Thời tiết dần ấm lại, các nhánh cây ở đầu đường dần mọc lên những mầm non, màu xanh của những sinh mệnh mới sắp sinh ra làm người ta vừa nhìn đã thấy thoải mái trong lòng.
Vu Đông lấy xe ra rồi chạy dọc theo con đường tràn đầy màu xanh, cô cố tình mở cửa sổ ra làm cho cơn gió mùa xuân thổi vào.
Hôm nay là ngày Nhậm Hân Hân xuất viện, bởi vì ngày nào Vu Đông cũng phát sóng trực tiếp đến khuya nên sáng nào cũng dậy trễ.
Bởi vậy Hướng Hiểu Nguyệt bảo Vu Đông dậy thì trực tiếp đến chung cư chờ hai người, còn cô nàng thì lái xe đến đón Hân Hân và con gái nuôi về nhà.
Đúng rồi, trải qua mấy ngày suy nghĩ thì Nhậm Hân Hân vẫn quyết định mang theo đứa bé ở ngoài, tạm thời sẽ không về nhà.
Mắt thấy đã sắp đến chung cư thì bỗng nhiên Hướng Hiểu Nguyệt gọi điện thoại đến, Vu Đông nghĩ chắc là hai người họ đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
"Mười phút nữa tớ sẽ đến chung cư, cậu..."
"Đông Đông cậu mau đến bệnh viện đi, Lục tra nam muốn cướp đứa bé." Vu Đông còn chưa nói xong thì Hướng Hiểu Nguyệt đã vô cùng lo lắng mà hét lên.
Vu Đông lập tức dừng xe ở ven đường.
"Tớ lập tức đến ngay, cậu tuyệt đối đừng cho họ mang đứa bé rời khỏi bệnh viện." Vu Đông nói.
"Được!"
Bởi vì đây là con đường nhỏ có nhiều cây, cộng thêm lúc này lại là giờ hành chính nên xe trên đường không nhiều lắm, Vu Đông cũng mặc kệ nơi này có cho quay đầu xe hay không, cô trực tiếp quay đầu xe chạy đến bệnh viện.
Bệnh viện thành phố, khoa nhi, một căn phòng bệnh.
"Mẹ, mẹ trả đứa bé lại cho con đi." Nhậm Hân Hân nhìn mẹ mình rồi cầu xin.
"Con về nhà với mẹ." Mẹ Nhậm nói.
"Mẹ..." Nhậm Hân Hân nhìn thoáng qua Lục Hiên và mẹ Lục Hiên đang đứng kế bên mẹ mình, cô không có ngốc, mẹ cô muốn cô về làm gì sao cô lại không biết chứ.
"Bác à, bác đâu có muốn Hân Hân về nhà cùng bác chứ, bác chỉ muốn đóng gói Hân Hân và đứa bé tặng cho Lục tra nam thôi." Hướng Hiểu Nguyệt không chút nào khách khí mà chọc thủng kế hoạch của mẹ Nhậm.
"Con gái con đứa mà nói chuyện kiểu gì vậy, đứa bé vốn dĩ chính là con của Lục Hiên, bọn họ là người một nhà ở bên nhau thì có vấn đề gì chứ." Mẹ Nhậm đã không thích Hướng Hiểu Nguyệt từ lâu nên nói chuyện cũng không khách khí chút nào, "Cô là người ngoài lại đứng đây muốn phá hư gia đình người ta, cô đang âm mưu gì chứ."
Hướng Hiểu Nguyệt nghe câu nói này xong thì tức đến mức không nói được gì.
"Hân Hân, con về nhà với dì Vân đi.
Đợi đến lúc con ở cữ xong thì dì sẽ tổ chức hôn lễ cho con và Lục Hiên." Mẹ của Lục Hiên cũng bắt đầu khuyên bảo.
"Dì Vân, con biết, dì vẫn luôn đối xử với con rất tốt." Nhậm Hân Hân nhìn mẹ Lục Hiên, người dì đã nhìn cô lớn lên, nhiều lúc còn đối xử với cô tốt hơn cả mẹ cô, có lẽ nguyên nhân của việc từ nhỏ cô đã thích Lục Hiên chính là bởi vì sự dịu dàng của dì Vân, "Nếu dì muốn đến xem Bảo Bảo thì bất kì lúc nào cũng có thể đến, nhưng chuyện giữa con và Lục Hiên đã không còn khả năng nào nữa rồi."
"Nhậm Hân Hân..." Lục Hiên nghe Nhậm Hân Hân nói vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn nhịn không được hét lên.
"Anh hét cái gì mà hét hả..." Hướng Hiểu Nguyệt mắng.
"Câm miệng!" Dì Vân hiểu rất rõ con trai mình, nó thì cái gì cũng tốt nhưng lại sĩ diện cực kì, trong lòng rõ ràng đã hối hận muốn chết nhưng miệng lại không nói được một lời hay, "Hân Hân, con yên tâm đi, về sau có dì nhìn thì Lục Hiên tuyệt đối sẽ không dám ăn hiếp con nữa đâu."
"Dì Vân, con không muốn lấy anh ấy nữa!" Nhậm Hân Hân lắc đầu nói.
Nội tâm của Lục Hiên bỗng trở nên sợ hãi, Nhậm Hân Hân có ý gì? Lúc trước không phải cô ấy muốn hắn kết hôn sao? Bởi vậy mới dùng đủ mọi cách mà mang thai, rồi kiên trì sinh ra đứa bé này.
Rồi dù mặt ngoài làm bộ không chịu gặp hắn nhưng lại làm mẹ mình lúc nào cũng đến nhà hắn để làm hòa sao?
"Bốp!"
Mẹ Nhậm đưa đứa bé cho mẹ Lục Hiên bế, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người mà hung hăng cho Nhậm Hân Hân một cái tát.
"Bác làm gì vậy!" Hướng Hiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt bị đánh đỏ bừng của Nhậm Hân Hân thì tức đến nỗi muốn bay qua tát lại một cái.
Lục Hiên và dì Vân cũng bị cái tát này làm cho hoảng sợ.
"Nhậm Hân Hân, rốt cuộc thì con muốn làm gì hả?" Mẹ Nhậm đỏ mắt mắng, "Con chỉ là một đứa con gái mới tốt nghiệp đại học thôi, chưa kết hôn đã có thai, con có biết có bao nhiêu người nói xấu sau lưng con không hả?"
"Hiện giờ Lục Hiên nguyện ý phụ trách rồi, con còn không hài lòng điều gì nữa? Con còn muốn làm kiêu đến lúc nào đây?"
"Chưa kết hôn đã có thai thì tại sao bác lại đánh Hân Hân chứ, người nên bị đánh không phải là anh ta sao? Là anh ta làm con gái của bác mang thai!" Hướng Hiểu Nguyệt chỉ vào Lục Hiên quát, "Bác làm mẹ người ta kiểu gì vậy?"
Nhậm Hân Hân che mặt lại, cô nàng vất vả làm mình bình tĩnh lại rồi kéo kéo Hướng Hiểu Nguyệt đang mắng hăng say, khuôn mặt cô nàng mang vẻ bình tĩnh ngoài ý muốn nhưng trong mắt lại che kín nước mắt.
"Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, vẫn luôn nghe lời mẹ nói, nhưng con thật sự rất mệt." Nhậm Hân Hân hít sâu một hơi nói, "Con thật sự không biết phải làm con gái của mẹ như thế nào."
"Con lấy Lục Hiên!" Mẹ Nhậm nói.
"Mẹ, lúc trước mẹ ly hôn với ba, tại sao lại mang con đi theo?" Nhậm Hân Hân nhịn không được hỏi.
"Mẹ..." Mẹ Nhậm nhắm mắt, phảng phất đã mềm lòng trong nháy mắt, "Con nghe mẹ nói được không, yên ổn sống với Lục Hiên, cho đứa con của mình có một gia đình hoàn chỉnh.
Mẹ sẽ không hại con đâu!"
"Một mình con cũng có thể chăm sóc tốt con của mình." Nhậm Hân Hân nói.
"Con thì biết cái gì, con có biết làm một người mẹ đơn thân khó khăn cỡ nào không?" Mẹ Nhậm nhịn không được quát lên.
"Con biết..." Nhậm Hân Hân nhìn mẹ mình nói, "Bởi vì con đã đi theo mẹ mà lớn lên...!Nhưng con sẽ không đòi hỏi con của mình phải thế này thế nọ giống mẹ đã yêu cầu con."
Mẹ Nhậm không thể tin được đứa con gái luôn nhu nhược của mình bỗng nhiên sẽ trở nên cứng rắn như vậy nên trong một lúc đã phản ứng không kịp.
"Hân Hân..." Dì Vân thấy thái độ này của Nhậm Hân Hân thì trong lòng cũng không dễ chịu cho lắm.
"Dì Vân, trả đứa bé lại cho con đi, đợi đến lúc nó lớn hơn một chút thì dì lại đến thăm nó." Nhậm Hân Hân nhìn về phía dì Vân.
Dì Vân nhìn lại đứa bé trong tay mình rồi lại nhìn nhìn Nhậm Hân Hân, trong mắt có vẻ không muốn.
"Đứa bé cũng là của tôi." Lục Hiên bỗng nhiên lên tiếng nói, "Tôi là ba của đứa bé, tôi có quyền giám hộ với nó."
"Anh..." Nhậm Hân Hân không thể tin tưởng nhìn về phía Lục Hiên.
"Nhậm Hân Hân, tôi mặc kệ cô đang nghĩ gì lúc này nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cho con gái mình biến thành một đứa bé không có cha." Lục Hiên nhìn Nhậm Hân Hân rồi gằn từng chữ một nói, "Bây giờ cô có hai lựa chọn, một là đưa đứa bé cho tôi, hai là chúng ta kết hôn, tôi đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với cô."
Vu Đông vừa đến cửa phòng bệnh thì đúng lúc nghe được những lời Lục Hiên nói.
Sắc mặt của Vu Đông lập tức thay đổi, đẩy cửa ra cái rầm, nói với Hướng Hiểu Nguyệt: "Cậu nói với họ làm gì, trực tiếp báo cảnh sát là được rồi."
"Đông Đông!" Hướng Hiểu Nguyệt vừa nhìn thấy Vu Đông thì kinh hỉ nói.
Lục Hiên xoay người nhìn về phía Vu Đông rồi lập tức nhíu mày lại, Hướng Hiểu Nguyệt giỏi nhất cũng chỉ có thể mắng mấy câu nhưng trên thực tế thì không có tâm tư gì nhiều, nhưng Vu Đông lại khiến hắn có cảm giác rất khó xử lý.
"Anh Lục, tôi cũng sẽ cho anh hai lựa chọn." Vu Đông giơ hai ngón tay ra, "Một, hiện tại trả đứa bé lại cho Hân Hân, hai, chúng tôi sẽ báo cảnh sát bảo có người bắt cóc trẻ em."
"Nó cũng là con của tôi..." Lục Hiên cả giận nói."Không sao." Vu Đông cười lạnh nói, "Tôi sẽ cho anh một lựa chọn thứ ba.
Tôi sẽ tìm một phóng viên rồi nói một cách rõ ràng và tỉ mỉ chuyện đã xảy ra, sau đó lại tìm một luật sư thưa kiện ra tòa, xem xem cuộc kiện tụng này kết thúc trước hay là giá cổ phiếu của Lục thị sẽ rớt trước."
Lục Hiên mang ánh mắt lạnh băng nhìn Vu Đông, Vu Đông mang vẻ lạnh lùng không chút nào sợ sệt nhìn lại.
Vu Đông không có kiên nhẫn chơi trò mặt đối mặt với Lục tra nam, cô thấy Lục Hiên không nói lời nào thì trực tiếp tỏ ý bảo Hướng Hiểu Nguyệt: "Báo cảnh sát."
"À!" Hướng Hiểu Nguyệt cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho 110.
"Đợi một chút!" Lúc này mẹ của Lục Hiên lên tiếng ngăn cản, chuyện trong nhà sao có thể gây đến sở cảnh sát chứ, càng gây sẽ càng khó xử lý.
Dì Vân ôm đứa bé rồi từ từ đi đến trước mặt Nhậm Hân Hân, cẩn thận đưa đứa bé về cho mẹ của nó, nói: "Dì Vân đến đây không phải là để cướp con của con.
Dì Vân chỉ hy vọng con có thể cho Lục Hiên thêm một cơ hội."
Nhậm Hân Hân ôm lấy đứa bé đã mất mà nay đã tìm thấy thì nhịn không được rơi nước mắt, cô nàng cẩn thận hôn hôn bé yêu trong lòng ngực mình rồi mới ngẩng đầu nói: "Dì Vân, cảm ơn dì!"
"Mẹ!" Lục Hiên thấy mẹ mình trả lại đứa bé thì lập tức nóng nảy.
"Con còn muốn thế nào? Đến sở cảnh sát thật sao?" Dì Vân mắng, "Con không sợ mất mặt à."
Tuy Lục Hiên ở bên ngoài luôn ngang ngược nhưng cũng không dám tranh cãi với mẹ mình.
"Đi thôi!" Dì Vân coi như đã nhìn ra được, đứa con trai ngốc của mình dù có thích Hân Hân đến mấy thì cũng chẳng thể nào cứu vãn lại chuyện này, bởi vậy bà mang theo sự thất vọng xoay người đi ra ngoài.
Lục Hiên ngẩn người, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhậm Hân Hân đang ôm đứa bé, thấy Nhậm Hân Hân vừa ôm con vừa cẩn thận lui về phía sau một bước thì nháy mắt trong lòng hắn ngập tràn vị đắng chát nhưng cuối cùng hắn không nói gì thêm mà bước ra khỏi đây.
Mẹ con nhà họ Lục vừa đi khỏi thì Nhậm Hân Hân liền thở phào nhẹ nhõm, cô nàng nhìn mẹ mình vẫn đang ngây ngốc thì nhịn không được kêu một tiếng.
Mẹ Nhậm phảng phất đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bà ngẩng đầu lên rồi mất hồn mất vía nói: "Con tự lo cho mình đi."
Bà xoay người đi, dường như trong chốc lát đã già thêm mấy tuổi, rồi lảo đảo bước ra cửa.
"Mẹ!" Nhậm Hân Hân không đành lòng lại gọi thêm một tiếng.
Bọn họ đều đã đi rồi nên căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh lại, Hướng Hiểu Nguyệt vỗ vỗ ngực rồi thở phào nhẹ nhõm: "Tớ còn tưởng là phải báo cảnh sát luôn ấy."
"Nhìn dáng vẻ của cậu kìa..." Vu Đông nói xong, nhìn về phía Nhậm Hân Hân đang khó chịu, nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà!"
Nhậm Hân Hân ôm đứa bé khẽ gật đầu.
Ba người ra khỏi phòng bệnh liền thấy Hạ Phong đang đứng ngoài cửa.
"Có sao không?" Hạ Phong hơi lo lắng hỏi.
"Còn tốt, cảm ơn anh!" Nhậm Hân Hân nói.
Thì ra trên đường Vu Đông đến đây đã gọi điện thoại cho Hạ Phong, cho nên lúc nãy mẹ Nhậm muốn ôm đứa bé đi mất thì có bảo vệ do Hạ Phong bảo đến đây ngăn cản bà ấy, sau đó lại bảo y tá tìm một căn phòng trống để mấy người từ từ trao đổi với nhau ở trong.
"Không sao là tốt rồi." Hạ Phong xoay người cười với Vu Đông, lại giơ tay vén những sợi tóc đã rối cho Vu Đông do lúc nãy cô chạy vội quá, "Lát nữa anh còn một cuộc giải phẫu, anh đi trước đây."
"Ừ!" Vu Đông gật gật đầu.
Hạ Phong lại gật đầu với hai người một cái rồi mới xoay người rời khỏi.
Sau khi kết thúc trò hề cướp đứa bé thì ba cô gái cuối cùng cũng về tới chung cư.
Hướng Hiểu Nguyệt thuê căn hộ chung cư này nằm trên một đoạn đường không tệ, xem như vừa đủ yên tĩnh vừa đủ náo nhiệt, hai phòng ngủ một phòng khách khoảng chín mươi mét vuông.
Bởi vì Nhậm Hân Hân mới sinh em bé nên Hướng Hiểu Nguyệt chủ động dọn qua phòng ngủ phụ, đem căn phòng ngủ chính lớn hơn một chút nhường cho Nhậm Hân Hân.
Nhậm Hân Hân cho con gái ăn no xong, đợi đứa bé ngủ say sưa ở trong nôi thì mới đi ra.
Bên ngoài hai người đã bày xong chén đũa, Vu Đông nhìn Nhậm Hân Hân rồi cười nói: "Vốn tớ đã tính toán thời gian tốt rồi, ai ngờ có chuyện nên đồ ăn cũng lạnh luôn, may là canh gà vẫn còn ấm."
Trước lúc Vu Đông đến chung cư thì đã mua ít đồ ăn ở tiệm cơm, chỉ là trên đường đi lại đến bệnh viện một chuyến nên mới kéo dài hồi lâu.
Nhậm Hân Hân cười cười, bưng chén canh mà bạn tốt đưa cho mình, trong lòng ấm áp.
"Tháng này cậu không cần đi đâu hết, cứ ở nhà ở cữ cho tốt." Hướng Hiểu Nguyệt vừa ăn vừa nói, "Cậu cần gì cứ nói với tớ, buổi tối tớ sẽ mang về cho cậu."
"Hiểu Nguyệt nói rất đúng, tớ cũng đã đặt một tháng canh với chủ tiệm cơm rồi, trừ canh gà còn có canh cá, canh móng heo.
Nếu cậu uống ngán thì tớ lại đổi canh khác cho cậu." Vu Đông cũng dặn dò.
"Ừ!" Nhậm Hân Hân rõ ràng muốn cười một cái nhưng không hiểu vì sao ánh mắt lại dần mơ hồ.
"Cậu đừng có khóc.
Tớ nghe người ta nói nước mắt của người mẹ chính là sữa của em bé đó, cậu đừng để con gái nuôi của tớ bị đói." Hướng Hiểu Nguyệt thấy Nhậm Hân Hân rơi nước mắt thì vội vàng nói.
Câu nói này nháy mắt đã chọc cười Nhậm Hân Hân.
"Cậu nghe ở đâu thế hả?" Vu Đông tức giận nói.
"Tớ tra google." Hướng Hiểu Nguyệt trả lời.
"Ai da, ba chúng ta đều không có kinh nghiệm nên có gì lúc tớ về nhà sẽ hỏi mẹ tớ cho."
"Không biết mẹ tớ thế nào rồi?" Nhậm Hân Hân bỗng nhiên nói.
"Bà ấy đã..." Hướng Hiểu Nguyệt đang muốn nói mẹ Nhậm không đúng thì Vu Đông âm thầm kéo cô nàng một cái.
"Trước đây mẹ tớ không phải là người như vậy." Nhậm Hân Hân nhìn hai người bạn thân, nói: "Tớ nhớ rất rõ, khi còn nhỏ mẹ tớ ly hôn với ba tớ thì vốn dĩ có thể bỏ tớ lại, nhưng bà lại sợ tớ đi theo ba sẽ bị mẹ kế ức hiếp nên mang tớ theo."
"Ở thời đại đó, một người phụ nữ đã từng ly hôn lại còn mang theo một đứa con thì cuộc sống rất cực khổ." Nhậm Hân Hân hồi ức lại, nói: "Thật ra lúc mẹ tớ còn trẻ thì vừa xinh đẹp lại vừa có tài năng, cho dù bà đã từng ly hôn thì cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng vì tớ mà bà từ chối rất nhiều người cầu hôn.
Bà lấy ba kế của tớ cũng vì ông ấy chịu nuôi tớ thôi, nhưng tớ biết mấy năm nay mẹ tớ sống cũng chẳng tốt."
"Hân Hân..." Hướng Hiểu Nguyệt thấy Hân Hân có vẻ thương cảm thì nhịn không được muốn an ủi.
"Tớ không sao, tớ vẫn luôn tin rằng mẹ tớ rất yêu tớ, một thời gian nữa hẳn bà sẽ tha thứ cho tớ mà thôi." Nhậm Hân Hân cười nói, "Trước lúc đó thì tớ phải sống thật tốt đã."
"Nói rất đúng!" Vu Đông phụ họa nói.
"Vậy sau này tớ sẽ đi xin lỗi bác ấy." Hướng Hiểu Nguyệt nhớ đến thái độ không được lễ phép cho lắm của mình vào hôm nay, lại nghe những lời mà Nhậm Hân Hân nói lúc nãy thì nghĩ là, trên thế giới này chắc sẽ không có người mẹ nào mà không yêu con mình, chỉ là những thứ mà các bà ấy muốn cho con của mình lại không hẳn là thứ mà con cái muốn.
Vu Đông cũng nghĩ đến mẹ của mình.
Bà cũng đã từng cố chấp cho rằng bắt cô kết hôn chính là sự lựa chọn tốt nhất dành cho cô.
Mà thường thì kiểu lấy danh nghĩa của tình yêu như thế này lại càng khiến cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ và đau lòng hơn.
Chỉ hy vọng kiểu tình yêu này có thể có nhiều hơn sự tôn trọng và hiểu nhau.
Nhưng mẹ à, bọn con vĩnh viễn yêu mẹ!
Lời tác giả: Chuyện của Hân Hân và Lục tra nam đến đây xem như đã kết thúc...!Sau này Hân Hân sẽ ngày một tốt hơn.
Còn nữa, tuy cách làm của mẹ Nhậm rất đáng ghét nhưng tôi nghĩ bà ấy vẫn rất yêu con gái mình, chỉ là bà ấy hy vọng Hân Hân sẽ sống theo cách mà bà ấy cho là tốt.
*** 51 ***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...