Khi chiếc lá ngô đồng đầu tiên bị gió thu thổi bay đi thì cũng là lúc mùa hè nóng bức lặng lẽ rời đi.
Chiếc váy xinh đẹp biến thành áo khoác, giày xăng đan biến thành ủng.
Từ lúc phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt nhận được hợp đồng lồng tiếng cho phim điện ảnh của đạo diễn Steven Spielberg thì cũng có chút tiếng tăm trong nước.
Lại thêm việc Hướng Hiểu Nguyệt có quan hệ rộng rãi nên mời được hầu hết các giảng viên giỏi trong trường lồng tiếng giúp.
Vì vậy đến lúc phim điện ảnh được chiếu thì phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt ở Hollywood cũng có chút ít danh tiếng.
Ít nhất thì đạo diễn Steven Spielberg đã tỏ vẻ là bộ phim tiếp theo của ông ta cũng sẽ nhờ phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt lồng tiếng giúp.
“Vu Đông, cậu đến nơi chưa?” Hướng Hiểu Nguyệt vừa lái xe vừa gọi điện với Vu Đông.
“Tới rồi.
Cậu làm gì mà gấp thế!” Vu Đông dẫm đôi giày cao gót ngẩng đầu nhìn lên một tòa nhà quen thuộc.
“Chừng nào cậu mới thi lấy bằng lái thế?” Hướng Hiểu Nguyệt oán giận nói, “Cậu nghĩ thử xem cậu đi ký hợp đồng mà còn di chuyển bằng tàu điện ngầm thì có mất mặt hay không hả!”
“Tớ lấy được bằng lái xong cậu cho tớ một chiếc xe?” Vu Đông trợn trắng mắt.
“Xe chồng cậu không phải đang nằm trong gara hứng bụi sao?” Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
“Được rồi, thang máy đến.
Tớ cúp máy.” Trước khi cúp điện thoại thì Vu Đông nói thêm, “Lúc lái xe thì ít nói chuyện điện thoại nhé!”
“Tầng mấy?” Bỗng nhiên có một giọng nam vang lên.
“Tầng hai mươi.
Cám ơn.” Vu Đông ngẩng đầu nói lời cảm ơn thì phát hiện ra là người quen, vì vậy kinh ngạc nói: “Là anh?”
Ellen nhướng mày cười nói: “Cô còn nhớ rõ tôi?”
“‘Bạn của tra nam’, cái nhãn rõ ràng như vậy thì rất khó quên đó!” Vu Đông cười ha hả nói.
“A…” Ellen cũng không cãi lại, hắn nhìn thoáng qua xấp tài liệu trên tay Vu Đông thì hỏi: “Đến đây nói chuyện hợp đồng?”
“Ừ!” Vu Đông lạnh nhạt gật đầu.
“Công ty giải trí OM?”
Từ tầng mười tám đến tầng hai mươi đều là của công ty giải trí OM nên hỏi câu như vậy thật là vô nghĩa.
Vu Đông nói móc ở trong lòng nhưng bên ngoài thì vẫn gật đầu.
“Tôi là tổng giám đốc của công ty giải trí OM.” Ellen đột nhiên nói.
Lúc này Vu Đông mới có vẻ kinh ngạc, cô nhìn người đàn ông đang cười một cách cao thâm khó đoán này rồi suy nghĩ.
Trước khi trùng sinh cô đã làm việc ở tòa nhà này được năm năm, cũng đã gặp qua tổng giám đốc của OM nhưng hình như không phải người này mà?
Vu Đông ‘à’ một tiếng rồi quay đầu.
“Cô không nhân cơ hội này lân la làm quen sao?’ Ellen kinh ngạc nói.
Vu Đông cũng không thèm quay đầu lại nói: “Không cần, tôi không phải nói chuyện hợp tác với OM!”
Đúng lúc này thang máy cũng đã đến nơi, Vu Đông không thèm chào hỏi gì trực tiếp đi ra khỏi thang máy.
Ellen lần đầu tiên thấy một cô gái cá tính như thế này, hắn cười lắc lắc đầu rồi đóng thang máy lại, đi tầng hai mươi hai.
Ở tầng hai mươi, Vu Đông thuận lợi tìm được đạo diễn Mã nói chuyện hợp đồng.
Bởi vì đã trao đổi hết trong điện thoại nên lúc hai người gặp mặt chỉ đơn giản nói chuyện vài câu xong thì ký hợp đồng luôn.
Vu Đông thấy thời gian vẫn còn sớm nên đi thang máy lên tầng cao nhất.
Đây là một tòa tháp đôi được kết nối với nhau bởi tầng mái ở phía trên cùng, hai bên hành lang làm bằng thủy tinh trong suốt, đứng ở trên đó có góc nhìn rất đẹp.
Trước khi trùng sinh thì Vu Đông rất thích đứng trên hành lang ngắm phong cảnh rồi uống cà phê ở tiệm cà phê trên tầng cao nhất.
Nhưng bây giờ thì tầng cao nhất vẫn chưa phải là tiệm cà phê mà lại là một công ty quảng cáo.
Vu Đông đi vào con đường an toàn rồi quen thuộc đi đến sân thượng.
Vu Đông nhìn trên sân thượng chỉ có xi măng thì không thích ứng được mà nhíu mày.
Bởi vì năm năm sau ở đây mọc đầy cây xanh, cũng không biết là chủ tòa nhà khi nào trồng nhưng sân thượng lúc đó so với bây giờ thì đẹp hơn nhiều.
Toàn bộ mái nhà đều được thủy tinh che lại, bốn phía đều trồng hoa, xung quanh còn có các bộ bàn ghế cho mọi người nghỉ ngơi.
Đặc biệt là ở phía nam có một góc sân khoảng một mét vuông, Vu Đông thích nhất là ngồi trên đó nhìn xuống.
Vu Đông lần theo trí nhớ mà bước đến nơi đó, cô hơi ngoài ý muốn khi phát hiện có một người đang ở đó, chính xác là một thiếu niên, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Thiếu niên dường như cảm giác có người đang đến gần nên nhẹ nhàng quay đầu nhìn rồi cười với Vu Đông.
Không biết vì sao nhưng trong lòng Vu Đông có chút lo lắng, chắc có lẽ là bởi vì nụ cười của thiếu niên ấy quá mức tốt đẹp làm cho người ta có cảm giác không được chân thật cho lắm.
“Chị? Chị muốn ở đây bao lâu thế?” Có lẽ là bởi vì Vu Đông ngẩn người quá lâu nên thiếu niên nhịn không được mà mở miệng hỏi.
“Tại sao lại hỏi vậy?” Vu Đông hỏi.
“Bởi vì lát nữa em phải làm một chuyện, mà làm chuyện đó thì sẽ dọa người khác nên em định làm sau khi chị đi!” Lúc thiểu niên nói chuyện thì cũng không quay đầu lại.
“Nhưng chị muốn ở đây hơi lâu đó!” Vu Đông hơi phiền não nói.
“Tại sao?” Thiếu niên hỏi.
“Bởi vì em chiếm vị trí của chị?” Vu Đông nói.
Thiếu niên sửng sốt rồi nghi hoặc quay đầu lại: “Chị cũng muốn nhảy lầu hả?”
Vu Đông chớp mắt cười: “Chị không có nhảy lầu.
Chị chỉ muốn ngồi ở chỗ đó ngắm cảnh thôi!”
“Vậy ngày mai chị lại đến nhé!” Thiếu niên quay đầu đi.
“Vậy không được đâu!” Vu Đông lắc đầu nói.
“Trễ một ngày cũng không được sao?”
“Không được.
Đợi đến lúc em nhảy lầu thì phong cảnh nơi đây đã không được như vậy nữa.” Vu Đông ưu sầu nói.
Thiếu niên hơi giật mình hỏi: “Thì ra em tìm một chỗ để nhảy lầu cũng sẽ hủy hoại phong cảnh nơi đó sao?”
“Đúng vậy!” Vu Đông bước qua rào chắn cao nửa mét, đứng ở trên mái nhà nhô ra.
Bởi vì không còn rào chắn nên Vu Đông không dám đi tiếp nữa, cô dựa lưng vào rào chắn rồi ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy nên chờ chị xem xong phong cảnh thì em lại nhảy nhé!”
“Chị không khuyên em à?” Thiếu niên giật mình nói.
Vu Đông ra vẻ khó hiểu nói: “Khuyên em điều gì?”
“Khuyên em không nên nhảy lầu đó.” Thiếu niên nói.
“Không được.” Vu Đông lắc đầu nói, “Em đã đồng ý cho chị ngắm phong cảnh rồi, nên chị không thể đòi hỏi em điều gì nữa.”
“Chị rất có cá tính đó!” Thiếu niên bỗng nhiên cười nói.
Vu Đông cũng cười theo, cô nhìn xuống dưới nhưng phảng phất mái nhà không có hoa thì phong cảnh ở đây cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Vu Đông nhìn xung quanh thì bỗng nhiên phát hiện có một quyển kịch bản ở trong góc nên hiếu kì hỏi: “Kịch bản của em?”
Thiếu niên nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
“Chị nhìn được không?” Vu Đông hỏi.
Thiếu niên lại ‘ừ’ một tiếng.
Vu Đông tò mò lật lật, nhìn nhìn, Vu Đông dần dần nhíu mày.
Tất cả đều là áp lực và máu me khiến người xem vô cùng khó chịu.
“Rất kinh dị đúng không?” Một lát sau thiếu niên hỏi.
“Lúc sau thì sao?” Vu Đông bỗng nhiên đặt câu hỏi, “Sau khi Tiểu Miêu bị sát thủ biếи ŧɦái theo dõi thì sao?”
Thiếu niên có vẻ không thể tin được nên sửng sốt quay đầu lại hỏi: “Chị còn muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo sao?”
“Đương nhiên! Một câu chuyện xuất sắc như thế này, chỉ hơi kinh dị thôi.” Vu Đông mang vẻ mặt hiếu học.
“Em cũng không biết!” Thiếu niên lắc đầu một cách cô đơn, “Câu chuyện này đều là chuyện em thấy trong mơ.
Muốn biết khúc sau như thế nào thì phải đợi đến tối nay em đi ngủ mới được.”
“Vậy em nhảy lầu thì chị không biết được câu chuyện lúc sau rồi.” Vu Đông tiếc nuối nói.
“Chị không cảm thấy em không được bình thường à?” Thiếu niên hỏi.
Vu Đông nghi hoặc khó hiểu.
“Từ lúc em tám tuổi thì em đã mơ được những chuyện biếи ŧɦái máu me như thế này rồi.
Từ nhỏ em đã phải đi gặp bác sĩ tâm lý.” Thiếu niên nhìn những người đi đường ở phía dưới rồi nói, “Có một lần em nghe trộm được bác sĩ tâm lý nói chuyện với ba mẹ em.
Bác sĩ nói nếu em cứ tiếp tục bị như vậy thì thế nào cũng sẽ trở thành một tên sát nhân biếи ŧɦái và kiến nghị ba mẹ đưa em vào bệnh viện tâm thần.”
“Lúc đầu thì ba mẹ em đương nhiên là không đồng ý, nhưng gần đây thì họ đã liên hệ các viện điều dưỡng ở Mỹ rồi.” Thiếu niên cười nói, “Bởi vì có em trai nên họ không cần em nữa phải không.”
“Sáng nay em ra ngoài cửa thì gặp em trai, em ấy muốn em ôm một cái.
Mẹ em thấy được thì ánh mắt trở nên rất khủng bố, giống như ánh mắt người bị hại em gặp trong mơ vậy.” Thiếu niên cười cười xong lại nói, “Em hơi vui vẻ đó, bởi vì em cảm thấy giấc mơ của mình là thật.”
“Vậy tại sao em lại viết những gì em thấy trong mơ thành kịch bản rồi mang đến đây?” Vu Đông lẳng lặng nghe xong, im lặng thật lâu rồi hỏi.
Thiếu niên im lặng.
“Bởi vì em không muốn những thứ xảy ra trong mơ biến thành sự thật.” Vu Đông khẳng định nói, “Em hy vọng có thể có ai đó nói với em ‘đây chỉ là một câu chuyện thôi’.”
Thiếu niên nhìn Vu Đông nhưng vẫn không nói gì.
Nhưng Vu Đông biết cô đã nói đúng.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn thì thấy Ellen mặc đồ tây mang giày da đang nhíu mày nhìn họ.
Văn phòng của Ellen trùng hợp đối diện cái sân này.
Lúc đầu Ellen thấy thiếu niên này thì hắn đang định gọi bảo vệ tòa nhà nhưng Vu Đông xuất hiện rồi nói chuyện với thiếu niên thật lâu, thiếu niên vẫn không nhảy lầu.
Nhưng cuối cùng thì Ellen cũng không yên tâm nên hắn đành phải tự mình lại xem.
“Ellen?” Ánh mắt của Vu Đông sáng lên, “Anh là tổng giám đốc của OM phải không?”
Ellen nghi hoặc nhìn Vu Đông một cái.
Vu Đông đưa lưng về phía thiếu niên đưa kịch bản cho Ellen, vừa đưa vừa làm mặt quỷ rồi nói: “Công ty của anh gần đây đang muốn quay phim điện ảnh đúng không? Anh xem thử kịch bản này được không?”
Công ty của tôi muốn quay phim điện ảnh lúc nào hả? Cộng thêm nếu tôi muốn quay thì có rất nhiều kịch bản, còn cần cô đề cử sao?
Tuy mang suy nghĩ như vậy ở trong lòng nhưng Ellen vẫn nhận kịch bản.
Thoáng đọc một lát thì Ellen liền nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn Vu Đông thì thấy Vu Đông đang liếc mắt ra hiệu cho mình.
Ellen bình tĩnh nói: “Cũng được lắm.
Nhưng tôi phải đưa cho đạo diễn nhìn rồi mới quyết định được.”
Vu Đông vui sướng quay người nói với thiếu niên: “Em nghe đánh giá của đạo diễn xong rồi mới nhảy lầu được không?”
Ellen nghe xong lời nói của Vu Đông thì thiếu chút nữa là dâng luôn hai đầu gối cho cô.
Thiếu niên trầm tư một hồi rồi nói: “Cũng được.
Dù sao chuyện nhảy lầu cũng không cần gấp lắm, vừa lúc tối nay ngủ mơ xong em sẽ nói cho chị chuyện xảy ra tiếp theo.”
“Vậy chúng ta kết bạn trên QQ* nhé.
Sau đó em viết xong chuyện xảy ra tiếp theo thì gửi cho chị xem?”
(*QQ: phần mềm nhắn tin nhanh bên TQ)
“Được.” Thiếu niên đứng lên cười nói.
Sau khi tiễn thiếu niên ấy đi thì Ellen cầm kịch bản nói: “Đây là con nhà ai thế? Nhanh chóng liên hệ với ba mẹ em ấy đi.”
“Ba mẹ em ấy muốn đưa em ấy vào bệnh viện tâm thần.” Vu Đông vô lực nói.
“Cậu nhóc này có vấn đề.” Ellen nhíu mày nhìn kịch bản hắn đang cầm, tất cả đều là máu me và bạo lực, người bình thường không thể viết ra được thứ như vậy.
“Em ấy nếu có vấn đề thật thì sẽ không đi nhảy lầu mà nên đi gϊếŧ người mới đúng đó.
Dù sao thì phương pháp có rất nhiều.” Vu Đông vừa nói vừa chỉ vào kịch bản.
“Vậy ý của cô là?”
“Nói thật đi, trừ bỏ máu me và bạo lực quá mức thì đây là một câu chuyện rất có logic.” Vu Đông nói, “Nếu tìm được một người biên kịch giỏi thì hẳn là có thể viết thành một bộ phim hay.
Nước mình dù sao cũng không có bộ phim lớn nào với thể loại khủng bố mà được nổi tiếng cả.”
“Vậy tại sao tôi muốn làm nó?” Ellen nghi ngờ nói.
“Dù sao thì tôi mới cứu em ấy.” Vu Đông không sao cả nói, “Nếu lần sau em ấy còn đến đây nhảy lầu thì cũng không liên quan gì đến tôi nữa.”
Chẳng lẽ liên quan đến tôi? Ellen há hốc mồm.
Vu Đông nhún vai một cái rồi tiêu sái bỏ đi.
Hai ngày sau Vu Đông nhận được một tin nhắn trong hòm thư của QQ.
Vu Đông mở ra nhìn thử thì thấy là câu chuyện tiếp theo, Tiểu Miêu đã chết trong tay của sát thủ biếи ŧɦái.
Vu Đông gửi tin nhắn cho thiếu niên nhưng thiếu niên cũng không trả lời lại.
Vu Đông chú ý tin tức xã hội trong vòng mấy ngày liền thì thấy không có tin tức nhảy lầu.
Vu Đông cảm thấy không yên tâm lắm nên đem chuyện này viết cho Hạ Phong, hy vọng hắn có thể tìm bác sĩ tâm lý hỏi thăm thử.
Vì vậy hôm sau Hạ Phong gọi điện thoại video đến.
“Hôm qua tôi đã hỏi thử bác sĩ ở đây.” Hạ Phong nói, “Họ nói thiếu niên này muốn tự sát nên chứng tỏ bản tính rất thiện lương.
Nhưng loại bệnh này rất khó trị, yêu cầu điều dưỡng một thời gian dài nên phương pháp giải quyết tốt nhất là đưa thiếu niên vào bệnh viện tâm thần.”
Vu Đông nghe xong thì thấy thất vọng.
“Em có thể liên hệ được em ấy không?”
Vu Đông lắc đầu.
Hạ Phong thấy Vu Đông khổ sở nên an ủi nói: “Con người muốn chết thì ngay cả Thượng Đế cũng không giúp được.
Em đã giúp được thiếu niên đó rồi.”
“Hôm đó em đã làm rất tốt rồi.
Cho dù tương lai như thế nào thì em đã cứu em ấy được một lần.”
Vu Đông không có nói cho Hạ Phong một việc.
Trong kịch bản chưa hoàn thành đó có miêu tả một cảnh tượng, Tiểu Miêu bị sát thủ biếи ŧɦái theo dõi có một hoa viên bí mật, đó là một mái nhà tràn đầy hoa tươi.
Vu Đông đọc đến đó thì chỉ nghĩ, trước khi trùng sinh, nơi mà cô đến mỗi khi cô đơn, uể oải, nơi luôn mang đến cho cô vô số ấm áp, có lẽ là do sinh mệnh của thiếu niên này ban tặng.
Một người có trái tim trong sáng như vậy thì không nên rơi vào địa ngục.
*** 18 ***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...