao lâu?”
“Ah? Làm sao ngươi biết ta luyện võ? Nói cho ngươi biết, ta võ công được chân truyền từ cha ta, rất khỏe đấy, hành tẩu giang hồ không có mấy ai là đối thủ của ta!” Nhắc tới võ công, nàng đắc chí, tự biên tự diễn .
“Vậy sao?” Nhìn nàng lỗ mãng trước mặt, phải nói hắn cũng không tin võ công nàng thật tốt .”Nhắc tới cha ngươi, hắn ở đâu?”
“Lão nhân gia ông ta giờ phút này đang ở trại dưỡng lão Uy Long.” Nàng không chút suy nghĩ, nói xong mới thầm lo làm sao có thể nói thật, ngộ nhỡ sau khi nàng chuồn mất, hắn muốn tính sổ tìm tới cha thì làm thế nào? Thật là lớn miệng!
“Trại Uy Long ? Đó là nơi nào?” Hắn lập tức hỏi.
“Ách. . . . . . Ngươi chưa từng nghe qua trại Uy Long? Đây chính là bang phái do một tay cha ta sáng lập, đặc biệt cứu khốn phò nguy, là đệ nhất thiên hạ danh môn.” Nàng chột dạ giới thiệu.
“Đó?” Căn bản không tin cái trại Uy Long này là một danh môn chính phái, nhưng ngược lại hắn nghe nói Lô Châu có một Long cái gì bang trại nhỏ, đặc biệt vào nhà cướp của, đã làm nhiều lần chuyện xấu, hắn đang chuẩn bị hạ lệnh cho quan phụ mẫu địa phương trước tiên đi càn quét một phen, vì dân trừ hại.
“Đó? Té ra là ngươi không tin? Không tin coi như xong!” Nàng nhún nhún vai, tốt nhất đừng tin, nàng thật đúng là sợ hắn tìm tới cửa.
Hắn hừ lạnh một tiếng.”Chuẩn bị một chút, rồi theo ta tiến cung ra mắt hoàng thượng.”
“Cái gì? Ra mắt hoàng thượng!” Nàng cả kinh biến sắc, chân đều muốn mềm nhũn.
“Thế nào? Ngươi không biết là tất cả hoàng thân cưới về cô dâu, ngày hôm sau đều phải vào cung gặp vua thỉnh an sao?”
Gò má nàng run lên.”Không cần phải nghiêm túc như vậy chứ?” Nàng đời này gặp qua quan lớn nhất chính là Tri Phủ Lô Châu, mà lần đó còn là cha cưỡng chiếm đất đai của người ta, bị người ta kiện, lúc này mới “May mắn” nhìn thấy mặt vị đại nhân kia một lần, không nghĩ tới lần này lại muốn nàng đi gặp đức vua của một nước? Nàng không bị dọa vỡ mật mới là lạ!
Vả lại nàng là đồ giả mạo chính gốc, tân nương thật đã. . . . . .
Ai da! Chuyện này nếu vỡ lở, chẳng phải là tội khi quân? Nhớ tới vị tiên sinh kể chuyện cô tích ở miếu Lô Châu từng nói như vậy? Tội khi quân chính là chém đầu đấy! Cổ nàng co rụt lại, mãnh liệt nuốt nước miếng, cứ như là nếu không nuốt nhiều vài cái sẽ không có cơ hội nuốt nữa vậy.
“Ách. . . . . . Nhưng ta hôm nay thân thể không thoải mái, hay là để hôm khác đi được không?” Nàng thử hỏi, muốn kéo dài thêm thời gian, tìm cơ hội chạy trối chết.
Hắn lườm nàng một cái, “Chuyện vào cung gặp vua, cho phép ngươi nói không sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...