9.
Lúc Lâm Tỉ đi ra từ bệnh viện, cậu đi tìm mấy vòng trong bãi đậu xe vẫn không thấy xe của Đoàn Thâm.
Cậu gọi điện thoại cho Đoàn Thâm, điện thoại của đối phương lại trong tình trạng tắt máy.
Lâm Tỉ đứng tại chỗ một hồi lâu mới bực bội chấp nhận sự thật rằng người ta bỏ mình lại đi về trước.
Cậu đi thang máy về đại sảnh tầng một, từ cửa chính bệnh viện đi ra cạnh đường cái, muốn gọi xe trở về Tửu Trì Nhục Lâm để lái đi chiếc xe mình đậu ở quán bar mấy hôm trước.
Đi chưa được mấy bước dọc theo đường cái, đã nghe thấy tiếng kèn xe phía sau lưng.
Lâm Tỉ nhận ra là xe của Đoàn Thâm, quay người kéo cửa ghế sau.
Nhưng lại nhớ tới gì đó, lại vòng ra đằng trước mở cửa ghế phụ lái.
Cậu mở cửa xe ra ngồi vào trong, Đoàn Thâm nhìn thấy cậu, vẻ mặt của anh nghiêm lại, "Khuya rồi không ở bệnh viện chờ mà còn muốn đi đâu?"
Lâm Tỉ ngẩng mặt lên méc: "Em gọi mà máy anh tắt mất tiêu, em còn tưởng là anh đi mất rồi."
"Đi lấy ít đồ." Đoàn Thâm giải thích hời hợt, nhoài người ra trước lấy một chiếc hộp màu đen đưa cho cậu, "Cầm đi."
Lâm Tỉ hơi sững sờ, "Cái gì vậy?"
"Nhẫn cưới." Đoàn Thâm khẽ khoác tay trái lên vô lăng, chiếc nhẫn trên ngón áp út của người đàn ông ánh ra tia sáng nhỏ.
Lâm Tỉ im lặng mở chiếc hộp trong lòng ra, một chiếc nhẫn khác yên lặng nằm ở bên trong.
Lại tới nữa, trái tim bắt đầu đập liên tục không kiểm soát được, tiếng tim cứ đập bình bịch vang trong lỗ tai, làm như muốn át cả tiếng nói của Đoàn Thâm.
Cậu bất an nhếch miệng, nửa ngày mới hơi ngập ngừng nói: "...không phải nói chuyện kết hôn không để bên ngoài biết à?"
"Một chiếc nhẫn cưới có thể giúp anh giảm bớt không ít phiền phức." Đoàn Thâm nói với giọng bình thản, "Em có thể cầm trước.
Lần sau đến gặp ông nội thì đeo."
Lâm Tỉ vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn.
Đoàn Thâm tăng tốc vượt qua đèn đỏ, bỗng dưng đạp phanh tấp xe vào bên đường, quay đầu nhìn lướt qua Lâm Tỉ, trầm giọng nói, "Không muốn à?"
Lâm Tỉ căng chặt hàm, ngẩng đầu đối mắt với Đoàn Thâm, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi thật dài, biểu cảm nghiêm túc gọi cả tên lẫn họ của đối phương: "Đoàn Thâm."
Đoàn Thâm "ừ" một tiếng.
Lâm Tỉ hắng giọng vô thức nâng cằm lên, nhưng giọng điệu yếu ớt lại bán đứng cậu: "...Anh còn giữ cái áo của em hồi mười mấy tuổi để làm gì?"
Trong mắt Đoàn Thâm có sự hoảng hốt vụt qua, "Em nghĩ rằng anh muốn làm gì?"
Lâm Tỉ hơi luống cuống cao giọng nói: "Làm sao em biết anh muốn làm gì? Em cũng đâu có đi giấu trộm áo của anh mà còn giấu mấy năm như vậy."
Đoàn Thâm mặt tỉnh bơ mà hỏi lại: "Em muốn nghe câu trả lời nào? Là anh quên trả lại, hay là, anh thích em?"
Đơn giản khiến cho cậu bại lộ sơ hở không chỗ trốn, Lâm Tỉ bối rối cắn chặt răng nghiêng mặt qua một bên không trả lời.
Đoàn Thâm bất thình lình đổi chủ đề, "Lâm Tỉ, tại sao hôm nay em lại đánh nhau với Trương Dã?"
Tại sao? Đầu óc Lâm Tỉ chợt trống rỗng, đột nhiên nhớ ra lý do mình đánh nhau với Trương Dã, hai tay vô thức bóp chặt đệm da, lưng hơi cong lại, căng thẳng tới mức da đầu muốn nổ tung.
"Vì cái này phải không?" Đoàn Thâm đưa tay lấy ra chiếc cà vạt nằm trong túi áo của cậu, "Bởi vì Trương Dã giẫm dơ cái cà vạt của anh?" Anh vừa hỏi, vừa quăng chiếc cà vạt kia vào ngăn kéo trước của xe.
Khóe mắt Lâm Tỉ nhìn theo, máu cả người nguội hẳn xuống.
Tiếp theo, lại thấy người đàn ông cởi cà vạt đang đeo trên cổ xuống, xếp nó lại bỏ vào túi áo của cậu
Giọng nói dễ nghe của Đoàn Thâm rơi vào tai của cậu, giống như giọng nói thản nhiên thường ngày, nhưng lại dễ dàng khiến trái tim cậu đập vội như bao lần trước đó: "Lâm Tỉ, cà vạt dơ rồi thì vứt đi.
Chỉ cần em nói cần, anh sẽ cho em tất cả."
"Còn lý do tại sao anh giữ lại áo của em hồi mười sáu tuổi, em nghĩ đáp án là cái gì, thì đáp án chính là cái đó."
- Hết-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...